Phượng Nghịch

Chương 2: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (2)



Bên ngoài điện hoàn toàn tĩnh mịch, vài cung nữ ôm đầu nghẹn ngào, Cố Tiệp Dư thần sắc vẫn bình thản quỳ gối tại chỗ. Trong điện tĩnh mịch, chỉ đốt một ngọn nến đỏ, nhẹ nhàng tỏa sáng, chiếu lên hai bức rèm thêu trong phòng, gợi lên màn lụa màu xanh, ở trung tâm có một lò xông khói bốn chân chạm rồng, tỏa ra từng sợi khói nhẹ. Nàng mở chiếc rương màu đỏ chạm rồng ra, chỉ thấy châu ngọc linh tinh, dưới đáy rương tối tăm nổi bật lên ánh sáng lấp lánh bốn phía, giơ lên ngón tay nhẹ nhàng khẽ vỗ, cầm lấy trâm cài tóc mã não màu xanh lam, tâm tư trầm ngâm, lại buông xuống. Thù Nhi cài một cây trâm vàng khác lên tóc nàng, nàng nhìn vào gương, bàn tay rút xuống. Thù Nhi ở sau người thấp giọng nói: "Tiệp Dư ngày thường cũng không trang phục lộng lẫy, Điện hạ cũng trang điểm sơ sài, có thể tháo ra được đều tháo ra hết." Khuôn mặt nàng khổ sở, phát sầu nhìn trong gương.

Bỗng từ trong điện có một người đi đến, áo bào đen trắng, sợi tóc xám trắng, nhưng gương mặt lại từ ái, nàng xoay mặt mỉm cười vui vẻ: "La cô cô." La cô ánh mắt yên tĩnh, lại khó nén sầu lo trong mắt: "Lão nô đoán Điện hạ sẽ không vô cớ hất đổ bình rượu độc." Bà dừng một chút mới do dự mở miệng: "Điện hạ muốn đi cầu xin hoàng thượng sao?" Thượng Quan Mạn sắc mặt lạnh lùng, quay đầu đi chỗ khác: "Chỉ sợ ta chưa đi đến cửa cung, đã bị người ta ngăn lại, huống chi ông ta từ trước đến nay đều bạc bẽo, sao có thể tha cho mẫu thân đơn giản như thế được."

La cô nhíu mày: "......"

Nàng có chút cúi đầu, nét mặt tái nhợt hiện lên một chút xấu hổ, nhưng rất nhanh được che lấp xuống dưới: "Cô cô, ta từng thấy qua vị Thượng Thư Đại nhân kia." La cô nghi ngờ nói: "Vị tâm phúc của Thánh Thượng sao?" Mạn nhi lên tiếng: "E rằng chỉ có hắn có thể nói vài lời trước mặt phụ hoàng. Nghe nói sáng mai hắn sẽ tiến cung, đây là cơ hội duy nhất để cứu mẫu thân." La cô lẳng lặng nhìn nàng, nàng im lặng ngẩng đầu lên. Trong gương đồng ố vàng phản chiếu gương mặt tái nhợt ẩn dưới tóc đen dày của nàng, lại thấy gương mặt trẻ trung xinh xắn, nàng nói: "Ta đây hai bàn tay trắng, duy có chút nhan sắc của mẫu thân cho." La cô sớm đã đoán được, nghe nàng nói thanh âm đã rung động: "Nghe đồn vị Đại nhân kia thiết diện vô tư, đâu dễ dàng bị nữ sắc dụ hoặc như vậy, những việc trong cung đình như thế này, hắn ta sẽ dễ dàng nhúng tay vào sao? Đám triều thần nói vốn dĩ rất sợ hắn, có thể khẳng định chắc chắn rằng hắn là tay lợi hại, Điện hạ như vậy, rõ ràng là tính lợi dụng hắn ta, nếu như chọc giận hắn ta, Điện hạ......"

Thù Nhi giọng điệu lo lắng: "Nhưng nghe trong nội cung đồn rằng, Chiêu Dương Công chúa rất hợp ý vị Đại nhân kia." Chiêu Dương Công chúa tiếng lành đồn xa, tư thái khuynh thành, lại là con gái hoàng hậu, hắn ta sẽ buông tha cho vị thiên chi kiều nữ này mà chọn vị Công chúa vô danh như nàng sao? Thù Nhi không hỏi, nàng cũng biết nàng ta muốn nói gì. Nàng không có phần thắng, chỉ có đánh cuộc, nhưng nàng nhất định phải đánh thắng trận này. Lòng bàn tay dùng sức che mặt lại, thanh âm hết sức bình tĩnh: "Cô cô, thời gian này xin người chăm sóc tốt mẫu thân, nhất định phải kéo dài thời gian tới khi ta trở về, nếu như ta không về được...." Nàng cúi đầu nói khẽ: "Ta sẽ đi theo mẫu thân." Thân thể Thù Nhi run lên, nước mắt đã lăn tăn trên má, quỳ trên mặt đất. La cô khóc không ra tiếng: "Điện hạ, vô luận như thế nào xin người nhất định phải cố gắng sống tốt, nếu không Tiệp Dư và lão nô không cách nào chịu được."

Trong mắt nàng dần dần ẩm ướt, cực lực đè nén nghẹn ngào trong miệng, thản nhiên nói: "Cô cô, giúp ta một chút nhé."

La cô yên lặng rơi lệ, lại không tiếng động khẽ chào nàng: "Ngày ấy Tiệp Dư thị tẩm, hoàng thượng từng ban cho một bộ y phục bằng lông chim có dải lụa vàng quấn cành hoa sen và một cái vòng vàng." Bà trầm thấp hít một tiếng: "Từ khi thất sủng, Tiệp Dư chỉ còn lại hai thứ này." Liền cùng Thù Nhi đi lấy.

Nàng nghe vậy, cũng không nói ra.

Chọn một đôi khuyên tai vàng ròng khắc chạm hoa đeo ở trên tai, làm nổi bật lên da thịt trắng nõn như sứ. Thù Nhi đã bưng lấy một hộp gấm hình vuông chạy đến, trên mặt mồ hôi chảy ròng ròng, tay áo mang gió, kinh hỉ hỏi: "Điện hạ người xem cái này." Nàng quay đầu đi, trong hộp gấm vàng có một cái lắc vàng ròng, ánh sáng giống như sa tanh, xâu qua sáu cái chuông vàng, giơ lên khẽ đụng một cái, gió mát rung động, ánh lên giữa lông mày nàng, khom người cài trên mắt cá chân, nổi bật lên một đôi chân ngọc nhỏ xinh trắng nõn, làm tăng thêm vài phần quyến rũ phong tình, không khỏi mỉm cười.

La cô cũng đem áo lông chim đến, áo khoác có một lớp vải vàng quấn cành hoa sen, bên trong lông chim nhẹ như mây, chỉ cảm thấy lúc ẩn lúc hiện như tiên y, thoáng chốc trong điện sáng ngời. Nàng ngắm một lúc lâu, chậm rãi đi lại, giật mạnh lớp vải lụa vàng đính bên ngoài xuống, "Xoẹt" một tiếng bén nhọn, chỉ còn lớp lông chim tuyết trắng. Thù Nhi chưa phục hồi tinh thần lại, La cô lấy làm lạ hỏi: "Điện hạ...." Nàng nói: "Người đã vô tình, giữ lại vật cũ để làm gì, huống chi Chiêu Dương xưa nay xinh đẹp nổi tiếng, ta chỉ có thể dùng thanh nhã để lay động hắn ta." Nhìn Thù Nhi còn đang ngẩn người, nhíu mày nói: "Còn không qua đây!" Thù Nhi lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hầu nàng mặc lên người.

Trước gương to, một người trang điểm nhạt, mái tóc chỉ đơn giản búi tầng tóc mây, dùng một trâm vàng đính hoa vấn ở sau ót, từng mảng tóc đen lớn như gấm uốn lượn phủ xuống, rủ xuống đến bên hông, có gió thổi nâng suối tóc như mực nhẹ nhàng bay múa. Vẽ lông mày đậm lá liễu cong cong, trong nội cung thịnh hành lông mày như núi xa, nàng vẫn kiên trì chọn lá liễu, lại dùng bút lông đậm, một điểm thanh thuý duy nhất trong màu trắng, nét vẽ đẹp nhất, cố ý chọn nhạt mà thần sắc không lẳng lơ, làm nổi bật lên đôi môi mềm mại đầy đặn, chiếu đến áo lông chim trắng muốt như tuyết trên người, lộ ra thanh lệ giống như hoa sen trong nước, chỉ có trước tà áo lưu lại màu vàng, nổi bật cao quý. Khẽ xoay người, trên mắt cá chân tiếng chuông giòn vang, mép váy bay lên, lộ ra một chút xíu tia sáng màu vàng, thoắt ẩn thoắt hiện, tựa như có cái tay nhỏ bé, gãi ngứa lòng người. La cô ở phía sau ngắm nàng, nhẹ giọng mở miệng: "Điện hạ, người cần phải suy nghĩ kỹ."

Nàng thấy xót xa, trong mắt dâng lên đám sương, cố gắng trấn định, hạ giọng nói: "Cho dù là núi đao biển lửa, ta cũng phải đi qua thử một lần." Trong mắt nàng hiện lên lạnh lẽo, âm thầm cắn răng: "Ta không thể để cho mẫu thân chết không minh bạch." La cô nén tiếng thở dài.

Tay đột nhiên run dữ dội, ngực chợt như muốn căng ra, nàng gắt gao nắm chặt tay, tâm phiền ý loạn hỏi: "Thù Nhi, giờ gì rồi?"

Thù Nhi nhanh chóng liếc mắt nhìn đồng hồ cát: "Hồi Điện hạ, giờ Dần một khắc."

Tiểu cung nữ ở ngoài rèm vội vã chạy tới, quỳ gối bên cạnh cửa ra vào thở nói: "Điện hạ, nô tài hỏi thăm rõ ràng, giờ Thìn dùng đồ ăn sáng, Chiêu Dương Công chúa nhận mệnh hoàng hậu làm chủ nhà cùng Thượng Thư Đại nhân tản bộ tại ngự hoa viên."

Nàng cứng rắn quát lạnh: "Ngươi hỏi thăm rõ ràng, ngươi phải biết một câu hôm nay, chính là ảnh hưởng tánh mạng mọi người từ trên xuống dưới Thù Ly cung!"

Tiểu cung nữ sợ tới mức dập đầu: "Nô tỳ không dám có nửa điểm giấu diếm."

Nội thị bẩm phủ nội vụ, lại đem rượu độc về, cũng chỉ có bốn canh giờ, bây giờ đã qua hai canh giờ, không còn kịp nữa rồi. Thù Nhi chưa kịp chải đầu cho nàng, nàng đột nhiên đứng dậy. Thù Nhi vội vàng không kịp lấy lược ra, một đám tóc bị giật mạnh xuống. Thù Nhi cả kinh che môi, nàng chưa kịp cảm thấy đau, chỉ dặn dò Thù Nhi: "Chuyện này chớ để mẫu thân biết rõ."

Thù Nhi vội kêu lên: "Điện hạ, còn hài nữa."

Nàng cúi đầu nhìn nhìn vòng vàng trên mắt cá chân, nổi bật lên vừa đúng một đôi chân ngọc mảnh khảnh, vô cùng làm cho người ta thương tiếc, mang hài sẽ không có phần nhẹ nhàng, thích thú nói: "Miễn."

Nàng xoay người muốn đi gấp, Thù Nhi và La cô đều vội vàng gọi: "Điện hạ!"

Nàng quay đầu dậm chân, tiếng chuông theo gió mát thanh thúy lọt vào tai. Nàng thở dốc không cho phép mình hối hận, đoạn tuyệt nỗi buồn hiện ra ngoái đầu nhìn lại thản nhiên cười, như trên trời thiêu đốt một mảnh mây hồng diễm lệ: "Chờ ta trở lại!"

Váy áo uốn lượn không tiếng động lướt qua mặt đất, nàng xoay người lẩn vào trong bóng đêm có thể cắn nuốt người, bóng lưng dần dần nhạt, tiếng chuông cũng dần dần nhỏ không còn nghe thấy.