Qua 81 Nạn Mới Cưới Được Vợ

Chương 47: Mọi thứ đều hóa đá!



Diệp Nhượng trịnh trọng hứa hẹn anh nhất định phải dùng cái đầu giá ngàn vàng của mình mà nhớ lại những lời Hoa Thanh Nguyệt đã tỏ tình với anh 10 năm trước!

Hứa xong anh phát hiện ra đầu mình cứng đờ.

Anh muốn xoay cổ lại phát hiện bản thân vẫn không nhúc nhích, sau đó tròng mắt anh cũng ngưng lại bất động.

Anh làm sao vậy?

Diệp Nhượng thử thử nhưng tiếng cũng không phát ra được.

Cũng may não anh vẫn tỉnh táo, còn cảm giác được động tĩnh bên ngoài.

Anh nghe thấy Hoa Thanh Nguyệt hỏi: “Diệp Nhượng?! Diệp Nhượng, anh làm sao vậy?”

Diệp Nhượng nghĩ thầm: Đừng hỏi anh làm sao, mau miêu tả xem tình huống của anh thế nào để ít nhất anh còn biết mình hiện tại đã biến thành cái gì.

Quả nhiên Hoa Thanh Nguyệt nói ra đáp án: “Diệp Nhượng? Diệp Nhượng! Sao anh lại biến thành cục đá thế này!”

Diệp Nhượng: À, hóa ra mình biến thành cục đá.

Aizzz……

Cục đá.

Ừ, hiện tại bắt đầu biến thành vật chết rồi, thôi được, cũng không phải anh chưa từng gặp qua.

So với gỗ thì cục đá Diệp Nhượng ít nhất còn cứng, đàn ông ấy mà, cứng một chút cũng không sai.

Diệp Nhượng lạc quan nghĩ.

Ngay sau đó anh lo lắng cho Hoa Thanh Nguyệt.

Cô ấy và anh đều bị thu nhỏ, vậy liệu cô ấy có biến thành cục đá giống như anh không?

Lỡ hai người bọn họ đều biến thành cục đá lại gặp phải kẻ xấu thì chẳng phải sẽ thành thảm kịch à?

Diệp Nhượng dở hơi thậm chí đã nghĩ tới thảm cảnh bọn buôn người một nam một bắc mang hai cục đá bọn anh đi hai hướng khác nhau.

Cũng may Hoa Thanh Nguyệt không sao.

Sau khi xác định Diệp Nhượng biến thành cục đá rồi cô muốn gọi anh tới hỗ trợ nhưng lại không dám đi xa quá vì sợ anh bị người ta dọn đi hoặc đẩy ngã.

Lỡ bị đẩy nát thì chẳng phải Diệp Nhượng sẽ……

Hoa Thanh Nguyệt lắc lắc đầu và đi vòng vèo trở về sau đó dùng sức bế Diệp Nhượng lên.

Nặng quá!!

Đi được hai bước Hoa Thanh Nguyệt đành thả Diệp Nhượng xuống và bò lên cây hái mấy dây leo bó thành dây thừng trói mình và Diệp Nhượng với nhau sau đó cô cắn răng cõng anh lên.

Diệp Nhượng đều cảm động phát khóc.

Anh bỗng nhiên nghĩ tới tác dụng của mình trong mối quan hệ này.

Hình như anh chính là kẻ được nữ chính cứu vớt, mỗi lần có vấn đề người tới cứu, quan tâm và chăm sóc anh đều là Hoa Thanh Nguyệt.

Diệp Nhượng càng ngày càng cảm thấy Hoa Thanh Nguyệt đang gian nan cõng mình đi tìm viện binh thật giống một quả phụ trẻ kiên cường.

Chồng qua đời, dưới gối không con, bản thân cô phải vào núi đào đá, làm việc nặng nhọc nuôi sống cả gia đình.

Diệp Nhượng thiếu chút nữa đã bị suy nghĩ dở hơi của mình làm cho cảm động phát khóc.

Anh muốn nói một câu vất vả với cô, muốn ôm cô nhưng còn chưa kịp nỗ lực duỗi tay thì ý thức của anh đã rơi vào lốc xoáy.

Trong mông lung chỗ sâu của não bộ bỗng có hình ảnh hiện lên.

Có non nước, có tiếng cười giòn tan của thiếu nữ.

“Kiếp sau anh là lá xanh, em chính là hoa đỏ.”

“Một bông hoa đỏ cần thật nhiều lá xanh tô điểm, nếu em muốn làm hoa vậy anh sẽ cùng em đồng quy vu tận!”

“Anh đúng là biết ăn dấm.” Cô gái nhỏ nói, “Hoa có một chiếc lá cũng có thể tỏa hương thơm, phải xem anh có nguyện ý thay em vặt hết lá xanh cung quanh đi hay không.”

“Con người có kiếp sau sao?” Diệp Nhượng hỏi.

Hỏi xong anh lập tức sửng sốt.

Đúng vậy, có kiếp sau sao?

“Hoa Thanh Nguyệt…… Diệp Nhượng.”

Anh cũng từng nghĩ tới bọn họ thật ra là một đôi tình nhân duyên trời tác hợp, đến tên cũng hợp nhau.

Sau khi thu nhỏ, đặc biệt lúc Hoa Thanh Nguyệt cũng thu nhỏ thì ý nghĩ kỳ dị này càng rõ hơn.

Anh cảm thấy bản thân mình vốn nên ở chỗ này, cùng Hoa Thanh Nguyệt làm thanh mai trúc mã mà lớn lên.

Nhưng não bộ lại hỏi anh: “Thanh mai trúc mã cái gì? Kém nhiều tuổi như thế sao làm thanh mai trúc mã được?”

Nhưng cảm giác quen thuộc này đúng là chân thật, anh chưa bao giờ có cảm giác kỳ dị này, vừa xa lạ lại quen thuộc.

Nếu đây đều là trò chơi của Sơn Thần vậy mục đích của ông ấy là gì? Thật sự chỉ để tác hợp anh và Hoa Thanh Nguyệt sao? Xem ra cũng không giống.

Từ khi cha mẹ xuất hiện ở khu núi rừng kia anh đã thoáng cảm nhận được một sức mạnh vô hình đang giúp mình.

Giúp anh nhớ lại chuyện gì đó.

Vì sao thơ ấu của mình không có cha mẹ cùng làm bạn? Vì sao mình không có bao nhiêu ấn tượng với thời thơ ấu và lúc thiếu niên?

Thời gian chảy xuôi qua bên người mình nhưng vừa quay đầu anh lại phát hiện chẳng có gì đáng giá được lưu giữ lại.

Quá khứ của anh khuyết thiếu khiến anh phải chú ý, đó là một mảnh vô cùng quan trọng.

Rốt cuộc là vì sao nhỉ?

Diệp Nhượng tự hỏi sau đó tim anh nhảy chậm một nhịp.

Mười năm trước lúc anh gặp được Hoa Thanh Nguyệt ở Thương tộc hẳn là một cơ hội.

Sơn Thần vô hình kia thậm chí đã sắp xếp rất nhiều nhưng anh đều bỏ lỡ.

Sau đó anh vẫn rời đi, vẫn sống cuộc đời trước sau như một, giống một con rô bốt mà trưởng thành.

Anh quên bẵng đi mọi thứ, mãi tới khi lại trở về Miêu Cương, đi vào Thâm Hạng.

Với Hoa Thanh Nguyệt anh có cảm giác nhiệt tình khó hiểu, tình yêu như sóng biển phủ lên toàn bộ linh hồn của anh.

Sau đó……

Diệp Nhượng nghĩ, đúng rồi, giới hạn chính là ở một ngày anh nhìn thấy cô, vừa nhìn đã yêu.

Trước đó anh chỉ tồn tại, đi làm, ăn cơm, tan làm, ngủ.

Sau khi gặp cô mọi thứ anh có đều nghiêng về phía Hoa Thanh Nguyệt.

Thậm chí anh còn đặt sự nghiệp ở vị trí số 2, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ chính là: Kết hôn, tương lai mình phải cưới được cô ấy!

Anh bắt đầu có chờ mong, thậm chí bắt đầu chuẩn bị cho tương lai.

Thế nên anh và cô thật sự đã từng có hẹn ước trước đây sao?

Hoa Thanh Nguyệt cõng Diệp Nhượng, vừa đi vừa mắng.

Đương nhiên cô không mắng Diệp Nhượng mà mắng thuật pháp biến đổi trăm hồi này.

Trên đường ai nhìn thấy cô nhóc khỏe như lực điền này cũng ngơ ngẩn.

Chỉ có vài người trưởng thành là hỏi cô: “Này cô bé, cháu muốn đi đâu? Có cần hỗ trợ không?”

Cần!

Hoa Thanh Nguyệt lập tức cho người kia ánh mắt cảm kích.

Hoa Tê Vân ngồi xổm ở cửa công viên cho bồ câu ăn.

Anh đã dùng khuôn mặt ngốc bẩm sinh của mình đuổi đi đám thiếu nữ thứ sáu muốn tới gần mình.

Xe điện của công viên chạy như bay, lúc chạy qua chỗ anh còn khiến một đám bồ câu bay lên, tóc dài của Hoa Tê Vân cũng tung bay theo.

Trong vài bộ phim điện ảnh cùng tiểu thuyết duy mĩ thì mỹ nhân tóc dài mỗi khi đón gió sẽ càng trở nên xinh đẹp động lòng người.

Nhưng ở trong hiện thực mỹ nhân tóc dài nào đó gặp gió chính là mỹ nhân bị điên.

Tóc Hoa Tê Vân điên cuồng đập vào mặt khiến anh biến thành Sadako.

Hoa Thanh Nguyệt bé nhỏ nhảy khỏi xe điện và đè lại Diệp Nhượng lúc này đã hóa đá.

Cô cảm ơn chú bảo vệ đã đưa mình tới đây và quay đầu gọi anh trai.

Hoa Tê Vân buộc tóc xong là ngẩng đầu lên cười.

Hế, thật hả giận, Diệp Nhượng biến thành cục đá rồi!

Chờ khiêng tượng đá Diệp Nhượng lên anh hỏi Hoa Thanh Nguyệt mới biết nhóc con nhà anh đã phải cõng tượng đá này và đi từng bước.

Hoa Tê Vân không vui chỉ vào Diệp Nhượng mắng: “Một cục đá như thế này dù em có ném trong núi 500 năm cũng không ai thèm trộm đâu!”

Hoa Thanh Nguyệt: “Sao có thể bỏ anh ấy lại được? Em không thể đánh mất Diệp Nhượng!”

Trong lúc mơ màng Diệp Nhượng nghe được những lời này thế là chốt mở ký ức lần nữa được mở.

Anh nhớ ra mười năm trước một mình anh vào núi, phía sau có một cây đậu giá đầu trọc, mặt sưng vác lén lút đi theo.

Anh ngại phiền cũng ghét bỏ cô phá hủy kế hoạch một mình vào núi rèn luyện làm một đấng nam nhi trưởng thành của anh.

Lúc ở chủ trại anh còn đối xử với cây đậu giá này một cách lễ phép, dù sao mọi người cũng nhìn.

Nhưng hiện tại chỉ có hai bọn họ nên anh chẳng cần khách khí làm gì.

Anh hung dữ quay đầu quát: “Em đi theo anh làm gì? Mau về đi!”

Cây đậu giá đáng thương đi ra và nhỏ giọng nói: “Em, em sợ anh đi lạc…… em không thể đánh mất anh được.”

“Có đi lạc cũng là việc của anh, chẳng liên quan gì tới em.

Đừng đi theo anh nữa, mau về trong thôn chơi đi!”

“Anh…… là chú rể của em, em không thể đánh mất anh được.” Đậu giá lấy hết can đảm nói, “Anh đừng đi đường đó, có…… có rắn, có lão hổ sẽ ăn anh đó.

Nếu nó ăn anh rồi em sẽ không có chú rể nữa.”

Diệp Nhượng bực bội vì cây đậu giá từ trong thôn này lại dám gọi anh là chú rể.

Bọn họ chỉ chơi đóng giả gia đình có một lần thế mà con bé này lại chơi đến nghiện rồi.

Anh cũng ghét cô khua tay múa chân không cho bản thân đi theo những gì đã định sẵn từ trước.

Diệp Nhượng lẩm bẩm: “Ai muốn làm con rể nơi này, đúng là tự mình đa tình.”

Đậu giá lộc cộc chạy lên muốn giữ chặt tay anh nhưng vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy mặt mày anh toàn chán ghét thế là cô bị dọa, chỉ dám túm chặt góc áo anh.

“Anh họ Diệp, đúng không?”

Diệp Nhượng ừ một tiếng.

Hoa Thanh Nguyệt lại nói: “Em họ Hoa, vốn em phải theo họ mẹ, bọn em là Vu tộc vì thế họ Vu nhưng em nhất định muốn theo họ Hoa.”

“Liên quan gì tới anh!” Diệp Nhượng nói.

“Có, có mà…… chúng ta đã hẹn với nhau, anh cũng đã đồng ý sẽ làm chú rể của em.”

Diệp Nhượng đột nhiên hỏi: “Em có từng đến trường không?”

“Em có đi học!” Đậu giá học trường trong nội thành, nhưng mới vừa khai giảng cô đã bị bệnh lại là bệnh dễ lây nên xin nghỉ về nhà tĩnh dưỡng.

Diệp Nhượng nghe thế thì nói: “Trẻ con thành phố mà đã đi học và tới tuổi này thì sẽ không trẻ con ngu ngốc như em đâu.”

Anh nói xong lập tức bước nhanh hơn.

Chân Diệp Nhượng dài, lại đi nhanh nên chỉ một lát đã ném đậu giá ở phía sau.

Đậu giá lại đuổi theo, vừa chạy vừa thở hồng hộc, ánh mắt rưng rưng và dùng sức túm lấy anh: “Không thể đi đường này……”

“Buông tay!” Diệp Nhượng cáu, “Ai cần em lo? Sao em cứ thích xen vào việc của người khác thế nhỉ?”

Đậu giá: “Con đường này không đúng đâu, sẽ xảy ra chuyện đó!”

“Anh có biện pháp của mình!” Diệp Nhượng không phải tự đại, anh quá muốn khoe với ba mẹ năng lực sinh tồn nơi dã ngoại của mình nên một đường này anh luôn nghiêm khắc tự học các tri thức sống sót và đánh dấu.

Lạc đường ư? Sao có thể? Mọi người khinh anh là đứa nhỏ cái gì cũng không biết sao? Anh sẽ không biết phải đi như thế nào hả? Còn cần một con nhóc như cây đậu giá tới chỉ huy nữa sao?

Anh quyết giữ ý mình và tiếp đi theo con đường mình đã chọn sẵn.

“Có phiền hay không? Anh ghét nhất loại trẻ con như em!” Diệp Nhượng mắng.

Đậu giá gấp đến độ bật khóc nhưng Diệp Nhượng lại nhướng mày, tâm tình sảng khoái đi tiếp.

Hiện tại nhớ tới cái này Diệp Nhượng thật ngạc nhiên: “Sao mình hung dữ vậy?”

A?? Không có khả năng!

Nhưng bản thân lúc này hung dữ như thế thì trong quá trình trưởng thành ắt anh phải nhớ kỹ những ấu trĩ và tự đại của bản thân chứ, sao anh lại quên nhỉ?

Diệp Nhượng hiện tại: “Thật muốn xuyên về quá khứ đánh mình một trận.”

Hai vai đậu giá run rẩy, tay xoa xoa nước mắt nhưng vẫn nhảy nhót đi theo Diệp Nhượng.

Anh của hiện tại lo lắng bay theo, ý thức dính chặt lấy đậu giá thế nên cũng nghe thấy lời lẩm bẩm trong miệng cô.

Là lời của Thương tộc.

Từ từ, không phải cô đang rủa anh chứ?

Diệp Nhượng nghĩ thầm.

Tuy bộ dạng anh lúc này có bị nguyền rủa cũng đúng nhưng……

Diệp Nhượng lặp lại lời Thương tộc mà đậu giá nói với mong muốn nhớ kỹ rồi sẽ hỏi Hoa Thanh Nguyệt sau.

Hoa Tê Vân vác cục đá Diệp Nhượng trên vai, mà miệng cục đá này thì cằn nhằn liên tục.

Cục đá Diệp Nhượng huyên thuyên mãi thế là Hoa Tê Vân chỉ huy Hoa Thanh Nguyệt bé nhỏ: “Bảo cậu ta câm ngay, đừng huyên thuyên nữa, đô đô đô đô, không biết là nói cái gì.”

Hoa Thanh Nguyệt: “À…… hình như là lời của Thương tộc thì phải?”

Cô nghe xong một lát mới nhỏ giọng phiên dịch: “Nguyện…… Sơn linh thủy linh nghe lời ta nói.”

Hoa Tê Vân: “Hở, cậu ta muốn làm phép à?”

“…… Ta không muốn lại mất đi anh ấy, mong ngài phù hộ anh ấy……”

Hoa Thanh Nguyệt nói xong là ngơ ngẩn.

“Ai?”

Hoa Tê Vân: “Hở?”

Hoa Thanh Nguyệt: “Ế…… Lời này sao quen tai thế nhỉ?”

Hoa Tê Vân: “Không hiểu, anh không thực hiện việc hiến tế trong tộc nên không rõ, em có nghe ba nói thế à?”

“Cũng không phải……” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Sao cảm giác lại giống như em nói ấy nhỉ?”

Hoa Tê Vân: “…… Thế thì cũng có khả năng đó, dù sao em cũng là vu nữ, tuy em không lựa chọn công việc này nhưng ba nói khi còn nhỏ em lúc nào cũng thần thần thao thao.

Em còn có thể tiếp xúc với rất nhiều sơn linh, còn thích xem tộc chí.

Tuy em cứ xem xong là bị sốt và quên mất…… Nhưng a ba nói không cần hỏi quá nhiều, những cái đó xem xong quên mất có khi là Sơn Thần đang bảo vệ em.”

Hoa Thanh Nguyệt ngây ra rồi chỉ vào chính mình hỏi: “Hóa ra em trâu bò thế à?”

Hoa Tê Vân: “Còn không phải sao, em mạnh hơn anh nhiều.”

Hoa Thanh Nguyệt: “Hơ! Em lợi hại quá!”

Cô nhìn về phía Diệp Nhượng.

Cục đá Diệp Nhượng đã rơi vào trầm mặc.

Hoa Thanh Nguyệt: “Cũng không biết vì sao anh ấy lại nói ra những lời này…… Diệp Nhượng, Diệp Nhượng, em gọi anh có nghe được không?”

Diệp Nhượng không nghe được, anh đang lặng yên khiếp sợ trong hồi ức của chính mình.

Lần này anh thấy rõ đậu giá bô bô mấy câu chú ngữ xong là núi sông lập tức mở đường.

Mà phiên bản 15 tuổi của anh đi đằng trước lại hồn nhiên không nhận ra.

Diệp Nhượng của hiện tại cảm thán: “Rốt cuộc cô ấy là thần tiên phương nào vậy?”

- -----oOo------