Qua Cửa

Quyển 2 - Chương 40: Bất an



Tân sinh viên học quân sự đi sớm, Đậu Tầm thì còn có thể ở nhà một thời gian. Hắn không có sở thích nhàm chán gì để giết thời gian, mỗi ngày đều sắp xếp kín hết lịch cho mình – sáng sớm dậy chuyện thứ nhất là dựa theo bảng trực nhật ở cạnh cửa vụng về làm việc nhà trước, sau đó chạy hai vòng quanh tiểu khu, mua điểm tâm, xem qua loa nửa quyển hoặc một quyển sách trong kế hoạch, nửa ngày liền trôi qua; buổi chiều hắn phải đến quyền quán tham gia tập huấn kỳ nghỉ hè, huấn luyện xong về nhà là có thể ăn cơm chiều; buổi tối hắn phải cùng bà ngoại nói chuyện ghẹo chim nửa tiếng, nghỉ ngơi một chút, lại về phòng phiên dịch ít tài liệu, vậy là một ngày cũng qua hết.

Lúc nghỉ hè Từ Tây Lâm ở nhà, Đậu Tầm luôn cảm thấy mình bận rộn, thường xuyên phải bỏ một hai việc trong ngoài nhật trình, mới có thể nhín thời gian dính lấy Từ Tây Lâm. Nhưng người kia vừa đi, thì nhật trình bận rộn của hắn như đột nhiên vào pha quay chậm, thời gian vô công rồi nghề lập tức nhiều hơn.

Đọc sách nửa chừng, Đậu Tầm nhớ Từ Tây Lâm, đứng dậy qua phòng bên đi một vòng, lúc này mới sực nhớ ra là người ta đến trường rồi, thế là đành phải im lặng thất thần một lúc.

Thời điểm tập huấn luyện tập thực chiến, Đậu Tầm nhìn thấy người hợp tác, phát hiện trên mu bàn tay đối phương có một vết sẹo tam giác rất nhỏ, nhớ ra trên cánh tay Từ Tây Lâm cũng có một vết sẹo nhỏ tương tự… Sau đó bị người mới kém hắn một cấp ném bay.

Hắn là “bình sinh không biết tương tư, vừa biết tương tư, liền khổ vì tương tư”. Năm ngoái Đậu Tầm học quân sự, cũng đi non một tháng, khi đó cũng nhớ nhung, nhưng không khó nhịn quá như thế này.

Đại khái là được càng nhiều càng không biết đủ, nhung nhớ như ung nhọt ăn vào xương cốt hắn, mấy hôm đầu vẫn chưa có cảm giác gì, thời gian càng dài càng hiện rõ.

Đậu Tầm bắt đầu không nhịn được gọi điện thoại cho Từ Tây Lâm.

Từ Tây Lâm nhanh chóng bắt máy, chắc là đang ở trong phòng ngủ, rất ồn ào, âm nền đâu đâu cũng là tiếng bài bạc hò la, Đậu Tầm còn chưa kịp mở miệng, Từ Tây Lâm đã cực kỳ căng thẳng hỏi: “Sao thế, ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Đậu Tầm lúc này mới phát hiện ra là sắp mười giờ đêm rồi.

Nghe hắn nói không có việc gì, Từ Tây Lâm mới thở phào một hơi dài: “Làm tao sợ muốn chết, đêm hôm khuya khoắt nhận một cú điện thoại của mày, tao phải tổn thọ mười năm.”

Thế là, tuy Từ Tây Lâm không bảo hắn đừng gọi điện thoại buổi tối, nhưng Đậu Tầm vẫn để tâm, từ đó về sau không gọi vào buổi tối nữa, mà chuyển sang ban ngày.

Nhưng chẳng biết có phải là do bận quá hay không, ban ngày gọi điện thoại, ba bốn cuộc chắc Từ Tây Lâm chỉ nghe được mỗi một lần.

Bình thường thời gian đi học có quy luật để theo, học quân sự thì hoàn toàn phải xem tâm trạng huấn luyện viên, buổi sáng buổi chiều Đậu Tầm đều từng thử, đôi khi hắn một mình nghe điện thoại đổ từng hồi chuông, đổ một lúc liền tự động ngắt, đôi khi Từ Tây Lâm bắt máy, cũng vội vội vàng vàng chưa nói được mấy câu thì đã có người tìm, lại đành phải cúp máy.

Ngoài cô đơn ra thì Đậu Tầm còn rất buồn bực, luôn cảm thấy lúc mình học quân sự hình như không bận rộn như vậy. Hắn nghĩ: “Chắc là các trường yêu cầu không giống nhau?”

Không phải là Từ Tây Lâm không muốn nói nhiều với hắn.

Kỳ thực học quân sự ở trường Từ Tây Lâm không khắc nghiệt như trong tưởng tượng, ngoại trừ không thể tùy tiện ra khỏi trường, cường độ không cao, buổi tối mười giờ tắt đèn, sáng sớm năm giờ rưỡi tập hợp, còn có thời gian nghỉ trưa rất dài.

Nghe nói bên cạnh có một đội nữ sinh, mẫn cảm tia tử ngoại ngã xuống một phần tư, đau bụng kinh ngã xuống một phần tư nữa, thêm các loại bệnh vặt như tiêu chảy cảm lạnh cảm nắng linh tinh, tóm lại, qua hai tuần, những người còn đứng được chưa đủ xếp thành đội hình vuông.

Con một đều quý báu, xảy ra chuyện thật thì phía nhà trường cũng chẳng gánh nổi trách nhiệm, vậy là tập được nửa chừng, trước tiên khẩn cấp phong tỏa tất cả các siêu thị giáo dục và căng tin, cấm bán đồ uống lạnh cho học sinh tập quân sự, sau đó lại đổi thời gian huấn luyện mỗi ngày thành sáng sớm và chiều muộn, mặt trời mọc ra cơ bản sẽ không luyện nữa, các thầy đối với đám học sinh bùn loãng không thể trát tường cũng nhắm một mắt mở một mắt, cả ngày dẫn đi tìm chỗ râm mát ca hát vui chơi.

Nhân vật phong vân học đường tương lai gây ra mưa máu gió tanh bình thường sẽ bộc lộ tài năng vào lúc thế này, có học sinh xuất sắc đại diện cho tân sinh viên phát biểu, có nam thanh niên văn nghệ ôm đàn ghi-ta đến trường, còn có huấn luyện viên con nhà giàu mỗi ngày mời nữ sinh xinh đẹp uống nước… Tổ tuyên truyền phụ trách đi theo chụp ảnh tuyên truyền mỗi ngày ôm máy ảnh chạy quanh nữ sinh được mời, buổi tối trở về túm tụm trao đổi người nào đẹp hơn.

Lãnh đạo trường và hướng dẫn viên thì tùy cơ chọn một đám sinh viên bản địa, kêu đến trường báo danh trước nửa ngày, là người lâm thời được lớp triệu tập, Từ Tây Lâm cũng nằm trong số đó.

Gã vừa đến trường, trước mắt hướng dẫn viên liền sáng bừng, cậu trai phương Bắc sạch sẽ, vóc người cao ráo, ngoại hình cũng đẹp, quần áo đều là trước kia Từ Tiến và dì Đỗ tỉ mỉ chuẩn bị cho, ăn vận cực kỳ hút mắt, còn rất giỏi nói năng, không ngốc như lũ nam sinh mới tốt nghiệp cấp ba bình thường.

Hướng dẫn viên là đàn chị được cử đi học nghiên cứu sinh sau đó ở lại trường, thuận miệng hỏi: “Em học trung học nào?”

Từ Tây Lâm: “Lục Trung ạ.”

Hướng dẫn viên bật thốt ra: “Tôi cũng Lục Trung này! Ôi, không ngờ là đàn em ruột!”

Ba chữ “đàn em ruột”, quyết định bốn năm cán bộ học sinh và học bổng hàng năm cho Từ Tây Lâm, cũng cho gã trong lúc học quân sự lấy danh nghĩa làm chân sai vặt giúp hướng dẫn viên mà có đặc quyền trốn huấn luyện, thế là gã mau chóng nhẵn mặt cả ban.

Từ Tây Lâm ở dưới gốc cây giúp giáo viên phòng y tế sắp xếp tình hình thương bệnh của sinh viên lặng lẽ lấy di động ra, nhanh chóng mở xem danh sách cuộc gọi đến.

Một giáo viên phòng y tế bên cạnh nói: “Muốn gọi điện thoại cho bạn gái à? Không sao, cứ gọi đi, chỗ chúng ta đâu phải sân huấn luyện.”

Từ Tây Lâm nở nụ cười, không nói gì, nhét di động vào túi.

Từ Tây Lâm đã quyết tâm phải mượn cơ hội học quân sự để hạ nhiệt mối quan hệ của mình và Đậu Tầm, nhưng mới đầu, điện thoại của Đậu Tầm luôn như đòi mạng, Từ Tây Lâm đành phải khống chế tần suất mình nghe máy.

Dần dần, không biết có phải là Đậu Tầm cảm giác được điều gì hay không, mà tần suất gọi điện thoại giảm bớt, khi Từ Tây Lâm nhớ tới, thì đã hai ngày không nhận được một cuộc điện thoại của hắn. Trong lòng Từ Tây Lâm khá khó chịu, lo sợ phỏng đoán phải chăng Đậu Tầm giận rồi, Đậu Tầm vừa giận gã liền muốn đi dỗ, đã thành thói quen rồi.

Mới lên đại học, hướng dẫn viên đối với gã lại “vừa gặp đã thân”, việc gì cũng nhờ gã giúp đỡ, mỗi ngày di động của Từ Tây Lâm có thể lưu thêm bảy tám số, lưu xong buổi tối về phòng xem, ngay cả mặt cũng chẳng nhớ. Nhưng dù bận như vậy, gã vẫn không tránh được thường xuyên nhớ Đậu Tầm.

Hơn hai mươi ngày học quân sự kết thúc, Từ Tây Lâm phơi nắng thành hòn than đen chắc nịch, cuối cùng đã được về nhà.

Từ Tây Lâm trên đường còn cân nhắc trở về phải nói thế nào với Đậu Tầm, đang mải mê suy nghĩ, mới đẩy cửa ra liền đụng mặt con vẹt, hai bên cùng hù đối phương giật nảy mình.

Con vẹt ngã khỏi giá, đập cánh cả buổi mới hơi bình tĩnh đậu lại, nhìn gã lom lom một lúc, vậy mà không nhận ra, liền thét to: “Yêu quái, hãy xơi một gậy của Lão Tôn!”

Từ Tây Lâm: “…”

“Tây du ký” tiết mục cố định mùa hè quả nhiên lại đang chiếu.

Cửa phòng trên tầng một bị đẩy mạnh ra, Đậu Tầm ở trên cầu thang nhìn gã một cái, hùng hổ chạy xuống.

Từ Tây Lâm đặt hành lý xuống, hắng giọng, chuẩn bị nói gì đó, Đậu Tầm lại không cho gã cơ hội, lao lên ôm cổ gã, hai người cùng lui hai ba bước, đâm sầm vào cửa, Đậu Tầm cái gì cũng không nói, trực tiếp muốn hôn gã.

Từ Tây Lâm suýt nữa bị hắn dọa phát điên.

Đậu Tầm nhỏ giọng nói: “Bà ngoại không có ở nhà.”

Không ở nhà cũng không được, với Từ Tây Lâm mà nói, tầng hai mới là riêng tư, là địa bàn của mình, xuống lầu một, gã luôn có cảm giác “giữa nơi đông người”, đặc biệt là con vẹt kia còn đang thò đầu rình mò.

“Tao mấy ngày rồi không tắm rửa đàng hoàng, đừng ôm bừa.” Từ Tây Lâm đẩy hắn ra, “Hôi rình… Ưm…”

Đậu Tầm chặn miệng gã lại.

Đậu Tầm có vẻ rất bất an, hôn nhiệt tình quá mức, đầu lưỡi Từ Tây Lâm bị hắn cắn rách, miệng nồng nặc mùi máu tươi.

Những thấp thỏm và không vui của Từ Tây Lâm mấy ngày qua tức thì như cỏ dại lan tràn, gã vừa đau lòng vừa áy náy, giống như mình đã làm chuyện gì có lỗi với Đậu Tầm, chỉ có thể lặp đi lặp lại vuốt ve lưng Đậu Tầm, chậm rãi trấn an hắn.

Đậu Tầm dần dần buông lỏng tay, nhìn gã chằm chằm một hồi, trong nháy mắt Từ Tây Lâm cho rằng Đậu Tầm sẽ chất vấn gã vì sao không nghe điện thoại, nhưng Đậu Tầm lại không hỏi gì hết, đôi mắt hơi ướt, đượm nỗi sợ hãi không nói thành lời: “Tao nhớ mày.”

Trong lòng Từ Tây Lâm tắc không thở nổi, gã ném phăng hết lý trí lẫn băn khoăn, thầm nghĩ: “Vô duyên vô cớ lơ người ta, mày đã làm gì thế? Thật khốn nạn mà!”

Gã ôm Đậu Tầm thật chặt, vừa muốn mở miệng, thì ngoài cửa đột nhiên vọng vào tiếng mở khóa.

Hai người đồng thời sợ hết hồn, Từ Tây Lâm tức khắc quên từ, cùng nhau có tật giật mình nhìn ra cửa.

Bà Từ chậm chạp đẩy cửa tiến vào: “Tiểu Lâm mới về à?”

Máu toàn thân Từ Tây Lâm còn ở trên tứ chi, gã nở nụ cười gượng gạo, không nói được lời nào.

Đậu Tầm vẻ mặt buồn bã, cúi người xách hành lý của gã lên lầu.

Bất an trong lòng hắn trước khi Từ Tây Lâm về nhà căng như dây đàn, vừa rồi sau một nụ hôn mới lỏng đi, lúc này sợi dây kia kêu “ù” một tiếng, Đậu Tầm nghĩ: “Trốn trốn tránh tránh, không thể lộ ra ngoài sáng.”

Từ Tây Lâm thấp thỏm nói chuyện với bà ngoại một lúc, rồi lấy cớ còn phải tắm rửa chạy về tầng hai.

Gã tâm tư rối bời tắm một lúc, giữa chừng bị tiếng cửa phòng mở kinh động đến, Từ Tây Lâm ngoảnh đầu lại, phát hiện Đậu Tầm vậy mà dám lén lút chui vào.

Trên người Đậu Tầm nhanh chóng bám một tầng hơi nước, hắn lấy từ trong túi ra một cái bịch xốp, lại lấy một lọ bôi trơn từ tủ đựng đồ trong phòng vệ sinh, im lặng hỏi Từ Tây Lâm.

Từ Tây Lâm: “…”

Giấu vào khi nào!

Đậu Tầm tiếp nhận bất cứ thứ gì đều rất nhanh, kể cả vô sỉ. Hắn có thể chỉ trong thời gian cực ngắn khá có nghiên cứu với một thứ vốn hoàn toàn chưa hay biết gì, kể cả không biết xấu hổ.

Từ Tây Lâm muốn nói bà ngoại còn ở dưới lầu, nhưng vừa thấy ánh mắt Đậu Tầm, tức thì chẳng nói được gì nữa.

Lần này thuận lợi hơn lần trước, thế nhưng, mặc dù biết rõ bà ngoại không có việc sẽ không lên, phòng cách âm cũng tốt, hai thiếu niên lại vẫn có cảm giác vụng trộm yêu đương trước mặt mọi người.

Đậu Tầm tựa hồ muốn phát tiết và chứng thực điều gì đó, vừa kìm nén vừa dữ dội.

Cứ thế, kế hoạch “lạnh nhạt một chút” của Từ Tây Lâm không theo kịp biến hóa, không bệnh mà chết.