Phượng Tương Sồ

Chương 37



EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)

***

Trong mấy ngày dự thịnh hội thì Lăng Tri đã đến phòng Diệp Nghi rất nhiều lần, nhưng chỉ vài ngày trôi qua thôi mà cảnh nay đã khác xưa.

Thời tiết đầu thu tuy không lạnh lắm nhưng nhiệt độ cũng đã thấp hơn trước đây nhiều, thế nhưng, bước vào trong phòng lại là một cảm giác ấm áp hoàn toàn khác biệt. Lăng Tri dáo dác nhìn quanh, xuyên qua vô số lớp màn lụa nàng dễ dàng nhìn thấy hai bóng người ở giữa phòng. Một người thì đang canh giữ chậu than, người còn lại đang đứng bên mép giường, cẩn thận từng bước đỡ Diệp Nghi ngồi dậy.

Diệp Nghi nửa nằm trên giường, khoác lên mình chiếc áo ngoài màu trắng rộng rãi, mặt mày chàng trắng bệch như tờ giấy, bộ dáng nom như thể đứng dậy cũng không đứng nổi mà phải nhờ hạ nhân giúp sức.

Đã bao giờ Lăng Tri nhìn thấy Diệp Nghi yếu ớt như vậy đâu, nàng ngẩn ngơ nhìn cảnh này, nắm chặt hai bàn tay giấu bên trong tay áo, nhìn chàng chằm chằm với ánh mắt đầy sự quan tâm.

Nàng không muốn quấy rầy Diệp Nghi nên chỉ dừng bước ở cửa chứ không đi vào, nàng khẽ chau mày, chờ Diệp Nghi uống xong bát thuốc và hạ nhân đều đã lui xuống thì nàng mới từ tốn vào trong.

Hình như Diệp Nghi không nhận ra sự hiện diện của nàng, chàng ôm ngực họ nhẹ một tiếng.

Bước chân Lăng Tri dừng lại lần thứ hai.

Không lâu sau, Bùi Thù và Tạ Tẫn Hoan cũng đã đến đông đủ. Vừa vào phòng một cái là Tạ Tẫn Hoan đã vội nhìn người trên giường rồi nói: "Công tử xem ai đến kìa?"

Diệp Nghi ngước mắt nhìn về hướng nàng đang đứng, vô tình chạm phải ánh mắt của Lăng Tri, trong hai người chẳng ai lên tiếng nói một lời. Không biết Bùi Thù đã đứng sau lưng Lăng Tri từ khi nào, "Hay tin Diệp lâu chủ mang bệnh khiến A Tri cực kỳ lo lắng, hôm nay chúng ta đến thăm ngài."

Lời nói của Bùi Thù đã cắt đứt mọi cảm xúc đang xoay chuyển giữa hai người họ, miệng Lăng Tri hé mở nhưng cuối cùng nàng cũng không nói gì cả. Diệp Nghi che miệng ho một tiếng, Tạ Tẫn Hoan thấy thế liền bước tới vuốt lưng để giúp chàng nhuận khí, quay qua quay lại một lúc thì tình trạng của Diệp Nghi mới tốt hơn đôi chút, chàng cúi đầu nói với giọng yếu ớt, "Ta không sao, các ngươi yên tâm."

Đã ra thế này rồi mà còn bảo không sao, Diệp Nghi nghĩ nàng mù chắc.

Bây giờ nàng rất giận Diệp Nghi, nhưng cơn nóng giận cũng không kéo dài quá lâu bởi vì trăm ngàn cảm xúc khác đã kéo đến chiếm cứ tâm trí nàng, nàng không biết nên thể hiện cảm xúc nào ra trước mới phải. Do dự một lát thì Lăng Tri mới bày tỏ suy nghĩ của mình, "Con ở lại đây chăm sóc người nhé, được không?"

Cả Diệp Nghi lẫn Tạ Tẫn Hoan đều kinh ngạc không thôi, trong phòng hoàn toàn im lặng, không ai lên tiếng.

"Chờ người khỏe lại thì con sẽ đi ngay, không ở lại đây lâu hơn đâu." Lăng Tri chạy nhanh đến bên cạnh chàng, "Vì cứu con nên người mới bị thương, sao con có thể mặc kệ người như vậy được."

Đôi mắt Diệp Nghi đen nhánh không thể hiện ý tứ nào, chàng thở dài, "Về nhà đi."

"Con không về!" Lăng Tri gân cổ cãi lại.

Diệp Nghi không có hơi sức đâu mà tranh cãi với nàng, chỉ quay đầu ho nhẹ, Lăng Tri lo lắng nhìn chàng đăm đăm. Lúc chàng đang ho đến mức không nói được lời nào thì Tạ Tẫn Hoan đã mỉm cười hòa giải, "Nha đầu Lăng Tri bất chấp đường xa để đến đây gặp người mà người lại bảo con bé về thì đúng là lạnh lùng quá đấy."

Nghe dì Ngọc nói thế, Lăng Tri gật đầu liên tục.

Không để Diệp Nghi có cơ hội mở miệng, Tạ Tẫn Hoan lại tiếp tục, "Theo thuộc hạ thấy thì trước tiên cứ để con bé ở lại đây đi, có thêm một người chăm sóc công tử cũng là chuyện tốt mà."

"Ta..." Khó khăn lắm Diệp Nghi mới tích góp đủ sức để nói chuyện, nhưng lời còn chưa kịp thốt lên thì Lăng Tri đã vội vàng đáp lại Tạ Tẫn Hoan, "Cảm ơn Ngọc... Cảm ơn Tạ thúc thúc!"

Sau hôm đó, Lăng Tri mặc kệ lời từ chối của Diệp Nghi mà ở lại Phượng Danh Viên. Về phía Bùi Thù, hắn bảo rằng mình cũng nên làm gì đó, mà ở nhà hắn có một loại thuốc thần chuyên chữa vết thương có lẽ sẽ giúp ích cho Diệp Nghi, thế nên hắn định quay về lấy thuốc.

Trước khi Bùi Thù rời đi, Lăng Tri tiễn hắn ra ngoài cổng Phượng Danh Viên. Bùi Thù nhìn Lăng Tri một lúc rồi thở dài, "Muội muốn ở lại đây thật ư?"

Lăng Tri gật đầu chắc chắn, trông không có vẻ gì là muốn thay đổi ý định cả.

Bùi Thù không nhiều lời nữa, hắn chỉ nhẹ giọng an ủi, "Chờ ta quay lại thì thương thế của Diệp lâu chủ sẽ ổn thôi."

"Vâng, ta sẽ chăm sóc người thật tốt." Cũng không biết nàng muốn nói lời này với ai, chỉ thấy nàng mím môi, vẻ mặt kiên định.

Tự dưng Bùi Thù hơi buồn cười, hắn rất thích nhìn biểu cảm này của Lăng Tri. Đứng im một lúc thì Bùi Thù mới quay người rời đi, Lăng Tri chợt gọi hắn.

Bùi Thù xoay đầu, Lăng Tri nhìn thẳng vào mắt đối phương từ từ nói: "Cảm ơn huynh."

Trên đường đến đây Bùi Thù đã giúp đỡ nàng rất nhiều, nếu không có Bùi Thù thì sợ rằng ngay cả cửa Lăng gia nàng cũng không bước ra được ấy chứ. Bây giờ hắn còn bận rộn vì chuyện của Diệp Nghi, điều này làm thắc mắc Lăng Tri hết sức.

Bùi Thù chỉ cười đáp lại: "Nhân tình của Lâu chủ Thù Hoa Lâu là bảo vật quý giá nhất trên đời, ta giúp Diệp lâu chủ cũng vì đáp ơn mà thôi, có gì đâu mà phải cảm ơn?"

Nói xong Bùi Thù nhanh chóng rời đi, để lại một mình Lăng Tri trông theo xe ngựa của hắn dần đi xa.

Lăng Tri được Tạ Tẫn Hoan chuẩn bị chỗ ở bên trong Phượng Danh Viên, nhưng bây giờ nàng chỉ mãi nghĩ đến thương tích của Diệp Nghi, nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt và bộ dáng không chút sức lực nào của chàng, Lăng Tri càng nghĩ càng lo, nàng ngồi trong phòng mình một lát rồi quyết định chạy đến nơi ở của Diệp Nghi.

Lúc Lăng Tri đến, không biết hai hạ nhân thường chăm sóc Diệp Nghi đã đi nơi nào mà chẳng có ai ở lại trong phòng. Bên trong vẫn ấm áp hơn ngoài kia nhiều, xung quanh thoang thoảng hương thuốc dịu nhẹ. Cửa sổ được người ta khép lại che hết mọi ánh sáng, Lăng Tri nhẹ nhàng đi vào, nàng liếc nhìn Diệp Nghi đang nằm trên giường.

Diệp Nghi uống thuốc xong thì đi ngủ, Lăng Tri sợ hành động của mình sẽ đánh thức chàng nên làm việc gì cũng cẩn thận từng li từng tí. Nàng ngồi xuống chiếc ghế đặt bên mép giường, nương theo ánh lửa nến đong đưa mà nhìn ngắm dung nhan chàng.

Thời gian ba năm dường như chẳng lưu lại chút vết tích gì trên gương mặt người ấy, nhìn kỹ lại thì vẫn là bộ dáng trước đây, điểm khác biệt duy nhất là người đổi từ y phục nữ nhân sang y phục nam nhân, vẻ lạnh lùng trên người chàng cũng đã phai nhạt. Chẳng qua vẻ ngoài chàng vẫn cứ là phong hoa khiến người ta không dời mắt được.

Dù chàng có dáng vẻ gì thì trong lòng Lăng Tri, Diệp Nghi là sự tồn tại không thể thay đổi.

Ý nghĩ này khiến Lăng Tri ngẩn ngơ, nàng chợt nhớ đến câu hỏi của Bùi Thù.

Bùi Thù hỏi rằng, có phải nàng thích Diệp Nghi không?

Chưa bao giờ nàng nghĩ đến vấn đề này cả, nhưng một khi người ta nhắc đến thì suy nghĩ này hệt như mầm cây mọc rễ mà bám sâu vào lòng nàng, mỗi khi chạm đến thì vô số ý nghĩ tuôn ra, chúng bắt nàng tự hỏi lại chính bản thân mình cho rõ ràng.

Trong nhận thức trước đây của nàng thì Tạ Thanh Li chính là Tạ Thanh Li, là người đối xử với nàng tốt nhất trên đời, là mẹ nuôi đã cưu mang nuôi lớn nàng.

Nhưng tình huống bây giờ thì vẫn chưa chắc.

Sao nàng lại thích Diệp Nghi được, tình cảm giữa bọn họ nào phải thích đâu?

Lăng Tri cười khổ, bây giờ chuyện quan trọng nhất là thân thể của Diệp Nghi, nàng cần gì phải suy nghĩ nhiều rồi tự làm khổ mình như vậy.

Sau khi nghĩ thông suốt, Lăng Tri thấy trong khi Diệp Nghi ngủ thì trên trán chàng đã ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng đứng dậy nhúng khăn vào nước, tỉ mỉ lau mồ hôi giúp chàng, đôi mắt lại không kìm được mà nhìn chàng thêm một cái.

Lăng Tri làm rất cẩn thận nhưng tiếng động như vậy cũng đã khiến người ấy tỉnh dậy.

Hàng mi dài của Diệp Nghi khẽ run, lúc Lăng Tri đang cầm khăn gấm lau trán cho chàng thì chàng chậm rãi mở mắt.

Ánh mắt Diệp Nghi vừa mơ màng vừa khó hiểu, chàng nhìn mãi khiến Lăng Tri đâm ra căng thẳng. Nhưng vẻ mặt này của chàng chỉ duy trì trong nháy mắt, cuối cùng Diệp Nghi khôi phục biểu cảm lạnh lùng trầm mặc như ngày thường, chàng nhìn Lăng Tri đang ngồi bên mép giường, giọng hơi khàn khàn, "Không đi thật sao?"

"Con không đi đâu." Lăng Tri lặp lại quyết định của mình.

Diệp Nghi không đáp, chàng nhíu mày như thể không thoải mái lắm.

Lăng Tri luống cuống nhìn chàng, nàng thoáng nghĩ đến lời nói trước đây của Tạ Tẫn Hoan, vết thương của chàng cực kỳ nghiêm trọng. Lăng Tri đứng bậy dậy, nhưng nàng cũng không biết nên làm gì để giúp chàng bớt đau đớn, sau đành nhỏ nhẹ an ủi, "Người sẽ không sao đâu, Bùi Thù nói rằng nhà huynh ấy có một loại thuốc thần chữa vết thương rất hiệu quả, chờ huynh ấy mang đến thì người sẽ khá lên thôi!"

Diệp Nghi nằm trên giường nhìn Lăng Tri chăm chú, nhỏ giọng hỏi: "Vậy ư?"

"Vâng, chắc chắn người sẽ khỏe lại!" Lăng Tri gật đầu thật mạnh.

Diệp Nghi bật cười trào phúng, âm thanh của chàng nhẹ và mơ màng như lạc vào sương mù, "Vô ích thôi."

Ba chữ này làm lòng Lăng Tri lạnh đi, nàng bồn chồn nắm tay Diệp Nghi, cắn môi nói: "Có ích mà! Người xem, lúc nãy người có thể ngồi dậy được, còn nói chuyện với mọi người bình thường nữa, chắc chắn sẽ không sao..."

Diệp Nghi nhắm mắt, chợt nói: "Lừa ngươi đấy."

Lăng Tri ngẩn ngơ chớp mắt, nàng không biết chữ "lừa" trong miệng Diệp Nghi là để chỉ việc gì hay câu nói nào, nhưng tinh thần chàng sa sút như thể không muốn sống tiếp như thế khiến Lăng Tri giận lắm, bỗng nhiên nàng vươn tay chạm vào cổ áo của Diệp Nghi.

Tuy Diệp Nghi đang bị thương nhưng vẫn kịp cản bàn tay của nàng.

"Ngươi làm gì thế?" Diệp Nghi ho nhẹ, bình tĩnh chất vấn Lăng Tri.

Lăng Tri sốt ruột không biết làm sao, nàng nhìn vào mắt chàng, lí nhí: "Con muốn xem vết thương của người."

Tạ Tẫn Hoan từng nói rằng Diệp Nghi bị trúng tên ở ngực, suýt nữa đã trúng tim. Chỉ qua lời kể của hắn Lăng Tri cũng đã cảm thấy ngực đau âm ỉ, vẻ mặt này của chàng càng khiến Lăng Tri khổ sở hơn, nàng chỉ muốn xem thử rốt cuộc vết thương đó nghiêm trọng ra sao, nàng hận mình không thể sẻ chia một chút đau đớn với chàng nữa là.

Nãy giờ Diệp Nghi đã thấy hết biểu cảm trên gương mặt nàng, chàng mạnh mẽ nắm chặt tay Lăng Tri, nói đầy bất lực, "Dừng tay lại."

Lời này của Diệp Nghi thật sự có tác dụng, Lăng Tri thoáng ngừng lại, mặt đối mặt với Diệp Nghi.

Trước đây ánh mắt Tạ Thanh Li luôn khiến Lăng Tri sợ hãi, dù nàng đang làm gì mà bị Tạ Thanh Li liếc một cái thì cũng không dám nhiều lời. Nhưng bây giờ, ánh mắt của Diệp Nghi chỉ khiến nàng do dự chốc lát, cuối cùng nàng dồn hết ý chí đời này của mình mà vạch áo Diệp Nghi ra.