Phượng Hoàng Hoa

Chương 53



Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm chạm phải thành nội bích non mềm, kèm theo đó là cảm giác xiết chặt sát sao.

Tiêu Ngân Phong khẩn trương cương mình, kẹp chặt hai chân.

Kỷ An chậm lại, nhẹ giọng hỏi: "Ngân Phong, ta có thể không?"

Tiêu Ngân Phong nhẹ gật đầu, nhưng rồi lại sợ Kỷ An không trông thấy được. Thế nên, nàng cố nén run rẩy toàn thân, khẽ tách chân ra, đồng thời xoang mũi phát ra một tiếng " Ân".

Nàng là cực độ khẩn trương, đến cả thở cũng cảm thấy khó khăn.

"Nhẹ nhẹ".

Nghe nói rất đau. Kỷ An cũng vô cùng căng thẳng. Trong lòng thật muốn rút lui, nhưng lại sợ Tiêu Ngân Phong chê cười. Nàng bèn hít sâu vào một hơi, một lần nữa dán người lên Tiêu Ngân Phong, nhẹ giọng nói: "Ngươi thư giãn, thoải mái một chút.". Đây chính là học theo sách vở mà nói với nữ vương, hòng muốn giúp nàng có thể thả lỏng.

Tiêu Ngân Phong cũng rất muốn thư giãn tinh thần, nhưng là...nàng thật sự rất khẩn trương! Chính là rất nhanh, cảm giác kích thích đã đoạt lấy ý thức của nàng. Kỷ An dùng đầu lưỡi quét đến những chỗ mẫn cảm trên người Tiêu Ngân Phong khiến cho ý thức đại não bắt đầu mông lung...

Kỷ An từng chút từng chút cẩn thận hành động. Nhẹ nhàng chậm rãi tiến vào nơi tư mật của Tiêu Ngân Phong, dùng ngón tay kích thích tiểu hạch của nàng.

"Ân..." Tiêu Ngân Phong khẽ rên, thân người dần giãn ra, đôi khi hơi hướng thân về trước để nghênh hợp. Cảm nhận được tiểu huyệt khẩu của Tiêu Ngân Phong bắt đầu thả lỏng, bên trong thành nội bích cũng nhẹ nhàng co giãn nói lên mong đợi cùng khát cầu của nàng, Kỷ An thở sâu tự cổ vũ tinh thần bản thân. Ngón giữa chuyển đến vị trí của tiểu huyệt liền trượt đi vào bên trong.

Tiêu Ngân Phong liền há miệng hớp khí, toàn cơ thể lập tức cương cứng. Kỷ An động cũng không dám động. Không khí trong nháy mắt như ngưng kết. Quả thật căng thẳng muốn chết, mồ hôi chảy dọc cái trán nhỏ, Kỷ An thầm nghĩ: "Nữ vương a, ngươi đừng có im lặng như vậy! Thà kêu lớn một tiếng còn tốt hơn a".

Không biết qua bao lâu, là vài giây hay là vài phút, Tiêu Ngân Phong vẫn nín thở không hô hấp. Cuối cùng, khi Kỷ An nghe được tiếng Ngân Phong thở, đợi cho nàng hô hấp hai lượt rồi mới nhẹ hướng ngón tay đi vào bên trong thêm một chút.

Kết quả, lại khiến cho Tiêu Ngân Phong hút sâu thêm một hơi, thân người cong lên. "Có phải đau lắm không?"

Kỷ An vội hỏi, không dám cử động. Trong lòng nàng run rẩy nghĩ: Trời a, yêu đại lão bản so với đối mặt với cơn thịnh nộ của đại lão bản còn đáng sợ hơn. Thật làm cho nàng kinh hồn táng đảm. Này đúng là không phải cho người làm mà.

Tiêu Ngân Phong hổn hển thở mấy hơi xong mới nói: "Không có việc gì, còn chịu được." Âm thanh yếu ớt nghe vào khiến Kỷ An đau lòng, vừa muốn rút tay ra thì bị Tiêu Ngân Phong giữ lại: " Không sao..."

"Thực không sao?" Kỷ An có chút lo lắng hỏi.

"Ân." Tiêu Ngân Phong hừ nhẹ một tiếng. Chẳng phải chỉ là kích cỡ của một ngón tay thôi sao? Không lẽ như vậy nàng liền không chịu nổi? Chính là lúc đầu quả thật làm cho nàng có chút khó chịu, nhưng là đoạn sau cũng không có đau giống như trong tưởng tượng!

Kỷ An lại bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển, vô cùng chậm rãi nâng niu, chỉ sợ lại làm cho Tiêu Ngân Phong khó chịu nửa phần. Nàng chống nửa thân người, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng vuốt ve trán cùng tóc của Tiêu Ngân Phong, hành động giống như là trấn an hài tử.

Tiêu Ngân Phong khẽ cười một tiếng: "An An, ta không sao." Trong lòng cảm thấy ấm áp. Người trước mặt đây, chính là thật tâm thương tiếc nàng.

"Thật sự không sao?" Kỷ An lại hỏi.

"Ân." Tiêu Ngân Phong đáp. Vừa dứt lời, đột nhiên nơi tư mật truyền đến một cỗ kích thích mãnh liệt.

"A~~~" Nàng nhịn không được kêu lớn tiếng.

"Hà." Kỷ An cười một tiếng xấu xa. Tay lại bắt đầu di chuyển.

Tiêu Ngân Phong cả giận, giơ tay lên nghĩ muốn đánh Kỷ An một cái. Kết quả tiểu nha đầu kia liền hướng ngón tay tiến vào chỗ sâu trong cơ thể. Kích nàng run lên một cái, cơ thể liền vô lực như muốn nhũng ra, nửa phần khí lực cũng không có. Tiếp đó, nàng bị Kỷ An trong ngoài tấn công, suy yếu đến không còn manh giáp, toàn bộ tan rã...

"An An... An An..." Tiêu Ngân Phong cảm thấy bản thân giống như sắp chết rồi, chính là tiểu tử kia còn không có bỏ qua. "Đủ rồi...Được rồi...". Nàng vô lực rên rỉ.

"Ân." Kỷ An đáp. Ngón tay cùng đầu lưỡi thế nhưng không có nhàn rỗi, tiếp tục tiến chiếm những nơi mẫn cảm trên cơ thể nữ vương. Nàng chịu khó tìm kiếm một lúc như vậy, cuối cùng đã có thể tìm ra mấu chốt yếu điểm của nữ vương. Cảm nhận được sự kích động của nữ vương, nàng cũng liền trở nên kích động, điên cuồng tăng cường kích thích. Rất nhanh, dưới sự vẫy vùng ngón tay của Kỷ An, Tiêu Ngân Phong liền cất lên từng tiếng từng tiếng rên rỉ duyên dáng, âm thanh lớn tựa hồ nàng hoàn toàn mất khống chế: "A~~~An An ~~~Không... Ân... A... A..." Cùng lúc rên rỉ, thủy dịch trong cơ thể cũng mạnh mẽ tràn ra. Đợi cho từng đợt run rẩy qua đi, nàng tê liệt nằm tại kia, chỉ còn lại tiếng thở dốc.

Kỷ An rút tay, nhoài người trên thân Tiêu Ngân Phong, thấp giọng hỏi: "Có mệt không?" Rút tay về rồi mới cảm thấy ngón tay chính là rất mỏi, còn có chút căng, đến cả muốn cong lại cũng không phải quá dễ dàng. Nàng cũng thấy mệt a.

Tiêu Ngân Phong giống như không còn chút khí lực nào để trả lời Kỷ An, không rên nổi một tiếng đã chìm vào giấc ngủ. Kỷ An thè lưỡi, rụt cổ, cảm thấy mình làm có chút hơi quá. Nàng ôm Tiêu Ngân Phong vào trong ngực, hôn lên trán của nữ vương. Sau đó, lại ngồi dậy đi nấu nước ấm, dùng khăn ấm lau người cho Tiêu Ngân Phong, thay nàng lau đi mồ hôi ẩm ướt. Rồi cuối cùng mới ôm ái nhân cùng đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau là thứ bảy, chuông báo điện thoại của Kỷ An không vang nên liền ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh. Nàng vừa mơ mơ màng màng mở mắt liền thấy nữ vương đang nằm trong lòng. Cảm giác thoải mái dễ chịu lập tức dâng lên, không nén được liền nở một nụ cười.

Tiêu Ngân Phong cuộn người, tư thế giống như một con tôm vùi mình vào lòng Kỷ An, ngủ vô cùng an ổn. Mền bông thoát xuống phần eo của nàng, để lộ ra tấm lưng trần bóng mượt. Da thịt nhẵn nhụi mềm mại mát lạnh như ngọc. Làn tóc dài tùy ý tán khai ra xung quanh. Vài sợi tóc phủ lên gương mặt.

Kỷ An vươn tay vén tóc cho Tiêu Ngân Phong rồi cúi người hôn lên mặt nàng.

Bị động, Tiêu Ngân Phong hơi giật mình, khẽ nhướng cặp mắt ngái ngủ lên nhìn Kỷ An, cục cựa thân người, vươn tay ra ôm lấy Kỷ An, rồi lại tiếp tục ngủ tiếp.

Kỷ An kéo chăn đắp cho Tiêu Ngân Phong, lại hôn lên môi nàng một chút rồi mới nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi giường, bộ dạng giống như một tên trộm. Sau đó đi đến phòng tắm, mới phát hiện mình không mang đồ mặc ở nhà đến đây, mà đồ hôm qua cởi xuống rồi cũng không tiện mặc lại. Nghĩ nghĩ, bèn trở vào phòng y phục của nữ vương, ý định tùy ý tìm một bộ để mặc. Kết quả, tủ quần áo mở ra mới giật mình kinh ngạc. Tràn đầy trong tủ là một loạt các trang phục hàng hiệu hợp mốt, đắt tiền. Có rất nhiều bộ còn chưa tháo mác.

Kỷ An hít sâu một hơi, thầm mắng: "Nữ nhân phá của!". Chọn một bộ của nhãn hiệu nổi tiếng mặc vào, nàng trở lại phòng bếp chuẩn bị cơm. Kỷ An có điểm rối rắm: Nữ vương phá của như vậy, với lương bổng chẳng bao nhiêu của mình làm sao nuôi nổi đây?! Xem xem, bộ y phục nàng đang mặc trên người đây nhẩm sơ sơ chính là bằng ba tháng cả lương và thưởng của nàng cộng lại; chưa kể còn có mấy cái xe trong garage với mấy vị vệ sĩ đang đứng bên ngoài nữa, còn cả chi tiêu thường ngày... Kỷ An tính tính toán toán số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình, rồi lại đi tính đại khái chi tiêu hàng tháng của nữ vương. Nàng tính xong chính là lại hít sâu một hơi. Từ tiền học bổng thời đi học, tiền đi làm thuê trong các kỳ nghỉ lễ, tiền lì xì vào các dịp lễ tết, trung thu, cộng thêm tiền tiết kiệm trong gần một năm đi làm cũng chỉ đủ cho nữ vương chi tiêu trong một tháng. Kỷ An trong phòng bếp một bên vừa làm việc, một bên lại vừa suy tính. Tương lai nên làm những gì để có thể nuôi tốt nữ vương phá sản nhà nàng? Không nỡ để cho nữ vương chịu khổ một ngày, nàng nên là phải cố gắng kiếm tiền.

Vo gạo nấu cơm rồi nàng mới phát hiện phòng bếp thế nhưng không có đồ ăn, chỉ còn chút ít nguyên vật liệu. Vì thế Kỷ An liền lấy chìa khóa của nữ vương để ra ngoài mua đồ. Khi trở về, lúc mở cửa thì bỗng dưng hai bên cửa có hai vệ sĩ đi ra, giương mắt hổ nhìn nàng nửa ngày rồi mới quay đi. Kỷ An có chút mất hứng, nhíu mày. Không lẽ vệ sĩ đây là sợ nàng tổn hại nữ vương sao? Nhưng là nghĩ lại, họ cũng chỉ vì an toàn của Tiêu Ngân Phong thôi. Nàng đẩy cửa ra, ngẩng đầu lên mới phát hiện bên trên có lắp ba cái camera. Bất cứ ai vào cửa đều không thoát khỏi tầm mắt của bảo an. Nàng nghĩ nghĩ, đi vào nhà rồi đến cửa sổ và ban công nhìn quanh quất; liền phát hiện cao cao phía góc khuất bên ngoài ban công chính là một chiếc camera. Tuy camera không thể quan sát được trạng huống trong phòng, nhưng là bên ngoài chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay cũng đều không thể thoát khỏi pháp nhãn. Mọi nơi đều được tăng cường an ninh đến như vậy khiến cho Kỷ An cảm thấy thân thế cùng hoàn cảnh của Tiêu Ngân Phong không hề đơn giản, rất thâm sâu. Nhưng cái làm nàng đau lòng chính là biết những thứ Tiêu Ngân Phong phải chống đỡ cùng chịu đựng tất nhiên cũng phải nhiều hơn người khác rất nhiều. Nhiều tiền có đôi khi chưa hẳn lại là chuyện tốt.

Nàng đi chuẩn bị bàn ăn. Đợi đến khi chuần bị xong liền cảm thấy đói bụng đến mức bụng lép kẹp, ngực dán cả vào lưng. Cởi tạp dề, tiến vào phòng ngủ gọi Tiêu Ngân Phong mới phát hiện nữ vương vẫn còn đang ôm chăn ngủ thật say, khóe miệng còn khẽ mỉm cười giống như đang nằm mộng đẹp. Kỷ An nằm xuống bên cạnh, đưa tay ôm lấy thắt lưng Tiêu Ngân Phong, sau đó dùng đầu ngón tay khẽ bóp lấy đầu mũi của Tiêu Ngân Phong. Nữ vương theo phản ứng liền há miệng hô hấp. Kỷ An thế nhưng lấy tay che miệng nàng lại. Qua đến mười giây, khó thở khiến cho Tiêu Ngân Phong giật giật mấy cái rồi mở mắt. Kỷ An buông tay ra, cười ha ha nói: "Heo lười, dậy dùng cơm nào."

"Buồn ngủ, không ăn a." Tiêu Ngân Phong trả lời, rồi nhanh chóng chui vào trong chăn.

"Dậy đi, ăn xong ngủ tiếp." Kỷ An cảm thấy nữ vương quả thật ngủ thật nhiều. Ngủ từ đêm qua đến giờ đã là giữa trưa vẩn còn chưa muốn dậy. Nàng thế nhưng không chịu ngẫm lại xem là ai khiến cho Tiêu Ngân Phong thành một bộ dáng như vậy.

Tiêu Ngân Phong liều chết kháng cự, chính là không dậy nổi.

Mặc kệ Kỷ An lôi kéo bao nhiêu nữ vương đều không chịu dậy, vì thế nàng liền nổi lên ý xấu, cù vào người Tiêu Ngân Phong. Rất nhanh, Tiêu Ngân Phong nhịn không nổi liền cười lên, lắc lắc, cục cựa thân mình để tránh khỏi ma trảo của Kỷ An. Kỷ An lại nhất quyết không tha, cùng Tiêu Ngân Phong lăn trên giường. Chăn ấm vì thế bị trượt sang một bên, để lộ ra thân người bóng mượt. Kỷ An lập tức liền trợn mắt, miệng há thành hình chữ O. Quả thật là dáng người hoàn mỹ nga~.Lúc trước, khi xoa thuốc cho nữ vương cũng đã cảm thấy rất đẹp. Lần này nhìn lại đúng là thật sự đẹp đến không thể diễn tả bằng lời. Một cỗ nhiệt khí thẳng hướng đại não xông lên, Kỷ An lại muốn làm chuyện xấu.

Tiêu Ngân Phong cả kinh một tay nắm lấy chăn kéo lên che ngực cùng bộ vị trọng yếu trên người, mắng: "Tiểu bại hoại!"

Thấy Kỷ An nhào tới, nàng liền lấy chăn trùm lên người Kỷ An, sau đó xoay người rời giường, tiến vào phòng tắm, còn cẩn thận khóa cửa. Kỷ An từ trong chăn chui ra, vừa lúc nhìn thấy nữ vương nhà nàng tiến vào phòng tắm khóa cửa, liền mặt mày ảo não rên lên một tiếng, sau đó nằm sấp trên giường, kéo dài giọng gọi: "Ngân Phong..." Cho nàng ăn thêm một lần nữa thôi. Nàng ai oán nằm sấp không nhúc nhích, chờ Tiêu Ngân Phong đi ra.

Đại khái qua mười phút sau thì tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, ba mươi giây sau cửa mở ra, chinh là một đóa phù dung xuất thủy bước ra.

"Ngân Phong!" Kỷ An giống như sói đói lao lên ôm lấy Tiêu Ngân Phong, muốn cắn nhẹ lên mặt nàng.

Tiêu Ngân Phong tránh mặt ra, né khỏi Kỷ An, nói: "Tiểu bại hoại, ban ngày không đuợc làm chuyện xấu". Nàng eo nhỏ lả lướt, tránh ra khỏi vòng ôm của Kỷ An, sau đó quay lại trừng mắt với ai kia: "Không phải nói ăn cơm sao?