Phượng Hoàng Nam

Chương 39



Từ trước tới nay Cái Chí Huy chẳng mong sô giàu sang, nay bị 50 vạn từ trên trời rơi xuống đập cho bể não, lập trường chao đảo.

“Không đúng…Cậu bị thần kinh à, sao cho người ngoài mượn nhiều tiền thế?”

Không thấy được bộ dáng cảm kích của Cái Chí Huy, Phó Suất có chút khổ tâm.

“Chí Huy, anh là người ngoài sao? Trong lòng tôi đã coi anh là bà xã của  mình rồi, anh cần tiền tôi cho anh vay thì có gì không đúng.”

Cái Chí Huy run run đáp “Chỗ tiền kia tôi không cần, hay cậu để dành lấy vợ đi. Từ này về sau chúng ta chỉ là chiến hữu đơn thuần. Thực ra cậu cũng không hẳn là người xấu, nhưng tôi muốn nói với cậu, cái kia… cái tình cảm kia không nên có”

Phó Suất chăm chú lắng nghe, đột nhiên hắn níu cổ anh, cũng không làm gì khác chỉ gắt gao ôm chặt.

“Tôi biết anh không thích tôi, không sao, để tôi thích anh là được rồi. Trước kia tôi qua để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, cảm thấy thích một người là phải giữ người ấy bên cạnh, nhưng giờ tôi nghĩ kỹ rồi, chỉ cần anh hạnh phúc, tôi đứng cạnh cũng vui vẻ rồi. Để tôi đem hạnh phúc cho anh đi”

Mấy lời đường mật này chui vào lỗ tai Cái Chí Huy, vặn xoắn lòng mề anh, anh cố gắng cắn chặt hai khớp hàm. Phó Suất mãi mới có dũng khí  thổ lộ, anh không thể cười hô hố trước mặt người ta được.

Vì thế anh vỗ vai Phó Suất an ủi “Cậu em còn trẻ khó tránh khỏi thất bại trong tình yêu, đừng nản chí, cũng đừng treo cổ trên một cái gốc cây già như anh đây. Rốt cuộc cậu thích anh ở điểm nào chứ. Anh bị thối chân, lại keo kiệt, lúc cậu bận việc trên sư bộ anh còn tè vào chai nước của cậu, xé vở của cậu làm giấy chùi đít cơ. Thêm nữa đầu anh thiếu muối, là đứa nhà quê chân đất không hiểu tranh Van Gogh với tranh thủy mặc khác nhau ở điểm nào. Tin anh đi cậu sẽ gặp được ờ… một người đàn ông tốt hơn anh nhiều”

Cái Chí Huy chưa bao giờ có bài hung biện hào hùng tới vậy. Thật ra nói xong anh cũng có chút buồn bực, phắc! Anh móc đâu ra nhiều khuyết điềm thế chứ.

Phó Suất nhìn Cái Chí Huy vắt óc tự phê bình, hắn chỉ đáp một cậu “Tôi thích anh, thích hết mọi khuyết điểm của anh”

Nói xong hôn  một miếng lên mặt Cái Chí Huy.

Thực ra đàn ông cũng thích nghe mấy lời ngọt ngào, nhất là khi một người đàn ông khác hơn hẳn về mọi mặt si tình  thổ lộ thì dù có là giai thẳng tới đâu cũng xao động.

Cái Chí Huy có chút băn khoăn. Phó Suất thừa cơ mon men tới gần, mút lấy đầu lưỡi Cái Chí Huy.

Hôn một lúc phía dưới hai người đã cứng ngắc, liền thuận theo bản  năng lăn luôn lên giường.

Cái Chí Huy còn giãy giụa, Phó Suất cưỡi lên người anh, hai cánh tay gìm chặt Cái Chí Huy “Tôi không nhịn nổi nữa, anh giúp tôi chút đi.”

Cái Chí Huy khó chịu nhăn nhó “Mẹ chú, đừng ngồi lên bụng anh, anh mày đây mới không nhịn nổi nè. Tránh ra cho anh đi tè”

Lúc nãy mải lo chuyện thẻ tín dụng anh bị tắc tiểu, giờ thì như vỡ đê đến nơi.

Phó Suất sờ xuống bụng dưới tiểu Cái, quả nhiên thấy cậu nhỏ nhếch cao cao. Không sờ còn đỡ, vừa đụng vào vài giọt chất lỏng liền rỉ ra.

Cái Chí Huy gấp gáp ré lên “ Nhịn không nổi, nhanh, nhịn không nổi rồi”

Phó Suất nhanh tay tóm ngay bình hoa trang trí ở đầu giường, hứng vào phía dưới Cái Chí Huy.

Đồng chí Cái không chịu nổi nữa bất chấp “tồ tồ” tiểu luôn ra lọ. Phó Suất còn nhân cơ hội hôn lồng ngực Cái Chí Huy.

Cái Chí Huy nhắm mắt, cảm giác thoải mái khì giải quyết được nỗi buồn hòa quyện với cảm giác tê dại ở đầu ngực như tra tấn thần  kinh anh.

Tiểu tới giọt cuối cùng, anh cũng cảm thấy chân tay rã rời.

Dục hỏa trong lòng còn dâng cao hơn.

Cho nên ngay lúc bình hoa dời đi chỗ khác, anh tự nhiên ôm lấy Phó Suất, quấn chặt lấy hắn.

Đôi tay đang vuốt ve anh không mềm mại như tay phụ nữ nhưng có thể tìm được chính xác những điểm mẫn cảm trên cơ thể anh để xoa nắn.

Ngón tay thăm dò đem theo dầu bôi trơn tiến vào cơ thể, mang theo sự xâm chiếm dã man lại làm cho cả người anh không cách nào ngăn nổi sự hưng phấn.

Có lẽ đã lâu không dùng súng thật đạn thật như vậy, lần này Phó Suất còn tiết nhanh hơn anh, không đi vào trong chỉ cần ma sát bên ngoài hắn đã lên đỉnh.

Cái Chí Huy lấy khăn lau mặt, bỗng nhiên anh nhận ra tinh dịch tanh hôi của Phó Suất giờ phút này lại có thế khiến người ta động tình.

Giây phút Phó Suất tiến vào, Cái Chí Huy thất thần kêu lớn “Phắc”

Phó Suất đong đưa eo dồn dập, thở hổn hển đáp “Phắc anh đấy, có sướng không?”

Cái Chí Huy cảm nhận sâu sắc sự khác nhau khi làm với phụ nữ.

Đàn ông trong lúc đó cực kỳ thô lỗ, dã man nhưng lại đem lại khoái cảm lớn nhất.

Có phải bản thân anh đã che giấu khuynh hướng đồng tính  quá sâu hay không?Lúc Cái Chí Huy đạt cao trào cùng lúc với Phó Suất anh đã mơ hồ nghĩ như vậy.

Hôm đó tới gần 3 giờ chiều hai người mới trả phòng, Cái Chí Huy để lại chìa khóa phòng cho Phó Suất rồi chuồn trước.

Không còn cách nào khác, chiến trường quá mức lộn xộn, trên ga giường toàn là đạn pháo hai người bắn ra, nếu hai người trả phòng cùng lúc, lễ tân lật lại danh sách khách trọ rồi nhìn camera ghi hình sẽ tóm được hai kẻ gây thảm cảnh đó.

Trở về doanh trại, dường như mọi thứ chẳng có gì thay đổi, Cái Chí Huy vẫn đi chơi với bạn gái, đợi giấy phép được duyệt là dẫn bạn gái về ra mắt cha mẹ, định ngày cưới hỏi luôn.

Bề ngoài quan hệ của anh với Phó Suất không mặn không nhạt. Nhưng chỉ có anh hiểu rõ nhất, lúc nghỉ trưa tại nơi ký túc xa không người, hay trong góc quán cafe vắng, anh luôn cùng cái gã không vừa mắt ấy lăn lộn.

Cái Chí Huy biết việc này không đúng, nhưng Phó Suất lại cam đoan sẽ không cản trở cuộc sống hôn nhân của anh sau này.

Một khi độc dược ngấm vào máu thì nó sẽ biến thành một loại mật ngọt làm người ta nghiện tới mức không dứt ra nổi.

Rốt cuộc thì giấy phép của Cái Chí Huy cũng được phê duyệt. Lúc thu dọn hành lý, Phó Suất thỏ thẻ với anh “Anh đi bao lâu?”

“Chắc khoảng nửa tháng”

“Nếu  không,… tôi về với anh được không?”

Cái Chí Huy cảnh giác “Cậu theo tôi về làm chi?”

Phó Suất cắn nhẹ lỗ tai Cái Chí Huy “Anh khẩn trương thế làm gì. Em trai tôi, Hồng Quân ấy, nó muốn đi sông Hồng Cốc chơi. Nhà anh ở gần sông Hồng Cốc đúng không? Tôi thấy cũng tiện đường. Tôi về cùng anh, chi phí đi lại của anh với Vương Văn Trúc tôi sẽ trả hộ, anh thấy được không?”

Nói xong, hắn hôn mạnh lên mặt Cái Chí Huy ” Hơn nữa, anh ở nhà lâu thế, nếu Vương Văn Trúc không thể thỏa mãn anh, anh tới tìm tôi, tôi cam đoan sẽ giúp cho anh sung sướng tới…”

Câu trả lời của Cái Chí Huy là một nắm đấm mạnh mẽ.

Nhưng ngày xuất phát, Phó Suất lại chình ình ở nhà ga.

Vương Văn Trúc khó hiểu liếc Cái Chí Huy, anh rất tự nhiên đáp “Vừa lúc tiểu Phó muốn đi du lịch, tiện đường đi cùng chúng ta luôn”

Vương Văn Trúc nghe xong lại vô cùng vui mừng, cả đường đều ân cần hỏi han Phó Suất.

Cái Chí Huy không hề nghi ngờ việc Vương Văn Trúc sẽ lăng nhăng, so với Cái Chí Huy cô gái này còn toan tính hơn nhiều. Cô từng dặn Cái Chí Huy nên kết giao với Phó Suất, công việc sau này sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Lúc ấy mắt Cái Chi Huy  cố gắng không trợn ngược lên, còn kết giao cái mẹ gì nữa, tính giao cũng xong hết rồi, nịnh nọt như thế đã đủ triệt để chưa?

Xe lửa xình xịch chuyển động, mang theo hai nam một nữ bước lên hành trình tìm về quê hương.