Quả Đào Trong Tâm

Chương 102: Bị dọa mà chạy mất



Lần đầu tiên Tư Hành dùng ánh mắt nhìn cô ta, thế nhưng trong mắt lại toàn là băng giá, bằng mắt thường cũng biết được ánh mắt này chưa bao nhiêu sự chán ghét, nhưng sinh viên ở bên cạnh Triệu Hinh Nhiên nhìn thấy cũng nghẹn lại, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bộ dáng tức giận của giáo sư Tư.


Tư Hành nói xong cất bước rời đi, một cái quay đầu cũng không có, Triệu Hinh Nhiên đứng yên tại chỗ, nhìn đám sinh viên đang dùng ánh mắt bản thân mình, liền căm giận mà rời đi.

Chờ cô ta đi liền có sinh viên nhiều chuyện nói: “Tôi nghe nói bài viết đăng nói chị An An sao chép tác phẩm là Triệu lão sư đăng lên, sau đó giáo sư Tư liền đem chuyện này nói cho hiệu trưởng, hiệu trưởng đã sa thải cô ấy.”

“A, thì ra là như vậy, Triệu lão sư đúng là cũng đáng sợ, vì yêu sinh hận nha, còn có chị An An đúng là đáng thương, bị vu oan lâu như vậy.”

“Suy nghĩ một chút, chuyện đó cũng không liên quan đến bọn họ, dù sao chúng ta cũng không quản được. Có điều đáng tiếc chính là giáo sư Tư vẫn muốn rời trường học, nghe nói là bởi vì chuyển 3000 vạn cho Uyển Thanh học trưởng, hành động như vậy là không đúng, cho nên chính mình xin từ chức, hiệu trưởng muốn giữ lại mà giữ không được.”

“Giáo sư Tư đào đâu ra nhiều tiền như vậy nhỉ? 3000 vạn lận, tôi cảm thấy cả đời này cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy nha, lòng tham của học trưởng Uyển Thanh quả là không nhỏ.”

“Ai biết được.”

……

Thời điểm Tư Hành rời đi trông vô cùng tiêu sái (1), gần như không mang theo thứ gì, tinh thần vô cùng thoải mái mà đi đến phòng vẽ tranh.

(1) tiêu sái: Phóng khoáng, thanh cao, dáng vẻ không vướng bận sự đời.

Ở phòng vẽ tranh Lầm Khả cùng Đoạn Tuyệt vô cùng ngạc nhiên hỏi anh: “Giáo sư Tư, anh như thế nào lại từ chức? Nếu như anh không làm giáo sư, về vậy sau sẽ làm cái gì nha? Đi làm nghiên cứu khoa học ở viện nghiên cứu sao?”

Lâm Khả vẫn luôn cảm thấy ở trong giới học thuật sinh học giáo sư Tư chính là một nhân tài. Nếu anh không đi dạy đào tạo nhân tài, thì cũng sẽ làm ở viện nghiên cứu về tim mặt, tạo phúc cho xã hội.

Nhan An An từ phòng vẽ tranh đi ra ngoài, sớm đã nghe được cuộc nói chuyện của mọi người, sau đó liền kéo Tư Hành vào phòng nghỉ, còn Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết thì bị chặn ở bên ngoài.

Tư Hành trêu chọc cô: “Hôm nay như thế nào lại gấp như vậy, Lầm Khả cùng Đoạn Tuyết vẫn còn ở bên ngoài, nếu không ta cùng nhau về nhà…”

Nhan An An cốc trên đầu anh một cái nhẹ, tức giận trừng mắt nhìn anh, chớp mắt một cái lại nghiêm túc hỏi anh: “Anh như thế nào lại đột nhiên từ chức, cái gì cũng không nói.”

Ánh mắt Tư Hành nóng rực, tiến lên một bước đem cô ôm vào trong ngực.

“Anh làm gì?”

Tư Hành cười hỏi cô: “Không muốn cho anh ôm sao?”

Nhan An An nhấp miệng không nói.

Tư Hành lại hỏi: “Không nghĩ tới muốn cùng ảnh thân mật sao?”


Cô nhìn thấy ở khóe miệng Tư Hành đang treo tia cười, ý thức được chính bản thân lại bị đùa giỡn, liền hướng về phía ngực anh đánh vài cái, ra vẻ giận dỗi nói: “Không nghĩ một chút cũng không nghĩ.”

Tư Hành đem bàn tay của cô nắm lại, ôm càng thêm chặt, nhỏ giọng nói: “Cũng chỉ là anh tưởng thôi.”

Ở phòng nghỉ không tiện để làm ra những hành động thân mật hơn, rốt cuộc Tư Hành cũng chỉ ôm cô. Thấy người trong ngực ngoan ngoãn, anh mới nghiêm túc mở miệng nói: “Sắp tới công ty chuẩn bị mở rộng thị trường ra nước ngoài, sắp tới sẽ không có thời gian, cho nên mới quyết định từ chức. Đồ ngốc, không phải bởi vì em, không cần nghĩ nhiều.”

“Là như vậy sao?” Nhan An An có chút không tin.

Tư Hành do dự một chút, Nhan An An nghiêm túc nhìn anh chằm chằm, giống như muốn từ trên mặt anh tìm ra một sự thật khác.

Cuối cùng Tư Hành cũng nói thật: “Còn có một nguyên nhân khác nữa.”

Nhan An An lập tức hỏi: “Nguyên nhân nào?”

Tư Hành đem cô ôm chặt hơn chút nữa, “Thời điểm lúc trước về nhà, ba lặng lẽ hỏi anh một chút, hỏi anh tính khi nào có con. Cho nên Tư phu nhân em xem, chúng ta có phải cũng nên nắm chặt thời gian để chuẩn bị một chút thực hiện kế hoạch ‘tạo người’?”

Anh vừa dứt lời Nhan An An một chút do dự cũng không có liền đẩy anh ra, từ phòng nghỉ chạy ra ngoài.

Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết thấy cô chạy vội từ bên trong ra ngoài, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy chị An An, có phải là chị cùng giáo sư Tư cãi nhau hay không?”

Tư Hành từ bên trong thong thả ung dung đi ra ngoài, thay cho cô trả lời, “Không có việc gì, là cô ấy ngại ngùng.”

Lâm Khả “A” một tiếng, chậm mất nửa nhịp mới phản ứng lại, sau đó lại nhìn thấy gương mặt đỏ như trái cà chua của An An, cô liền vội vàng dời ánh mắt đi nơi khác, một hồi nhìn bên này bên kia, một hồi lại sắp xếp lại tư liệu ở trước mặt.

Đợi giáo sư Tư cùng Nhan An An đi xa, Lâm Khả mới cùng Đoạn Tuyết bà tám: “Cậu đoán xem vừa nãy ở bên trong giáo sư Tư vừa mới làm gì chị An An.”

Đoạn Tuyết vỗ vỗ đầu cô, “Muốn thì cậu tự mình đoán, mình không đoán.”

Nhan An An đi ở đằng trước, Tư Hành lái xe chậm rì đi theo sau, Nhan An An thấy anh như vậy, vì cố ý chọc giận anh, cố ý chặn một chiếc xe taxi chạy đi tìm Giang Đại.

Giáo sư Tư không nghĩ tới nhất thời đùa giỡn cô một chút liền khiến cô bị dọa chạy mất rồi, anh liền mang vẻ mặt u oán mà đi đến quán bar, Tả Nhiên thấy anh mang vẻ mặt như vậy đến đây, quan tâm nói: “Đại ca, sự tình không phải đã giải quyết xong rồi sao, anh như thế nào vẫn còn mang cái biểu tình này?”

Tư Hành ngồi ở trên sô pha, hai chân bắt chéo nhau, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra một tia hoang mang.

Tả Nhiên tiếp tục truy vấn, “Không phải là anh cùng chị dâu nhỏ cãi nhau đó chứ?”

Tư Hành lắc đầu.

Tả Nhiên chờ đến sốt ruột, Tư Hành lại cố tình bày ra dáng vẽ bình tĩnh mà uống rượu, cũng không phản ứng lại anh. Uống đến mức vui vẻ, mới nói lại một câu.

“Tôi vừa nói đến chuyện sinh con, liền dọa cô ấy chạy mất.”

Tả Nhiên: “Ha ha ha ha ha ha ha….Đại ca người như vậy thì gà quá.”

Tư Hành: “....”

Tả Nhiên ngoan ngoan câm miệng