Pinocchio Thân Mến

Chương 5: Trông trước ngó sau.



Kiều Dật nhớ đến chuyện hôm qua bị tên đàn ông kia quấy rối là cả người liền lập tức trở nên khó chịu, cảm thấy mất hết thể diện, anh lùi lại một bước, nói dối: “Cái này do hôm qua anh đánh nhau với người ta nên bị ấy.”

Bùi Minh Phong khựng lại một lát.

Bầu không khí xung quanh Bùi Minh Phong dường như có chút thay đổi, có một khoảng thời gian ngắn thậm chí Kiều Dật còn cảm nhận được một tia sát ý khiến anh nổi hết cả da gà lên.

Nhưng nó chỉ thoáng qua vài giây, Kiều Dật còn nghĩ mình bị ảo giác.

Bởi vì do Kiều Dật lùi lại nên Bùi Minh Phong cũng đứng dậy, cơ thể hắn khuất sáng, gương mặt chìm trong bóng tối, Kiều Dật chỉ thấy Bùi Minh Phong lo lắng hỏi: “Anh có bị thương không? Sao lại đánh nhau thế?”

Kiều Dật thấy hắn tiến đến gần thì càng trở nên hoảng hốt.

Anh tiếp tục nói dối: “Anh ở khách sạn, nửa đêm có một tên trộm vào phòng muốn trộm đồ của anh nhưng bị anh bắt được tẩn cho một trận ấy mà. Không sao đâu, anh không có bị thương gì cả.”

Kiều Dật thấy Bùi Minh Phong siết nắm tay lại rồi sau đó buông lỏng ra, đi đến trước mặt Kiều Dật, nghiêng người lên như muốn nói rồi lại thôi.

Kiều Dật không biết Bùi Minh Phong muốn làm gì nên chỉ đành dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn.

Bùi Minh Phong duỗi tay nắm lấy cổ tay anh, cúi người xuống: “Để em xem xem…..”

Nhất thời Kiều Dật có hơi do dự, anh định không để cho hắn xem nhưng lại cảm nhận được hơi thở của Bùi Minh Phong quanh quẩn ở cổ anh, xém chút nữa anh đã nghĩ Bùi Minh Phong muốn hôn lên đó.

Kiều Dật hoảng sợ tới mức vội vàng né ra theo bản năng.

Sau đó anh cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Sơ hở này cũng quá lớn quá rồi nhỉ, có ai yêu nhau mà lại như thế này đâu?

Kiều Dật ‘đợi mất bò mới đi xây chuồng’, cả người cứng đờ nói: “Anh, anh…..”

Thế nhưng Bùi Minh Phong lại không hề tức giận, hắn nắm tay Kiều Dật: “Em xin lỗi, dọa anh sợ rồi. Em chỉ đang tự trách mình thôi, bản thân là bạn trai của anh, đáng lẽ em nên ở cạnh bảo vệ anh mới đúng.”

Lời thoại này nghe thật nhàm chán, tên nhóc Bùi Minh Phong này tại sao lại kỳ lạ như thế, tại sao lại có thể nhập vai bạn trai nhanh như này chứ? Gương mặt của Kiều Dật đỏ bừng lên, nói: “Anh không phải phụ nữ, không cần phải thế đâu?”

Từ sau khi ba mẹ ly hôn, mẹ vẫn luôn nhắc rằng anh chính là trụ cột của gia đình, anh không được làm con sói mắt trắng trăng hoa như ba anh, anh phải hiếu thảo với mẹ, chăm lo cho em, tương lai phải làm một người cha, người chồng tốt gánh vác gia đình. Nhưng nói thật, anh có chút không chịu nổi….. Đã rất nhiều năm không có ai nói với anh như vậy, cảm giác có chút không được tự nhiên.

Bùi Minh Phong lại rất thản nhiên: “Chuyện đó thì có liên quan gì đến chuyện nam hay nữ? Nếu chúng ta là người yêu thì đương nhiên em phải bảo vệ anh chứ.”

Tâm trạng của Kiều Dật ngày càng nặng nề, theo lý thuyết thì Bùi Minh Phong càng đối tốt với anh thì anh sẽ càng dễ lừa được tiền của hắn, nhưng điều này cũng đồng thời thể hiện Bùi Minh Phong là một người tốt, khiến anh ngập tràn cảm giác tội lỗi.

Kiều Dật mất ngủ cả một đêm.

Anh không tài nào ngủ được, cả đời này anh chưa từng làm việc nào xấu xa như vậy.

Lo lắng sốt ruột đến hoảng loạn.

Anh đi đến bước đường cùng, hai bên là vách núi cao đen ngòm, quay đầu lại nhìn, không còn đường lui nữa.

Kiều Dật không nhớ mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, anh gặp một cơn ác mộng, trong mơ anh bị cảnh sát bắt giam.

Cảnh sát nói anh phạm tội lừa đảo, muốn bắt bỏ tù anh.

Kiều Dật không thể tin được phản bác lại, cùng lắm anh cũng chỉ lừa hắn 1999 tệ thôi! Rõ ràng không đủ 2000 tệ để lập án mà!

Cảnh sát nói: Bùi Minh Phong có quyền có thế, cậu còn dám lừa hắn, cậu thật sự ngại mình sống lâu quá à.

Sau đó Kiều Dật giật mình tỉnh dậy, trên trán đầy mồ hôi lạnh, trong phòng lại chìm vào sắc tối đen.

Một bàn tay đột nhiên dán lên mặt anh, Kiều Dật bị dọa thiếu chút nữa ngã xuống giường, anh nhích qua một bên, đánh nhẹ vào đầu.

Đôi mắt Kiều Dật dần dần thích ứng với bóng tối, anh nhìn thấy dáng vẻ của một người đàn ông.

Bùi Minh Phong nói: “Là em, đừng sợ.”

Kiều Dật run lẩy bẩy, trong lòng càng sợ hơn, nhịn không được rùng mình một cái.

Bùi Minh Phong ngồi xuống bên mép giường, khẽ nói: “Anh đang run sao, rất lạnh hửm? Chăn mỏng quá à, để em chỉnh điều hòa lên một chút.”

Kiều Dật hít sâu một hơi để làm mình tỉnh táo lại, thật ra gần đây anh đều ngủ không ngon, lang bạt khắp nơi, không chỗ ở cố định thì làm sao ngủ ngon cho được? Lồng ngực ngập tràn hoảng sợ của anh “được” Bùi Minh Phong trấn an như thế lại càng khiến nó bất an hơn.

Kiều Dật nghĩ nghĩ rồi nói: “Em đối xử với anh tốt quá….”

Bùi Minh Phong nói như đây chuyện đương nhiên: “Anh là bạn trai của em, em không đối tốt với anh thì đối tốt với ai đây?”

Kiều Dật hỏi: “Em có thật là mất trí nhớ không….. Sao anh lại cảm thấy hình như em không giống như mất trí nhớ cho lắm.”

Bùi Minh Phong mỉm cười nói; “Em mất trí nhớ chứ không phải là mất trí. Chẳng lẽ em phải giống như một tên đần độn thiểu năng thì mới giống mất trí nhớ à?”

Kiều Dật nói: “Cũng có lý….” Nhưng sao thỉnh thoảng anh lại cảm thấy Bùi Minh Phong ngốc ngốc nhỉ.

Bùi Minh Phong: “Em cứ cảm thấy hình như anh có chút sợ em.”

Kiều Dật không khỏi lúng túng: “Đâu có đâu? Sao anh lại phải sợ em chứ? Anh chỉ là nằm mơ thôi, giật mình chưa tỉnh lại ấy mà.”

Bùi Minh Phong hỏi: “Sao thế? Anh nằm mơ thấy gì?”

Kiều Dật cảm thấy bản thân mình thế này là không ổn rồi, muốn lừa tiền thì phải hạ quyết tâm nhanh chóng lừa tiền cho xong, không thể cứ kiểu lo trước ngó sau, nhập nhằng do dự như giờ nữa. Trong mấy tiền sử phạm pháp kiện tụng, người dễ bị bắt nhất chính là kiểu người hay do dự như anh.

Kiều Dật nghĩ nghĩ, thử thăm dò nói: “Anh mơ…. Anh mơ thấy sau khi em mất trí nhớ, anh nói anh là bạn trai của em nhưng em lại không tin anh, còn bắt anh đưa bằng chứng ra. Bây giờ nghĩ lại, sao hôm nay anh nói với em anh là bạn trai của em thì em liền tin ngay vậy?”

Bùi Minh Phong đang chìm trong bóng tối bỗng dựa tới gần, Kiều Dật có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, gần đến mức như muốn hôn anh. Trong lòng Kiều Dật muốn trốn nhưng lại không dám.

Bùi Minh Phong nói: “Ừm….. Anh hỏi như thế làm em cũng có chút khó hiểu? Tại sao lúc đó em lại khăng khăng tin tưởng anh như thế nhỉ? Nói không chừng có thể là do trực giác đó, lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã cảm thấy mình rất thích anh rồi. Tuy là em không nhớ ra nhưng cảm giác sẽ không lừa em đâu.”

Gương mặt Kiều Dật nóng như lửa đốt. Không phải chứ, mấy năm nay Bùi Minh phong vẫn luôn thích anh sao? Bọn họ mất liên lạc bao nhiêu năm rồi mà….. Tuy là năm đó chính anh là người đã bảo Bùi Minh Phong đừng liên lạc với mình nữa.

Bùi Minh Phong còn nói: “Hơn nữa em có bằng chứng mà, em phát hiện trong ví tiền của em có để ảnh chụp của anh. Nếu chúng ta không phải là người yêu vậy thì tại sao em lại để ảnh chụp của anh vào ví tiền của mình?”

Kiều Dật thầm nghĩ: Làm sao anh đây biết được?

Bùi Minh Phong nói tiếp: “Nhưng mà, anh trong ảnh trẻ hơn bây giờ một chút.”

Kiều Dật nói: “Đó là ảnh chụp anh hồi học trung học….. Em thật sự không nhớ bất cứ gì sao?”

Bùi Minh Phong giống như đang nghe kể lại chuyện xưa, tò mò hỏi: “Thật sự không nhớ gì mà, anh kể em nghe đi.”

Kiều Dật điều chỉnh cảm xúc lại một chút, anh cũng không có tài kể chuyện gì, chỉ khô khốc nói: “Chúng ta là bạn học cùng lớp trung học ở trường trung học quốc tế XX. Em nhỏ hơn những bạn học cùng lớp khoảng hai ba tuổi, là ‘lão yêu’ của lớp chúng ta, là đứa nhóc thấp con nhất lớp. Lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau là trong kỳ huấn luyện quân sự, có mấy tên lấy đồ của em không chịu trả, anh giúp em đi đòi lại đồ. Lúc ăn cơm trưa em cứ lại ngồi cạnh anh, chúng ta trò chuyện một lát…. Sau đó chúng ta dần dần thân thiết rồi trở thành bạn tốt.”

Nói đến chuyện hồi còn niên thiếu, Kiều Dật thật sự rất hoài niệm. Khi bước vào xã hội anh mới biết khoảng thời gian đi học tốt đẹp đến nhường nào, vô ưu vô lo, mỗi ngày đều làm bài tập rồi đi chơi, không có cảm giác chênh lệch giữa người với người như bây giờ, cũng sẽ không có gánh nặng cuộc sống và áp lực của người nhà.

Dường như Bùi Minh Phong nghe anh kể chuyện cảm thấy thú vị nên hỏi: “Sau đó thì sao?”

Kiều Dật nói: “Sau đó? Sau đó mỗi ngày chúng ta đều ở bên nhau chơi đùa á. Cùng nhau làm bài tập, cùng nhau chơi game, bơi lội, leo núi, câu cá…. Lúc đó em gọi anh là ‘Anh Tiểu Kiều’ hoặc trực tiếp gọi anh là ‘Anh’, còn anh thì gọi em là ‘Tiểu Phong’….”

Bùi Minh Phong mỉm cười, đúng lúc xen miệng vào, gọi: “Anh Tiểu Kiều.”

Kiều Dật cũng cười tươi theo hắn, bầu không khí lập tức trở nên hòa hợp hơn rất nhiều, cảm giác giống như được quay lại thời niên thiếu ấy, anh cũng đáp lại: “Tiểu Phong?”

Bùi Minh Phong lên tiếng: “Chuyện này em có ấn tượng nè, hình như từng có người gọi em như vậy rất nhiều lần, em cũng đáp lại rất nhiều lần. Sau đó nữa thì sao? Anh vẫn chưa kể đến khúc chúng ta bắt đầu yêu đương như thế nào đó.”

Nào có vụ này đâu chứ! Anh nên bịa chuyện này thế nào đây!

Nhưng Kiều Dật chỉ có thể kiên trì tiếp tục bịa chuyện: “Hồi cấp 3 em thổ lộ với anh, nhưng lúc đó chúng ta còn quá nhỏ, em lại ra nước ngoài du học nên chúng ta càng lúc càng xa nhau….. Đến tầm khoảng thời gian trước thì em về nước, chúng ta liên lạc lại với nhau, rồi, rồi cứ thế ở bên nhau.”

Bùi Minh Phong không lên tiếng.

Hắn im lặng càng lâu thì lòng Kiều Dật càng không yên.

Không phải chứ? Anh kể chuyện lộ nhiều sợ hở quá sao? Bị Bùi Minh Phong nhìn ra rồi ư? Nhưng mà ngoại trừ câu cuối thì mấy câu trước đều là thật mà.

Kiều Dật khẩn trương hoang mang chắp vá: “Anh, thật sự anh không có lừa em, em có thể lại trường hỏi, chúng ta thật sự là bạn học mà, hồi trung học quan hệ của chúng ta rất tốt, mọi người ai cũng biết hết á…. Nhưng bọn họ không biết chuyện lúc sau….”

Bùi Minh Phong nắm tay anh, lúc này mới mở miệng nói: “Em không có nghi ngờ anh. Bây giờ em rất chắc chắn chúng ta thật sự đang yêu nhau, tiếng tim đập của anh thật nhanh.”

Rồi hắn lại vuốt ve mặt anh: “Mặt cũng rất nóng.”

Từ đó kết luận rằng: “Anh thích em”

Kiều Dật xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên nổi: Người này bị làm sao í? Đầu óc thật sự bị đập hư rồi ư? Rõ ràng anh đây vì lừa em nên mới hoảng sợ đỏ mặt đó có được không?

Kiều Dật nói: “Làm ồn em nghỉ ngơi rồi, thật sự xin lỗi nhé, bây giờ em bị thương nên rất cần nghỉ ngơi. Em vẫn nên nhanh chóng ngủ đi, nha?”

Bùi Minh Phong vẫn không buông tay: “Anh Tiểu Kiều, nếu anh cảm thấy lạnh thì có thể ngủ chung giường với em, tuy là giường có chút nhỏ, nhưng nằm chung như thế sẽ ấm áp hơn.”

Làm sao mà Kiều Dật đồng ý được, anh đỏ mặt nói: “Em là bệnh nhân, đừng nói mấy lời ngốc này nữa, anh không sao đâu, nhiệt độ điều hòa chuẩn bị tăng lên rồi.”

Bùi Minh Phong cũng không miễn cưỡng: “Anh ngại thế à?”

Kiều Dật không hiểu làm sao, có trời mới biết năm đó anh tùy tiện ôm ấp nhóc ngựa con một cái, Bùi Minh Phong còn ngại ngùng xấu hổ, anh cảm thấy chọc hắn như đang chọc chú mèo nhỏ nên rất thích nhìn Bùi Minh Phong đỏ mặt, sau đó chê cười hắn hay thẹn thùng.

Thật là vật đổi sao dời.

Bùi Minh Phong trở về giường nghỉ ngơi.

Kiều Dật vừa mới thờ phào nhẹ nhõm, Bùi Minh Phong bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, anh nói anh đánh nhau với tên trộm ở khách sạn, nhưng tại sao anh lại phải ở khách sạn vậy? Chúng ta là người yêu, nếu anh không có chỗ ở thì có thể đến ở nhà em mà?”

Chuyện này, anh nói không được.