PICU

Chương 20: "Tôi cảm thấy bối rối!"



Buổi tối hôm đó ở trên cầu thật sự đã bị Dương Sóc nói trúng, bản đồ hiện ra màu đỏ chói mắt. Rất nhiều người xem tin tức về chiếc xe cứu thương gặp tai nạn, trên xe có hai trẻ sơ sinh thiếu tháng cùng một bác sĩ bị trọng thương hôn mê.

Các y tá ở bệnh viện trực thuộc 6 cũng đã xem tin tức, lúc mới đầu cũng chẳng để ý mấy, còn ngồi tán gẫu chuyện gì vậy kìa tới xe cứu thương cũng bị đâm, rồi tám đến nguyên nhân do say xỉn lái xe hay là như thế nào. Nhưng rồi không biết ai ở trong nhóm nhắn một câu: Đây là xe bệnh viện chúng ta đó, chuẩn bị vào cấp cứu. Thoáng cái ai ai cũng như ngồi trên lò lửa.

Thời điểm ở trên xe Dương Sóc nôn một lần, nôn xong thì tỉnh táo hơn một chút. Cậu cảm thấy hình như xương sống không có vấn đề gì, chính xác là đầu cậu bị va đập, phía bên phải hơi đau, sờ vào thấy bị sưng. Trước khi về đến bệnh viện cậu đã có thể nói chuyện bình thường với bác sĩ, về tới phòng cấp cứu cậu nói không sao muốn tự ngồi dậy, nhưng đang lúc hỗn loạn lại bị ấn xuống giường rồi đẩy đi, trong lúc đó cậu còn nghe có người hô to, "Mau tránh ra, gọi cho phòng CT đi!" Lúc này cậu mới nhận ra lớn chuyện rồi, cậu gắng ngồi dậy muốn tìm gì đó nhưng lại bị ấn xuống. "Chủ nhiệm Dương anh đừng động đậy nữa, nằm im!" Bác sĩ cấp cứu không hề khách khí với mấy bệnh nhân không chịu hợp tác như cậu.

Hai em bé kia được đưa tới phòng điều trị làm kiểm tra, người nhà với y tá bị thương nhẹ ở lại phòng cấp cứu, tài xế gây tai nạn thì được đẩy thẳng vào phòng mổ.

Triệu Tâm Du từ phòng bệnh chạy tới, vừa nhìn thấy Dương Sóc đang được đẩy đi liền xông lên nói: "Để tôi."

Dương Sóc nhìn thấy cô cảm thấy giống như gặp được người thân vậy, cầm tay cô nói: "Đừng lo, tôi thấy không sao hết, cô gọi cho chủ nhiệm Mục giúp tôi trước đi, tôi không tìm thấy điện thoại!"

"Đại ca à bây giờ đang là lúc nào chứ---" Triệu Tâm Du khựng lại, như vừa mới hiểu ra chuyện gì đó to tát lắm, "Ghê quá nhá! Thật sự là không từ bỏ bất cứ có hội nào à? Thế tôi nói gì với anh ấy đây? Tự phát huy như thế nào? Nói là tính mạng của anh gặp nguy hiểm?"

Dương Sóc chóng mặt, không muốn phí lời nữa: "Đừng nói vớ vẩn, có gì cứ nói thẳng đi."

Trên đường về nhà Mục Chi Nam nghe chương trình phát thanh giao thông, đang phát đến đoạn phỏng vấn hiện trường tai nạn. Ngay khi nghe thấy cảnh sát giao thông nói, "Chúng tôi từ bệnh viện Dật Tiên đến bệnh viện trực thuộc 6" tim anh như ngừng lại một nhịp. Anh lập tức dừng xe lại gọi cho Dương Sóc hai cuộc nhưng mãi không có ai nghe máy. Lúc đầu chỉ mới ngờ ngợ thôi, nhưng đến khi không ai nghe máy càng khiến anh tin chắc cậu gặp chuyện rồi. Mục Chi Nam căng thẳng chưa từng thấy, so với lần đầu phẫu thuật, hạ xuống vết cắt đầu tiên anh còn căng thẳng hơn. Anh cứ thế bỏ lại xe bên đường, xoay người chạy về phía bệnh viện.

Ngồi trên xe taxi Mục Chi Nam vẫn không thể gọi được cho Dương Sóc, anh lướt xem tin tức trên Wechat. Hiện tại đã tan làm được hơn một tiếng đồng hồ, mấy tin đồn không biết thật hay giả này càng khiến anh sốt ruột hơn. Trong đầu anh liên tục nhớ lại những lời mà Dương Sóc nói với anh chiều hôm đó, rõ ràng là những lời rất thẳng thắn thế nhưng bây giờ nghĩ đến nó lại giống bài thơ vậy, khiến ruột gan anh càng rối bời. Ngày đó Dương Sóc nói:

"Dạo này thỉnh thoảng tôi lại mơ thấy anh, ở nhà hoặc ở bệnh viện

Có thể anh sẽ nói do ta thường gặp nhau, trong đại não sót lại những hình ảnh đứt đoạn rồi phản chiếu vào trong giấc mơ,

Nhưng chỉ có tôi mới hiểu được ý nghĩa và nội dung của những giấc mơ đó.

Tôi thích anh.

Đúng vậy, tôi thích đàn ông, trước kia cũng từng có bạn trai, ba năm gần đây thì không có.

Mục Chi Nam anh đừng căng thẳng cũng đừng sợ hãi mà hãy nghe tôi nói xong đã,

Ý nghĩ này có được một thời gian rồi, không phải một phút nhất thời, tôi cũng đã qua cái tuổi bốc đồng.

Tôi thích anh bởi vì,

Chỉ có anh là người lúc đầu tôi không thích lắm, nhưng lại là người tôi không kiềm chế được mong muốn được tiếp xúc,

Chỉ có anh là người càng quen biết tôi lại càng cảm nhận được sức hấp dẫn to lớn,

Cũng chỉ có anh khiến tôi cảm thấy bất lực, có cố gắng tiếp cận thế nào cũng không chạm vào được.

Có lẽ người khác chỉ nhìn thấy được một tôi thông thạo lành nghề tuổi trẻ đầy hứa hẹn,

Nhưng chỉ có anh là người có cùng khoảng cách với tôi hiểu rõ những khó khăn và sự cô đơn của tôi,

Thậm chí tôi chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn được ở lại phòng trực ban này với anh.

Với tôi mà nói anh là một người có một không hai trên đời."

Mục Chi Nam về đến bệnh viện liền nhanh chóng chen vào giữa đám đông ở phòng cấp cứu nhận điện thoại, sau đó lập tức xoay người chạy lên tầng chụp phim, Triệu Tâm Du chỉ nói một câu: "Chủ nhiệm Dương ở phòng CT3, da đầu sưng, áp lực nội sọ cao."

Anh gấp rút chạy, trước mắt hiện ra đủ loại hình ảnh CT đụng dập nhu mô não với tụ máu nội sọ. Anh cảm thấy vô cùng sợ hãi khi phải thấy một Dương Sóc hôn mê bất tỉnh cắm nội khí quản, đồng tử phản ứng chậm với ánh sáng. Ngay khi anh lao vào phòng CT ngay lập tức đứng sựng lại—

Dương Sóc dựa vào giường cười toe toét với anh: "Nếu lái xe mà anh cũng phanh gấp như vậy thì rất dễ bị tông vào đuôi xe đó."

Mục Chi Nam dựa vào tường, nhắm mắt lại thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiến đến, hai tay siết chặt lấy thành giường, do dự ngập ngừng muốn nói gì đó, cuối cùng hỏi: "Đau không?"

Dương Sóc lại phì cười: "Anh bị sao đấy chủ nhiệm Mục, phó chủ nhiệm ngoại nhi như anh chẩn đoán lại hỏi bệnh nhân có đau không á? Thiếu chuyên nghiệp quá nha."

Mục Chi Nam nãy giờ dốc sức chạy một mạch nên hơi thở vẫn chưa ổn định lại, anh ngoảnh đầu nhìn lướt qua thấy phòng điều khiển còn có người, bèn hạ giọng khẽ nói: "Anh sợ em đau, sợ em sẽ xuất hiện những triệu khác ngoài cơn đau. Anh thích em, muốn thử được ở bên em."

Anh nói rất nhanh, lúc nói còn thở dốc vì mới vừa chạy xong. Trong nháy mắt Dương Sóc ngừng cười, khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin được: "Anh…Mục Chi Nam à anh đừng nói đùa như vậy chứ, kết quả CT có rồi hả? Tôi sắp đi rồi hay sao mà anh lại nói mấy lời này?"

"Chưa có, không phải, trong suốt chặng đường tới đây anh chỉ muốn nói với em là anh muốn thử xem sao."

"Anh nghĩ kỹ chưa? Tôi…em là đàn ông, male, nam giới, cùng giới tính với anh."

"Nghĩ kỹ rồi, đừng lo lắng về chuyện nam nữ, cho dù em có hai hệ thống sinh sản đi nữa anh cũng thích em."

Sao lời tỏ tình của Mục Chi Nam nghe có vẻ kỳ cục thế nhở, nhưng Dương Sóc không rảnh để tâm. Cậu ngẩng đầu nhìn màn hình ECG, nhịp tim của mình đã tăng lên đến 122 rồi, tiếng bíp bíp báo hiệu tình trạng nguy hiểm kêu inh ỏi. Cậu đứng dậy tắt cái máy kia đi, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt Mục Chi Nam, hơi thở có hơi dồn dập:

"Thật không? Vì sao?"

Mục Chi Nam khẽ nói: "Lúc nãy trên đường anh nghe được tin tức về vụ tai nạn, anh hoảng sợ. Gọi cho em không được, anh hoảng đến mức…. không lái xe nổi nữa nên vứt nó bên đường rồi bắt xe đến đây."

"Hở, vậy là bị dán giấy phạt rồi?"

"Em còn có thời gian nghĩ về cái này nữa sao?" Mục Chi Nam dở khóc dở cười, "Trải qua tai nạn xe thấy thế nào, sợ không?"

"Xảy ra trên người mình cũng không thể nói là không sợ, Nhưng mà em cảm thấy vẫn ổn, ý thức lúc đầu bị mơ hồ một lúc, sau đó thì hoàn toàn tỉnh rồi. Bọn họ xử lý cũng kịp thời, có lẽ không sao đâu."

"Nào đừng sợ, nếu có gì em sẽ nói anh biết ngay mà."

Mục Chi Nam trước giờ cứ nói ba câu là không rời khỏi thuật ngữ y học, Dương Sóc cảm thấy không cần thiết phải nghe tiếp nữa. Cậu từ trên giường ngọ nguậy đứng dậy, mu bàn tay vẫn còn kim cắm trên đó, đầu óc thì hỗn loạn, nhưng cậu biết rõ rằng những chuyện mình đã nằm mơ vô số lần sắp trở thành hiện thực, vòng tay ôm lấy Mục Chi Nam.

Mục Chi Nam khe khẽ vỗ lưng cậu: "Không sao, anh nói đùa thôi." Thấy Dương Sóc không có ý định thả ra mà càng ôm chặt hơn, hô hấp bị chặn lại, "Bác sĩ Dương, ấy, Dương Sóc, anh ngạt thở muốn chết rồi đây."

Dương Sóc không hề buông lỏng chút nào, khàn giọng nói: "Đừng chạy. Ôm chặt hơn một chút làm em thấy yên tâm."

Mục Chi Nam không đáp lại nữa, bấy giờ lại nghe thấy Triệu Tâm Du bên ngoài gõ cửa: "Chủ nhiệm Tiểu Dương, chủ nhiệm Chu khoa thần kinh ngoại đến rồi."

Dương Tồn cũng đi cùng với ông ấy, chủ nhiệm Chu hỏi: "Nôn mấy lần rồi?"

Dương Sóc nói: "Mới một lần. Bây giờ cũng ổn rồi, không muốn nôn nữa."

"Đại khái mất ý thức trong bao lâu?"

"Lúc xe cứu thương đến là tỉnh hẳn rồi, có lẽ khoảng mười phút."

Ông ấy nhìn CT nói: "Chấn động não, tiếp tục quan sát máu tụ dưới da, có lẽ sẽ tự tan được. Không có gì quá nghiêm trọng, nhưng tối nay vẫn nên ở lại chỗ chúng tôi sẽ bảo đảm hơn. Cậu may mắn đấy Tiểu Dương, nghe nói phần đầu xe gây tai nạn biến dạng hoàn toàn, tài xế cũng bị thương rất nặng."

Dương Sóc vẫn luôn trong trạng thái vui vẻ hớn hở: "Thế mới chứng minh được chất lượng xe cứu thương vẫn là nhất!"

Mục Chi Nam cuối cùng cũng yên tâm: "Cảm ơn chủ nhiệm Chu, phiền bác chạy qua đây rồi."

Dương Sóc quay đầu qua nhìn anh, chẳng hiểu sao lại cảm thấy cái giọng điệu này từ ngữ này quen quen, đây không phải là mấy lời của người thân bệnh nhân hay nói đó sao? Cậu thầm đắc chí, đắm chìm trong niềm vui nho nhỏ mà chỉ có cậu mới hiểu được.

Lão Dương cũng cầm tấm phim xem: "Ừ, không gãy xương sọ, được đấy thằng nhóc, sọ não cứng dữ! Haiz được rồi không có gì thì tốt, thế qua bên thần kinh ngoại nằm một đêm đi, bọn thầy đi trước. Tiểu Mục cũng đi luôn, để nó nghỉ ngơi cho tốt."

Mục Chi Nam không tìm được cái cớ nào để ở lại, anh ngoái đầu lại nhìn Dương Sóc. Cậu ngồi đằng sau hất cằm ý bảo anh về đi. Triệu Tâm Du nhìn theo bóng lưng bọn họ rời khỏi phòng, cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói: "Thôi đừng nhìn nữa anh ơi, cái ánh mắt của anh lúc này giống như muốn trói chủ nhiệm Mục bên mình rồi chà đạp ảnh á….."

"Chẹp, có phải trong đầu cô nương nào cũng toàn mấy thứ bậy bạ không vậy!"

Lão Dương vừa ra khỏi cửa vừa liền thở dài: "Chao ôi, tới cái tuổi này rồi thật sự không chịu nổi mấy cái tin điếng người nữa. Lúc viện trưởng gọi điện nói nhanh đến phòng cấp cứu xem Dương Sóc thế nào rồi, khi đó tay thầy cầm điện thoại mà run rẩy như bị Parkinson."

Mục Chi Nam đã quay trở lại với dáng vẻ điềm tĩnh ung dung thường ngày: "Dương Sóc thường nói mọi người rất chiều cậu ấy, công nhận đúng thật."

"Là do thằng bé khiến người khác có hảo cảm đấy, em không cảm thấy đứa trẻ này lúc nào cũng chân thành sao?"

Mục Chi Nam nhớ đến gì đó, khẽ cười gật đầu.

Lão Dương nói tiếp: "Vả lại còn là nhân tài vất vả lắm mới giành được, thầy chưa từng nói với người khác. Trước đó bệnh viện nhi nhìn trúng cậu ấy rồi, vì vậy chúng ta đã phải điều chỉnh một lần phí trợ cấp cho cậu ấy."

"Dạ?" Mục Chi Nam không ngờ còn có chuyện như vậy, anh thăm dò hỏi: "Nên là người nào trả giá cao sẽ có được Dương Sóc?"

"Dĩ nhiên không phải, so với ở một nơi tầm thường em ấy càng hy vọng sẽ có một sân khấu riêng cho mình, quyền lực hấp dẫn hơn tiền bạc nhiều, với lại Dương Sóc nói…." Lão Dương cúi đầu cười cười, "Toà nội trú của bệnh viện chúng ta có cảnh biển."

Mục Chi Nam nghĩ: Ừ, đây quả thật là điểm mà em ấy sẽ chú ý đến.

Đêm hôm đó chủ nhiệm Tiểu Dương được sắp xếp ở lại khoa thần kinh ngoại. Cậu thấy bản thân không có vấn đề gì rồi ấy chứ, nên cảm thấy ngại vì đã chiếm phòng bệnh. Thế là cậu kiên quyết ngủ trên giường phụ ở hành lang, mấy bác sĩ y tá đi qua đi lại là cậu chào hỏi hết. Cực khổ cả một ngày mà đến đêm Dương Sóc lại không buồn ngủ chút nào, y tá giao ca giữa ca chiều với ca đêm chạy qua xem thấy cậu vẫn thức, lo lắng hỏi thăm có phải do cậu khó chịu không. Cậu vui vẻ nói không có, chỉ là có hơi hưng phấn nên không ngủ được. Mấy y tá tạt ngang qua nghi ngờ, thầm nghĩ lẽ nào đầu chủ nhiệm Dương thật sự có vấn đề rồi.

Chủ nhiệm Tiểu Dương ôm chiếc điện thoại đã tìm lại được, liên tục lướt xem những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn Wechat:

"Đang bận?"

"Còn ở bệnh viện không?"

"Xe cứu thương trên cầu gặp tai nạn, là cậu sao?"

"Nhìn thấy tin nhắn gọi lại cho tôi."

"Thật sự cậu ở trên chiếc xe đó sao?"

"Dương Sóc, gọi lại cho tôi một cuộc đi."

"Đợi tôi, tôi có lời muốn nói với cậu."

Xem đến tận hai giờ sáng, lúc này chủ nhiệm Tiểu Dương cảm thấy nên đi ngủ rồi. Cậu vẫn phấn khích như cũ, nằm trằn trọc trở mình mãi, cuối cùng mò lấy điện thoại lặng lẽ đăng một câu lên vòng bạn bè: Bối rối, hai chữ thật đẹp làm sao.