Phương Trình

Chương 39: Tạm biệt lần nữa



Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

Hệt một người đàn ông xấu hổ khi bị một người phụ nữ nhìn thấy lúc anh ta đang khóc, Chu Nhất lại nằm xuống, như chưa từng xảy ra chuyện gì, một mình nhấm nháp sự ngại ngùng mà lời nói của người phụ nữ này mang lại cho anh. Làm một kẻ bị nói là gầy yếu, có lẽ khiến cho người ta rất thương yêu, nhưng một khi từ này đặt ở trên bản thân mình, cảm xúc thường chỉ là sự đồng cảm. Chu Nhất khép mắt nghe tiếng động Phương Trình Vũ rót nước, ban nãy đã vô thức thông cảm với chính mình. Anh nghĩ: Tôi là một kẻ tàn phế, cô ấy bên tôi lâu như vậy chỉ xuất phát từ cảm thông thôi. Tôi không cần sự cảm thông ấy. Đừng bố thí tình cảm. Tôi muốn rời khỏi tầm mắt của cô ấy.

Anh ngồi dậy mặc quần áo rồi đeo chân giả. Tất cả đâu vào đấy, xem ra mang theo một quyết tâm nào đó.

Phương Trình Vũ ừng ực uống hết một cốc nước to, vẫn hơi ngà ngà say nhìn anh ngạc nhiên nói: "Trời còn chưa sáng, anh ngủ thêm lát nữa đi, đợi chút nữa tôi gọi anh."

Những lời này, Chu Nhất càng nghe ra mùi vị dỗ dành con nít, động tác trên tay anh càng nhanh hơn. Trời không thỏa lòng người. Phương Trình Vũ vẫn lấy làm lạ nhìn anh. Chính vào lúc này cơn đau đầu của anh như lên sân khấu xem kịch vui.

Nháy mắt, Chu Nhất chỉ lóe lên một ý nghĩ:Cho dù đau chết cũng phải rời đi.

Trong cơn đau đầu muốn nứt toác, ngay cả mặc quần áo cũng khó khăn thế này, Chu Nhất có phần tức tối cái chân giả vậy mà cũng không thể phối hợp nghe lời mình nhấc lên. Mồ hôi càng vã ra. Anh dứt khoát cởi luôn áo choàng tắm trước mặt Phương Trình Vũ, thậm chí cái chân cụt cũng thẳng thắn phơi bày dưới ánh đèn. Phương Trình Vũ kỳ lạ hơn, cô cũng chậm chạp nhận thấy được là Chu Nhất đang tức giận.

Anh rõ ràng đang tức giận. Phương Trình Vũ lại rót một cốc nước nữa, ừng ực uống hết, bước chân không vững vàng đi tới trước mặt Chu Nhất chăm chú nhìn tất cả động tác của anh. Chu Nhất không nhìn cô, sắc mặt kìm nén bình tĩnh cực độ. Phương Trình Vũ như thể nhìn thấy ngọn núi lửa chôn giấu trong cơ thể Chu Nhất đang sắp sửa bùng phát. Thân núi đỏ rực xì xì phun khí. Cô cảm thấy thú vị, nháy mắt liền giơ tay thăm dò hơi thở của anh, lại quay sang chạm vào lồng ngực anh.

Hô hấp nóng bỏng, cơ thể lạnh giá. Không giống núi lửa. Cô nhíu mày mang theo nửa phần tỉnh táo, nói: "Anh đừng tức giận mà, tôi sai rồi."

Chu Nhất vốn đang dựa vào cơn tức giận không có lý do trong người để ép buộc bản thân làm xong một loạt động tác này. Trời ơi, mồ hôi anh túa ra cũng có thể đổ một trận mưa nhỏ rồi, vẫn cố chấp muốn rời đi như vậy. Bây giờ chỉ cần Phương Trình Vũ nói câu nhận sai, thì bản thân mất sạch ý nghĩ rời đi luôn. Cô gái này căn bản không phải gậy chống mà là một cái kéo. Toàn thân anh yếu ớt, thuận theo trọng lực quẳng mình xuống giường, nhắm mắt, ngay cả nhìn cô một chút nữa cũng là sự hành hạ.

Phương Trình Vũ thấy Chu Nhất không tiếp tục mặc áo sơ mi mới mặc được có một nửa nữa, bất giác cảm thấy vui mừng. Cô nhẹ chân nhẹ tay lên giường dựa vào vòm ngực của anh, chưa tới một lát thì vô cùng thỏa mãn chìm vào giấc ngủ. Cô mơ thấy mình nằm trên một miếng ngọc lành lạnh rồi thiếp đi.

Lần này Chu Nhất chỉ cảm thấy hệt đánh một trận thất bại, mất đi tất cả hào hứng. Cô mặc một chiếc váy xinh đẹp dáng vẻ vô tội thế kia nằm trên người anh. 'Cứ vậy đi'. Anh nghĩ bản thân không thể chân chính chinh phục được gì hết, cô sắp rời đi thì rời đi, ngày tháng chẳng có gì khác cả. Mọi thứ đều sẽ quay về dáng vẻ ban đầu.

Hơn tám giờ sáng ngày hôm sau, Chu Nhất đã rời đi. Còn lại một mình Phương Trình Vũ mờ mịt tỉnh dậy trong phòng khách sạn. Trang phục trên người vẫn không hề thay đổi, cô vò tóc nghĩ rốt cuộc tối qua tại sao mơ thấy Chu Nhất nhỉ, có phải Chu Nhất đưa cô đến đây không?

Ký ức cơn say như nhìn mọi vật trong sương mù dày đặc, lẫn lộn chẳng rõ ràng.

Đêm tân hôn của Dư Lương trôi qua tương đối 'khoan khoái'. Từ sáng sớm gã đã dào dạt tinh thần dẫn Hạng Đạt Vũ đến nhà Chu Nhất chuẩn bị thu dọn mấy bộ quần áo chuyển đến nhà mới. Gã tới biệt thự có vẻ không ai ở nhà, trên tay Hạng Đạt Bình xách một túi hành túi hành lý siêu to theo đuôi gã lên tầng.

"Bộp" hai người cùng nghe thấy trong phòng Chu Nhất truyền ra tiếng vang cực lớn. Dư Lương dỗ Hạng Đạt Bình bảo cô ấy đi thu dọn trước, còn mình đến phòng Chu Nhất xem sao.

Tính ra Dư Lương vẫn nhớ rành rành mình đã đưa cả thẻ phòng cho Chu Nhất, làm sao lại quay về. Gã đẩy cửa, trong phòng một mảng tối thui cùng mùi rượu gay gắt. Dư Lương đã quên lần trước mình uống rượu thành cái dạng này là khi nào, gã cũng thật sự không ra khỏi cửa cũng có thể giải quyết mọi chuyện, thậm chí bản thân rượu giấu ở đâu cũng biết rõ. Dư Lương bật đèn, Chu Nhất quay lưng lại với gã, dốc từng chai từng chai. Không nói hai lời, Dư Lương khẳng định phải ngăn chặn loại hành vi này của anh. Dạ dày của Chu Nhất đã nhiều lần bị bác sĩ tuyên bố là một một tấm lưới rách, tra tấn nó thế này sớm muộn cũng mất mạng thôi.

"Ông làm sao thế? Đời này tôi không dễ dàng kết hôn một lần, ông phản ứng gay gắt đến vậy hả?" Vốn không cần nhiều sức, Dư Lương đã đoạt lấy chai rượu trên tay chu Nhất. Chu Nhất say rồi nên lực tay cũng yếu xìu.

Chu Nhất nằm xuống, mặc kệ Dư Lương. Dư Lương lại lôi anh dậy đối diện với mình.

"Nói chuyện tử tế, làm sao hả?" Chẳng khác gì một vị phụ huynh giáo dục con cái.

Quả nhiên giọng nói chọc giận Chu Nhất mẫn cảm. Nháy mắt anh đẩy mạnh Dư Lương ra, bất chấp bản thân đứng vững hay không, cứ thế đột nhiên đứng lên, dùng giọng điệu vô cùng tức tối hiếm thấy, nói: "Tôi là một kẻ tàn phế! Tôi không cần sự thông cảm của anh!"

Tất cả những người nói năng bình tĩnh một khi phát hỏa cũng đi tuyến đường ngắn gọn, vừa mở miệng ra toàn là lời mạnh mẽ. Dư Lương ngã dập mông xuống sàn nhà, Hạng Đạt Bình lập tức đuổi đến căn phòng của Chu Nhất.

Hai người đều không biết nguyên do cơn giận dữ của Chu Nhất. May thay đầu óc Dư Lương xoay chuyển nhanh, gã đoán là mình kết hôn rồi, người ta nghĩ bản thân khó có chỗ dựa cho nên sáng sớm nốc rượu tức giận đây. Gã an ủi Hạng Đạt Bình như vậy. Nhưng không biết nửa chừng nảy ra ý tốt lại trở thành đẩy khoảng cách giữa Chu Nhất và Phương Trình Vũ càng lúc càng xa.

Khó khăn dỗ dành Chu Nhất lên giường xong, Dư Lương cùng Hạng Đạt Bình rời đi ngay. Ra khỏi biệt thự gã liền gọi điện thoại cho Giang Nham.

"Giang Nham, khẩn cấp, khẩn cấp!" Bình thường hắn quen nói đùa cũng chẳng ai coi 'khẩn cấp' này là thật.

Tối qua Giang Nham uống hơi nhiều, sáng sớm bị ồn ào tỉnh dậy nên cũng bực cả mình.

"Dư Lương, giao tình của anh và tôi vẫn chưa đến mức độ tôi cho phép anh ầm ĩ đánh thức tôi đâu đấy!" Đầu dây bên kia không mang theo thiện chí.

"Tôi bảo cô này, giờ trong đầu tôi có một suy nghĩ tuyệt đẹp nhé, hạnh phúc sau này của cô nằm chắc trong tay tôi rồi. Cô nói giao tình chúng ta làm sao?"Trái lại Dư Dương nhàn nhã.

Đầu dây bên kia vẫn chưa thật sự tin. Giang Nham thuận miệng đáp: "Nói vào việc chính đi!"

Càng ngày Dư Lương càng thấy cô nàng Giang Nham này chính là bạn đời đã định trong số mệnh của Chu Nhất, ngay cả lời mất kiên nhẫn nói ra cũng thống nhất lạ thường vậy cơ đấy.

"Được. Nói đơn giản chính là tôi muốn cô qua làm giúp việc cho Chu Nhất, nhân tiện ngủ cũng cậu ấy!"

Giang Nham bác bỏ đề nghị này ngay lập tức: "Chu Nhất là người đàn ông tốt, tóm lại cách này không được. Hơn nữa, tôi không có thời gian chăm sóc anh ấy."

Vừa nghe thấy Giang Nham nói thế, Dư Lương hận rèn sắt không thành được thép, gã đau khổ: "Được thôi, hai người đời này cứ làm một nam tài tử với một nữ tiến sĩ đi! Cả đời cũng chỉ thành khi đôi đũa tập hợp lại thôi. Thế nhé, tôi gác máy đây."

"'Khẩn cấp' của anh chính là chuyện này?" Giang Nham hỏi.

"Tôi cho cô biết sự thật nhé, tối qua cậu ấy thấy tôi kết hôn thì trong lòng cực kỳ mất thăng bằng, điều này thúc đẩy bản thân nốc rất nhiều rượu. Hình ảnh chân thật đấy, nếu cô không tới chăm sóc cậu ấy không chừng tỉnh dậy còn phải nhập viện ấy chứ!" Dư Lương đích xác cũng không phóng đại sự thật, chỉ là tâm tư suy đoán vừa bắt đầu thì đã sai hướng.

Vừa nghe lại phải nhập viện, Giang Nham vẫn đồng ý với chuyện này.

Phương Trình Vũ về đến biệt thự thì thấy Giang Nham đang bận rộn nấu cơm trong bếp, máy khử mùi bật ở mức tối đa, muốn không để ý cũng khó. Cô tới gần Giang Nham lật tay đóng cửa phòng bếp lại.

Giang Nham thấy Phương Trình Vũ đã tới cũng chú ý đến động tác nhỏ này, cô ta hơi hối hận về sự cẩu thả của mình.

"Tiểu Phương, cô đã ăn chưa?" Giang Nham đang tính toán trong đầu tiếp theo nói với cô thế nào.

"Chưa ạ, tôi định đến nấu cơm cho Chu Nhất."

Giang Nham vừa nếm mùi vị canh vừa nói: "Tối qua anh ấy say khiếp quá, ban nãy tôi đã lên xem, giờ ngủ rất say rồi."

Phương Trình Vũ đã khẳng định hóa ra người đưa cô tới khách sạn tối qua không phải Chu Nhất thì trong lòng hơi thất vọng.

Nhìn động tác không quá quen thuộc của Giang Nham, Phương Trình Vũ tốt bụng bảo: "Giang tiểu thư, để tôi làm cho!"

Giang Nham tắt bếp, quay người nhìn cô, và bắt đầu hình thành ý tưởng lời nói của mình: "Tiểu Phương, tuần sau cô có thể đến báo tên chỗ bạn tôi bên kia. Tới đó cô chỉ cần nói là Giang Nham giới thiệu, người bên ấy sẽ biết. Chỗ Chu Nhất bên này tôi đã xin cơ quan nghỉ phép nửa năm để chăm sóc tốt cho anh ấy. Từ ngày mai cô không cần tiếp tục làm giúp việc cho anh ấy nữa, tôi đã nói với bạn tôi có rất thích đọc sách. Tôi đợi sau này nhìn cô trở thành nhà văn giống Chu Nhất đấy."

Giang Nham chưa từng nói nhiều với Phương Trình Vũ thế này, cũng chưa có ai nói lời vớ vẩn với Phương Trình Vũ rằng cô có thể trở thành nhà văn.

Trong vài phút tâm trạng của Phương Trình Vũ giống như ngồi tàu lượn qua núi, cuối cùng vẫn khôi phục lại bình tĩnh.

"Cảm ơn chị, Giang tiểu thư! Tôi sẽ cố gắng làm việc. Giờ tôi lên thu dọn đồ, cảm ơn chị." Phương Trình Vũ nghĩ lần này mình có thể thật sự tập trung vào công việc rồi.

Mỗi bước chân lên tầng của cô đều đặc biệt khẽ khàng, cũng nói không rõ tại sao như vậy, trực giác cô không muốn đối mặt tạm biệt với Chu Nhất. Có gì hay ho để tạm biệt đâu, bản thân là một kẻ kỳ cục thế này, thậm chí nằm mơ cũng mơ thấy Chu Nhất đang tức giận.

Đến thư phòng, cô lấy cái túi đựng quyển sổ ghi chép màu đen và cuốn 'Bắt đầu sáng tác'. Chỉ có hai quyển sách này là đồ của cô. Cũng không còn đồ sót lại cần cầm đi, cuối cùng cô liếc nhìn thư phòng này mang theo chút lưu luyến. Cô nghĩ mỗi người từ biệt công việc đều sẽ mang theo loại cảm giác này. Một lần cuối cùng, cô có tật giật mình xoay tay cầm mở cửa phòng của Chu Nhất, mọi thứ tối đen hệt lần đầu tiên bước vào căn hộ ở tầng mười lăm.

Cô không biết mình thấy đáy của bóng tối khi nào, nơi đó có một người tốt đang nằm, là Chu Nhất. Người đầu tiên tiếp nhận cô từ khi ra tù tới nay, giờ đây bị men rượu quấn lấy, phát ra hơi thở đều đều. Cũng không biết cô lại rơi nước mắt khi nào, chỉ thầm nghĩ: Chu Nhất là một người tốt, anh ấy sẽ hạnh phúc.

Người trong bóng tối, bản thân cô không có bản lĩnh đoán được, nói cách khác trong khoảng thời gian đến đến đi đi ngắn ngủi như gió cuốn này cũng không có chỗ trống đọc hiểu được người ấy. Hiện tại cô sợ mình không đi nữa thì sẽ khóc to mất. Đưa tay lau nước mắt, cô lặng lẽ đáp lại bóng tối ngập tràn căn phòng một lời cầu nguyện thiện ý, rồi quay người xuống cầu thang với mu bàn tay lạnh lẽo và ẩm ướt.

Cung phạn xạ của cô dài quá. Dài đến nỗi phải dùng thời gian mấy năm để hiểu tường tận mọi thứ xảy ra trong nửa năm này.

(Tác giả: Không có gì để nói.)