Phương Trình

Chương 4



Tối ấy, Phương Trình Vũ nằm trên giường nghĩ rằng làm giúp việc hẳn là không quá khó.

Hôm sau, cô đứng trước cửa nhà 1501, hít sâu vài hơi rồi nhấn chuông cửa. Hiệu quả cách âm rất tốt, bên ngoài không nghe được chút tiếng vang nào.

Cánh cửa không chút động tĩnh làm cô cứ tưởng mình gõ nhầm nhà.

Sau đó, Phương Trình Vũ nghe thấy tiếng “cạch”, cửa mở.

Trước tiên, cô thận trọng đứng ở cửa, xuyên qua khe hở nhìn vào bên trong, tối quá, không có tia sáng nào, chỉ có tiếng nhạc len qua khe cửa, tựa như sợi tơ bao bọc lấy cơ thể, nhẹ nhàng và vui vẻ. Tiếng nhạc không tăng thêm can đảm cho Phương Trình Vũ, nên cô vẫn không dám bước vào, bèn nói to:

“Xin chào, có ai không?” Cô nghe thấy giọng mình cứ như ồm ồm tiếng trống, không hài lòng lắm, thế là lại đứng bên cửa hắng giọng, nói to qua khe cửa lần nữa: “Xin chào, có ai không? Tôi là người giúp việc của trung tâm giới thiệu việc làm Thiên Xảo đây ạ.”

Sau đó, trong cửa truyền ra một tiếng chó sủa lạ lùng, chỉ một tiếng thôi, tiếp đó miệng con chó như thể bị thứ gì bịt lại, ư ử vài tiếng, rồi cả căn hộ lại quay về sự yên tĩnh ban đầu.

Phương Trình Vũ nổi gai óc, cô vội vàng quay đầu bỏ chạy về phía cầu thang bộ. Chạy được một lúc, trông thấy một vòng tròn bao quanh số 10(1), cô nghĩ dưới này hẳn là an toàn rồi, vì vậy lấy điện thoại gọi cho Dư Lương. Dư Lương rất tức giận, hỏi cô có chuyện gì, nếu không quan trọng thì sẽ trừ lương. Phương Trình Vũ hỏi Dư Lương địa chỉ nơi làm việc, Dư Lương nói chính là phòng 1501. Phương Trình Vũ bảo không có tiếng người chỉ nghe thấy tiếng chó sủa. Dư Lương đáp không thể nào, chủ nhà của cô không thể tự chăm sóc cho bản thân, nói chung là không ra khỏi nhà được. Phương Trình Vũ tưởng chủ nhà là người già, cô nhờ Dư Lương gọi điện thoại thử xem. Dư Lương nghe thế thì bực mình:

“Phương Trình Vũ, sao cô lắm chuyện thế! Nhất định phải trừ lương!” Lúc bị đánh thức, tính tình của Dư Lương rất cáu bẳn, thế nên cô không dám hỏi nữa.

(1) Ở mỗi tầng chỗ cầu thang đều ghi số tầng. Nghĩa là Phương Trình Vũ đã chạy một mạch từ tầng 15 xuống tầng 10.

Phương Trình Vũ quay lại căn hộ 1501, cửa vẫn mở hé. Hơi khác là lúc này, có một con chó nhỏ màu đen đứng ở cửa, mắt nó hệt bảo thạch, có nhiệm vụ là sủa về phía Phương Trình Vũ. Cô nhận ra giống chó này không phải loại quý hiếm cô chưa từng thấy mà là loại chó đất có thể bắt gặp khắp dưới quê. Nó là giống chó mà người dân quê hay làm thịt. Nhưng hiện giờ con chó này còn rất bé, chưa thể làm thịt được. Phương Trình Vũ cảm thấy mình chẳng có tí tế bào nghệ thuật nào, trong nhà mở nhạc thanh nhã, còn cô lại nghĩ chuyện ăn thịt chó.

Cô nhìn chú chó nhỏ, tâm trạng được xoa dịu đi nhiều. Cô tiến tới ôm nó lên, đẩy cửa đi vào.

Vào nhà, tiếng nhạc càng rõ ràng hơn, cô nghe thấy một đoạn tiếng Anh: “Who am I, Darling to you. I come alone here…”(2) Cô nghĩ cụ già này thời thượng quá, còn nghe cả nhạc tiếng Anh nữa. Cả căn phòng như được gội rửa bởi tiếng nhạc.

(2) Lời bài hát Promise của nghệ sĩ Ben Howard, được phát hành năm 2011.

Trước mắt là một mảng tối om. Chẳng dễ gì để tạo ra bầu không khí y chang buổi tối vào ban ngày như thế này, cô nghĩ. Phương Trình Vũ lấy di động ra, mượn ánh sáng của điện thoại tìm được vị trí cửa sổ, cô kéo rèm ra. Con chó nhỏ trong lòng cô lại bắt đầu sủa không ngừng, vùng khỏi vòng ôm của cô .

Phương Trình Vũ liếc mắt nhìn phía sau, phát hiện phòng khách của căn hộ này chỉ có một cái sofa, hai thùng loa dựa sát tường, tiếng nhạc phát ra từ chỗ đó, ngoài ra chẳng có gì nữa, chẳng có gì nữa? Không có người, chỉ có một con chó nhỏ. Cô ngồi xổm xuống, vô thức tắc lưỡi vỗ về chó con đang đứng bên cửa.

Chính lúc ấy, cửa phòng mở ra, Phương Trình Vũ từ từ đứng dậy ngước nhìn. Một người đàn ông mặc quần ngủ màu đen nghiêng nửa người dựa vào tường, chiếc áo ba lỗ màu đen để lộ cánh tay trắng nhợt. Bấy giờ, anh chống một tay lên tường, tay kia cầm điện thoại nói chuyện với nhịp điệu không nhanh cũng chẳng chậm. Giọng nói rất dễ nghe, âm lượng không khiến con người ta cảm thấy chói tai, thể hiện sự nho nhã lịch sự nhưng xa cách.

Lúc Phương Trình Vũ đứng thẳng người, bất ngờ chạm vào mắt anh. Người đàn ông trước mặt khẽ nhíu mày, tóc anh hơi dài. Anh nheo mắt vì chưa thích nghi với ánh sáng, nhưng vẫn chăm chú nhìn Phương Trình Vũ. Anh sở hữu một khuôn mặt điển trai với những đường nét dịu dàng.

Người đàn ông thản nhiên nói “Trọng điểm là gì?” vào điện thoại, đầu bên kia điện thoại nói gì đó, anh liền cúp máy không chút do dự. Khi đã thích ứng với ánh sáng, anh nhìn Phương Trình Vũ chằm chằm. Anh duỗi tay ra chống vào vách tường, dùng toàn bộ sức lực của giữ cơ thể đứng thẳng.

Người đàn ông này nhợt nhạt quá, y như ma cà rồng. Phương Trình Vũ dần dần cảm nhận được ở anh toát ra sự nghiêm túc.

Vẻ mặt anh không mang theo cảm xúc gì, nhưng lại dùng giọng điệu rất nghiêm túc để hỏi: “Cô là ai?”