Phượng Mệnh Ta Nhường, Sợ Ngươi Không Nhận Nổi

Chương 5: Ta chửi hoàng thất luôn à?



“Yêu Linh, ta muốn triệu hồi.”

Về đến phòng, Lâm Uyển Vân lấy kim chích máu, dùng ý niệm muốn triệu hồi Yêu Linh.

Một lát sau, trong không trung một luồng ánh sáng màu xám xuất hiện, mà Yêu Linh hôm nay cũng bớt hắc ám hơn nhiều.

“Chuyện gì?” Khác với khi nói chuyện cùng Hà Hi hôm ấy, Yêu Linh đối với Lâm Uyển Vân không chút kiêng nể.

“Ta muốn mạng của Hà Hi, ả ta dám khinh thường ta.”

Yêu Linh nhíu mày, nữ nhân này càng lúc càng càn rỡ: “Khế ước giữa ta và ngươi đã giải trừ từ khi phượng mệnh cùng ngươi nhập thể, hiện tại ta không muốn hợp tác cùng ngươi nữa.”

Lâm Uyển Vân nghiến răng: “Tại sao? Bây giờ ta đã có phượng mệnh, máu của ta càng giá trị, ngươi xác định không muốn nữa?”

“Đúng vậy.” Yêu Linh không chút do dự. “Ta tìm được nhiệm vụ khác rồi, từ nay chúng ta không còn liên quan đến nhau, mục đích ngươi đã đạt, hãy tự sinh tự diệt.”

Nói xong, Yêu Linh biến mất trong không trung, mặc cho Lâm Uyển Vân có chích máu cả mười đầu ngón tay cũng không xuất hiện nữa.

Lâm Uyển Vân càng thêm tức giận điên cuồng.

Lên mặt với ta? Ta mang phượng mệnh của thế giới này, là nữ nhân tôn quý, ta sẽ thua ngươi sao, tiện nhân Hà Hi. Ngươi hãy đợi, ta chỉ cho ngươi thoải mái thêm vài ngày.

***

Hà Hi trở về Lãnh Tâm Viện, trên tay là một ít đồ mua được trên phố. Lãnh Tâm Viện chỉ có hai người bọn họ, thức ăn mấy hôm nay cũng không cho người mang qua, thật sự xem Hà Hi như chưa từng tồn tại.

Không sao, cô sớm nghĩ đến ngày này, nên đã tự thủ chút ít tiền rồi. Hơn nữa mấy lần trước cải trang, vào sòng bạc thắng được không ít.

Trong lúc Hà Hi đi mua đồ ăn, cô đã cẩn thận dặn Hương Nhi đi tìm củi. Rất may, Lãnh Tâm Viện không đến mức bỏ hoang theo đúng nghĩa đen, đồ đạc tuy có hơi cũ một chút nhưng vẫn còn dùng tốt.

Hương Nhi đứng một bên nhìn Hà Hi trổ tài nấu nướng, vẻ mặt kích động. Qua bàn tay biến hoá của cô, chẳng mấy chốc một bàn thức ăn đủ mặn xào canh bày ra trước mắt.

Hương Nhi nuốt nước bọt: “Quận chúa, người giỏi quá!”

Nàng chưa thấy một quận chúa nào đích thân xuống bếp, lại còn nấu ăn ngon như vậy. Lúc đầu nàng ta được chọn đại qua để hầu hạ Hà Hi, những tưởng sẽ phải chịu khổ. Nhưng xem ra bản thân còn may mắn hơn bao nhiêu người.

Hà Hi nhìn cô bé, khoé môi mỉm cười. Hương Nhi dĩ nhiên cũng là đối tượng bị hệ thống làm sạch ký ức, nên cô không giải thích quá nhiều.

“Hương Nhi, đi theo ta muội chịu khổ rồi, chỉ có bấy nhiêu mà làm không được, ta cảm thấy có lỗi với muội.”

Hương Nhi nước mắt chực chào: “Bây giờ muội không thấy khổ nữa, muội may mắn lắm.”

“Vậy được rồi, dọn ra bàn ăn thôi, không khóc nữa. Để bù đắp, sau này ta sẽ nấu ăn, trong một tuần đảm bảo không trùng món.”

Hương Nhi sùng bái gật đầu.

Mặc dù về lại Lãnh Tâm Viện trời đã tối, nhưng cả ngày chưa có gì bỏ bụng, hai chủ tớ ăn rất ngon. Hương Nhi chỉ là một cô bé, biểu tình đều hiện rõ, cả sự hạnh phúc vì được ăn ngon cũng không giấu được.

Dọn dẹp qua, Hà Hi thuyết phục Hương Nhi đi ngủ trước, do cô không có thói quen để người khác hầu hạ. Khi Lãnh Tâm Viện chỉ còn một mình cô, Hà Hi mới trèo lên nóc nhà, tiêu sái nằm xuống, gương mặt xinh đẹp hứng trọn ánh sáng nhu hoà của trăng.

Nhiệm vụ lần này nghe qua hơi máu chó và khó xơi, ngẫm lại tình hình có vẻ là dễ chịu nhất. Bởi vì cô chẳng cần làm gì cả, chỉ chờ đợi thôi.

Sẽ không ai nhớ đến một cô quận chúa thất lạc và tìm đến nơi đây. Cô nghĩ thế.

Khép hờ mi mắt, Hà Hi tận hưởng sự trong lành của màn đêm, tận hưởng âm thanh côn trùng rả rích, cả cái ươn ướt nơi đầu mũi do của độ ẩm buổi đêm. Chỉ chốc lát, bàn tay cô chợt lạnh.

Khi cô định phóng xuống, bên tai vang đến tiếng đàn. Trong đêm tối, tiếng đàn tịch liêu đó như hoà vào tim cô, khiến nó kỳ lạ hẫng lên một nhịp.

Vì sao, cô có thể cảm nhận được sự thanh sạch lạnh lùng, còn có chút cô tịch trong đó.

Theo tiếng đàn, Hà Hi tìm đến. Trăng hôm nay rất sáng, nên cô có thể nhìn được người đang gảy đàn.

Hắn là một người đàn ông vận y phục màu trắng, ngồi xe lăn, khí chất sạch sẽ đến mức không chân thật, dù không thấy rõ mặt, nhưng Hà Hi vẫn cố chấp nhìn.

Hình như cũng phát hiện ra cô, tiếng đàn dừng lại. Hắn ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm vào nhau.

Trong đêm, dung nhan hai người không rõ ràng, nhưng khi va sự chú ý vào nhau, cả hai đều thoáng thất thần.

Thời gian như ngừng lại, chỉ có tần số rung động lờ mờ ẩn hiện, nhấn chìm tất cả. Trong tầm mắt của Tôn Triều Quân, một cô gái mang quần áo màu trắng thanh khiết, nàng ta nửa nằm nửa ngồi trên mái nhà, động tác thoải mái lại không hề dung tục.

Cảnh tượng hiện tại, vào mắt người khác sẽ có chút kỳ cục, nhưng họ nhìn nhau, không một sự ngượng ngùng nào.

Tôn Triều Quân vốn kiệm lời, nhưng lúc này vẫn nhẹ nhàng lên tiếng: “Cô nương, sự xuất hiện của nàng có chút hoành tráng rồi.”

Hà Hi lấy lại tinh thần, nhảy phốc xuống đi đến trước mặt hắn. Càng đến gần, mắt cô càng trợn lên kinh diễm.

Trời ạ, hắn rất đẹp. Hắn là người đàn ông đẹp nhất từ đó đến giờ cô gặp, dù cho cô đã đi qua bao nhiêu thế giới. Hắn chỉ ngồi một chỗ, ngũ quan cùng với y phục tiên phong đạo cốt trên người, Hà Hi ngỡ đâu hắn là thiên thần mọc cánh.

Tôn Triều Quân không vì cái nhìn sỗ sàng của người trước mắt mà chán ghét, ngược lại hắn hơi hứng thú cong môi: “Cô nương… nàng sao vậy?”

Một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, nhưng không mang bộ dáng tiểu thư khuê các, ngược lại bản thân hắn như miếng mồi ngon bị nàng đánh giá trần trụi.

Hà Hi lúc này mới giật mình, âm thầm phỉ nhổ bản thân, nhưng cô cũng không vòng vo, còn có hơi kích động: “Có ai nói ngươi rất rất đẹp chưa, nét đẹp siêu thực luôn đó, trời ơi ta phải kiềm chế, không thôi sẽ cưỡng hôn ngươi mất.”

Hà Hi vốn là người hoạt ngôn, còn rất thích chọc người, không có gì là lạ khi cô công khai khen một người như vậy.

Tôn Triều Quân ngẩn ra, bây giờ mới ngượng ngùng. Cô gái này cũng quá bạo dạn rồi.

Hơn nữa, còn là bạo dạn trong bộ dáng đoan chính xinh đẹp như vậy. Hắn không phủ nhận, sự mâu thuẫn này khiến người trước mắt càng thêm toả sáng, càng thêm mê người.

Trong đêm tối, âm thanh rục rịch đâu đó khẽ vang lên, nhưng vì một cái phất tay tuỳ ý của Tôn Triều Quân, mọi chuyển biến đều khiến người ta ngỡ như mình nhìn nhầm.

Hà Hi bây giờ mới đến gần, lúc này mới chú ý đến xe lăn, nhưng cô không để tâm nó lắm. Cô cười nói: “Xin chào, ta là Hà Hi, ở các viện bên cạnh, ngươi có thể cho ta biết ngươi là ai không?”

Đáy mắt Tôn Triều Quân hơi loé lên, sau đó lại như không hề dao động, hắn vẫn từ tốn không mặn không nhạt: “Ta là Vĩnh An vương, tên gọi Tôn Triều Quân.”

Hà Hi giật mình, ra là vị vương gia khiếm khuyết của hoàng thất từng được nghe qua. Nhưng khiếm thuyết cũng là hoàng thân quốc thích, sao có thể đối xử với hắn như vậy?

Hà Hi cau mày.

Tôn Triều Quân bắt gặp đôi mày chau nhẹ của cô, mắt hơi nheo lại, nội tâm vốn có chút dao động phút chốc muốn trở về sự lãnh cảm thường ngày.

Nhưng biểu hiện của hắn vẫn không nhanh bằng tốc độ lật mặt của Hà Hi.

“Ôi mẹ nó, ngươi là Vương gia mà, sao bọn họ lại cho ngươi ở nơi vắng vẻ này?”

Tôn Triều Quân sững lại, một lúc sau mới từ tốn bảo: “Không sao, sớm quen rồi. Nơi đây từng là nơi ở của mẫu phi, ta sống nơi đây tưởng nhớ người.”

“Chết tiệt.”

“Cô nương… nàng là đang… mắng ta sao?” Tôn Triều Quân hơi bối rối. Sao tự dưng nàng kia lại thay đổi thái độ rồi?

“Hỏng đầu à?” Hà Hi lườm lại, sau đó lại uất ức thay hắn. “Ta mắng Tôn Triều Anh và Tôn Triều Ân, bọn hắn gấm vóc lụa là, vậy mà nhẫn tâm đối xử với ngươi như vậy.”

Ánh nhìn của Tôn Triều Quân càng thêm sâu thẳm. Hắn mấp máy môi, có ý tốt nhắc nhở: “Cô nương, người nàng đang mắng là Thái tử và Cảnh An vương.”

“Thì sao? Ta còn muốn mắng mười tám đời tổ tông nhà bọn hắn.”

Tôn Triều Quân bất lực: “Vậy thì phạm vi nhân rộng ra, bao gồm cả hoàng thượng, tiên đế, và… cả ta.”

“Ôi.” Hà Hi bây giờ mới giật mình bịt chặt miệng, mắt trợn lên. “Ta chửi cả hoàng thất luôn à?”

Tôn Triều Quân ngẩn ra, sau đó phá lên cười.