PICU

Chương 13: Hoạ vô đơn chí



(Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí: Câu nói mang ý nghĩa ám chỉ những điều may mắn không dễ dàng đến lần hai. Tuy nhiên, nếu bạn đã dính đen đủi, những điều bất hạnh, tai ương sẽ lần lượt dội xuống. Câu nói mang ý nghĩa họa dễ đến hơn phúc, làm người phải biết cẩn trọng, tránh rước họa vào thân.)

---------------

Khoảng thời gian sau Tết Âm lịch luôn cực kỳ bận rộn, các công việc mà năm trước kêu ca "Sau Tết rồi tính" giờ đây dồn lại thành một đống. Những bệnh nhân không muốn nhập viện không muốn phẫu thuật trước Tết mấy ngày qua cứ đúng hẹn lại đến, Mục Chi Nam đã liên tục bốn ngày không đến phòng khám mà luôn ở trên bàn mổ. Hôm nay lúc rời khỏi phòng phẫu thuật đã hơn sáu giờ, anh ở lại đây hơn mười tiếng đồng hồ. Mục Chi Nam rửa tay, quần áo thì cứ một lúc ướt đẫm lúc sau lại tự khô ráo, anh thậm không còn sức tắm rửa, ngồi ở phòng thay đồ dựa vào tường nghỉ ngơi, lấy điện thoại ra xem qua mấy tin tức đã bỏ lỡ.

Anh lướt điện thoại mãi đến khi chủ nhiệm Dương Tồn ở trong nhóm hô to một tiếng, nói sau giờ làm từ phó chủ nhiệm trở lên phải đến tầng 17 tham gia cuộc họp, Dương Sóc cũng tham gia. Anh nhìn thời gian, nhanh chóng thay quần áo rồi đi lên lầu.

"Là như này, có hai chuyện cần phải thông báo. Haizz không cần ghi chép, chỉ thông báo ngoài miệng tí thôi. Đầu tiên là, bắt đầu từ tháng sau Dương Sóc sẽ thăng chức lên làm phó chủ nhiệm, sau này phải dẫn dắt học sinh rồi. Bình thường có diễn cũng phải diễn sao thật nghiêm túc đàng hoàng cho tôi, đừng có suốt ngày cà lơ phất phơ nói hươu nói vượn nữa."

"Vâng ạ chủ nhiệm Dương, diễn xuất của em đỉnh lắm đó, thầy cứ yên tâm."

Dương Tồn nói đùa với cậu: "Từ giờ trở đi tôi không còn là chủ nhiệm Dương duy nhất của khoa nhi nữa, có đúng không hả chủ nhiệm Tiểu Dương?"

Mọi người cười rộ lên. Sau đó lại thấy sắc mặt của lão Dương dần trở nên nghiêm nghị, ông lạnh lùng hạ giọng nói: "Còn có một chuyện nữa, chủ nhiệm ngoại nhi Trần Bách Xuyên bị khiếu nại và truy cứu trách nhiệm cho sự cố trong ca phẫu thuật vào tuần trước, hai ngày trước bị tố cáo rằng dữ liệu luận văn có dính líu đến đạo văn và làm giả, vì vậy trong mấy ngày sắp tới bị cách chức tạm thời, công việc của chủ nhiệm ngoại nhi sẽ do Mục Chi Nam thay mặt."

Bầu không khí trong thoáng chốc lặng như tờ, ngay sau đó những tiếng xì xầm trong phòng họp biến thành âm thanh ồn ào huyên náo.

"Không phải chứ, ca phẫu thuật đó không có vấn đề gì mà, ai lường trước được biến chứng chứ."

"Luận văn? Chủ nhiệm Trần đâu cần đánh giá chuyên môn nữa, cũng không cần lấy bằng cấp, làm giả cái đó để làm gì?"

"Tuyệt đối không có khả năng, trong thời gian này chủ nhiệm Trần đâu có đăng bài."

"Dựa vào đâu chỉ mới bị tố cáo thôi, mọi chuyện còn chưa được làm rõ đã bị cách chức tạm thời? Mẹ nó rồi sau này sao làm việc được nữa?"

"Phải đó, tôi cũng muốn nghỉ phép nè, phiền ai đó tố cáo tôi giùm đi."

"Tính tình chủ nhiệm Trần tốt như vậy mà, bình thường cũng không thấy anh ấy làm mất lòng người nào, ai mà thất đức làm mấy chuyện mất nhân tính thế không biết."

"Chúng ta làm cái nghề này đã không dễ dàng gì, lại còn có người ngấm ngầm đâm sau lưng!"

Mục Chi Nam không nói gì, từ buổi chiều dạ dày anh đã bắt đầu đau lâm râm, nghe thấy tin này đầu như cũng đau theo. Trần Bách Xuyên là đàn anh của anh, từ hồi đại học năm ba anh đã đi theo anh ta, bắt đầu từ việc khâu ruột lợn đơn giản nhất, Trần Bách Xuyên luôn dẫn dắt anh từ trường học đến bệnh viện, từ lúc còn là thực tập sinh đến khi trở thành phó chủ nhiệm, mà bây giờ….Khốn thật, tức đến muốn ói quá.

Dương Tồn giơ tay ra hiệu mọi người im lặng nghe ông nói: "Không cần quá kích động về chuyện này, trước sau sẽ điều tra rõ thôi. Chủ nhiệm Trần quanh năm suốt tháng không có được mấy ngày rảnh rỗi, cứ coi như cho cậu ấy nghỉ ngơi đi, có vấn đề gì thì tìm Tiểu Mục, không giải quyết được thì tìm tôi. Tiểu Mục, ok chứ?"

Mục Chi Nam chỉ nghe rõ câu cuối cùng, anh gật gật đầu, vốn dĩ muốn nói không vấn đề gì, nhưng cổ họng như nghẹn ứ lại không nói ra được, chỉ phí công anh mở miệng vô ích. Anh trầm ngâm quay về phòng thay quần áo, Dương Sóc thấy anh nãy giờ chẳng nói gì: "Chủ nhiệm Mục, anh không sao chứ?"

Mục Chi Nam chỉ lắc đầu, im lặng không trò chuyện.

Dương Sóc cũng muốn oán trách một chút, việc chủ nhiệm Trần bị tạm thời cách chứng rõ ràng rất oan uổng, mà Mục Chi Nam bây giờ phải quản lý toàn bộ ngoại nhi, chắc chắn sẽ rất áp lực. Cậu có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng mà Mục Chi Nam lúc này thật sự không muốn tán gẫu. Cậu hỏi: "Sắc mặt anh trông tệ lắm, có cần tôi đưa anh về không?"

"Không cần đâu bác sĩ Dương, tôi sẽ gọi xe."

"Vậy thì để tôi lái xe của anh, sau đó từ nhà anh tôi gọi xe về. Đừng từ chối nữa, tôi quyết định rồi, đi thôi."

Mục Chi Nam không khước từ, cảm thấy cách này rất hợp lý, chỉ đành đưa chìa khoá cho cậu. Hai người một trước một sau đi ra bãi đỗ xe.

Dương Sóc hiển nhiên có chuyện muốn nói, vừa đến cổng lớn bệnh viện liền hỏi: "Chủ nhiệm Mục, sao anh lại vui vẻ nhận lời liền như vậy?"

"Vui vẻ nhận …..cái gì cơ?" Mục Chi Nam có hơi không hiểu.

"Chức chủ nhiệm tạm thời đó."

"Chủ nhiệm Dương đã nói vậy rồi, tôi còn từ chối được sao?"

"Không phải, vậy lẽ nào anh không muốn chuyện của chủ nhiệm Trần được nhanh chóng giải quyết à?"

Mục Chi Nam càng không hiểu: "Sao tôi lại không muốn chứ, ý cậu là gì— Bỗng nhiên anh không nói gì nữa, cau mày cúi đầu xuống: "Tấp vào lề đi."

"Hả? Sao đấy?"

Mục Chi Nam gằn giọng, nghe giống như đang gào lên đầy tức giận: "Tôi bảo cậu dừng xe, tôi muốn xuống xe!"

Dương Sóc chưa từng thấy Mục Chi Nam trong bộ dạng như vậy, cậu quan sát con đường quốc lộ trước mặt, rồi nhanh chóng rẽ vào làn đường bên phải tấp vào lề. Xe còn chưa dừng hẳn đã nhìn thấy Mục Chi Nam lao xuống, ngồi xổm xuống cạnh vành đai xanh ven đường nôn thốc nôn tháo. Cậu vừa nghi ngờ khả năng lái xe của mình vừa chạy theo sau, cầm khăn giấy đưa cho anh.

Quay trở lại xe, Mục Chi Nam hạ ghế xuống, nửa nằm nửa ngồi, Dương Sóc thấy anh đang mệt nên không nói gì nữa, cậu lẩm bẩm như đang tự độc thoại: "Tôi chỉ muốn nói là anh vui vẻ nhận lời như vậy, mọi người nhìn thấy không rõ thực hư ra sao, có khi lại nghĩ rằng anh chỉ mong không có chủ nhiệm Trần để giành lấy chức vụ."

Mục Chi Nam chẳng muốn trả lời cậu, thậm chí một cái nhìn chán ghét cũng chẳng có sức mà liếc sang.

Dương Sóc đậu xe ở bãi đậu của Mục Chi Nam xong, cùng anh xuống xe: "Để tôi đưa anh lên lầu."

"Cảm ơn, không cần đâu." Mục Chi Nam nóng nảy, giọng điệu cũng không hề khách sáo.

Dương Sóc có cảm giác mình đang lấy lòng với không khí ấy: "Anh…..bỏ đi, anh đang mệt, không thèm so đo nữa.". ngôn tình tổng tài

Mục Chi Nam cực kỳ tức giận, thật sự anh chẳng thể hiểu nổi mạch não của Dương Sóc. Anh cố nén lại cảm giác khó chịu, thở dài: "Dương Sóc, cậu đã từng học ở John Hopkins rồi, IQ cũng đủ dùng, mà sao bây giờ cứ như đang mất não thế? Việc tôi có nhận chức chủ nhiệm hay không là do tôi quyết định à? Cái này cũng do lão Dương đưa ra mà, rõ ràng là quyết định của lãnh đạo bệnh viện, ông ấy chỉ thông báo cho chúng ta, cứ nói về việc này mãi có ý nghĩa gì sao?"

Anh vừa nói vừa nhớ đến chiếc áo vest còn để ở trong xe, định bụng vào lấy ra, Dương Sóc thấy thế lại tưởng rằng anh muốn lái xe đi, cậu liền đẩy cửa hỏi: "Anh muốn đi đâu?" mà không nghĩ đến mình đẩy mạnh quá, cửa xe kẹp vào tay phải của Mục Chi Nam.

Anh hét lên đầy đau đớn. Đặc biệt trong gara trống trải nghe càng cực kỳ thảm thiết.

Dương Sóc hoảng sợ luống ca luống cuống, đây là tay phải của bác sĩ ngoại khoa. Cậu đã từng nói vô số lần rằng bác sĩ khoa ngoại nhi mới là bác sĩ ngoại khoa toàn năng chân chính, các khoa khác phân chia quá cụ thể, chỉ có khoa ngoại nhi mới là nơi phản ánh năng lực thật sự. Tuy rằng bản thân đã lựa chọn một phương hướng khác, nhưng ngoại nhi vẫn luôn là thánh địa trong tim cậu. Vậy mà giờ đây cậu lại dùng cửa xe làm tay phải của bác sĩ ngoại khoa bị thương, hơn nữa vị bác sĩ này còn là một nghệ thuật gia, ngay lập tức cậu cảm thấy như sắp chết đến nơi.

"Mau lên xe đi chủ nhiệm Mục, tôi chở anh đến bệnh viện, mau lên."

Mục Chi Nam khẽ cử động một ngón tay, "Không nghiêm trọng như vậy, chườm đá một chút là được rồi, không gãy xương."

"Đâu có được, tôi lo lắm, xin lỗi anh, tôi không có ý gì đâu, tôi, tôi vẫn nên chở anh đến đi chụp X-quang thì hơn."

"Thật sự không cần đâu bác sĩ Dương, đừng gấp gáp như vậy, tôi thấy không khỏe không muốn đi bệnh viện, cậu về nhà đi, không sao."

Mục Chi Nam nói xong liền đi vào thang máy, Dương Sóc chạy theo anh: "Vậy cho tôi lên trên giúp anh chườm đá đi, tôi không yên tâm."

Trong thang máy Mục Chi Nam thậm chí không còn sức để đứng thẳng, anh dựa vào tay vịn, khom lưng cau mày, cái tay bị thương khẽ run rẩy. Dương Sóc đứng kế bên không ngừng xin lỗi, thật ra anh chẳng nghe rõ được, đầu óc cứ mê man không tỉnh táo. Lúc nãy nôn ra một lần, dạ dày cứ co thắt, mà anh cảm thấy rất lạnh, khả năng cao bị sốt rồi. Anh không muốn nghe cái âm thanh lùng bùng bên tai nữa, anh cầm tay Dương Sóc đặt lên trán mình, cảm thấy lạnh thật, quả nhiên là sốt rồi.

Dương Sóc đang mãi lải nhải bị hành động này của anh làm cho khựng lại, cậu sợ đến nỗi cả cánh tay cứng đờ ra, ngay sau đó cảm nhận được nhiệt độ bất thường trên trán anh, "Chủ nhiệm Mục anh bị sốt rồi, dạ dày anh không ổn hả? Hồi nãy không phải bị say xe? Bị viêm dạ dày cấp đúng không?"

"Chắc vậy."

"Chỉ đau dạ dày thôi à, có đau bụng không?"

"Không, đau dạ dày, tạm thời ruột không vấn đề gì."

Hai vị bác sĩ có thâm niên ở cùng nhau, chút bệnh này rất dễ chẩn đoán ra.

Đây là lần đầu Dương Sóc nhìn thấy nhà Mục Chi Nam, nơi này cực kỳ rộng, chỉ phòng khách thôi cũng đã lớn gấp hai lần căn chung cư của cậu. Dương Sóc không có thời gian tham quan, vội vàng chạy đến tủ lạnh đem túi chườm đá đặt vào tay Mục Chi Nam. Bởi vì bị sốt nên anh cảm thấy ớn lạnh, cơ thể cứ run cầm cập, còn bị bắt cầm một cục đá nữa, toàn bộ cánh tay lập tức trở nên tê tái. Anh nói với Dương Sóc: "Trong bếp có nước nóng, giúp tôi rót một ly được không, tôi uống thuốc trước."

"Được, được." Dương Sóc liền đồng ý chạy tới bếp.

Anh nhân cơ hội bỏ túi chườm đá xuống rồi đi tìm thuốc, quay lại nhìn Dương Sóc đang bực bội cau có mặt mày.

"Chủ nhiệm Mục, nước nóng nhà anh để đâu vậy tôi không tìm thấy, có một thứ nhìn như ấm nước mà bên trong không có nước."

Mục Chi Nam chỉ đành tự mình đi rót nước uống thuốc, anh không còn sức để nói chuyện, mặc kệ Dương Sóc đi loanh quanh bên mình như thú cưng đã lâu không nhìn thấy chủ.

"Chủ nhiệm Mục, tay anh còn đau không? Phần mềm bị bầm rồi, nhà anh có thuốc không tôi bôi cho."

"Không cần vội đâu bác sĩ Dương, cậu ngồi xuống nghỉ ngơi đi, tôi hoa mắt rồi đây này."

Mục Chi Nam nói xong, ngã vào sô pha không muốn động đậy, anh cuộn mình vào trong chăn nhưng vẫn thấy rất lạnh. Uống thuốc xong anh rất khao khát nhiệt độ của ly nước, cứ cầm cái ly mãi, Dương Sóc thì vẫn tiếp tục chườm đá cho cái tay còn lại, "Bác sĩ Dương cũng tạm ổn rồi, tay không còn đau nữa, tôi muốn ngủ một lát." Nói xong anh rút tay ra khỏi tay của cậu, thử gập ngón tay lại, thấy có vẻ sưng lên một chút.

Mục Chi Nam nằm chưa được bao lâu, đang định bảo Dương Sóc về nhà, lại cảm thấy dạ dày đau thắt từng cơn, anh đứng dậy dựa vào tường chạy đến nhà vệ sinh, nôn hết tất cả thuốc và nước vừa mới uống ra. Vị chua và đắng nghét lập tức tràn ngập khắp cổ họng, anh nôn đến mức không còn gì để nôn ra nữa. Khó chịu quá đi mất, Mục Chi Nam nghĩ. Trong lúc cơ thể bị giày vò, đầu óc anh vẫn nghĩ đến chuyện của Trần Bách Xuyên, khiếu nại về sơ suất y tế vốn dĩ phải mất một thời gian để giải quyết, mà thời gian này còn xuất hiện chuyện dữ liệu luận văn có vấn đề, đây là trùng hợp bị xui xẻo liên tục hay là có người cố ý hãm hại……dạ dày anh lại co thắt, cảm xúc tức giận bất bình và uất ức tất cả cùng dâng lên trong lòng, dâng lên đến tận cổ họng, mùi máu tươi trào ra, anh cứ nghĩ còn nôn nữa nhưng dạ dày đã rỗng tuếch. Mục Chi Nam có cảm tưởng dạ dày như bị người lôi ra rồi thắt nút lại, đau đến mức anh chỉ có thể cúi gập người xuống.

Anh muốn đứng lên, toàn thân đều rã rời, "Kệ đi, mệt quá, cứ bỏ qua đi." Anh nghĩ thế rồi ngã nhào ra đất.

Trong mơ hồ Mục Chi Nam cảm thấy có người đang cõng mình, vừa gọi tên anh vừa nói gì đó. Anh biết mình bị mang đến một nơi rồi đặt nằm xuống, mấp máy miệng muốn nói nhưng không nói nổi. Anh cảm thấy một loạt các loại kiểm tra anh thường cấp cứu cho bệnh nhân đang được thực hiện trên cơ thể mình, hoá ra là cảm giác như thế này à, ống nghe thật sự rất lạnh…..

Sau đó Mục Chi Nam nghe thấy tiếng gõ bàn phím lạch cạch, anh mở mắt ra. Trong một khoảnh khắc anh tự hỏi liệu có phải mình đang thấy một giấc mơ rất chân thật không, mấy chuyện trước đó đều chưa từng xảy ra. Nhưng quay đầu sang anh lại nhìn thấy mũi kim cắm trên mu bàn tay mình, đầu giường treo ba chai nước, anh mới chợt bừng tỉnh. Khoan, sao trong nhà anh lại xuất hiện mấy cái này vậy?

Dương Sóc đang ngồi bên giường cầm máy tính, không chú ý đến anh đã tỉnh lại rồi. Mục Chi Nam nhớ đến buổi tối loạn hết cả lên kia, tính ra đó cũng là lần đầu anh nhìn thấy một bác sĩ Dương hoảng loạn cuống cuồng, bình thường cậu luôn khoác lên vẻ đắc ý hăng hái, mà lúc ấy lại giống một đứa trẻ làm hỏng việc, Mục Chi Nam cười nói: "Bác sĩ Dương, cậu gõ bàn phím mà cứ như tay trống của ban nhạc ấy."

"A tôi đánh thức chủ nhiệm Mục rồi hả, anh cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

"Có lẽ do mệt mỏi quá, ngủ một giấc là khoẻ rồi."

Dương Sóc gập máy tính lại, nghiêm túc xin lỗi một lần nữa: "Chủ nhiệm Mục, thật sự xin lỗi anh, lúc nãy tôi sốt ruột đến mức gần như quỳ xuống vì anh luôn đấy. Tôi cân nhắc thấy mình tôi không thể đưa anh đi bệnh viện nên nhờ Triệu Tâm Du gửi qua một ít thuốc. Anh đã đỡ hơn chưa, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra đi."

Mục Chi Nam chống mình ngồi dậy, dựa vào giường, "Thật sự không sao đâu, viêm dạ dày cấp thôi mà, dạ dày cũng hết đau rồi, hạ sốt nữa là lại làm anh hùng hảo hán như cũ."

Dương Sóc cười khổ nói: "Chủ nhiệm Mục vẫn còn tâm trạng để nói đùa cơ đấy, tôi vừa mới xịt cho anh ít thuốc Vân Nam Bạch, tay còn cử động được không?"

Mục Chi Nam giơ tay phải lên thử gập lại, "Hình như không có cảm giác, không nghiêm trọng. Haizz, thật chẳng ra làm sao, cả năm mới bị bệnh một lần lại để cậu nhìn thấy cảnh này, ngại quá đi mất."

"Cũng may còn có tôi, vừa rồi anh ngã ra làm tôi sợ muốn chết."

"Sợ gì chứ, cậu ở PICU nhiều năm như vậy, trường hợp nào mà chưa từng thấy qua, mà tôi cũng không lên cơn sốc, chỉ mệt quá, ngủ một giấc là ổn."

"Ý thức có rõ ràng không?"

"Không rõ lắm, đại não thỉnh thoảng biết chuyện gì đã xảy ra, biết cậu đã làm những kiểm tra gì, nhưng không động đậy nổi, chỉ muốn ngủ."

Dương Sóc thầm nghĩ cũng may lúc nãy mình không làm gì sai.

"Vậy nên lúc nãy sốt cao ảnh hưởng đến vỏ vận động của đại não, nhưng khu liên hợp trước trán vẫn bình thường?"

Mục Chi Nam khựng lại, nói: "Cậu đem tôi ra làm nghiên cứu học thuật à?"

"Không không, hỏi vu vơ chút thôi, xem ra tinh thần của anh tốt hơn rồi đó."

"Ừ, đỡ hơn nhiều rồi. Nhưng mà bác sĩ Dương có điều tôi không hiểu, lúc nãy sao cậu trông có vẻ tức giận thế?"

Dương Sóc cúi thấp đầu nói: "Một là cái cảm giác chủ nhiệm Trần bị người khác hãm hại rất bực bội, hai là, tôi cảm thấy thái độ tiếp nhận sự việc của anh rất bình tĩnh, tôi sợ người khác chỉ trích anh."

"Chỉ trích…..tôi?" Lúc đó Mục Chi Nam không hiểu, nhưng bây giờ có phần thông suốt rồi, "Ừm, cảm ơn sự quan tâm của cậu, có điều loại chuyện này dù là tôi hay chủ nhiệm Trần đều là bị động cả."

Dương Sóc gật gật đầu, ừ một tiếng.

Mục Chi Nam nhìn thấy cậu chán nản như thế, khẽ cười: "Thế nên cậu vì chuyện của chủ nhiệm Trần mà nổi cáu, giận cá chém thớt rồi dùng cửa xe kẹp tay tôi hả?". Anh nhướn một bên lông mày nhìn Dương Sóc, "Vốn dĩ bây giờ ngoại nhi đã bị tổn thất một vị tướng quân rồi, phó tướng lại bị cậu làm cho tàn phế, cậu nói xem cậu có phải là đồng đội heo trong truyền truyền không?"

Dương Sóc cười thầm: "Đâu phải chỉ là đồng đội heo, mà giống kẻ địch nằm vùng hơn ấy chứ."

Sau đó sự thật đã chứng minh bọn họ đúng là quá lạc quan rồi, cái bệnh này mãi không khỏi, còn kéo dài thêm hai ba tuần. Mục Chi Nam thường sẽ bị cơn đau dạ dày hành hạ, hơn nữa lượng công việc đột nhiên tăng lên, mỗi lần mệt mỏi đến cực điểm sẽ phát sốt. Song trình tự gen của anh cứ như đã được khắc hai chữ "kính nghiệp", mỗi lần bị sốt thì đều vào buổi tối hoặc cuối tuần, mà cứ đi làm là lại khỏi, cuối cùng chẳng có việc gì bị trì hoãn, nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy anh đã gầy đi rất nhiều.