Qua 81 Nạn Mới Cưới Được Vợ

Chương 19: Cõng anh giai đi xuyên rừng



Hoa Thanh Nguyệt cũng như con nai con, hai tay kéo cái ba lô, chân nhẹ nhàng nhảy nhót đi tới.

“Lần này em mang đầy đủ mọi thứ đó.”

Cô buông ba lô và đẩy nó tới trước mặt con hươu trắng.

“Em mang theo những cái gì thế?”

“Phun muỗi nè, còn có băng vải, thuốc trị vết thương ngoài da, cái nhíp nhỏ, thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, đèn pin, một cái thảm nhỏ, một sợi dây thừng, hai túi lương khô……”

Hoa Thanh Nguyệt giới thiệu từng món một sau đó cô lấy cái nhíp ra rút cái gai đâm vào móng con hươu giống như đang sửa móng tay cho nữ vương nào đó.

Diệp Nhượng “YO” một tiếng.

Hoa Thanh Nguyệt: “Hở?”

Đây lại là cái tiếng động quái lạ gì nữa vậy!

Diệp Nhượng đã sớm không còn mặt mũi nên không ngại than đau: “Đau, anh chỉ kêu tí thôi, em cứ tiếp tục đi.”

Hoa Thanh Nguyệt đổ thuốc bột ra và xé băng vải quấn chặt.

“Cái này hẳn là chỗ dày nhất trong lòng bàn tay đúng không?” Hoa Thanh Nguyệt hỏi.

Diệp Nhượng cảm giác một chút và đáp: “Hình như thế, vừa nãy cảm giác đau truyền tới từ tay trái.”

“Con hươu nhỏ đáng thương.” Hoa Thanh Nguyệt ôm lấy anh và xoa xoa đầu.

Diệp Nhượng: “Không phải vết thương gì lớn lắm, nhân tiện thì chỗ này của bọn em không có bẫy thú gì đó đâu đúng không?”

“Không có.” Hoa Thanh Nguyệt rũ đầu buộc một cái nơ bướm trên chân anh, “Diệp Nhượng…… Em vẫn chưa có cơ hội nghiêm túc nói lời cảm ơn với anh.”

Diệp Nhượng lúc này đang không để tâm tình ở đây nên không hiểu cô đang nói tới việc gì: “Cảm ơn cái gì?”

“Khi đó anh đã cứu em…”

“Không có gì.” Diệp Nhượng lập tức trả lời.

“Em nói là……” Hoa Thanh Nguyệt vuốt băng vải trên cái chân bị thương của anh và nhỏ giọng nói, “Hiện tại giống như lúc đó vậy……”

Diệp Nhượng: “Thấy cảnh sinh tình à? Cứu người là việc nên làm mà.”

“Sao anh lại biết mấy phương pháp cấp cứu chuyên nghiệp đó?” Hoa Thanh Nguyệt hỏi.

Quả thực giống như vận mệnh đã sắp xếp, một chàng trai thành thị, chưa từng thấy rắn lại có thể nhanh chóng xử lý một cách chuyên nghiệp khi thấy bạn của mình bị rắn cắn.

“Là bố mẹ anh dạy, hơn nữa từ nhỏ anh đã thích xem các chương trình phổ cập khoa học.” Diệp Nhượng mang theo kiêu ngạo nói, “Lúc ấy anh chỉ làm theo thường ngày đã luyện tập, mà trùng hợp là trong ba lô của anh cũng có đủ dụng cụ.”

Mười năm trước Hoa Thanh Nguyệt đi theo đuôi Diệp Nhượng nhưng chỉ lo gọi tên anh chứ không để ý dưới chân và không cẩn thận dẫm phải con rắn trong bụi cỏ.

Tuy rắn kia không quá độc nhưng cũng là rắn độc.

Hoa Thanh Nguyệt nhìn thấy hai cái lỗ trên cổ chân thì bị dọa khóc.

Ngày thường cô được bảo vệ kín mít nên tuy thường thấy người trong tộc bắt rắn nhưng bản thân cô lại không biết phải làm sao khi bị rắn cắn.

Lúc ấy Hoa Thanh Nguyệt không dám động đậy, cứ thế nước mắt lưng tròng ngẩng đầu muốn nói vài câu di ngôn cho cha mẹ và nhờ Diệp Nhượng chuyển lời nhưng cô hoàn toàn không ngờ anh lại có phản ứng cực kỳ chuyên nghiệp.

Buộc ga rô, tiêu độc cho dao, rạch hai nhát chữ thập rồi dùng bao ni lông bọc miệng vết thương lại rồi mới quyết đoán hút độc và cõng cô tới trạm y tế gần nhất.

Khi đó, Hoa Thanh Nguyệt an tâm ghé vào trên lưng anh và cho rằng Diệp Nhượng cũng đáng tin cậy và lợi hại như ba cô.

Đó là lần đầu tiên cô có cảm nghĩ như thế, trước đó cô cho rằng trên đời này chẳng còn người đàn ông nào đáng tin cậy hơn ba mình.

Nhưng Diệp Nhượng xuất hiện và vô hình chung đã sánh ngang với địa vị thần thánh của ba cô trong lòng cô.

Người của Thương tộc tin vào mệnh, còn Hoa Thanh Nguyệt lại tin tưởng không nghi ngờ rằng Diệp Nhượng cứu cô chính là do trời cao sắp xếp.

Mọi thứ đã được định ra từ trước, về sau cô sẽ trở thành vợ của anh.

Điều này so với tiếng sét ái tình càng khiến cô xúc động.

Hoa Thanh Nguyệt hoàn hồn từ hồi ức và nhìn con hươu trước mặt.

Ừ……

Nói như thế nào nhỉ? Tuy đã biết Diệp Nhượng cũng không đáng tin cậy như cô nghĩ nhưng cô vẫn thích anh.

Hoặc nói đúng hơn thì mấy ngày nay tình cảm yêu thích của cô dành cho anh là một loại tình cảm khác.

Dù mười năm sau anh tự tay đánh vỡ những ảo tưởng của thiếu nữ mười năm trước nhưng anh cũng không khiến cô chán ghét hay thất vọng mà ngược lại cô thấy anh càng đáng yêu hơn.

Ánh mắt Hoa Thanh Nguyệt nhìn con hươu lại dâng lên độ ấm quen thuộc, cô không nhịn được mà ghé sát thế là con hươu trắng lập tức mở miệng: “Khoan đã, em muốn anh bị thương nốt cái chân còn lại à? Anh có thể nhận ra em muốn làm gì đó.”

Hoa Thanh Nguyệt đỏ mặt và vội vàng lắc lắc đầu sau đó nhẹ giọng nói: “Em chỉ nhớ tới vẻ đáng yêu của anh nên……”

Con hươu trắng họ Diệp ngẩng đầu lên sau đó dán mặt tới gần cô và nói: “Đến đây đi, vừa rồi anh chọc em thôi, mau hôn anh đi, anh bị thương cái chân nữa cũng được.”

Hoa Thanh Nguyệt thẹn thùng cười cười sau đó nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn anh.

Diệp Nhượng lập tức nhảy lên vui vẻ.

“Nửa năm cộng lại cũng không nhiều như hôm nay.” Diệp Nhượng nói, “Anh đã nhìn ra rồi, so với Diệp Nhượng thì em càng thích hươu hơn.”

“Nói hươu nói vượn.” Hoa Thanh Nguyệt nhỏ giọng thì thầm, “Rõ ràng là anh yêu cầu.”

“Nếu anh là con rùa đen lúc trước thì dù anh có duỗi cổ ra liệu em có hôn không?”

Hoa Thanh Nguyệt lảng tránh vấn đề này.

“Nên xuất phát thôi.” Cô nói.

Diệp Nhượng đứng lên nhưng lại thình thịch một cái và quỳ xuống kêu váng lên.

Hoa Thanh Nguyệt cả kinh và vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Đau quá!” Diệp Nhượng giơ cái móng trước bị thương lên rồi cố đứng dậy và nơm nớp lo sợ khi đặt chân xuống đất.

Sau đó anh thử đi vài bước.

“Ngao!!”

Diệp Nhượng kêu lên.

“Đau quá!!” Anh nói.

Anh không đi được.

Hoa Thanh Nguyệt thì ngây ra.

A?? Nơi này trước không có thôn sau không có tiệm, không thể dừng ở đây được!

“Thật sự không đi được ư?”

Diệp Nhượng lắc lắc đầu và áy náy nói: “Đi cũng được, không sao đâu, chúng ta đi thôi…… không thể để em ngủ trong rừng được.”

Anh khập khiễng đi một bước kêu một tiếng.

Cứ thế run run rẩy đi được năm phút anh lại quỳ trên mặt đất thở hổn hển.

Năm phút bọn họ mới đi được chưa tới 30 mét.

Hoa Thanh Nguyệt nhìn lên không trung và thở dài một hơi.

Diệp Nhượng giống đứa nhỏ làm sai mà quỳ rạp trên mặt đất không dám hé răng, sừng hươu cũng ảm đạm hơn vừa rồi, cả con hươu đều lộ ra hơi thở u ám hậm hực.

Hoa Thanh Nguyệt dịch ba lô tới trước ngực và đi tới trước mặt anh rồi ngồi xổm xuống nói: “Anh đưa móng trước đây, gác lên vai em.”

“Không được, anh không làm được việc này đâu, dù thế nào anh cũng là đàn ông, không thể làm chuyện mất mặt thế được.”

“Chuyện tới lúc này rồi anh cần mặt mũi làm gì.” Hoa Thanh Nguyệt dựng thẳng bàn tay nói, “Em thề, chuyện hôm nay chỉ có trời biết, đất biết, anh biết và em biết, chờ anh khôi phục bình thường em sẽ quên nó đi, vĩnh viễn không nhắc tới!”

Diệp Nhượng vẫn không phối hợp mà lắc đầu cự tuyệt, thậm chí còn tự đứng lên tiếp tục đi.

Nhưng hiện thực nhanh chóng vả mặt, kẻ khác đứng lên có thể chạy còn riêng con hươu Diệp Nhượng chỉ có thể nhận mệnh nằm bò xuống.

Hoa Thanh Nguyệt mặt lạnh nhìn anh, thấy anh thất bại cô cũng không nói nhiều mà chỉ vỗ vỗ vai mình và ngồi xổm trước mặt anh không nhúc nhích.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng anh run rẩy vươn hai cái móng trước gác lên vai Hoa Thanh Nguyệt.

Cô thì hít một hơi và đứng lên, đôi tay nâng m ông anh.

Cả con hươu dựa trên lưng cô.

Cái mũi hồng hồng của Diệp Nhượng giật giật.

Hoa Thanh Nguyệt nghe thấy thì hỏi: “Anh khóc à?”

Diệp Nhượng: “Không, anh chỉ cảm động thôi…… Hơn nữa anh cảm thấy mình không phải con người nữa.”

“Bây giờ anh có phải con người đâu.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Chúng ta cũng chẳng còn cách nào nữa, không thể qua đêm ở đây được, quá nhiều biến số.

Hơn nữa anh cứ biến hóa liên tục, thế nên tốt nhất là chúng ta tới được trại số bốn ở gần đây và nghỉ ngơi một đêm.

Anh tưởng em muốn cõng anh à? Đây không phải bất đắc dĩ ư? Em cõng anh đi thì ít nhất sẽ nhanh hơn anh tự đi.”

“Thanh Nguyệt……” Diệp Nhượng nói, “Thực xin lỗi.

Làm một người đàn ông, còn là người đang theo đuổi em mà anh không những không bảo vệ được em mà còn liên lụy tới em……”

“Không sao, em cõng một con hươu chứ có cõng Diệp Nhượng đâu.

Thương tộc là bộ tộc yêu quý bảo vệ loài hươu, gặp phải con hươu bị thương bọn em sẽ cõng tới trại số 4 để trị thương cho nó.”

Diệp Nhượng biết đây là Hoa Thanh Nguyệt đang bịa chuyện để an ủi mình.

Đi được một đoạn mồ hôi trên người cô đã chảy ròng ròng, Hoa Thanh Nguyệt nhẹ nhàng thở phì phò, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của cô thế là con hươu trắng giống như bị mê hoặc mà cúi đầu, nhẹ nhàng li3m li3m.

Hoa Thanh Nguyệt run lên: “Mau ngậm mồm! Buồn quá!”

Hươu trắng họ Diệp càng buồn hơn.

Đó, chuyện duy nhất anh làm được còn bị cự tuyệt.

Thiên chi kiêu tử, rường cột nước nhà hôm nay lại bị mất mặt ghê gớm.

Lần đầu tiên anh sinh ra cảm giác “Mình là một tên phế vật”.

“Nghỉ một chút nhé?” Diệp Nhượng nhẹ giọng hỏi.

Hoa Thanh Nguyệt nhìn nhìn sắc trời và lắc lắc đầu: “Thật ra thì anh không nặng lắm đâu, giống như cõng một bao gạo thôi……”

“Thực xin lỗi.” Diệp Nhượng lại xin lỗi.

Hoa Thanh Nguyệt: “Đáng ghét, anh đừng nói xin lỗi nữa, anh là cái máy xin lỗi à?”

“Nhưng anh chẳng làm được gì nên…… trong lòng hụt hẫng.”

Hoa Thanh Nguyệt nghĩ nghĩ và giao việc cho anh: “Vậy anh hát cho em nghe đi, mười năm trước anh tới đây em có dạy anh một bài đó.”

Diệp Nhượng: “……”

Anh nghĩ thầm, chẳng lẽ mình đúng là phế vật thật?? Bài hát kia mình chỉ nhớ mỗi một câu ngô la mễ lạp đúng lúc.

Vì thế anh hắng giọng hát nhỏ: “Ngô la mễ lạp đúng lúc……”

Hoa Thanh Nguyệt có vẻ rất vui.

Vì thế Diệp Nhượng lặp lại câu đơn nào đó, dùng giọng điệu, âm điệu khác nhau mà hát: “Cô dâu của anh ơi, cô dâu của anh à…… A, cô dâu của anh, á, cô dâu của anh.

Rất nhanh mưu kế của anh đã bị Hoa Thanh Nguyệt nhìn thấu: “Anh quên hết phần còn lại rồi à?”

“Quên rồi.” Diệp Nhượng thẳng thắn xin dung thứ.

“Aizzz…… Câu này nghe nhiều đến ngấy rồi.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Vậy anh hát bài khác đi, hát bài sở trường của anh ấy.”

Diệp Nhượng tiếp tục thẳng thắn để được khoan dung: “Nói thật…… thứ anh không am hiểu nhất chính là ca hát.”

Hơn nữa, nói không am hiểu là anh đã tự cho mình mặt mũi rồi đó.

Tình huống thực tế là ngoài bài sinh nhật thì những bài khác anh chỉ có thể hát ba câu đã hết.

Từ rất lâu trước kia mẹ Diệp Nhượng dạy anh hát bài thiếu nhi nổi tiếng《 Chim én nhỏ 》.

Đứa nhỏ nhà khác đều có thể hát, nhưng tới lượt Diệp Nhượng thì anh chỉ hát được mấy câu đầu, “Chim én nhỏ, mặc váy hoa, mỗi năm vào mùa xuân sẽ bay tới.” (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Rồi mấy câu sau “Ta hỏi chim én vì sao tới” thì bạn nhỏ Diệp Nhượng sẽ bắt đầu đọc rap, hoàn toàn không có tiết tấu gì.

Hoa Tê Vân nói đúng, Diệp Nhượng thích hợp hát bài nào đó chỉ có ba câu, rồi tới một đoạn rap thế là có thể lừa dối cho qua.

Nhưng Hoa Thanh Nguyệt không kén chọn: “Không sao, anh nhớ được cái gì thì hát cái đó, tự do phát huy là được.”

Vì thế Diệp Nhượng bắt đầu hát.

Anh quả thực đã tự biên tự diễn được một bài: “Em gái đang cõng tôi ơi, ngô la mễ lạp đúng lúc, em có mệt không nè, ngô la mễ lạp đúng lúc, em bảo anh hãy ca hát, ngô la mễ lạp đúng lúc, nhưng anh có biết hát đâu, ngô la mễ lạp đúng lúc……”

Hoa Thanh Nguyệt cười bò ra và quăng cả Diệp Nhượng xuống.

Diệp Nhượng: “?”

Hoa Thanh Nguyệt đấm mặt đất cười to: “Ha ha ha ha, Diệp Nhượng…… Diệp Nhượng, sao anh lại có thể tài năng tới cái độ này!”

Diệp Nhượng: “??”

Anh…… chỉ tùy tiện bịa thôi mà.

Anh sợ Hoa Thanh Nguyệt nghe thấy sẽ đánh giá anh hát không ra gì.

Vừa rồi cô quăng anh xuống anh còn tưởng cô không nhịn được nữa muốn ném cái đồ vô dụng nhà anh đi.

Diệp Nhượng: “Thanh Nguyệt?”

“Ha ha ha ha ha ha…… Anh thật quá thú vị! Ở bên cạnh anh quá vui vẻ!”

Diệp Nhượng: “……”

Cô nàng này…… có phải quá khoan dung với anh không?.