Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 94: Hổ bằng cẩu hữu



Binh lính thủ vệ ở tướng quân phủ nhiều năm sao có thể không nhận ra Diệp Tống và Phái Thanh, thấy hai người tới, bọn họ đều trừng lớn hai mắt không thể tin tưởng các nàng sẽ trở về với bộ dáng như vậy, chờ phục hồi tinh thần lại, một người vội vàng xoay người đi vào thông báo, một người khác tiến lên nghênh đón, vui vẻ nói: "Tiểu thư đã trở lại!" Hnắ nhìn Phái Thanh hỏi: "Phái Thanh sao ngươi có thể ngồi mà để tiểu thư đẩy về như vậy được!"

Phái Thanh buông tay, nở nụ cười nhưng lại vô cùn chua xót nói: "Bởi vì ta không có chân nha."

Binh lính xem xét hai chân Phái Thanh: "Chân của ngươi không phải ở chỗ này sao?"

Phái Thanh đáp: "Gãy rồi."

Binh lính rùng mình, không nhiều lời nữa, đối Diệp Tống nói: "Mời tiểu thư vào nhà, để thuộc hạ đẩy Phái Thanh cho."

Diệp Tống ngẩng đầu nhìn cổng lớn tướng quân phủ, đây là lần đầu tiên nàng đến. Trước khi trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nếu không phải cùng đường tuyệt đối sẽ không dựa vào nhà mẹ đẻ. Hiện tại nàng có được tính là cùng đường không.

Hôm nay Diệp lão gia tử cùng đại thiếu gia Diệp Tu quả thực ở nhà. Nghe nói Diệp Tống trở lại cùng ra cửa tiếp đón.

Mới đầu còn tưởng Tô Thần và Diệp Tống cùng tới, lại không nghĩ là Diệp Tống đẩy Phái Thanh về nhà, hai người đều nhìn đến sửng sốt. Đại tướng quân tam đại năm thô nói: "Trở về sao lại không ngồi kiệu? Xe ngựa Ninh Vương phủ đâu, sao lại đi bộ trở về?" Ông thấy Phái Thanh nỗ lực đứng dậy lại bị Diệp Tống đè lên bả vải, lại hỏi: "Phái Thanh, ngươi làm sao vậy?"

Diệp Tống từng ở cung yến gặp qua người cha này, đối với đại ca Diệp Tu cũng không xa lạ nói: "Cha, đại ca, chân Phái Thanh bị đánh gãy, nàng không đứng dậy được."

Phái Thanh nhược nhược nói: "Nô tỳ tham kiến lão gia, tham kiến đại thiếu gia." Nàng run rẩy bả vai, có chút lo lắng. Hiện tại bản thân là người vô dụng, liệu Đại tướng quân và đại thiếu gia có còn cần nàng nữa không.

Kết quả Đại tướng quân vừa nghe xong, tức giận quát: "Thật to gan, người của tướng quân phủ ta cũng dám đánh!" Nếu không có Diệp Tu ngăn cản, chỉ sợ ông sẽ ngay lập tức chuẩn bị vào cung gặp thánh thượng.

Diệp Tu yêu thương sờ đầu Diệp Tống, giúp nàng phủi tuyết đọng trên mũ xuống nói: "Cha, người vừa trở về, những cái đó để sau hẵng nói. Trước để A Tống và Phái Thanh đi xuống nghỉ ngơi, huynh đi gọi đại phu đến xem."

Viện của tiểu thư được tu bổ lại vô cùng xinh đẹp, sân viện tinh tế nhỏ xinh, bên trong bố trí rất ấm áp. Mấy năm nay, Diệp Tống không ở trong tướng quân phủ nhưng đình viện mỗi ngày vẫn đều có người đến quét dọn.

Có thể là bản năng của thân thể này khát vọng, Diệp Tống cảm thấy nơi này rất thân thiết, còn có ấm áp của gia đình. Nàng vừa đi lên hành lang, Diệp Tu đã đưa đại phu tới, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Tu, hốc mắt bất tri bất giác liền ướt, một cỗ chua xót từ đáy lòng tràn ra, không thể ngăn lại được.

Mấy tiểu nha hoàn trong viện sôi nổi xúm lại, đưa Phái Thanh vào phòng. Tuổi trẻ của Phái Thanh đều ở chỗ này, cảm giác như mình là đại tỷ, đối với nhóm tiểu nha hoàn lải nhải không dứt.

Nơi này mới gọi là gia đình.

Diệp Tu thấy đại phu đi vào, quay đầu nhìn Diệp Tống đang ngây ngốc đứng tại chỗ, hắn bước tới, vóc dáng cao lớn đĩnh bạc mặc một thân y phục màu xanh biếc, gương mặt anh tuấn, tóc dài búi cao có điểm một cây trâm ngọc màu xanh. Bàn tay hắn thô ráp sờ khuôn mặt đã gầy như da bọc xương của Diệp Tống, nhíu mày. Động tác nhíu mày này thoạt nhìn cũng vô cùng anh khí, không hổ là vệ tướng quân.

Diệp Tu nói: "Lần trước gặp muội, muội cũng không gầy đến như vậy."

Diệp Tống đối mặt với vị đại ca cùng huyết thống này, nàng không thể nhịn xuống một bụng ủy khuất nữa: "Muội sống không tốt."

Diệp Tu nghiêm túc nhìn nàng một lúc lâu, thấy nàng cố gắng chớp mắt không để nước mắt rơi xuống, trong lòng một trận thương tiếc, bàn tay đỡ đầu Diệp Tống áp vào lồng ngực mình, cho nàng một cái ôm ấm ấp nói: "Sống không tốt thì trở về, cha và đại ca đều rất nhớ muội."

Diệp Tống vùi đầu trong ngực Diệp Tu, thật lâu sau mới khàn khàn nói: "Hóa ra ta vẫn còn cha và đại ca."

"A Tống ngốc, muội không có cha và đại ca thì có ai."

Một khắc kia, nàng tựa hồ không còn cảm thấy cái rét lạnh của mùa đông nữa. Nàng vẫn luôn sợ hãi, sợ khi trở về đây sẽ không hòa nhập được vào gia đình này, sẽ xấu hổ, ngượng ngùng. Vì dù sao nàng cũng không phải Diệp Tống.

Sống ở thời đại này đã hơn nửa năm, nàng đã sớm hòa làm một với thân xác này, cũng coi chính mình thật sự là Diệp Tống. Nàng đáng lẽ nên trở về nhà sớm hơn một chút mới phải.

Đại phu kiểm tra thương thế cho Phái Thanh, cũng đưa ra cùng một kết luận. Chỉ sợ nửa đời sau Phái Thanh sẽ phải sống ở trên xe lăn. Nhưng Phái Thanh vẫn rất lạc quan, tự đáy lòng nàng ở chỗ này cảm thấy vui sướng, chỉ cần không bị đuổi đi là tốt rồi. Đại phu mỗi ngày đều sẽ tới kiểm tra cho Phái Thanh, đây là Diệp Tống phân phó.

Đi đếm đại sảnh, Diệp Đại tướng quân đang chờ ở đó, ông chờ Diệp Tống đến kể rõ ràng tỉ mỉ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Diệp Tống ổn định tâm tình, đem sự tình ra nói hết. Đại tướng quân đập bàn mắng to: "Tiện nhân chính là tiện nhân, không quang minh chính đại đối phó với A Tống con lại dám dùng thủ đoạn như vậy!"

Điểm này A Tống cùng ông không có sai biệt lắm, cảm giác rất thân thiết. Nàng nói: "Cha đừng tức giận, chuyện này cứ để con tự xử lý."

Đại tướng quân ngẩn ra: "A Tống, con còn muốn trở về đó sao?"

Diệp Tống chớp mắt cười nói: "Đúng vậy, trở về dạy dỗ tiện nhân."

Đại tướng quân lập tức thay đổi lập trường, giơ ngón cái lên: "Giỏi lắm, không hổ là nữ nhi của ta. Không phải sợ, giết người cha sẽ chống lưng cho con."

"Cha, có chuyện này con muốn thương lượng với người và đại ca một chút." Diệp Tống nói.

"Chuyện gì, A Tống cứ nói."

"Con muốn nhận Phái Thanh làm nghĩa muội." Diệp Tống nói không phải là "Con nghĩ" mà là "Con muốn". Thái độ của nàng rất kiên quyết, cũng rất có chủ kiến, sớm đã suy xét kĩ chuyện này. "Muội ấy cũng rất giống con, con đời này cũng chỉ có cha, đại ca và muội ấy là muội muội. Hy vọng cha và đại ca có thể thành toàn."

Đại tướng quân trầm ngâm một lát, vỗ tay quyết định: "A Tống có thể suy nghĩ như vậy, cha thật cao hứng. Cha không ngại có nhiều nữ nhi cùng phụng dưỡng tuổi già của mình đâu."

Diệp Tống vui vẻ, tạ nói: "Đa tạ cha thành toàn." Nàng quay đầu nhìn Diệp Tu: "Đại ca thì sao?"

Diệp Tu nhướng mày bĩu môi cùng với động tác Diệp Tống thường làm cũng không có sai biệt lắm, hắn nói: "Nếu cha đã đồng ý, đuong nhiên đại ca thấy có thêm muội muội cũng không phải chuyện xấu."

Diệp Tống nhìn Diệp Tu, khẽ cười nó: "Đa tạ đại ca."

Chạng vạng, Diệp Tống đi đến chỗ để gia phả Diệp gia, cầm bút thêm tên Phái Thanh vào gia phả.

Từ đây, Phái Thanh không gọi là Phái Thanh, mà gọi là Diệp Thanh.

Cho đến ngày hôm sau, Diệp Thanh bị đẩy đi từ đường, nàng mới biết được tin tức này, thụ sủng nhược kinh. Lúc ấy toàn bộ hạ nhân trong tướng quân phủ đều tụ tập bên ngoài từ đường. Diệp Tống châm hương, đưa cho Diệp Thanh kính hương tổ tông, nàng nhìn Đại tướng quân, lại nhìn sang Diệp Tu.

Diệp Tống dõng dạc nói: "Từ hôm nay trở đi, muội chính là tam tiểu thư của Diệp gia, Diệp Thanh. Về sau Diệp Đại tướng quân chính là cha Diệp Thanh, vệ tướng quân Diệp Tu chính là đại ca Diệp Thanh, còn có ta Diệp Tống chính là nhị tỷ của Diệp Thanh. Tổ tông của Diệp gia chúng ta chính là tổ tông của Diệp Thanh muội. Gia huấn bao đời của tổ tông, muội không được làm trái. Hiếu kính cha cùng huynh tỷ, muội không được bất kính. Ra bên ngoài, không được làm hành vi không đúng với thân phận của muội. Muội đã nghe rõ chưa?"

Diệp Thanh tràn lệ nhìn Diệp Tống: "Tiểu thư..."

Diệp Tống ngưng mi quát lạnh: "Kêu ta nhị tỷ! Nhận hương, kính tổ tông!" Nói xong, nàng mới dò hỏi mà nhìn Đại tướng quân, "Cha, con nói có đúng không?"

Đại tướng quân thực cảm khái: "A Tống nói con mẹ nó rất đúng."

Diệp Tống liền hỏi: "Gia huấn của Diệp gia chúng ta là cái gì?"

Đại tướng quân khoanh tay, hạo nhiên chính khí nói: "Hiếu kính người già, yêu thương người trẻ, trung quân báo quốc đến chết mới thôi. Bất kính tổ tông, phạt đánh 30 trượng. Diệp Thanh, còn không mau kính tổ tông!"

Tiếng quát này khiến từ đường cũng rúng động theo.

Diệp Tu nhéo nhéo thái dương, tầm mắt đảo qua Diệp Tống và cha. Sao trước đây hắn không cảm thấy, A Tống và cha lại ăn ý như vậy nhỉ?

Diệp Thanh hung hăng nuốt nước mắt, tiếp nhận ba nén hương, khom lưng thật sâu bái tam bái, run rẩy thanh ấm lại lớn tiếng kiên định nói: "Ta Diệp Thanh, ghi nhớ gia huấn Diệp gia, thượng phụng tổ tông hiếu kính cha cùng huynh tỷ, yêu thương người trẻ quyết sẽ không làm Diệp gia mất mặt!"

"Tốt, nhớ kỹ lời muội nói hôm nay." Diệp Tống tiếp nhận hương trên đỉnh đầu nàng, giúp nàng cắm vào lư hương.

Một màn này, làm hạ nhân trong tướng quân phủ không nhịn được mà dâng trào nhiệt huyết trong lòng.

Đại tướng quân thưởng cho nàng một cái đại hồng bao, cất cao giọng nói: "Ha ha ha Diệp Đình ta thật có phúc khí, lại có thêm một nữ nhi!"

Diệp Thanh kính trà Diệp Tu: "Mời đại ca uống trà."

Diệp Tu uống trà, đưa cho Phái Thanh một con dao găm tinh xảo lấy được từ tù binh địch quốc. Trên cán dao găm có đính đá quý tỏa sáng rực rỡ, lưỡi dao cũng vô cùng sắc bén. Đại tướng quân thấy thế không hài lòng nói: "Tu, A Thanh là nữ nhi, con đưa dao găm làm gì?" So sánh một chút, ông lại cảm thấy người làm cha như mình có chút tục khí, khó chịu.

Diệp Tu đương nhiên nói: "Đưa cho A Thanh dùng để phòng thân."

Đại tướng quân còn muốn lý luận, Diệp Tống liền ngắt lời nói: "Cha, lúc sau người lại đưa cái tốt hơn không được sao."

Đại tướng quân suy nghĩ, thấy cũng có đạo lý.

Đến phiên kính trà Diệp TỐng, Phái Thanh bưng một chén trà nóng, hốc mắt ngập tràn nước mắt, nghẹn ngào, phát ra tôn kính từ đáy lòng dâng lên chén trà, cũng gọi nàng một tiếng từ tận đáy lòng: "Nhị tỷ, mời uống trà."

Diệp Tống nhấp một ngụm trà, đáy mắt thần sắc nhu hòa, "Ừm" một tiếng, nói: "Ta tạm thời còn chưa biết phải tặng gì cho muội, chờ ta nghĩ kĩ rồi sẽ đưa muội sau."

Diệp Thanh nói: "Tạ nhị tỷ."

Chuyện Diệp Đại tướng quân thu nhận nghĩa nữ, nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Ai cũng mong muốn được thấy phong thái Tam tiểu thư Diệp gia, nghe nói tam tiểu thư chưa hứa gả cho ai, trong lúc còn chưa nhìn thấy người, nhưng đủ loại bái thiếp cầu thân đã lục tục đưa tới cửa, chất thành một đống.

Chỉ tiếc Diệp Thanh cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái. Đại tướng quân sao có thể không rõ ràng, mấy người đến cầu thân này còn chưa gặp qua người ta đã mong được cưới về, đơn giản chỉ là muốn leo lên của làm thông gia của Diệp gia thôi, có khi cưới một đầu heo về họ cũng nguyện ý, lại không phải thật sự muốn cưới Diệp Thanh. Cho nên những bái thiếp thu nhận liền dùng làm củi đốt lò sưởi ấm.

Diệp Tống ở tướng quân phủ nghỉ ngơi mấy ngày, tuyết vẫn chậm chạp không ngừng. Diệp Tu đã nhiều ngày nhàn nhã ở nhà, không có việc gì liền đi nấu rượu, thưởng vào cảnh tuyết mùa đông là tuyệt nhất.

Diệp Tống nhìn vị đại ca anh khí bức người nhà mình này, càng nhìn càng vừa lòng liền hỏi: "Đại cao sao vẫn còn chưa lấy vợ?"