Phượng Hoàng Vô Song

Chương 47: Bị gài bẫy



Hoàng thượng rời đi ngay sau đó Thục phi cũng đến. Nàng trong phòng ngồi suy nghĩ thất thần, tiếng nói của Thục phi vang lên kéo nàng trở về.

"Mời nương nương dùng trà."

"Hãy để đó đi."

"Hiền phi."

"Thục phi nương nương".

Nàng vội vàng đứng dậy hành lễ.

"Muội muội có bị kinh sợ không? Nếu hôm nay không nhờ bản cung tìm được người chịu trận thay, e là người bị chết dưới bạch lăng là muội muội rồi."

"Hóa ra hôm nay nhờ có tỷ tỷ ra tay giúp đỡ. Cảm ơn ơn cứu mạng của tỷ tỷ."

"Sau này muội cần phải cẩn thận hơn, đi sai một bước thì sẽ rơi xuống vực sâu không đáy."

"Lời tỷ tỷ nói chí phải, muội muội nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy của tỷ."

"Được rồi. Chắc muội cả đêm không ngủ rồi nhỉ? Bản cung không làm phiền muội muội nghỉ ngơi nữa."

Thục phi đến chỗ nàng nhắc nhở vài câu liền rời đi.

"Hôm nay đúng là nguy hiểm quá. Thục phi nương nương ra tay đúng là ác độc thật.

Mỗi lần là một mạng người."

"Vương Thấm Nhược lại chịu ra tay cứu giúp ta

đây đúng là chuyện lạ. Chỉ tội nghiệp cho Tư tần đó, phải mất mạng oan uổng vì ta. Thinh Nguyệt, ngươi đi chuẩn bị một ít ngân lượng

đừng để cô ấy bị an táng một cách qua loa."

"Vâng."

Đại điện.

Hoàng thượng mở đại tiệc lớn mời các văn võ bá quan và bốn phi tần lớn trong hậu cung đến dự. Buổi tiệc diễn ra rất nhộn nhịp, ẩn sâu bên trong đó là những thủ đoạn cùng âm mưu của mỗi người.

"Tam đệ. Đệ cứ ở trong phủ suốt, có lẽ cũng sẽ cảm thấy vô vị. Chi bằng thường vào cung để bầu bạn với trẫm."

"Hoàng huynh ngày ngày bận rộn, thần đệ không dám làm phiền huynh."

"Tam đệ vào cung tấn kiến, trẫm đương nhiên sẽ có thời gian. Nào."

Hoàng thượng nâng ly cùng hắn uống rượu. Nghe ý tứ ai cũng nghĩ là huynh đệ họ tình thâm nhưng sâu bên trong lại là lời dò xét.

"Hay lắm. Hôm nay, trẫm mở buổi yến tiệc này

trước hết là vì Hiền phi. Nào, chúng phi và trẫm cùng nhau chúc mừng Hiền phi nhập cung.

Có lẽ các ái phi không biết một điệu múa của Hiền phi thanh tao thoát tục, xinh đẹp động lòng người, có phong thái của hoàng hậu năm xưa. Không biết đêm nay Hiền phi có thể múa một điệu không?".

Nàng nghe trong lòng không khỏi khinh miệt, luôn nhắc đến nàng nhưng tại sao lại đẩy nàng xuống vực thẳm, nghi ngờ nàng đủ điều. Thật tâm nàng suy nghĩ tình cảm hắn dành cho nàng là thật lòng hay giả ý. Nhẹ nhàng đứng lên ra giữa đại điện đáp:

"Hoàng thượng có chỉ, thần thiếp nào dám không tuân theo."

"Hay lắm. Vậy Thục phi, trẫm biết từ bé nàng

đã tập cổ cầm. Thậm chí là khiến người ta thoải mái khi nghe. Chi bằng hôm nay, hãy đàn một khúc cho Hiền phi nhé. Nàng thấy thế nào?".

"Vâng, thưa hoàng thượng."

"Hoàng thượng. Thần đệ nguyện múa kiếm để góp vui."

"Không ngờ tam đệ lại có nhã hứng như vậy.

Chuẩn."

Chỉ trong chốc lát đàn đã được đưa tới, Thục phi từ từ nâng bàn tay lên đàn, tiếng đàn du dương vang lên. Bên này nàng cũng theo điệu nhạc múa uyển chuyển tựa như tiên nữ giáng trần, hắn trên tay cầm kiếm múa theo động tác của nàng tạo nên một bức tranh hài hòa, sinh động. Thục phi nhìn cảnh trước mắt, trong mắt đầy tia hận thù.

Hắn hôm nay uống hơn nhiều nên đã say bí tỉ, bước chân có chút loạng choạng.

"Xem ra tam đệ hôm nay chơi rất vui. Người đâu?".

"Có nô tài."

"Đưa tam đệ xuống nghỉ ngơi."

"Vâng."

"Hiền phi. Hiền phi muội muội, không chỉ xinh đẹp mà khi múa cũng giống như phượng hoàng sải cánh. Quả là tuyệt diệu. Nào, ta kính muội một ly."

Thần phi cầm ly rượu đứng dậy đến bên nàng kính rượu, trong lúc không để ý cố tình làm đổ vào người nàng.

"Chuyện này... muội nhìn ta xem mới uống có một ít rượu mà tay chân đã vụng về rồi.

Hay là Hiền phi nhanh chóng đi thay y phục đi.

Chỗ hoàng thượng để ta nói thay muội."

"Hoàng thượng, thần thiếp có thể đi thay y phục được không?".

"Chuẩn."

"Tạ hoàng thượng."

Nàng đi theo cung nữ của Thần phi đến Bình Lạc điện, nàng nghĩ đơn giản là thay y phục rồi trở lại nên không suy nghĩ nhiều không ngờ lại bị trúng kế. Nàng vào điện thay y phục xong liền rời đi vừa quay người lại lại thấy hắn.

"Bạch Tịch Dao?".

"Đúng là muội. Ta biết ngay lại là muội mà.

Tại sao ngay cả trong mơ muội cũng không tha cho ta?".

Hắn loạng choạng đi đến chỗ nàng thì té ngã, nàng nhanh chân chạy đến đỡ hắn.

"Tại sao ngài lại ở đây? Ngài uống say rồi."

"Muội nói ta biết lý do tại sao đi. Tại sao hai người chúng ta lại ra nông nỗi này? Tại sao?

Muội nói ta biết đi."

"Muội có nổi khổ riêng có đúng không? Muội nói ta biết đi."

Hắn ôm chầm lấy nàng, bàn tay không tự chủ mà sờ vào cổ nàng.

"Xin lỗi, ngài cứ xem như Bạch Tịch Dao đã chết rồi đi."

"Đã chết? Không thể nào. Ta không muốn."

"Ta không muốn. Ta không muốn."

"Dạ Hằng. Ngài bình tĩnh lại. Cốc Dạ Hằng.

Ngài bình tĩnh lại."

Bên ngoài Bình Lạc điện cung nữ đó đã khóa cửa nhốt hai người trong phòng.

"An Bính Sơn."

"Có nô tài."

"Lúc nãy ngươi đưa Hằng vương đến đâu nghỉ ngơi?".

"Bẩm hoàng thượng, thần đã đưa đến Bình Lạc điện."

Lúc này cung nữ trở lại điện, mọi chuyện diễn ra theo kế hoạch, Thần phi lúc này lên tiếng.

"Đông Thanh, lúc nãy chẳng phải ngươi đi cùng với Hiền phi đi thay y phục à? Sao giờ này Hiền phi vẫn chưa về?".

"Bẩm hoàng thượng, sau khi nô tì đưa Hiền phi vào phòng thì đã rời khỏi để lấy y phục. Nhưng vừa chớp mắt thì không thấy nương nương đâu."

Hoàng thượng nghe xong liền điều động người đến Bình Lạc điện. Lúc này hắn và nàng đang bị nhốt trong phòng, bên ngoài cửa đều bị khóa.

"Toàn bộ cửa đều đã bị khóa. Hóa ra cô ta cố tình làm ướt y phục của ta. Mục đích là để dụ ta và ngài ở riêng trong một phòng."

"Có lẽ lúc này hoàng thượng đã nhận được tin

và đang đưa người đến đây."

[Bình Lạc điện]

"Tới lúc đó cô cứ đổ hết mọi trách nhiệm lên người của bản vương đi. Cứ nói bản vương say rượu nổi thú tính, cho dù hoàng thượng..."

"Ngài đừng nói nữa. Ngài không cần thiết phải gánh tất cả mọi chuyện."

"Hoàng thượng, cửa đã bị khóa."

"Mở cửa ra cho trẫm."

Thiên Diện nghe lệnh bước đến phá cánh cửa, mọi người vào trong chỉ thấy nàng nằm bất tỉnh dưới sàn, trên đầu có vết thương đang rỉ máu.

"Hiền phi."

Hoàng thượng chạy đến ôm lấy nàng, liên tục gọi.

"Hiền phi, Hiền phi".

"Mau truyền thái y. Mau truyền thái y."

"Vâng, thưa hoàng thượng."

Hắn lúc này từ bên ngoài đi vào, giả vờ không biết chuyện gì, vờ vịt nói.

"Hiền phi nương nương."

"Hằng Vương. Lúc nãy chẳng phải đệ nghỉ ngơi ở đây à? Đệ vừa mới đi đâu đấy?".

"Lúc nãy thần đệ sợ làm mất phong thái, nên đã ra ngoài dạo cho tỉnh rượu. Nhưng mà tại sao Hiền phi lại ở đây? Nếu không phải lúc nãy thần đệ đã ra ngoài, vậy thì đã đụng mặt Hiền phi rồi."

"Xem ra chuyện này là có người cố ý hãm hại."

" Hiền phi, nàng tỉnh rồi."

Nàng từ từ mở mắt ra, đầu óc choáng váng.

"Hoàng thượng."

"Hiền phi, lúc nãy nàng có nhìn thấy ai cố tình hại nàng không?".

"Thần thiếp... Sau khi thần thiếp được cung nữ kia dẫn vào điện thì bị đánh cho ngất xỉu.

Thiếp không nhớ chuyện gì cả."

"Nàng yên tâm, trẫm nhất định không để nàng chịu thiệt thòi đâu. Đi thôi. Trẫm đưa nàng về cung."

Hoàng thượng bế nàng lên đưa về cung, nhìn sắc mặt hắn lúc này Thục phi bên cạnh lên tiếng.

"Sao vậy? Nhìn thấy người phụ nữ mà mình yêu,

nằm trong vòng tay người đàn ông khác, nên thấy đau lòng à?".

Hắn không nói gì bỏ ra ngoài, bị lời nói kia mà khựng người lại.

"Đừng có quên lời hứa của đệ với ta."

Quan Thư Cung.

"Hoàng thượng, những chuyện này cứ giao lại cho Thinh Nguyệt là được."

Hoàng thượng ngồi bên cạnh giường, cầm khăn lau mặt cho nàng.

"Hiền phi, trẫm ngoài việc là vua của Đại Chử

thì còn là phu quân của nàng."

"Phu quân?"

"Nhưng mà Hiền phi, lúc nãy nàng thực sự không nhìn thấy ai hại nàng à?".

"Thần thiếp vừa bước vào đã bị đánh ngất xỉu,

nên không kịp nhìn rõ."

"Vậy xem ra có người muốn hãm hại nàng và Hằng Vương. Nàng có biết tại sao không?".

"Có lẽ là do thần thiếp được hoàng thượng ân sủng, nên mới xảy ra chuyện thị phi này."

"Vậy Hiền phi có xứng với ân sủng của trẫm không?".