PICU

Chương 8: Dành thời gian đi ly hôn



Sáng hôm nay khoa ngoại nhi cảm nhận được niềm hân hoan ập đến, Trần Bách Xuyên tươi cười đi lên tầng, thay quần áo, kiểm tra phòng bệnh, sau đó như thường lệ xuống tầng vào phòng mổ. Trong lúc mặc đồ phẫu thuật anh nói với Mục Chi Nam: "À đúng rồi, chút nữa sau khi sắp xếp xong ca này anh sẽ xin nghỉ hai tiếng ra ngoài một chuyến, đi ly hôn."

"Hả?" Mục Chi Nam tưởng mình nghe nhầm, "Đi...làm gì?"

"Đến cục dân chính, hẹn mười giờ."

"À, ừm, vâng." Mục Chi Nam không biết phải trả lời thế nào nên đành im lặng, mọi người xung quanh cũng không nói gì.

Trần Bách Xuyên không nhịn được bật cười: "Vẻ mặt của các cô các cậu cũng nghiêm túc quá đi. Nói thật tôi và Thẩm Lăng đã ra ở riêng lâu rồi, bọn tôi bàn bạc với nhau đợi con trai thi đại học xong sẽ làm giấy tờ thủ tục, tuy không thể nói là vui vẻ nhưng cũng chia tay trong thoải mái không vướng bận, không hề có chút yêu hận tình thù cẩu huyết nào. Bình thường chúng tôi cũng hay ăn cơm cùng nhau, giống những người bạn tốt."

"Ồ, ra vậy." Mọi người trở nên thoải mái, bầu không khí cũng dịu đi.

"Chủ nhiệm, bình thường vợ chồng anh hay cãi nhau hả? Bố mẹ em lúc nào cũng cãi nhau nhưng không ly hôn, mà cứ luôn ồn ào như vậy." Một y tá trẻ hỏi.

"Bọn tôi đều rất bận bịu, không có thời gian để cãi nhau." Trần Bách Xuyên hồi tưởng, "Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào đã khách sáo với nhau, có thể bởi vì khách sáo như thế nên tình cảm bắt đầu thay đổi."

Trần Bách Xuyên và Thẩm Lăng nhờ vào xem mắt mà quen nhau, bác sĩ và giảng viên đại học thoạt nhìn thì trông rất xứng đôi, nhưng thật ra bác sĩ ngoại khoa và giảng viên âm nhạc từ kiểu tư duy đến đặc điểm tính cách đều có khác biệt rất lớn. Ở thời điểm đôi mươi cả hai sẽ vì hoóc-môn mà phớt lờ đi những chỗ lệch nhịp, nhưng khi cảm xúc mãnh liệt qua đi, thời gian bên nhau càng ngày càng ít khiến bọn họ cũng càng xa cách hơn. Sau khi Trần Bách Xuyên lên làm chủ nhiệm khoa ngoại nhi, anh suốt ngày đi sớm về muộn, cuối tuần cũng thường đầy ắp công việc. Mà Thẩm Lăng cũng thường xuyên phải đi châu âu, bắc mĩ lưu diễn hoặc giao lưu, đến nỗi có một lần nửa đêm hai vợ chồng lại tình cờ gặp được nhau tại bãi đỗ xe bệnh viện. Bọn họ bình tĩnh hoà nhã nói chuyện một lần, thỏa thuận xong việc ra ở riêng cũng như thủ tục ly hôn, thậm chí trong văn bản cũng viết hai bên sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của nhau, tất cả đều kết thúc trong hòa bình và lý trí.

Trần Bách Xuyên nói: "Đến cái tuổi này rất nhiều bạn học của tôi đã tái hôn một lần rồi, mà bệnh viện chúng ta còn ít à? Các cậu sửng sốt thế làm gì."

"Bởi vì tính cách của anh tốt quá, suốt ngày cứ cười cười nói nói, nên cảm thấy gia đình anh sẽ là vợ chồng hòa thuận, cha từ con hiếu."

"Những người có gia đình bất hạnh không phải lúc nào cũng trưng ra bộ dạng khóc lóc sướt mướt đâu, có điều gia đình tôi thì hoà thuận thật. Chúng tôi đều rất điềm đạm ôn hoà, cũng rất bình thản mà chấp nhận sự thật ly hôn. Tôi nói này, hôn nhân đúng nghĩa không phải như vậy, cả hai người đều quá độc lập, tuy chung sống với nhau rất dễ dàng, mà chia tay nhau càng dễ hơn nữa."

Bác sĩ gây mê Điền Thụy cười hỏi: "Chủ nhiệm Trần, theo như anh nói thì người hay bám dính có ổn không? Bạn trai tôi một ngày mấy chục lần hỏi tôi đang ở đâu làm gì ăn gì, chắc chẳng mấy chốc tôi bị phiền chết luôn ấy."

"Để ý cô vậy không tốt à? Tôi thấy chỉ cần quan tâm một cách phù hợp không đi quá mức là được, bọn cô cũng có thể thảo luận trước về phương thức ở chung với nhau, đôi bên đều cảm thấy thoải mái thì ok....."

Lớp học tình yêu của chủ nhiệm Trần vẫn tiếp tục, Mục Chi Nam từ trước đến nay chưa từng tham gia vào mấy chủ đề thế này.

"À chủ nhiệm Trần, vậy về chuyện ly hôn nhà anh nói thế nào, ba mẹ có ý kiến gì không?"

"Hơn 40 tuổi rồi, ba mẹ làm sao quản được nhiều như thế, chị tôi mấy năm trước cũng ly hôn rồi, ba mẹ cũng không nói gì, báo cho họ biết một tiếng là được. Hờ, hoặc là ba tôi sẽ dặn dò một chút, nói đừng ảnh hưởng đến công việc hoặc mấy thứ đại loại thế."

Mục Chi Nam ngước đầu lên nhìn Trần Bách Xuyên: "Hiệu trưởng vẫn nghiêm khắc như vậy. Em còn nhớ rõ lần đầu cùng với thầy Kỳ thực hiện ca mổ, anh là người hỗ trợ, lần đó hiệu trưởng Trần tìm ra cho anh tận bảy chỗ có vấn đề, em ở bên cạnh nghe thấy cực kỳ thấp thỏm."

"Hahahaha ông ấy sẽ không bới móc khuyết điểm của cậu đâu, ông ấy luôn đặc biệt mến cậu mà, nói thiên phú của cậu rất cao, là nhân tài đáng để bồi dưỡng, ông già ấy chỉ ưa đả kích tôi thôi."

Điền Thụy cảm thán nói: "Chắc đó là áp lực từ gia đình có truyền thống làm bác sĩ nhỉ. Chủ nhiệm Mục, gia đình anh cũng xuất thân như vậy sao?"

Mục Chi Nam ngẫm nghĩ: "Xem là vậy đi, thiên phú làm phẫu thuật quả thật cũng có nhân tố di truyền."

"Ngoại khoa luôn à?"

Mục Chi Nam cười mỉm, giơ kìm và kim tiêm đang cầm trong tay lên, chuẩn bị khâu vết mổ: "Không, nhà tôi mấy đời làm nghề may vá."

................

Dạo gần đây Phương Dật Khang rất áp lực về bệnh nhi Đặng Gia Thu. Việc ghép tế bào của người nhà không thành công lắm, chỉ có thể chờ kết quả từ cấy ghép dị thân, còn có bệnh nhi Đồng Đồng giường số 15 bị máu trắng, tình trạng nguy cấp cũng đang chờ để được cấy ghép.

Đồng Minh Xương là cha của bệnh nhi giường số 15, là một tài xế lái xe vận tải lớn. Con gái của ông rất mạnh mẽ, không giống với một cô bé chỉ mới 3 tuổi. Hoá trị thống khổ và đau đớn như thế, nhưng cô bé không kêu la một tiếng nào, khó chịu cũng chỉ dám rúc vào chăn lén khóc, người cha chẳng biết làm sao để an ủi chỉ đành lặng lẽ ôm con gái vào lòng, đợi đến khi con khóc mệt ngủ thiếp đi mới ra ngoài đi dạo hít thở không khí. Hôm nay ông vừa ra đến cửa phòng bệnh đã nhìn thấy ba của Đặng Gia Thu Đặng Duy Cương, cực kỳ xúc động nắm lấy tay chủ nhiệm Phương nói cảm ơn cảm ơn, đi hỏi thăm mới biết Đặng Gia Thu đã tìm được tủy tương thích, làm kiểm tra toàn diện xong đã có thể tiến vào phòng cấy ghép. Trước đó ông có nghe chuyện nhà bên kia quyên góp tiền cho bệnh viện, trong lòng đau khổ giận dữ xông lên chất vấn: "Tại sao bọn họ có thể cấy ghép trước? Vì đã bỏ ra nhiều tiền sao? Chúng tôi đã hóa trị 2 lần rồi, đã chờ lâu lắm rồi!"

Chủ nhiệm Phương giải thích: "Không phải vậy đâu ba của Đồng Đồng, việc tìm thấy tủy tương thích không thể nói trước, các anh đều đứng đầu danh sách cấy ghép, chẳng qua bọn họ đúng lúc gặp được tủy thích hợp, đây không phải chuyện cứ bỏ tiền ra là có thể mua, mong anh đừng hiểu lầm."

Đồng Minh Xương vừa mới trấn an con gái con gái trong cơn đau đớn, đã mất đi khả năng suy nghĩ lý trí, tâm trạng giờ đây đang rất hỗn loạn, ông luôn cảm thấy đây là một cuộc giao dịch tiền bạc. Nghĩ đến việc vì khám bệnh cho con gái mà phải bán bớt xe tải, nghĩ đến căn phòng nhỏ với tiền thuê đắt đỏ bên cạnh bệnh viện, nghĩ đến người vợ hai giờ sáng đã phải thức dậy đến công ty sữa ở ngoại ô lấy hàng giao hàng......Ông không có cách nào nghĩ tiếp nữa, chỉ muốn la hét.

"Không thể nào! Còn không phải là vì bọn họ đã quyên góp tiền sao, còn không phải là vì có tiền có thể sắp xếp cấy ghép trước à? Sao các người không nói sớm, nếu sớm ra giá thì kiểu gì tôi cũng trả."

"Thật sự không có đâu anh Đồng, chúng tôi làm gì được đặc quyền đó, đều phải đợi tủy tương thích." Đặng Duy Cương cũng bắt đầu giải thích.

"Mẹ mày đừng có tán dóc nữa, rốt cuộc chuyện như thế nào trong lòng bọn mày đều biết rõ! Tao chỉ hỏi một câu, có phải bỏ tiền là được tìm được tủy không, tốn bao nhiêu?!"

Dương Sóc nghe thấy âm thanh ồn ào liền vội vàng chạy qua, gần đây cậu là bác sĩ được bệnh nhân và người nhà yêu mến nhất, bởi cậu vừa hiền lành lại năng động. Cậu nửa kéo nửa đẩy Đồng Minh Xương sang một bên, giả vờ giận tím mặt doạ: "Đừng quậy nữa, đừng kích động, cũng đừng phản kháng, anh đánh không lại tôi đâu."

Đồng Minh Xương nhìn thấy cậu, cũng hạ giọng xuống một chút, tiếp tục câu hỏi đó: "Bác sĩ Dương, có phải ghép tủy phải bỏ tiền không, cậu nói tôi biết đi, tôi không phải dạng kiệt sỉ đâu."

"Anh Đồng, thật sự không như anh nghĩ đâu, anh có biết tỷ lệ tìm được tủy thành công là 1/100000, hơn nữa anh xem Gia Gia mới nhập viện chưa được bao lâu, kể cả có bỏ tiền cũng không thể tìm được ngay, tủy ghép được cho cậu nhóc nhất định đã ở trong kho rất lâu rồi, anh bình tĩnh nghĩ kĩ lại một chút."

Nhận thấy bản thân cũng quá kích động, Đồng Minh Xương gật đầu nói biết rồi, Dương Sóc tiếp tục nói: "Anh Đồng, phải luôn kiên trì, cô bé hiểu chuyện như thế mà, chúng ta cùng nhau phối hợp điều trị, mọi chuyện luôn có thể càng ngày càng tốt hơn đúng không?"

"Vâng, thật xin lỗi, tôi....."

"Không sao, tôi đi nói với bọn họ một tiếng, chủ nhiệm Phương sẽ hiểu."

"Tôi đi tôi đi, tôi nên xin lỗi mới phải. Bác sĩ Dương, cấy ghép khó khăn như vậy, ngoài đợi ra không có cách nào khác sao?"

"Anh tính sinh thêm một đứa nữa không? Có thể cân nhắc dùng máu dây rốn làm tế bào cấy ghép."

(Cấy ghép máu dây rốn thay tế bào gốc tạo máu và các tế bào tiền thân cho bệnh nhân nhi hay người lớn mắc khối u ác tính huyết học khi không có nguồn hiến tặng phù hợp, và là giải pháp tối ưu cho “vô phương cứu chữa”.)

"Cái này lúc trước cũng có nghe qua, nhưng nói thật tình hình bây giờ của chúng tôi mà nuôi thêm một đứa nhỏ nữa có chút khó khăn. Bác sĩ biết hồi chúng tôi còn ở quê, lúc nào cũng có người hỏi khi nào mới sinh thêm con trai, tôi tự hỏi mấy người kia không cho tôi tiền nuôi con thì thúc giục tôi sinh con trai làm gì, cuộc sống đã không dư dả sinh nhiều con để càng ngày càng khốn khó hơn sao?"

Dương Sóc cười: "Anh Đồng đúng là thông suốt thật. Trước mắt về bệnh của Đồng Đồng thì kết quả hóa trị không tệ, khống chế tốt có khi cũng không cần cấy ghép. Tiếp tục theo dõi trị liệu sau này, nếu ba năm tới bệnh không tái phát là có thể dừng thuốc. Anh phải có lòng tin."

"Tôi hiểu rồi bác sĩ Dương, thật sự xin lỗi, hôm nay Đồng Đồng nôn mửa rất nhiều, đau đến bật khóc khiến tôi rất xót xa, nhất thời nghĩ không thông."

"Không sao không sao, chút nữa tôi đến xem cô bé thế nào. Anh đừng lo, đều là phản ứng bình thường thôi."

Ngày hôm sau trong lúc Đặng Gia Thu tiến hành cấy ghép đột nhiên bị sốc nhiễm trùng, các bác sĩ nhanh chóng cấp cứu, chờ đến khi nghe thấy dấu hiệu sự sống của con mình đã ổn định lại một chút, Đặng Duy Cương gật đầu, nói cảm ơn bác sĩ sau đó xoay người đi. Trước đó tay ông luôn giữ chặt lấy tay vịn hành lang trước phòng bệnh, đứng ở đó không hề nhúc nhích, khi đó mà cử động một chút cơ thể sẽ sụp đổ giống như bị rỉ sét. Ông dựa vào tường đi đến cầu thang, muốn trốn ở chỗ này yên tĩnh một lát lại thấy ba của Đồng Đồng đang ngồi trên cầu thang hút thuốc. Đặng Duy Cương nhớ lại vụ cãi nhau cùng bác sĩ trong phòng bệnh hôm trước, vốn dĩ muốn rời đi lại nghe Đồng Minh Xương hỏi: "Con anh đã ổn chưa?"

"Không sao rồi, cảm ơn." Đặng Duy Cương cúi đầu nhìn nhìn, có hơi chần chừ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Đồng Minh Xương thở dài nhẹ nhõm, toàn bộ sức lực mà bản thân chống đỡ trong lúc nguy cấp khi nãy biến mất, ông cứ như vậy trút hết những cảm xúc đó, cảm thấy toàn thân rét run, hai tay che mặt, bờ vai lặng lẽ run rẩy.

Đồng Minh Xương không nói gì, yên lặng hút thuốc, cứ ngồi bên cạnh như vậy mãi đến khi Đặng Duy Cương cất lời: "Cho tôi một điếu được không?"

"Thuốc này....không ngon lắm."

"Chẳng sao, tôi chỉ muốn hút chút thôi."

Đồng Minh Xương châm lửa giúp, nghe ông ấy nói: "Con cái đau ốm bệnh tật đúng là khó khăn thật."

"Chứ gì nữa. Ông anh cũng đừng quá lo lắng, giờ đã làm phẫu thuật rồi, làm phẫu thuật xong thì sẽ khỏe thôi. Tôi vượt qua từng chuyện từng chuyện một, chung quy vẫn xong cả."

Đặng Gia Thu gật đầu: "Đúng vậy." rồi lại trầm ngâm mà hút một hơi, hút đến mức cảm thấy phổi nóng rực cả lên, mũi và mắt đều cay xè, "Có điều chịu không nổi cảnh con cái khổ sở như thế."

"Ai nói không chứ. Nói thật tôi cảm thấy trước đây bác sĩ y tá quan tâm con mình rất nhiều, giờ thì hết rồi, bọn họ không thường xuyên đến, kiểm tra phòng cũng chỉ nói qua một hai câu. Mà ngược lại chuyện đó cũng tốt, chứng tỏ chúng tôi không có vấn đề gì."

"Lạc quan nhỉ."

"Nếu không nghĩ vậy thì cũng đâu làm được gì khác. Để chữa trị cái bệnh này nhà tôi đã phải bán xe lớn đổi xe nhỏ, trước kia chạy đường dài bây giờ chỉ có thể nhận giao hàng linh tinh trang trải cuộc sống, tôi với vợ thay phiên nhau làm, không lúc nào ngơi tay, tay mà dừng miệng cũng đói theo....Haa, rất khổ sở."

"Nhà anh quả thật không dễ dàng gì."

Đồng Minh Xương vỗ vỗ vai Đặng Duy Cương: "Ông anh, ai cũng đều có vất vả. Nghĩ thoáng một chút, chúng ta cùng nhau chờ đợi, chỉ cần bọn trẻ hết bệnh cái gì cũng không thành vấn đề."

"Ừ." Đặng Duy Cương gật đầu thật mạnh.