PUBG Thế Kỷ Võng Luyến

Chương 65



Trước đó Dụ Diên đã nghĩ rất lâu, từ lúc còn ở trong thang máy, cậu đã tự nhủ không ngừng, tuyệt đối không được ngẩn người, không được căng thẳng, không được nói lắp.

Không ngờ là vừa gặp được người thì cậu đã đơ cả người.

...Quá mất mặt.

Cậu ngẩn người cũng không phải vì dáng vẻ của anh, thật sự anh rất đẹp trai, nhưng cậu lại không phải nhan cẩu*

*nhan cẩu: kiểu người thích khuôn mặt đẹp.

Nhưng mà...gần đây gọi video nhiều quá, nghe giọng qua voice nhiều quá, bây giờ người thật xuất hiện đứng ở ngay trước mặt, làm cậu có cảm giác bức tường can đảm trong lòng cậu vỡ ra tan tác.

Mãi đến khi cảm nhận được ấm áp từ đỉnh đầu, cậu mới hoàn hồn.

Dụ Diên nhìn hai mắt Dịch Sâm, nói: "Chưa tới chín giờ mà, không phải anh nói phải mất nửa tiếng..."

"Chạy nhanh hơn chút, nhưng không vượt quá tốc độ." Dịch Sâm thu tay về, chia một nửa ô cho cậu, "Đi?"

"Ừm." Dụ Diên định giơ tay lên cầm ô...thì chỉ nhìn thấy cán ô màu đen.

Lúc này cậu mới phát hiện, tay 1 rất dài, ngón tay cũng thon dài, từng ngón một nắm lấy cán ô, trắng đen lẫn lộn trông rất có hiệu quả thị giác.

Lên xe, Dụ Diên đeo dây an toàn, giả vờ bình tĩnh: "Chúng ta đi ăn cái gì?"

"Cậu có món nào muốn ăn không?" Dịch Sâm cầm tay lái, lái xe đi để nhường đường cho xe khác vào.

Trong không gian kín tràn ngập mùi nước hoa cổ long, không nặng nhưng đủ để người ta chú ý.

Vì quan hệ giao tiếp, đa số phái nam sẽ chọn nước hoa để dùng, đến Dụ Mẫn Dương còn dùng, cũng xem như là lịch sự với đối tác. Dụ Diên ngửi nhiều như vậy, cảm thấy dễ chịu nhất chính là loại này.

Cậu lắc đầu: "Không có, tôi vừa hạ cánh, không rành nhà hàng bên này lắm...anh muốn ăn gì?"

"Vậy để tôi chọn." Dịch Sâm liếc nhìn, "Người bạn kia của cậu không đi cùng?"

Dụ Diên nói: "Bạn gái cậu ấy đặt tới rất nhiều đồ ăn ngoài."

Dịch Sâm ừm một tiếng, khởi động xe: "Tới quán tôi thường ăn?"

Dụ Diên: "Được."

Dụ Diên mất tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng suy nghĩ vẫn đặt ở trên người, cảnh đêm bên ngoài hoàn toàn không lọt vào mắt.

Không có thiết bị điện tử làm trung gian, giọng nói của 1 càng êm tai hơn, có lẽ đã họp cả ngày rồi nên giọng còn hơi khàn khàn, vừa nãy bọn họ còn đứng rất gần nhau...

Tiếng nhạc bên tai đột nhiên dừng lại, theo sát đó là một giọng nói.

1 chọn gọi điện thoại qua bluetooth.

Đầu bên kia ấn nghe rất nhanh, giọng nói phát ra từ dàn loa trên xe: "Muộn rồi còn gọi? Không phải mấy hôm nay em bận lắm à, sao còn rảnh rỗi gọi điện."

"Đặt trước giúp em một chỗ ở nhà hàng lần trước." Dịch Sâm lời ít mà ý nhiều: "Trợ lý mất tích đâu rồi, em không có số điện của nhà hàng."

Mạc Nam Thành hỏi: "Số nhà hàng nào?"

Dịch Sâm nói tên ra.

"Mợ nó, đêm khuya rồi, em lại bảo anh gọi điện cho bạn gái cũ đặt chỗ? Không biết còn tưởng là anh tìm cô ta nối lại tình xưa á."

Dụ Diên: "..."

Mạc Nam Thành hoàn toàn không biết bên cạnh Dịch Sâm còn có người khác, nói chuyện không hề giấu giếm: "Nhắc tới cái này thì anh không thể nhịn được. Hôm trước anh tới khách sạn cùng Hiểu Cảnh...Gặp phải một nữ minh tinh, chắc em không quen biết đâu, bị cô ta va phải, ở trong thang máy còn châm chích anh đủ kiểu, hầy nói chứ cũng chia tay hơn nửa tháng rồi, anh xxx cùng ai thì liên quan gì tới cô ta cơ chứ? Sao phụ nữ thời nay bám người không buông thế trời....không, không đúng. Anh thấy người khác nuôi tiểu nam sinh, còn bám người hơn, một người đàn ông chân chính nũng na nũng nịu đòi hôn đòi ôm muốn mua một cái đồng hồ đeo tay, mất thể diện."

Dụ Diên: "..."

"Mà hình như cô ta kéo số điện thoại của anh vào danh sách đen, anh không gọi được, hay là anh cho em số điện thoại nhà hàng?"

Nói một đống vô ích, giờ mới nói tới trọng điểm.

Dịch Sâm cau mày, cầm điện thoại lên, xi nhan đèn xe bên phải để đỗ xe.

Dụ Diên vội nói: "Anh lái xe đi, tôi nhớ số cho, tôi gọi đặt."

Vừa xoay tay lái vừa nói: "Được."

Mạc Nam Thành sững sờ, cầm điện thoại sát gần mặt nhìn, xác nhận lại.

...không nhìn lầm.

Đây là ai? Nghe giọng thì tuổi không lớn lắm, hình như không phải Dịch Nhiễm.

Là tiểu streamer thần bí kia?

Hắn lập tức đổi giọng: "Xin lỗi nha, nãy tôi nói nhanh quá, đàn ông phụ nữ đều không bám người, đối với nam sinh ôm hôn cũng rất...đáng yêu. À này, bên cạnh em có người à?"

Dụ Diên đang nghĩ có nên lịch sự đáp lại một câu không thì Dịch Sâm trong lúc cậu do dự cúp luôn điện thoại.

"Một người bạn." Anh lạnh nhạt, "Không quen lắm."

Dụ Diên gật đầu: "...Rất thú vị."

Dụ Diên gọi điện cho nhà hàng, bên đó tỏ ý chỉ còn một bàn, vị trí cũng không quá đẹp, ở ngay cửa, hỏi họ có đồng ý không.

Dịch Sâm cũng không xoi mói quá mức, bò bít tết nhà hàng này làm không tệ, điểm tâm ngọt trước khi ăn cũng tinh xảo. Dụ Diên hạ giọng, Dịch Sâm nghe thấy vậy hỏi liền: "Cậu để ý à?"

Dụ Diên nói: "Không ngại, tôi ngồi chỗ nào cũng được."

"Vậy đặt đi."

Đến nhà hàng, Dụ Diên mới hiểu rõ tại sao nhân viên phục vụ lại hỏi như vậy.

Cả nhà hàng được bố trí rất tao nhã, chỉ có một chỗ duy nhất không hợp chính là chỗ ngồi ở cửa.

Cũng không phải ở ngay cạnh cửa, mà là đối diện ngay cửa lớn, khách nào vừa vào cửa là nhìn thấy ngay.

Dịch Sâm mới biết lại còn có chỗ ngồi lạ lùng như vậy, nhíu mày, hỏi: "Đổi nhà hàng khác?"

Dụ Diên không để ý lắm, từ lúc lên máy bay cậu chưa ăn gì cả.

Nhưng 1 đã họp cả ngày, vừa làm xong thì chạy tới đây, chắc rất đói bụng rồi. Nhìn ra ngoài cửa có dán một tấm gỗ nhỏ ghi thực đơn: "Tôi thấy thực đơn trên đó cũng không tệ lắm...hay là ăn ở đây luôn đi."

"Được."

Mấy phút sau, Dụ Diên cầm thực đơn, hơi hối hận rồi.

Cậu gọi món gì trên tấm biển kia chứ? Sao lại không gọi món kem ghi ở dưới cùng tấm gỗ nhỏ kia?

Thực đơn ghi trên tấm gỗ của nhà hàng tới bốn chữ số, chỉ mới ghi bốn chữ đầu.

Không phải là không ăn nổi, nhưng nó quá đắt. Cả tháng Dụ Diên cũng không ăn tới bốn nghìn tệ, lại lật tiếp thực đơn, Dụ Diên quyết định chỉ gọi một phần thực đơn trên tấm gỗ cho 1, còn mình ăn cái khác.

Ai ngờ người đối diện lại hỏi: "Ăn món tráng miệng nào, có ăn kiêng gì không?"

Dụ Diên nói: "Không có."

Dịch Sâm tiện tay đặt điện thoại lên bàn: "Ừm, xem xong chưa?"

"Vẫn đang xem, " Dụ Diên nói. "Hình như cũng không khác nhau mấy."

"Có thể gọi nhân viên tới đề cử giúp cậu."

Nhân viên đề cử, đa số là các món đắt. Dụ Diên lắc đầu: "Không cần, tôi chọn một ít..."

Dịch Sâm nhướng mày, hỏi: "Hay để tôi chọn giúp cậu?"

Dụ Diên hít sâu một hơi.

Sau đó đưa thực đơn qua.

"Được."

Sau đó cậu thấy Dịch Sâm khẽ mở miệng, gọi hai phần bò bít tết trên tấm biển gỗ của nhà hàng.

Dụ Diên nhìn 1 đưa thực đơn qua tay nhân viên phục vụ, đột nhiên cảm thấy không hề đau lòng tí nào,

Không phải là mấy nghìn thôi sao.

Cậu đồng ý dùng tiền cho 1!

Cho dù cậu có táng gia bại sản ăn mì một tháng, cũng phải ăn cơm cùng 1 một bữa!3

Dịch Sâm dùng khăn nóng lau sạch tay, ngẩng đầu đúng lúc đối đầu với ánh mắt sáng lấp lánh của cậu.

Anh bỏ khăn xuống bàn, cảm thấy buồn cười: "Ngày nào cũng xem, còn chưa thấy đủ?"

Dụ Diên giống như che giấu mà cầm lấy khăn lau lung tung: "Không phải...tôi chỉ đang xem thực đơn trên tay anh."

Trước khi đồ ăn được mang lên, hễ ai đi vào nhà hàng cũng đều không nhịn được mà nhìn bọn họ vài lần.

Một người mặc vest đi giầy da, một người mặc thoải mái gọn gàng, cũng vì hai người trông rất đẹp trai, đặt ở một chỗ cũng không có vẻ đột ngột.

Không biết là lần thứ mấy bị khách khác nhìn chằm chằm, Dụ Diên mất tự nhiên, nhìn thấy một bàn trống cách đó không xa, vội nói: " 1, hay là chúng ta đổi chỗ đi..."

Dịch Sâm đang cầm điện thoại, xem mail vừa nhận được, mắt cũng không ngước: " Đừng gọi tôi là 1."

Dụ Diên hỏi: "Vậy anh tên gì?"

"Dịch Sâm."

"Dịch thì tôi biết." Dụ Diên thò tay, muốn lấy khăn tay kia đi, "Là Sâm nào? Có phải là..."

Dụ Diên đang nói giở thì lập tức ngậm miệng.

Bởi vì người nọ đang đọc mail đột nhiên ngẩng đầu, duỗi ra một tay bắt lấy cánh tay cậu.

Dụ Diên: "?"

Dịch Sâm xoay tay bàn tay cậu lại, dùng ngón tay trỏ viết lên lòng bàn tay cậu, viết ra chữ Sâm đứng phía sau.

Sau khi viết xong, đến nét cuối của chữ Sâm còn hỏi cậu: "Chữ này, xem hiểu không."

Dụ Diên hoài nghi nhà hàng không mở điều hòa, làm cậu nóng cả đầu, gật đầu, "...Đã hiểu."

Cuối cùng thì bò bít tết cũng được đưa lên.

Dịch Sâm cầm lấy dao nĩa, thoải mái cắt: "Mấy ngày tới Trực tiếp kiểu gì?"

"Tới cà phê internet, máy tính trong khách sạn không chạy nổi."

"Không thể xin nghỉ?"

Dụ Diên nói: "Xin nghỉ quá nhiều ngày, fans sẽ ý kiến."

Dịch Sâm đăm chiêu gật đầu.

Cơm nước xong, Dụ Diên gọi nhân viên tới thanh toán.

Nhân viên báo ra số tiền tiêu phí, Dụ Diên đang định mở wechat ra trả tiền, người đối diện còn nhanh tay hơn cậu.

Dịch Sâm lấy ra một tấm thẻ từ trong túi áo, đưa tới: "Quẹt thẻ."

Dụ Diên ngẩn người, vội nói: "Nói rồi mà, đêm nay tôi mời."

"Ừm, cậu nói mời cơm tối, còn đây là ăn khuya rồi." Dịch Sâm nói, "Cơm tối của cậu, giữ lại lần sau."

Dụ Diên còn muốn cướp trả tiền trước, nghe tới câu phía sau, động tác mở wechat dừng lại.

Môi hơi mím lại, lông mày khẽ nhíu, nội tâm đang tiến hành giao chiến với ông trời.

Lần, lần sau sao?

"...Được." Dụ Diên nói. "Lần sau tôi mời anh."

Dịch Sâm tùy ý kí tên xuống hóa đơn, đứng dậy, "Ừm, đi thôi, tôi đưa cậu về."

Trở lại xe, Dụ Diên nhận được một tin nhắn.

Quản lý 28 gửi tới, nói là ở phần hoạch thưởng streamer, đến ngày thịnh yến có thể mang theo một người quen đi cùng.

Dụ Diên theo phản xạ nhìn người bên cạnh.

Dịch Sâm bận như vậy, cho dù cậu mời, chắc cũng không tới đâu.

Tầm mắt quen thuộc nhìn mình, Dịch Sâm hỏi: "Có muốn mua gì về khách sạn không? Hoa quả?"

Dụ Diên lắc đầu, chợt nhớ tới gì đó, hỏi: "Đúng rồi, não anh khá hơn chút nào chưa?"4

"..."

Đèn đỏ, xe dừng lại, Dụ Diên nghe thấy người bên cạnh phát ra tiếng cười khe khẽ.

Lúc cậu quay đầu qua nhìn, thấy người nọ còn chưa thu hồi độ cong khóe miệng, ngũ quan người nọ tinh xảo, nhìn từ ngóc nghiêng, khác nhau rất nhiều.

"Dụ Diên." Dịch Sâm gọi cậu, "Cậu đang quan tâm tôi, hay là đang mắng tôi?"2

Dụ Diên: "..."

Đang định mở miệng giải thích, thì cảm thấy gò má bị kéo căng.

Tay Dịch Sâm rời khỏi tay lái, không nặng không nhẹ nhéo nhéo mặt cậu.

Dịch Sâm đã không nhớ mình muốn làm thế bao nhiêu lần rồi, mỗi lần muốn đều bị cách một cái màn hình, quá ngứa tay.

"Bất cứ lúc nào cũng đỏ mặt được rốt cuộc thì năng lực này học được ở đâu hử? Không chịu được nóng?"

"..."

Đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng lên.

Dịch Sâm buông tay, đổi sang lái xe.

Dụ Diên hạ cửa kính xe, gió mát thổi vào mặt, chỗ bị chạm qua nóng tới kinh người.

Giọng cũng khàn đi: "Là không chịu được nóng, không học ở đâu, trời sinh như vậy."