PICU

Chương 3: Đứa trẻ bị gạt bỏ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rạng sáng 1:30 ngày 16 tháng 1, tại khu cấp cứu khoa nhi.

Mùa đông năm nay thật ấm áp, từ lúc vào đông đến giờ nhiệt độ chưa từng giảm xuống mức âm, nhưng khu cấp cứu khoa nhi vẫn luôn là điểm nóng của bệnh viện. Nhiệt độ không khí tăng cao dẫn đến các loại vi khuẩn vi-rút hoành hành, trẻ em bị ho và cảm sốt rất nhiều, Mục Chi Nam ở khoa ngoại nhi tiếp nhận một ca bệnh ngoại thương và một ca bệnh bị gãy xương xong, thời gian còn lại đều hỗ trợ bên khoa nội xử lý đủ loại cảm sốt, sau 12 giờ mới dần dần yên tĩnh lại. Anh rửa tay, đang lấy một quả táo chuẩn bị lấp đầy dạ dày của mình thì một y tá cấp cứu chạy vào, "Chủ nhiệm Mục, bệnh viện trực thuộc số 2 sắp chuyển đến một ca suy hô hấp, chủ nhiệm có thể đến xử lý một chút không?"

"Tôi đến ngay."

Anh đứng dậy, chạy ra khỏi phòng cấp cứu rồi đứng đợi ở cửa, vừa ra ngoài anh đã bị gió lạnh thổi làm cho giật mình. Xe cấp cứu nhấp nháy sáng chói mắt chẳng mấy chốc đã đến cửa. Một vị bác sĩ và người nhà bệnh nhân xuống xe đầu tiên, đứa bé được mẹ mình ôm lấy bọc trong chiếc áo bông thật dày, theo sau là một y tá cầm mặt nạ ô-xi. Thời điểm đứa bé được ôm vào phòng cấp cứu vẫn luôn ở trạng thái hôn mê, sắc mặt tím tái, Mục Chi Nam cởi chiếc áo bông dày cộp của cô bé mới phát hiện đứa bé này gầy quá mức, hoàn toàn không giống kiểu tay chân mũm mĩm tròn trịa của trẻ nhỏ, cánh tay và chân của cô bé gầy đến mức gần như chạm vào một cái đã có thể bẻ gãy, lồng ngực hõm xuống, cả người chỉ có thể dùng từ tiều tụy để hình dung. Anh cầm ống nghe trong lòng bàn tay để làm ấm trước, sau đó nghe hô hấp của cô bé, phía bên phải hơi thở vô cùng yếu ớt, phía bên trái nghe thấy đầy dịch nhầy, cả hai bên phổi đều có vấn đề.

Mục Chi Nam đeo mặt nạ ô-xi cho cô bé xong đi ra khỏi phòng cấp cứu, người nhà thấy thế đứng lên, không hề vội vàng sốt ruột ngược lại chần chừ hỏi: "Bác sĩ, còn cứu được không?"

"Trước mắt có thể xem như ổn định, đưa đến phòng bệnh trước đi, cha của bệnh nhân đi làm thủ tục nhập viện."

Mục Chi Nam ở phòng làm việc hỏi về tình trạng cô bé, người mẹ lúng túng đáp: "Có một lần uống sữa bị sặc, sau đó thường xuyên ho, sau đó phát sốt, cho con bé uống thuốc thì tình trạng có đỡ hơn, nhưng đỡ hơn được vài hôm thì vẫn còn ho, sau đó thì ăn không được, ngủ rất nhiều, sau đó thời gian ngủ càng lúc càng lâu, hôm nay ngủ một mạch đến lúc trời tối gọi thế nào cũng không tỉnh lại, thế là chúng tôi liền đưa đi viện."

Mục Chi Nam nghe bà ta kể lại quá trình phát bệnh mà cứ sau đó sau đó sau đó, nghe đến mức cảm thấy tức ngực, mẹ đứa bé hỏi: "Bác sĩ, đây rốt cuộc là bệnh gì, có thể chữa khỏi không?"

"Chúng tôi sẽ tận lực chữa trị, trước mắt có dấu hiệu suy dinh dưỡng, hai bên phổi đều có vấn đề. Cơ thể của cô bé quá yếu, đầu tiên cứ ở phòng hồi sức sơ sinh vài ngày đi."

Anh đi ra khỏi phòng, hỏi y tá cấp cứu: "Hôm nay bên nội nhi bác sĩ nào trực đêm thế?"

Y tá kiểm tra một lúc rồi nói: "Dương Sóc."

Mục Chi Nam nói: "Nói cậu ta đến đây, đến rồi thì bảo bác sĩ Dương gọi cho tôi."

Y tá trực đêm khoa nội nhi Triệu Tâm Du vừa mới nhận ca không lâu, đang cùng với ai đó cãi nhau giành ghế ngồi. Mỗi y tá chỉ được phát một chiếc ghế công thái học thì bị Dương Sóc chiếm mất, cậu giống như một vị đại phật sừng sững bất động, tựa lưng vào ghế lắc lư cười đùa hí hửng khiến người ta thấy ghét.

"Bác sĩ Dương, phòng làm việc của anh có giường lại không ngủ, giành ghế với tôi làm gì? Đây là chỗ ngồi thoải mái nhất của chúng tôi rồi."

"Phòng làm việc dưới lầu quá xa, lỡ đâu có bệnh nhân tôi lại phải chạy lên chạy xuống thì phiền toái lắm." Dương Sóc tiếp tục vừa lắc lư trên ghế vừa nói.

"Trời ạ anh đừng nói bậy thế chứ, mồm miệng xui xẻo, hôm nay tôi tới tháng nên không muốn phải di chuyển chút nào, nghe nói nửa ca trước sóng yên biển lặng rồi, anh đừng đưa việc đến cho tôi nha."

Dương Sóc nghe cô nói nhảy dựng lên: "Không thoải mái thì phải nói sớm chứ, mời ngài mau ngồi xuống đi, ngài có cần tôi điều chỉnh ghế cho không? Mau mau ngồi xuống nào."

Triệu Tâm Du cười haha kéo ghế qua: "Nhưng mà tôi không có nhàn rỗi như anh."

Đang cười nói thì trạm điện thoại y tá vang lên: "Phòng hồi sức sơ sinh mới tiếp nhận ca bệnh, bệnh nhân đã lên thang máy rồi."

Dương Sóc sợ sệt nhìn về phía Triệu Tâm Du: "Cái này....cái này là trùng hợp thôi."

Triệu Tâm Du sau khi tiếp nhận ca bệnh liếc xéo về phía Dương Sóc một cái, cầm lấy mặt nạ ô-xi đưa đến cho phòng hồi sức sơ sinh, Dương Sóc nhanh chóng đuổi kịp, nhìn lướt qua hồ sơ bệnh án: "Suy dinh dưỡng? Đây là....chẩn đoán gì vậy? Bác sĩ nào cấp cứu thế?"

"Là chủ nhiệm Mục, anh ấy nói đến rồi thì gọi điện thoại cho ảnh, đoán chừng có tình huống muốn dặn dò."

Thời buổi này trẻ sơ sinh ba bốn tháng thừa dinh dưỡng chiếm đa số, ngay cả khi không có đủ sữa mẹ đi chăng nữa thì sữa bột cũng sẽ được bổ sung để nuôi dưỡng trẻ kịp thời, các bệnh viện đã rất hiếm khi gặp các ca bệnh suy dinh dưỡng, vì thế trong lòng Dương Sóc đầy dấu chấm hỏi gọi đến phòng cấp cứu.

Đầu dây bên kia nhấc máy, âm thanh vẫn đều đều như cũ: "Bác sĩ Dương, người nhà bệnh nhân có ở bên cạnh không?"

"Không, tôi đang ở trong trạm điện thoại y tá."

"Được rồi, tôi nói một chút về ca bệnh trước, lúc nãy tôi đã chuyển đứa bé đến phòng hồi sức sơ sinh rồi, đang ở trong lồng ấp."

"Vâng." Trong lòng Dương Sóc có đôi chút nghi hoặc nhưng vẫn trả lời lại, cậu luôn cảm thấy thái độ của Mục Chi Nam hơi quái gở, không giống đang chỉ đạo công việc cho cậu mà dường như có ẩn tình gì khác, "Chủ nhiệm Mục, tôi thấy anh viết chẩn đoán là suy dinh dưỡng?"

"Ừ, thời điểm vừa tới bệnh nhân vẫn còn ngủ mê man, sau đó tỉnh lại nhưng phản ứng rất chậm chạp, kích thích rồi mà tiếng khóc vẫn cực kỳ yếu ớt. Cô bé đã bốn tháng tuổi mà chỉ nặng có 4kg, quá gầy, lúc nãy tôi nghe thấy cả hai bên phổi đều có vấn đề, có dấu hiệu viêm nhiễm, còn bị xẹp phổi. Tình trạng cụ thể vẫn chưa kiểm tra xong nên tôi viết trước chứng suy dinh dưỡng."

"Xẹp phổi? Là bệnh màng trong sao?"

"Không phải, người nhà nói lúc trước uống sữa thì bị sặc. Chẩn đoán bước đầu của tôi là viêm phổi trái, và phổi phải bị xẹp."

"Uống sữa gì mà sặc đến mức như vậy chứ?!" Dương Sóc buộc miệng thốt lên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Mục Chi Nam trả lời: "Nghe nói là sữa mẹ nguyên chất. Chuyện này...dù sao cũng....cứ chuyển đến phòng hồi sức sơ sinh đã vậy, chỗ đó người nhà không vào được, kiểm tra cẩn thận một chút. Bọn họ nói bị sặc nửa tháng rồi, chập tối hôm nay gọi thế nào đứa bé cũng không tỉnh mới đưa đi bệnh viện."

Dương Sóc lập tức hiểu được ý của anh, ca bệnh này có chút khả nghi.

Thời điểm cậu mặc xong đồ cách ly rồi bước vào phòng hồi sức sơ sinh, Triệu Tâm Du và một y tá thực tập nữa đã xong công tác chuẩn bị. Bình thường trẻ con bị tiêm lấy máu đều khóc lóc giãy dụa, vậy mà đứa bé này lại ngoan ngoãn không hề quấy khóc, chỉ phát ra vài tiếng khe khẽ như mèo kêu giống như sức lực đã bị rút cạn hết vậy. Dương Sóc vừa dùng ống nghe nghe hô hấp vừa theo lời dặn của bác sĩ làm đủ các thủ tục, thở ô-xi, X-quang, làm phân tích khí máu động mạch, sử dụng thuốc chống co thắt và hạ sốt, cậu nghĩ: Mục Chi Nam nói không sai, hai bên phổi đều có vấn đề.

Bọn họ gần như suốt đêm ở phòng hồi sức sơ sinh, lúc đứa bé bị suy hô hấp lần thứ hai thì đặt nội khí quản.

"Hứa Linh Vân." Dương Sóc nhìn bệnh án đọc tên của cô bé, "Cái tên này nghe rất đáng yêu dịu dàng đúng không."

Cậu cố gắng đặt ống khí quản nhẹ nhàng nhất có thể, "Tiểu Vân cô nương rất giỏi, một lần là sẽ thành công ngay, đừng sợ cái ống này nhé, nó sẽ giúp em thở được." Dương Sóc khe khẽ dỗ dành, mặc cho cô bé không có phản ứng nào.

Y tá thực tập hỏi nhỏ: "Bác sĩ Dương, đứa bé này có thể chữa khỏi không, thế này nhìn nguy hiểm quá."

"Bây giờ chưa thể nói được." Dương Sóc kí tên phía dưới lời dặn dò của bác sĩ, "Cố gắng đi, hai ngày nữa xem bệnh tình tiến triển như thế nào, nếu có thể kiểm soát thì sẽ chữa được thôi."

Ngày hôm sau người nhà đã được phép vào thăm, cha mẹ của Hứa Linh Vân đúng giờ đem sữa mẹ đến. Bọn họ không còn dáng vẻ mù mờ của đêm hôm trước nữa, nhưng cứ sợ sệt như cũ và vẫn là câu hỏi đó: Có thể chữa khỏi không. Dương Sóc giải thích xong bệnh tình, mời bọn họ nhìn qua kính, mẹ đứa bé chẳng nói gì cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt, người cha nói: "Chúng tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."

Bạn nhỏ Hứa Linh Vân mấy ngày nay liên tục ngủ, tình trạng không giống với các bạn nhỏ trong lồng ấp khác. Trong khi các bạn nhỏ đó quấy khóc rất to, thường là mấy bạn này mới im lặng được một lúc thì lại đến mấy bạn kia khóc, cô bé lại chẳng có sức lực, bị đánh thức cũng chỉ hừ hừ vài tiếng. Cô bé và các bạn nhỏ mới sinh khác dáng vẻ cũng không giống nhau, các y tá thường nói, đứa bé này đã bắt đầu lớn rồi, có thể nhìn ra dáng vẻ xinh đẹp cùng ngũ quan thanh tú, gặp bác sĩ y tá kiểm tra còn vươn tay ra, cả người không có sức lực nhưng vẫn kiên trì nắm lấy góc áo hoặc ngón tay của người lớn, mỗi lúc như thế này Dương Sóc đều sẽ nói: "Nhìn xem, cô nương tiểu Vân của chúng ta rất có tinh thần nè, chúng ta có thể chữa trị thật tốt, càng ngày càng khả quan hơn đúng không."

Hôm nay lúc Dương Sóc trực đêm thì gặp Triệu Tâm Du cũng đang trong ca trực, bọn họ ngồi ở phòng hồi sức sơ sinh nói chuyện.

"Bác sĩ Dương anh không đi nghỉ ngơi sao? Sắp 11 giờ rồi."

"Không được, mà tôi cũng không buồn ngủ, hồi trước ở bệnh viện chúng tôi trực đêm thì phải trực đêm theo nghĩa đen luôn, không thể ngủ một giây nào, ngày hôm sau phải quay lại làm việc, 36 giờ liên tục như vậy đó."

"Vất vả thế à."

"Ừ, đều phải làm nhiều vậy đó, cô đi làm nhiều mới có thể tiếp xúc nhiều với các ca bệnh. Ở nước ngoài người ít không giống với ở đây, mỗi ngày phòng bệnh đều đông đúc luôn phải chen chen lấn lấn. Cơ mà tôi có hơi không yên tâm về Hứa Linh Vân, muốn đi xem cô bé một chút."

Triệu Tâm Du nghe thấy tiếng chuông bên ngoài kêu lên, đứng dậy đi ra cửa, nói với Dương Sóc: "Tôi đi rút kim ra, chi bằng bác sĩ giúp tôi bón chút sữa cho cô bé đi, hâm nóng một lát là có thể uống."

"OK."

Lúc Triệu Tâm Du quay lại cô nương Tiểu Vân đang uống sữa một cách ngon lành rồi, cô bé khép hờ mắt nằm trong lòng ngực của Dương Sóc, cầm lấy phần dây dẫn của ống nghe. Dương Sóc ngồi trên sô pha, sô pha rất mềm mại khiến cả người cậu dường như bị lún vào bên trong, tư thế như thế này rất hợp với việc cho cô bé bú sữa, cậu nhẹ nhàng vỗ về bệnh nhân nhỏ của mình: "Uống chậm chút, đúng rồi, đừng vội đừng vội, em vội cái gì chứ, vội thì em cũng có sức đâu phải không, đừng nghịch ngợm nha cô nương Tiểu Vân, từ từ uống...."

Dương Sóc ngẩng đầu nói với Triệu Tâm Du: "Cô mau lại đây xem này, cô bé liếc mắt với tôi đó, chắc là cô bé chê tôi lải nhải lắm điều đây mà hahaha."

Sau gần một tuần trị liệu bệnh tình của Hứa Linh Vân đã có chuyển biến tốt, có thể tự thở, ống nội khí quản được rút ra, nhưng chứng viêm phổi vẫn chưa giảm nên cô bé tiếp tục ở trong lồng ấp. Thời gian cô bé tỉnh dậy ngày một nhiều, tiếng khóc cũng to hơn một chút, khi xông khí dung cô bé cũng đã biết né tránh nhưng chỉ cần trấn an một chút đã đồng ý thực hiện rồi. Tuy lúc đó trông cô bé rất ấm ức nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời các bác sĩ. Các y tá đều rất thích ôm cô bé, Dương Sóc cũng thường xuyên dành thời gian ở phòng hồi sức sơ sinh, lúc rỗi rãi còn tham gia thảo luận với các y tá trẻ: "Không không không, tôi cảm thấy cô bé lớn lên sẽ không giống Lưu Diệc Phi đâu, trông đâu có kinh diễm như vậy, cô bé xinh xắn nhưng mũi không cao, có vẻ hơi ngây thơ, chắc sẽ giống với Lâm Y Thần..."

Các y tá trẻ rất thích tham gia đề tài này với vị bác sĩ tài giỏi Dương Sóc, rõ ràng là một nhân tài ưu tú từ Mỹ về nước mà chuyện gì cậu cũng nói được, chuyện gì cũng có thể bắt kịp, chừng ba bốn giờ chiều đã lượn lờ hỏi mọi người có muốn cùng uống trà sữa cà phê không, tính tình không những không cao ngạo lạnh lùng mà còn khá cởi mở, nhất là đối với trẻ nhỏ rất nhiệt tình hăng hái. Mỗi sáng lúc kiểm tra phòng bệnh đều giống như buổi họp mặt fan của bác sĩ Dương, mà buổi sự kiện đặc biệt cá nhân đó như làm nổi bật sự vô hình của các bác sĩ khác vậy. Mọi người nhìn bộ dạng Dương Sóc ôm cô nương Tiểu Vân đều đoán sau này cậu nhất định sẽ là một ông bố tốt.

Thứ sáu, ông bố trẻ đã nghỉ ngơi trước một ngày, ở nhà cậu đã ngủ suốt, nạp đầy năng lượng nên tinh thần cũng sảng khoái, ở phòng kiểm tra làm việc với phong độ đầy hiên ngang. Đột nhiên cậu nhớ ra chuyện gì đó, nói với Triệu Tâm Du sắp xong ca trực đêm, "À đúng rồi, kết quả kiểm tra của Hứa Linh Vân đã có chưa, hôm trước lúc tôi tan làm ngoài ảnh chụp X-quang ra mấy cái khác còn chưa có xem."

"Hôm qua Hứa Linh Vân đã xuất viện rồi."

"Xuất viện rồi? Không phải chứ! Ai đồng ý cho em ấy xuất viện vậy?" Dương Sóc sốt ruột gào to vài câu, Triệu Tâm Du giữ chặt cậu: "Ngày hôm qua anh nghỉ, người nhà tìm chủ nhiệm Phương, thoạt đầu chủ nhiệm Phương không đồng ý mà người nhà cứ khăng khăng đòi xuất viện, không có cách nào khác đành để họ ký giấy cam kết rồi rời đi."

"Không thể nào, chủ nhiệm Phương không thể không biết tình trạng bây giờ của Hứa Linh Vân, lúc này mà xuất viện em ấy chẳng thể sống quá một tuần!"

"Bọn họ nói, tình hình trong nhà cũng khá bi đát, tiền tiết kiệm đã tiêu hết rồi, không tiếp tục trị được nữa....còn nói, nếu là con trai thì tốn mấy cũng được, còn con gái..." Triệu Tâm Du cúi thấp đầu, đôi mắt đỏ lên, "Thì cứ kệ đi."

Dương Sóc choáng váng, hiếm khi thấy cậu không nói gì, giống như bất ngờ bị giáng một đòn thật mạnh, trong phút chốc bỗng mất hết sức lực. Cậu giơ tay vỗ vỗ vai cô: "Tôi biết rồi, cô tan làm đi."

Buổi sáng hôm sau Dương Sóc luôn cảm thấy chán nản buồn bực, chờ đến thời gian nghỉ trưa cậu xách theo cơm, không nói lời nào đi xuống lầu vào phòng trực ban. Mục Chi Nam đang dùng bữa thấy cậu vào xoay người qua chào hỏi xong rồi tiếp tục ăn.

"Chủ nhiệm Mục." Dương Sóc thở dài, ngồi xuống bên giường, "Anh còn nhớ đứa trẻ bị suy hô hấp kia không? Hứa Linh Vân, hôm qua bị người nhà dẫn đi rồi."

Mục Chi Nam hỏi: "Dẫn đi rồi nghĩa là sao, xuất viện?"

"Xuất hiện rồi, không chữa nữa. Cô bé đã sống sót qua nhiều đợt suy hô hấp, sống sót qua nhiều lần rối loạn điện giải, sống sót qua nhiều lần thiếu ô-xi, gian nan lắm mới có chuyển biến tốt, chỉ còn mười ngày nữa là có thể khoẻ hẳn vậy mà lúc này lại từ bỏ, chết tiệt...Tôi cực kỳ không cam lòng!.....Anh biết không, mỗi lần hút đờm em ấy khó chịu đến mức cứng cả người, hút xong cũng chỉ khóc thút thít, trông vô cùng tội nghiệp----"Càng nói giọng cậu càng nhỏ lại, cuối cùng không nói nổi nữa, "Em ấy giống như....." Dương Sóc dừng lại một chút, như đang suy nghĩ, càng giống như đang nghẹn ngào, "Bị gia đình của mình gạt bỏ."

- ----

Giải thích một chút về vài thuật ngữ:

[1] Bệnh xẹp phổi: Xẹp phổi là hiện tượng bệnh lý xảy ra ở đường hô hấp khi phổi hoặc các thùy phổi rơi vào tình trạng bị xẹp một phần hay toàn bộ do một nguyên nhân nào đó. Lúc này, các túi nhỏ phế nang sẽ không giãn nở như bình thường khi cơ thể thực hiện động tác hít - thở mà có chiều hướng bị xẹp (giảm thể tích) hoặc chứa đầy dịch.

[2] Bệnh màng trong: bệnh màng trong ở trẻ sơ sinh là một trong những bệnh lý gây suy hô hấp cấp phổ biến, hay xảy ra ở nhóm trẻ sinh non. Bệnh màng trong có nguyên nhân từ sự phát triển chưa hoàn chỉnh của đường hô hấp và sự thiếu hụt surfactant, một hoạt chất trên bên mặt trong của túi phế nang.

[3]Đặt nội khí quản: là thủ thuật đưa một ống thông qua mũi hay qua miệng, qua thanh quản để một đầu của ống thông nằm trong khí quản của người bệnh. Mục đích của đặt nội khí quản là đảm bảo việc thông khí và kiểm soát đường thở.

[4] Ghế công thái học: là loại ghế được thiết kế để mang đến tư thế ngồi tốt nhất cho cột sống, cổ và thắt lưng của người ngồi.