Phượng Hoàng Vô Song

Chương 17: Bày trò trốn hôn sự



" Nói thế nào đi nữa hôm nay ngươi cũng phải gặp người ta. Nếu không muốn mẹ ngươi chịu khổ thì an phận đi".

" Bà..."

Dược phòng.

Dạ Hằng cùng Bạch quản gia đến dược phòng lấy thuốc, người chưởng quầy ở đó bảo ông ký vào hoá đơn nhưng trên tay ông đã cầm rất nhiều thuốc, thấy ông loay hoay một hồi, hắn đứng bên cạnh liền lên tiếng.

" Hay là để bản vương thay ông ký".

" Được, làm phiền vương gia rồi."

Nói xong ông qua quầy bên cạnh gói thuốc.

[ Liệt kê tên vị thuốc và trọng lượng - Đậu Hương Lan]

Dạ Hằng cầm bút ký vào hoá đơn thì vô tình nhìn thấy đại phu nhân từng kê đơn thuốc, liền hỏi người làm trong quầy bốc thuốc.

" ngươi có biết mấy vị thuốc này dùng để làm gì không?".

" Những thuốc này là những vị thuốc thường thấy để trị phong hàn và ho".

" Vị thuốc thường thấy?".

Trên đường trở về phủ, hai người trò chuyện qua lại.

" Thuốc thang ngày càng đắt đỏ. Ngài nói xem nếu nhà nghèo mà mắc bệnh thì phải làm sao chứ?".

" Nếu người nhà quan bây giờ có được tấm lòng lương thiện như ông thì cuộc sống của người dân cũng không vất vả như thế nữa".

" Vương gia nói quá rồi".

" Bạch quản gia ngày thường thuốc thang trong Bạch phủ đều được ông tự đến hiệu thuốc lấy sao?".

" Phải. Nhị phu nhân tinh thông y thuật chăm sóc chu đáo khắp Bạch phủ rất ít có người bị bệnh".

" Nhưng ban nãy ta thấy trên hóa đơn hình như đại phu nhân cũng từng đến một lần".

" Phải, phải. Mấy ngày trước, Lệ phi nương nương mắc một loại bệnh cấp tính đại phu nhân có vào cung một lần để đưa thuốc".

" Là khoảng thời gian nào?".

" Khoảng đầu tháng sáu, không lâu trước khi hoàng hậu đổ bệnh".

Nghe quản gia nói thời gian, hắn lại nhớ đến việc Đậu Sĩ Minh lén vào kinh thành, khoảng thời gian hoàn toàn trùng khớp với nhau, trong lòng dấy lên nghi ngờ.

Bạch phủ.

" Vương gia đi thong thả, lão nô có việc đi

trước ".

" Được".

Hắn vừa đi đến đình viện thì gặp nàng đứng đấy.

" Rốt cuộc cô muốn cái gì?"

" Ta có một việc muốn nhờ, hiện tại thì chỉ có ngài mới có thể cứu được ta khỏi bể khổ này".

" Ngài có thể có một chút ý tốt không? Một chút thôi".

" Ý tốt? Với cô á?".

" Đúng...đúng như ngài nói, đại phu nhân thật sự có suy nghĩ không tốt bà ta muốn hại ta".

" Hại như thế nào?".

" Ngài xem, rõ ràng ngài quan tâm ta mà".

" Bớt nói nhảm đi".

" Bà ta...bà ta muốn ta thành thân với một tên xấu xí".

Nghe đến đây hắn không nhịn được mà cười.

" Xấu xí?".

" Sao ta lại cảm thấy bà ấy mới là có ý tốt làm việc tốt ấy chứ!".

" Ngài...".

Nói xong hắn vào phủ bỏ mặc nàng đứng dậm chân, mặt mày đỏ lên vì giận.

Tối hôm đó, mọi người trong phủ sắp xếp bữa tiệc tại hậu viện. Thủ thành Nam cùng phu nhân của mình đem quà đến biếu.

" Thần thủ thành Nam Triệu Chiếu tham kiến hoàng thượng, Lệ phi nương nương, Hằng vương".

" Miễn lễ".

" Tạ hoàng thượng".

" Trẫm nghe nói lệnh lang đã định hôn sự với Bạch cô nương, hôm nay trẫm ở đây cũng là về thăm người thân không tiện làm lỡ chuyện tốt này, nhưng trẫm rất tò mò cuối cùng thì lệnh lang có vẻ ngoài như thế nào? Mau cho trẫm xem".

Từ bên ngoài, một nam nhân cao chừng 1m2, tướng mạo xấu xí, tay chân thì lóng nga lóng ngóng, trên tay còn cầm một hộp bánh. Vừa đi vừa cười giống như một tên ngốc.

" Đây là con trai của thần, Triệu Bình. Bằng tuổi của Bạch cô nương, bát tự cũng rất hợp nhau".

" Thỉnh an hoàng thượng đi".

Tất cả mọi người trong phủ nhìn thấy đều lắc đầu, lo lắng chỉ có đại phu nhân là mỉm cười.

" Đây thật sự là lệnh lang".

" Bẩm hoàng thượng, đúng vậy".

Nàng cũng vừa trang điểm xong, trên mặt điểm vài nốt ruồi, còn đeo răng sún, tiến vào hậu viện.

" Tịch Dao, sao con lại trang điểm như thế này, thất lễ quá".

" Đại phu nhân, tiểu thư luôn như vậy mà. Chẳng phải người còn nói tiểu thư ngu ngốc sao?".

Hoàng thượng và hắn nhìn thấy liền cười thầm, nàng đúng là lắm chiêu trò.

Đã đến lúc nhập tiệc, mọi người ăn thử bánh của Triệu Bình mang đến. Đang ăn ngon lành, nàng đột nhiên lăn ra đất ngất xỉu.

" Tiểu thư, tiểu thư".

" Dao Nhi, Dao Nhi, con làm sao thế?".

" Tiểu thư ăn bánh Triệu công tử đưa đến thì ngất luôn".

" Chẳng lẽ...chẳng lẽ bánh có vấn đề?".

" Ta không có, không có. Bánh là mẹ chuẩn bị. Mẹ ta sẽ không... không... hại cô ấy".

" Thằng con ngốc này".

Thấy mọi người hoảng hốt, lo lắng bà biết ngay nàng lại giở trò.

" Được rồi, đừng lo lắng. Thiếp thân có cách".

[ Người đàn bà độc ác này lại muốn làm gì đây]

Bà ta đi đến gần nàng, dùng sức nhéo vào người nàng, ngày càng mạnh hơn trước.

[ Ta nhịn, ta nhịn...ta nhịn không nổi rồi]

" A..."

" Nhìn xem, ổn cả rồi. Có lẽ từ nay về sau con sẽ không tùy tiện ngất đi nữa".

" Triệu đại nhân, tình hình sức khỏe của tiểu nữ ngày hôm nay không tốt hay là hôm sự của hai đứa để ngày khác hãy nói".

" Lão gia, không có gì nữa rồi, lúc nãy là hiểu lầm thôi. Hơn nữa, bánh cũng không có vấn đề, ta thấy chúng ta nên tiếp tục bàn chuyện hôn sự đi, sớm định ngày luôn".

" Đúng vậy".

" Hoàng huynh, thần đệ có lời không biết nên nói hay không".

Hắn đứng bên cạnh cũng giải vây giúp nàng, buổi sáng nói là không giúp nhưng hắn vẫn giúp nàng đấy thôi, nàng biết trong lòng hắn rất quan tâm đến nàng.

" Tam đệ, cứ việc nói không sao cả".

" Thần đệ tình cờ cứu được Bạch cô nương, biết rõ vết thương đó rất nặng thật sự không tiện để thành thân ngay lập tức. Hơn nữa những hành động bừa bãi ngày hôm nay của cô ấy thì có vẻ cũng có ý chống lại hôn sự này. Chi bằng hoàng huynh hãy giúp cô ấy thực hiện mong muốn đi."

" Tịch Dao cô nương, những lời Hằng vương vừa nói có phải thật không?".

" Là thật. "

" Mỗi hành động và lời nói của cô hôm nay trẫm có thể thấy được hết. Dáng vẻ tinh ranh của cô đúng là khiến người khác đau đầu, nhưng nghĩ lại thì cũng rất thông minh. Được rồi, hôm nay trẫm ban cho cô một đặc ân, từ nay về sau cô có thể tự chọn hôn phu cho mình, thế nào?".

" Tạ hoàng thượng".

Nàng lập tức quỳ xuống khấu đầu tạ ơn.