Phượng Mệnh Ta Nhường, Sợ Ngươi Không Nhận Nổi

Chương 11: Ta thích huynh



Hà Hi sửng sốt nhìn Tôn Triều Quân, khoảng cách hiện tại rất gần, gần đến mức cô cảm nhận hơi thở nóng rẩy của hắn phả vào từng tế bào trên mặt.

Càng gần, ngũ quan của hắn càng như không chân thực. Nhưng không, hắn đang cạnh đây, còn ôm cô rất chặt.

Hà Hi khẽ thở ra, bây giờ đã phần nào nắm được tình hình.

“Tôn Triều Quân, có phải huynh đã biết được gì rồi đúng không?”

Tôn Triều Quân mông lung gật đầu: “Một chút. Những lúc nàng nói chuyện với tiểu yêu tinh đó, ta đều nghe thấy được.”

“Huynh không bất ngờ? Không thấy ta cũng là quái vật sao?” Hà Hi cắn môi. Có thể hắn chỉ là một người bình thường có năng lực đặc biệt trong thế giới không biết thật giả này, một người bình thường, có khả năng khó mà chấp nhận những thứ hư cấu đang xảy ra.

“Không.” Tôn Triều Quân vén mấy sợi tóc trên gương mặt xinh đẹp của Hà Hi. “Ta chỉ biết nàng, cần nàng, không quan tâm gì cả.”

“Huynh… có tình cảm với ta sao?” Hà Hi không phủ nhận, cô cực kỳ căng thẳng.

Nếu hắn cũng thích cô, vậy cô phải làm sao bây giờ?

Tôn Triều Quân không chút do dự gật đầu: “Nàng có biết hôm nàng xuất hiện hoành tráng lắm không? Ta xưa giờ không dung ai vào mắt, vậy mà hôm đó cũng phải ngẩn ngơ ngắm nhìn.”

Hà Hi xấu hổ gãi mũi, cười trừ.

Đáy mắt Tôn Triều Quân càng thêm sâu thẳm, cật lực che giấu ngọn lửa nóng bỏng rực rỡ.

“Sự xuất hiện của nàng như một giấc mộng, đến hôm sau nàng trực tiếp đi vào Triều Âm Các, ta mới khẳng định được nàng tồn tại. Chân ta vốn chữa được hay không ta từ lâu đã không quan tâm, nhưng việc ta muốn thử, chắc có lẽ liên quan đến nàng.”

Hà Hi bỗng thấy nội tâm mịt mờ, lại rung động mãnh liệt. Môi cô mấp máy: “Huynh… tin tưởng ta đến vậy ư?”

“Cứ xem như vì ta tìm được động lực đi, cuộc đời Tôn Triều Quân ta vốn muốn bình lặng, nhưng vì Hà Hi, lần nữa quyết tâm muốn hoành tráng đứng lên.”

Hà Hi cay cay sống mũi: “Tôn Triều Quân, ta không thuộc về nơi này, ta không biết mình phải rời đi lúc nào.”

Sợ mình phải nghe những lời thương tâm, Tôn Triều Quân bất an ôm siết Hà Hi vào trong lòng: “Đừng… Hi Nhi…”

Hà Hi úp mặt vào trong ngực hắn: “Nghe ta nói hết.”

Cảm nhận cơ thể Tôn Triều Quân run khẽ, Hà Hi đau lòng, cảm giác như bị ngạt thở.

“Hà Hi ta sống trên đời vì mục đích mới làm việc, ta đến thế giới này cũng vì nhiệm vụ, không hoàn thành ta sẽ chết. Huynh là vận mệnh không có trong lộ trình của ta. Nhưng… ta thích huynh.”

Cơ thể Tôn Triều Quân cứng đờ, hắn vội vàng kéo đầu cô ra, trong mắt tràn ngập kinh hỉ: “Hi Nhi… nàng nói gì?”

“Ta thích huynh.” Hà Hi lặp lại lần nữa. “Nhưng Tôn Triều Quân, ta thích không có nghĩa ta cần được đáp đền, thích nên muốn vì huynh làm một ít chuyện. Nhưng chúng ta… không có kết quả đâu.”

Nói đến cuối câu, Hà Hi cúi đầu, che đi cảm giác bất lực đang tràn ngập trong trái tim và khối óc.

Làm sao bây giờ, tim cô đau quá.

Nếu hắn không thích cô, mọi chuyện sẽ dễ đi một chút.

Hà Hi toan định đứng lên, liền bị Tôn Triều Quân kéo ghì lại. Hắn lúc này như một con thú bị thương, nào còn vẻ nhã nhặn như thường ngày.

Hà Hi cảm nhận được hắn lo được lo mất, bá đạo ngông cuồng. Trong lúc cô thất thần, hắn đã manh động ép môi mình lên môi cô.

Thế giới gần như chậm lại.

Cánh môi Tôn Triều Quân run run, y như trái tim của hắn hiện tại. Hắn thật sự rất sợ Hà Hi biến mất, nhưng cũng rất sợ Hà Hi không có tình cảm với mình.

Hà Hi ngơ ngác, mặc hắn hôn từ nhẹ nhàng đến gặm cắn, người cô vô lực dựa vào hắn. Một nam nhân ngồi xe lăn, một nữ nhân lại ngồi trên chân hắn, hai người tình nồng mật ý hôn nhau, cảnh tượng có bao nhiêu lạ lùng.

“ Đại sư huynh… Các người đang làm cái gì vậy?”

Một giọng nữ cao uất ức kêu lên. Hà Hi luống cuống dứt ra, mặt đỏ như quả gấc.

Nhìn theo hướng âm thanh, người đến ngoài một cô gái đang mang gương mặt sững sờ tức giận, còn có Tôn Triều Ân, Tôn Triều Anh, và cả Lâm Tường.

Họ nhìn về hướng này, nghệch mặt ra không biết đang mang biểu cảm gì.

Hà Hi bối rối vội vàng đứng lên, trừng mắt lắp bắp nhìn về Tôn Triều Quân:

“Huynh… huynh… đây là nụ hôn đầu của ta. Con mẹ nó.”

Tôn Triều Quân không quan tâm người đến là ai, đáy mắt hắn vẫn còn say mê, tràn đầy tình nồng mật ý nhìn Hà Hi không chớp mắt.

Hắn sờ lên cánh môi còn vương lại sự mềm mại, vẻ mặt tà tứ gợi đòn: “Hi Nhi… rất ngọt. Thật muốn mỗi ngày đều nếm được hương vị này.”

Hà Hi bốc hoả, không quan tâm thân thể hắn nữa, nhào lại tức giận lắc vai hắn: “Tôn Triều Quân… bà đây đi qua bao nhiêu thế giới, làm bao nhiệm vụ xấu tốt còn chưa bị ai động tới cọng lông, huynh… huynh vậy mà dám giả heo ăn thịt hổ giở trò với ta. Mẹ nó huynh chán sống rồi…”

Mặc Hà Hi vô lễ, động tác cũng không dịu dàng, Tôn Triều Quân vẫn cười yêu chiều trước sau như một.

Đến khi cô gái hét lên khi nãy tức giận tách hai người họ ra, dùng kiếm chỉa sang Hà Hi, Tôn Triều Quân mới âm lãnh lên tiếng:

“Tô Bích Dao, không được vô lễ.” Cùng lúc đó, hắn ngưng nội lực đánh văng kiếm của người kia, không nương tình đánh qua một chưởng, khiến nàng ta lùi ra xa mấy bước, biểu cảm kinh hoàng không thể tin được.

“Sư huynh… huynh… đánh ta?” Nàng ta mím môi, đôi mắt đỏ ửng. “Huynh vì nữ nhân này mà đánh ta, nàng ta là gì của huynh?”

“Hà Hi sẽ là nữ nhân của ta.” Tôn Triều Quân lạnh lùng phun ra mấy chữ.

Thái độ trước sau bất nhất, không ai không nhìn ra.

“Tôn Triều Quân… đừng… đừng có nói bậy. Nói bậy ta cắt chân huynh. Cắt hết cả ba chân.”

Nói xong, cô ngượng ngùng chạy đi. Cô nhìn lầm Tôn Triều Quân rồi, hắn không phải ôn nhu như ngọc, mà hắn bị đa nhân cách. Cô thế bị hắn lừa rồi.

Ba chân? Tôn Triều Quân nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn khuất sau cửa phòng, nhíu mày suy nghĩ, lát sau liền ngỡ ngàng, không nhịn được lớn tiếng bật cười.

Tô Bích Dao lần này mới thật sự kinh hoàng. Đây có còn là sư huynh lạnh nhạt, không màn thế sự mà mình tâm tâm niệm niệm hay không?

“Sư huynh.” Lần đầu tiên, Tô Bích Dao có cảm giác đau lòng cực độ.

Tôn Triều Quân thu hồi sự yêu chiều, gương mặt nhanh chóng đổi thành rét lạnh, nhìn Tô Bích Dao gằn từng chữ: “Về sau phải giữ lễ với Hà Hi, nàng sẽ là Vĩnh An vương phi, là nữ nhân duy nhất Tôn Triều Quân ta muốn.”