Phương Pháp Qua Đông Của Đinh Hương Hoa

Chương 6



Editor: Ngân

Beta: Adeline (Ân)

******************************************************************************

Úc Thanh nói cửa hàng kia "rất ngon". Hiện tại xem ra chỉ là một cửa hiệu nhỏ tầm thường. Mì cũng không có gì đặc biệt: bây giờ trộn mì phổ biến đều là nấu xong đổ đầy nước dùng đục đục, thêm một muôi thịt lợn thái sợi, vài miếng củ cải thái lát. Khách bưng mì về, tự mình thêm dấm chua, hành lá, rau thơm.

Khi đó ở bên ngoài ăn cơm cũng không phải muốn ăn thì ăn, phải có phiếu lương thực trong tay mới được. Hai ba tờ lương phiếu, cộng thêm năm mươi tám xu tiền, đổi lại một chén mì lớn như vậy hiện tại xem ra không có gì ngạc nhiên.

Phó Nhuận Sinh hiếm thấy mà không phát biểu ý kiến gì, trực tiếp cúi đầu ăn. Úc Thanh và anh ăn cùng một cái bát, anh chỉ nhíu nhíu mày.

Cửa hàng quốc doanh*, bát mì là một bát siêu lớn, trọng lượng nhiều đến đáng sợ, miếng thịt trên muỗng cũng là loại to nhất. Bình thường Úc Thanh cùng chị đến ăn, hai người chia một chén, có thể ăn tương đối no. Nhưng lúc này cùng Phó Nhuận Sinh, cậu cảm thấy mình căn bản không vớt được mấy đũa mì.

*Cửa hàng quốc doanh: cửa hàng kinh doanh thuộc quyền sở hữu của Nhà nước. Mình không quá rõ về tình hình truyện lấy bên Trung nhưng bối cảnh gần giống với thời bao cấp của Việt Nam mọi hoạt động kinh doanh đều chịu kiểm soát của nhà nước.

Về sau Úc Thanh mới biết được, lúc ấy Phó Nhuận Sinh đã đói bụng hai bữa.

Tình huống của Phó gia nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp. Có lẽ là quan hệ vợ chồng lạnh nhạt, công việc bận rộn, ai cũng mặc kệ con cái. Phó Nhuận Sinh sinh ra đã được bà nội dậy dỗ. Bà nội phó là một bà lão người Nga nghiêm túc ít nói, cả ngày làm bạn với đàn dương cầm, đối với hành vi của Phó Nhuận Sinh cực kỳ kỷ luật, nghiêm khắc.

Sau khi bà nội qua đời, Phó Nhuận Sinh được đón về, đối với cha mẹ đã rất xa lạ. Nuôi con đôi khi nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản. Cha mẹ Phó gia chọn đơn giản —— chỉ cần không để cho đứa nhỏ chết đói. Phó Nhuận Sinh chỉ dựa vào quan hệ cha mẹ ăn nhờ khắp nơi. Truyện chỉ được đăng tại wp Fuonqnguyen va timbanhmynuong.wordpress

Tối thứ sáu về nhà quá muộn, căng tin của sân bay bên cạnh đã đóng cửa từ lâu, vì thế hắn đương nhiên không ăn cơm. Buổi sáng mẹ hỏi bài tập về nhà, phát hiện anh làm mất cặp sách, phạt cậu suy nghĩ trong phòng vệ sinh, Phó Nhuận Sinh lại không ăn cơm.

Úc Thanh biết những chuyện này đã rất lâu sau đó. Khi đó hắn và Nhị Mao đã có quan hệ rất vững chắc, có thể sau khi tan học đi theo đối phương đến căng tin sảnh sân bay mua bánh bò cùng bánh đậu đỏ thơm để ăn.

Có điều lúc này Úc Thanh cái gì cũng không biết, chỉ biết Nhị Mao ăn cơm no, mặt cũng không xanh xao nữa, tính tình cũng không xấu, thoạt nhìn vừa ngoan vừa mềm, còn có chút ngốc. Úc Thanh vuốt tóc anh, anh cũng chỉ trốn sang bên cạnh, trốn không thoát, liền trợn trắng mắt một cái, nói cũng không nhiều lời.

Hai người bọn họ ngồi ở trong góc, phía sau rất nhanh đã có tiếng cãi nhau, nghe ý tứ kia, là hai nhóm người từng đụng chạm khi ăn cơm.

An ninh tại thời điểm đó không phải là quá tốt, xã hội nhàn rỗi rất nhiều nhân viên. Giống như ban ngày ở bên ngoài tranh chấp, cách ba hôm năm bữa là có thể gặp phải.

Quán hàng là nơi ăn cơm, nhân viên phục vụ tốt xấu gì cũng nói khuyên hai nhóm người kia ra ngoài. Vì vậy, hai nhóm bắt đầu khoa tay múa chân trên bãi đất trống ngoài cửa. Bên ngoài xem náo nhiệt, rải rác dừng chân cách đó không xa.

Phó Nhuận Sinh hình như lập tức tỉnh lại, ánh mắt nhìn chằm chằm bên kia. Úc Thanh dường như có chút hiểu anh: "Cậu muốn trở nên lợi hại?"

Phó Nhuận Sinh nhỏ giọng nói: "Tôi hận bọn họ."

Úc Thanh khó hiểu nói: "Ai vậy?"

"Tất cả mọi người."

"hả?" Úc Thanh sững sờ: "Tớ cũng tính sao?"

Phó Nhuận Sinh ngẩn người, nửa ngày, mới chậm rãi nói: Cậu không tính."

"À." Úc Thanh khôi phục vẻ hoạt bát: "Nhị mập kia không tính, Cây gai cũng không thể tính..." Hắn bẻ ngón tay đếm: "Mọi người trong đại viện đều rất tốt, tất cả mọi người đều không thể tính..."

Phó Nhuận Sinh mất hứng nói: "Những thứ này không tới luợt cậu tính toán."

"Nhưng mọi người thật sự rất tốt mà." Úc Thanh nghiêm túc nói: "Chờ cậu ở chỗ này lâu, liền biết."

Phó Nhuận Sinh rầu rĩ không vui: "Cậu thì hiểu cái gì."

"Vậy cậu nói cho tớ biết nha."

Phó Nhuận Sinh lại không nói lời nào.

Úc Thanh lắc lư trên ghế đẩu: "Sau này chúng ta đi học cùng nhau đi, nhiều người sẽ không gặp được đám cấp lớn kia."

"Tôi không thích nhiều người." Phó Nhuận Sinh nhíu mày nói: "Gà vịt, trâu bò mới đi từng đám từng đám một."

"Cậu không cần ngại."

"Tôi mới không có..." Phó Nhuận Sinh đang muốn giải thích, bỗng nhiên nghe được bên ngoài một tiếng thét chói tai. Có người ngã xuống, càng nhiều người không biết từ đâu chạy tới, trong tay toàn bộ cầm vũ khí.

Phó Nhuận Sinh kéo Úc Thanh lên, kéo tay cậu bỏ chạy. Chờ bọn họ chạy ra thật xa, Úc Thanh nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn phía sau, quay đầu lại liếc mắt một cái, phát hiện cửa sổ bọn họ ngồi lúc trước đã bị đập vỡ, dưới đất đầy đống hỗn độn.

Úc Thanh sợ chỉ trong chốc lát, rất nhanh đã quên mất chuyện này. Ngày đó cậu và Nhị Mao chạy loạn bên bờ sông rất lâu, thẳng đến khi mặt trời lặn đằng Tây mới về nhà. Úc Thanh còn nồng thắm tình nghĩa mời Nhị Mao đến nhà ăn cơm, bởi vì cuối tuần anh hai trở về, trong nhà sẽ có đồ ăn tương đối tốt, chỉ tiếc là bị Nhuận Sinh cự tuyệt.

Chẳng qua sau khi đánh xong một trận, bọn họ xem như hoàn toàn quen thuộc. Trên đường đi học, Úc Thanh cứ như vậy có thêm một người bạn nhỏ.

Đọc full tại timbanhmynuong.wordpress Fuonqnguyen>