Phượng Minh Chiêu Hoa

Chương 3



4.

Phượng Trường Minh không ném ta vào lồng chim vàng son đó nữa, mà cho phép ta tiếp tục ở lại Trường Nhạc cung. Chi tiêu ăn mặc vẫn như công chúa bình thường, thậm chí cung nhân hầu hạ cũng là lão nhân ngày trước.

Chẳng có điều, có tận ba lớp quân tinh nhuệ dày đặc vây quanh Trường Nhạc cung, ta không được ra ngoài dù chỉ nửa bước.

Ban ngày, khi hắn không có ở đây, ta ngồi trước bậu cửa sổ, nhìn cây hạnh đào trong sân, mùa hoa đã qua, chỉ còn lác đác vài cánh hoa trắng muốt đọng lại trên cành, rung rinh như thể sẽ rụng xuống trong giây lát.

Ta luôn nghĩ về quá khứ.

Khi ấy, Phượng Trường Minh ốm đau liên miên, sắc mặt lúc nào cũng xanh xao nhợt nhạt, chỉ có đôi môi hơi đo đỏ.

Mãi về sau ta mới biết, Phượng Trường Minh không phải bẩm sinh đã yếu ớt, ngày còn ở Nam Cương, hắn cũng là một thiếu niên xuất chúng, mới mười tuổi đã có thể giương c.ung b.ắn ch.ế.t con sói đầu đàn, là Thái tử điện hạ mà dân chúng Nam Cương hết lòng kỳ vọng.

Tuy nhiên, sau đó, khi phụ hoàng ta xâm lượ.c Nam Cương, thấy dung mạo hắn tuấn tú, s.át h.ại hết mọi người trong hoàng tộc xong lại tha mạng cho hắn rồi tống hắn vào ngục.

Thị vệ của phụ hoàng từng kể cho ta, lần đầu bị phụ hoàng là.m nhụ.c, hắn đã cắ.n đ.ứt một m.ảng th.ị.t của ông, hung hăng không khác gì một con sói nhỏ.

Từ đó trở đi, phụ hoàng bắt đầu cho hắn uống th.uốc, liều lượng rất mạnh, nếu không thuyên giảm sẽ tiêu hao khí huyết, h.uỷ h.oại x.ương c.ốt của hắn.

Hắn đã phải uống trong sáu năm trời ròng rã.

Từ một con phượng hoàng nhỏ kiên cường chốn Nam Cương, hắn bị nuôi nhốt thành một con chim hoàng yến.

Cũng may, phượng hoàng luôn có thể vươn lên hồi sinh, cuối cùng, hắn cũng thoát khỏi vũng lầy đã vây khốn mình, sải cánh bay lượn trên chín tầng mây, trên bầu trời của hắn.

Mỗi đêm, Phượng Trường Minh đều ở lại Trường Nhạc cung, đâu đâu cũng có tin đồn rằng hắn bị ta mê hoặc, say đắm sự dịu dàng của ta đến nỗi không dứt ra được, nhưng chỉ có mình ta rõ, tuy nằm ngủ bên cạnh, nhưng ngay cả ngón tay ta, hắn cũng không dám chạm vào.

Đợi ta ngủ say rồi, hắn mới dám nắm một góc áo của ta, ôm chặt ta vào lòng rồi khổ sở chìm vào giấc ngủ.

Dường như hắn có những cơn ác mộng triền miên, những nỗi đau đớn vô tận.

Ta biết tường tận nguồn gốc và nguyên nhân sâu xa của những thống khổ ấy, nhưng ta lại chẳng thể cứu nổi hắn.

Hắn đã hoá thân trở lại thành một con phượng hoàng tôn quý, nhưng ẩn sâu dưới vẻ ngoài lộng lẫy ấy vẫn là những chiếc lông vũ cháy sém bị lửa thiêu rụi.

5.

Lễ cầu nguyện ngày rằm tháng chín là một đặc trưng ở Nam Cương.

Truyền thuyết kể rằng, ngày xửa ngày xưa, Nam Cương đã được Chim thần che chở, về sau, khi lũ lụt tràn đến, Chim thần đã hy sinh thân mình để cứu lấy dân chúng, một nửa thần hồn còn sót lại đã luân hồi, chuyển thế thành một nữ tử.

Nữ tử này được dân chúng Nam Cương tôn làm thánh nữ, bà có thể bay tới thiên đình, ngày rằm tháng chín hằng năm sẽ cầu phúc cho dân ở đài cao vạn trượng. Ngày này được gọi là Lễ cầu nguyện.

Dẫu rằng thời thế đổi thay, Nam Cương không còn vị thánh nữ nào nữa, nhưng Lễ cầu nguyện này vẫn được bảo tồn và lưu truyền từ đời này qua đời khác.

Từ lâu, trách nhiệm đi lên đài cao cầu trời ban phúc, cầu thần phù hộ cho con dân Nam Cương an yên, thuận buồm xuôi gió đều được giao cho các trưởng công chúa.

Nhưng hiện giờ Nam Cương không có một nàng công chúa nào cả.

Nghe nói, hoàng thất Nam Cương có tất cả hai mươi bảy nhánh, hơn 3000 người, ai nấy đều ưu tú ngời ngời, nhưng mười một năm trước, họ đều đã mãi mãi ra đi dưới lưỡi đ.ao đồ tể của phụ hoàng ta.

Giờ đây, hoàng thất Nam Cương chỉ còn lại một mình Phượng Trường Minh mà thôi.

Trước khi tiến hành nghi thức cầu phúc, thị vệ thân cận của Phượng Trường Minh tới tìm ta.

“Bệ hạ tự nhốt mình trong điện, không chịu ra ngoài, sẽ bỏ lỡ giờ lành mất.”

Gã thực sự không còn cách nào, quỳ một gối trước mặt ta, tỏ ra lo lắng: “Thỉnh cầu công chúa hãy đi khuyên nhủ bệ hạ.”

Ta theo gã đi tới cung điện mới được xây để lập Lễ cầu nguyện, gặp Phượng Trường Minh.

Hắn xoay lưng về phía ta, đã sớm mặc xong hoa phục lộng lẫy của dịp lễ, vạt áo kéo dài một dải, mặt trên thêu đầy loài hoa dâu tằm đặc trưng vùng Nam Cương, từng bông chụm lại thành những đoá hoa nở rộ, rõ ràng trông sống động như thế mà lại khiến bóng lưng hắn càng thêm quạnh quẽ.

Ta đi tới bên cạnh, còn chưa kịp cất tiếng thuyết phục thì đã nghe thấy giọng nói của hắn.

“Liệu một kẻ bẩn thỉu như ta có xứng đáng gánh trọng trách cầu xin thần linh ban phước cho dân chúng Nam Cương không?”

Dường như hắn đang hỏi ta, mà có lẽ cũng đang hỏi phụ mẫu đã khuất núi.

Ta nghẹn ngào, thanh âm cũng trở nên khản đặc.

“Sao chàng có thể bẩn được? Người dơ bẩn chính là kẻ đã làm nhục chàng.”

Hắn nghe thấy ta, lại cúi đầu nhìn xuống hai tay mình.

“Đôi tay này của ta nhu.ốm đ.ầy m.áu.”

“Hoàng thất Nam Cương quả thực đã bị tàn s.át gần như tận gốc, nhưng người dân Nam Cương vẫn còn đó. Tay chàng nhúng chàm là vì họ, chàng đâu có lỗi gì?”

Ta cầm tay hắn.

“Thần linh sẽ không trách cứ chàng đâu.”

Hắn ngước nhìn ta, đôi mắt vô hồn từ từ thức tỉnh, như thể đã tìm lại được hơi thở sự sống.

Hắn rút tay ra, quay người rời khỏi cung điện, bắt đầu buổi Lễ cầu nguyện của mình.