PICU

Chương 10: Tạm biệt, gia gia



Từ trước đến nay khoa nhi luôn là khu bận rộn nhất trong bệnh viện, bởi cơ thể của trẻ em chính là mẫu mực đạo đức của bác sĩ, và tất cả mọi hỷ nộ ái ố của chúng đều là những biểu hiện đơn sơ nhất: dễ chịu hoặc không. Hơn nữa thông thường trẻ nhỏ nhập viện đều theo tỷ lệ N+1, người nhà cứ đến đến đi đi thăm nom chăm sóc, vì vậy mà có thể sánh với cả một khu phố náo nhiệt.

Y tá trưởng nội nhi Diêu Thiên Thuật-nghe qua là cái tên rất dịu dàng, nhưng thật ra lại là người rất nghiêm khắc. Tốt nghiệp đại học quân y, văn võ song toàn, nghe đâu vừa tốt nghiệp xong cô ấy liền chuyển nghề, có thế nào cũng không chịu đến bệnh viện quân y làm việc. Bởi vì cô ấy được sinh ra trong viện nghỉ ngơi điều dưỡng cho quân đội(?), chưa từng ra khỏi doanh trại lần nào, khó khăn lắm mới có thể bước vào xã hội sống độc lập, thế nên cô không bao giờ chịu quay trở về nữa. Lớn lên trong môi trường như thế nên y tá trưởng Diêu nổi tiếng là một người mạnh mẽ độc đoán, cũng may bên cạnh còn có phó y tá trưởng Phạm Thục Văn luôn ăn ý, bù đắp cho tính cách của cô. Chị Phạm thực ra là người dạy dỗ dẫn dắt cho y tá trưởng Diêu, nhưng thời điểm chị ấy sắp trở thành y tá trưởng lại nhường cơ hội của mình cho Diêu Thiên Thuật. Chị nói tính tình của bản thân yếu đuối, khoa nhi vẫn nên giao cho người trẻ quyết đoán quản lý, chị ấy ở bên hỗ trợ là được.

(Raw gốc: 部队干休所, mình lên baidu tra thì nôm na nơi này giống như trung tâm điều dưỡng cho thương binh, bệnh binh bên mình, có điều nơi này còn hỗ trợ cho cả cha mẹ, vợ con của cán bộ, chiến sĩ đã hy sinh. Chỗ này mình chỉ đành edit tạm thôi nha.)

Tháng này có một nhóm y tá thực tập mới tới, trong tình huống thông thường thực tập sinh sẽ ở lại mỗi khoa tối đa từ 1 đến 2 tháng, sau đó sẽ luân phiên đến các khoa khác. Nhưng lần này thì không giống vậy, trong nhóm có một người đang học thạc sĩ, chuyên ngành hộ lý khoa nhi, đã vậy còn là một chàng trai. Diên Thiêu Thuật dẫn anh chàng thực tập sinh kia đến trước mặt Triệu Tâm Du: "Ngô Duy, cậu đi theo cô Triệu, lát nữa bảo cổ gửi cho cậu một bản lịch trình, cậu sẽ làm việc cùng với cô ấy."

"Vâng y tá trưởng."

Triệu Tâm Du hoài nghi nhìn y tá trưởng, trong lòng thầm nghĩ chị giao cho tôi ai không giao, cậu trai này cao hơn tôi cả cái đầu, nhìn kiểu.....lù khù chậm chạp sao ấy.

Y tá trưởng nói: "Ngô Duy đang học thạc sĩ, nhưng kinh nghiệm lâm sàng không nhiều, đến lúc đó còn cần cô chỉ bảo."

"Thạc........sĩ.......?" Triệu Tâm Du nghe xong càng không muốn nhận người này, "Y tá trưởng chắc chị nhầm rồi, em chỉ là sinh viên cao đẳng đang tự học lên chính quy, chị bảo em hướng dẫn cho cậu ta á? Không làm được, em không làm được đâu."

"Cô Triệu, đừng nói như vậy, em, em chỉ là một người....." Ngô Duy căng thẳng đến mức không thể nói trôi chảy, "Ý là, đầu óc của em không tốt lắm, khả năng thực hành cũng kém, chỉ có thể cắm mặt mà học hành thôi, nên vẫn phải nhờ cô chỉ dạy, em hứa sẽ học hành chăm chỉ."

Sau khi cậu ta nói xong, y tá trưởng và cô giáo Triệu liếc nhìn nhau, rồi lại lẳng lặng dời tầm mắt. "Haizz được rồi, trước tiên cậu qua đây với tôi." Cảm giác Triệu Tâm Du có phần cam chịu số phận.

Sự thật chứng minh lời Ngô Duy nói không sai, khả năng thực hành của cậu ta có hơi kém, nhưng mà thái độ học tập lại rất tốt. Chỉ tiếc khoa nhi là nơi quan trọng, mấy việc tiêm chích đều phải giao cho y tá có kinh nghiệm, thực tập sinh chỉ có thể làm ít việc như trải ga giường, thay nước, điều chế thuốc,...Qua một thời gian dài, Triệu Tâm Du cũng phát hiện ra tên học trò nhỏ của mình có trí nhớ siêu đỉnh, chả trách thi cử lại tốt thế. Bọn họ bèn quyết định hợp tác theo kiểu mới, lúc làm việc Triệu Tâm Du sẽ hướng dẫn cho Ngô Duy, ca đêm Ngô Duy lại giúp Triệu Tâm Du ôn bài, xem như đôi bên đều có lợi.

***

Trạm y tá trong khu bệnh tựa như là hệ thống trung tâm, hằng ngày người qua kẻ lại như thoi đưa cực kỳ nhiều, bác sĩ thông qua nơi này đưa ra lời dặn, y tá thông qua nơi này thực hiện nhiệm vụ. Mà vị trí của nó cũng ở giữa, nhìn thế nào cũng là nơi thích hợp nghe ngóng quan sát mọi thứ.

Chẳng hạn như hôm nay Triệu Tâm Du nói nhỏ với Phạm Thục Văn: "Chị, giường số 15 hình như chuẩn bị đi rồi. Hồi sáng trước khi bác sĩ vào kiểm tra phòng bọn họ đã đi ra ngoài, bây giờ mới quay lại, mỗi lần đi đều xách theo một cái túi nhỏ rồi lại tay không trở về."

Phạm Thục Văn nói: "Ừ, chị đoán cũng nhanh thôi, đợt điều trị này sắp có kết quả rồi, tình trạng của Đồng Đồng đã ổn định."

"Hôm qua em xem hóa đơn, bọn họ đã trả thêm một lần, hiện tại còn thiếu hơn 4 vạn."

"Em đi nói với y tá trưởng một tiếng, chị đi tìm Tiểu Dương, nhân ngày hôm nay bọn họ chưa đi kê cho họ ít thuốc mang theo."

Hiển nhiên Dương Sóc chưa từng gặp qua trường hợp bệnh nhân trốn thanh toán như thế này, vẻ mặt cậu bối rối hỏi Phạm Thục Văn: "Chị à, cứ vậy để bọn họ đi rồi?"

"Chưa đâu, nhưng mà người nhà đã bắt đầu chuẩn bị rồi, chúng ta cũng đâu thể giữ bọn họ lại đây. Cậu tranh thủ kê cho họ ít thuốc, lỡ đâu trước khi tới giờ phát thuốc buổi chiều họ đi mất đứa trẻ lại không có để dùng."

"Ồ được, em kê, cần kê nhiều hơn không?"

"Hừmm, hết mức có thể đi, chuyện này còn phải nói với lão Dương một tiếng."

"Chị Phạm, bọn họ đi rồi còn số tiền đó làm sao để bù vào?"

"À, em vẫn chưa biết đúng không." Phạm Thục Văn kéo ghế qua, ngồi xuống phổ cập kiến thức, "Bệnh viện và khoa mỗi bên chịu một nửa, nếu như thiếu nhiều hơn 10 vạn thì phải báo lên với quỹ tài trợ, xem xem có thể bù vào được phần nào không, mà như trường hợp của giường 15 thì không cần báo. Bên khoa chúng ta do lão Dương, chủ nhiệm Phương, chủ nhiệm Trần và chủ nhiệm Mục bốn người chịu 50%, mấy người khác thì không cần góp quá nhiều, bác sĩ phụ trách giường bệnh và y tá trưởng thì góp vào một ít tượng trưng, phần còn lại thì khấu trừ tiền thưởng của khoa bù vào."

Bỗng nhiên Dương Sóc cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, ngắt lời cô: "Ủa khoan không đúng, sao chủ nhiệm Mục lại liên quan ở đây?"

"Đây là quy tắc bọn họ đã bàn bạc từ trước với nhau rồi, chúng ta làm theo là được, thành thật mà nói chị cũng không biết tại sao. Hình như từ lúc chủ nhiệm Mục chưa lên làm chủ nhiệm đã có, nghĩ kỹ lại mới thấy nhiều năm như thế khoản tiền chi ra cũng rất lớn."

Dương Sóc có vẻ lo ngại với cái "quy tắc" này, cậu không hiểu được, rõ ràng anh ấy không ở vị trí đó mà lại muốn gánh vác trách nhiệm, lẽ nào là.....có âm mưu với nó à? Tính tò mò thúc giục, lúc nghỉ trưa cậu hỏi Mục Chi Nam: "Nè chủ nhiệm Mục, tại sao tiền bù vào phần bệnh nhân trốn thanh toán cũng cần anh share?"

"Hả?" Không biết Mục Chi Nam đang nghĩ gì, trong phút chốc không có phản ứng, "À, cậu nói đến chuyện này tức là có người trốn đi rồi?"

"Ừ, nhóm chủ nhiệm chịu một phần tôi còn hiểu, sao lại cần anh góp tiền vào?"

"À thì, giải thích ra cũng phiền lắm, cậu cứ coi như tiền tôi nhiều để không không biết làm gì đi."

"Tiền nhiều đến mấy cũng không phải từ trên trời rơi xuống mà? Tiền lương cũng có nhiều nhặn gì đâu."

"Thì tiền mà, ngoài tiền lương ra vẫn có cách khác để kiếm." Rõ ràng Mục Chi Nam không muốn nói kĩ về vấn đề này.

Dương Sóc khựng lại, lẽ nào Mục Chi Nam còn có cách nào đó để kiếm tiền? Chẳng lẽ....không để trí tưởng tượng của mình đi xa hơn, cậu sợ nghĩ tiếp thì cái "hội đồng kỷ luật" trong đầu lại bắt đầu làm việc á.

Mục Chi Nam nhìn khuôn mặt bối rối, có điều muốn nói lại thôi của cậu, trong lòng thầm nghĩ cậu chàng này đúng là cố chấp một cách đáng yêu.

"Cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn, mặc dù ba mẹ tôi đã sớm di cư nhưng sinh hoạt phí một chút cũng không thiếu, nhiều năm tích lũy lại cũng được kha khá. Tôi không hay tiêu xài nhiều, với cả luôn có tiền lời từ đầu tư." Anh thấy Dương Sóc thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Yên tâm đi, tôi không làm chuyện gì trái với pháp luật đâu, thỉnh thoảng bỏ chút tiền xem như làm từ thiện."

Đang nói chuyện thì điện thoại của Dương Sóc vang lên-----

"Bác sĩ Dương, nhiệt độ của Đặng Gia Thu lại tăng lên rồi, anh qua xem giúp với."

Dương Sóc ngay lập tức cầm điện thoại chạy ra cửa.

***

Cuối ngày hôm nay bệnh nhân giường số 15 không xuất viện, mà bên khu cấy ghép lại đưa ra giấy thông báo Đặng Gia Thu bệnh tình nguy kịch.

Phẫu thuật xong xác suất nhiễm trùng quả thật không thấp, nhưng nhiễm trùng quy mô toàn thân thế này vẫn rất hiếm thấy. Bởi vì Đặng Gia Thu vốn dĩ thiếu máu lâu năm và bị nhiễm trùng triền miên, cộng thêm việc hóa trị dẫn đến sức đề kháng của cậu bé yếu hơn rất nhiều so với người bình thường. Phản ứng đào thải sau phẫu thuật có thể bộc phát bất cứ lúc nào, rất nhanh sẽ lan ra cả cơ thể. Dương Sóc giống như người lính cứu hoả, đứng trước đám cháy rừng này cậu chỉ hi vọng có một trận đại hồng thủy ập xuống.

"Làm xét nghiệm vi-rút bằng miễn dịch hùynh quang.

Làm PCR dịch não tủy với máu.

Bị viêm màng não.

Aciclovir có hiệu quả không?

Số lượng bạch cầu thấp quá.

Giảm oxy máu, phổi cũng bị nhiễm trùng rồi.

Dùng ECMO đi, đặt ống thông tĩnh mạch trung tâm...."

Dương Sóc nhìn thấy vi-rút HSV dưới kính hiển vi, màu mận chín sáng đến loá mắt, xem trong thời gian dài còn có cảm giác ghê tởm. Cậu bắt đầu ngờ vực rằng, có lẽ không nên để Đặng Gia Thu làm cấy ghép, nhưng thật sự không còn cách nào khác. Cậu nhóc đã có thể không qua khỏi trong lần phát bệnh rồi nhập viện đó. Ngay cả khi tình trạng tạm thuyên giảm, nhưng tần suất xuất huyết và nhiễm trùng ngày càng cao một cách áp đảo, đoán chừng đứa trẻ này không sống nổi quá 10 tuổi. Tuy rằng Dương Sóc phải bất đắc dĩ đánh trận này với tâm thế chấp nhận rủi ro để có cơ may lật ngược tình hình, song tình trạng bây giờ của đứa trẻ lại quá tệ, tương đương với việc chưa xuất chinh mà tiếp viện đã ít đi hơn nửa. Đến nước này đành vậy, Dương Sóc chỉ có thể để những lần đánh úp bất ngờ dắt mũi mình, mỗi bước xử lý xong lại xuất hiện tình hình mới càng gay go hơn. Cậu hiểu rõ nếu cứ tiếp tục như vậy thì kết cục thua cuộc là điều khó tránh khỏi.

Đặng Duy Cương cầm tờ thông báo ngồi ở hàng ghế dài, nhất thời không đứng dậy nổi. Ông lại nhớ về ngày Gia Gia chào đời, lần đầu ông ôm lấy thằng bé đúng vào thời điểm xế chiều, ánh hoàng hôn màu vàng nghiêng nghiêng xuyên qua ô cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. Ông cũng nhớ đến cái ngày ly hôn với mẹ của Gia Gia, bà ấy nói rằng muốn đi châu âu, thằng bé chẳng khóc lóc nhưng liên tục xác nhận bao giờ mẹ mới về thăm mình; rồi ông lại nghĩ đến những ngày khác, khi ông đang ở siêu thị mua đồ nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói rằng đã tìm được tủy tương thích. Ông vui mừng khôn xiết, chỉ muốn quỳ xuống tại chỗ mà tạ ơn thế giới này.....Mà giờ đây Dương Sóc nói sẽ cố gắng hết sức, khuyên ông nên chuẩn bị sẵn tâm lý, ông cảm thấy bản thân chẳng có cách nào để chuẩn bị cho loại chuyện này.

Đến cuối cùng, mặc kệ thắng hay thua, chuẩn bị hay không chuẩn bị đều chẳng có ý nghĩa gì, Gia Gia vẫn đi rồi.

Họ hàng bạn bè muốn đến giúp đỡ ông làm giấy tờ thủ tục, Đặng Duy Cương khước từ. Ông tự đi xuống tầng đến chỗ thu lệ phí, lúc này không gian cũng nhuốm màu vàng hoàng hôn, ông né chỗ ánh mặt trời chiếu trực tiếp, thứ ánh sáng kia khiến mắt ông không tài nào mở nổi. Ông lững thững đi đến chỗ thu phí thanh toán giấy tờ thủ tục.

"Mời chú xem chi tiết, còn dư hơn ba vạn hai ngàn bốn trăm bảy mươi tệ, hoàn tiền trực tiếp vào thẻ hay sao ạ?"

"Sao? Cô nói gì?" Đặng Duy Cương không nghe rõ.

"Tiền còn dư hoàn lại như thế nào, hoàn vào thẻ hay sao?"

"Còn dư....." Đặng Duy Cương suy nghĩ, "Chuyển qua cho giường số 15 được không?"

"Dạ? Chuyển.... giường số 15 bên nội nhi ấy ạ? Đồng Đồng?"

"Vâng. Tôi là bạn của ba cô bé, không cần trả lại cho tôi, chuyển cho bên kia đi."

Lúc Đặng Duy Cương làm xong thủ tục mặt trời cũng đã lặn mất, bầu trời vẫn còn sót lại chút ánh sáng, trông có chút xám xịt. Ông ngẩng đầu nhìn về hướng mặt trời, cố gắng hết sức điều khiển cơ thể run rẩy, đôi tay giữ lấy ngực áo, ông đấm vào trái tim đang nhói lên đầy đau đớn, ông giằng xé, biến nó thành nút thắt trong lòng vĩnh viễn không thể tháo gỡ.

Cổ họng Đặng Duy Cương phát ra vài tiếng nức nở nghẹn ngào, như tiếng rên rỉ của một con thú sắp chết, trong lòng thầm nói: Tạm biệt, Gia Gia.