Quả Đào Trong Tâm

Chương 106: Kế hoạch tạo người



Nhan An An ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi Tư Hành: “Những lời chúng ta vừa nói, bọn họ hẳn là sẽ không nghe thấy chứ?”

Tư Hành đem tai nghe tháo xuống, tiếng cười của Tả Nhiên liên truyền đến: “Chị dâu nhỏ, chị yên tâm, chúng em sẽ không quấy rầy hai người chuẩn bị đâu.”

Thấy Nhan An An tức giận, Tư Hành nhanh chóng tắt cuộc họp, đuổi theo.

“An An, anh sai rồi, đừng nóng giận.”

Nhan An An vốn dĩ đã thẹn thùng, hiện tại còn bị nhiều người nghe thấy như vậy, càng tức giận hơn là, “Tại sao Tả Nhiên cũng ở đó?”

“Gần đây cùng công ty của bọn họ hợp tác.”

Nhan An An tức giận nhưng lại không dám tức giận, rõ ràng là tự chính cô xông vào, những lời đó cũng là tự mình nói ra.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là tức giận, vì thế cố quyệt định đêm nay Tư Hành không được chạm vào người cô.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nhan An An nhìn thấy trên giường trống rỗng, cho rằng Tư Hành đã đi đến công ty, mở điện thoại lên, cũng không nhận được tin nhắn của anh.

Bình thường nếu buổi sáng Tư Hành có việc, đều sẽ gửi cho cô một tin nhắn.

Cô đi xuống lầu hỏi dì Phương, “Dì Phương, dì có thấy Tư Hành đâu không?”

Dì Phương đem bữa sáng bưng lên, chỉ chỉ ra bên ngoài nói, “Tiên sinh chạy bộ ở bên ngoài.”

Nhan An An đi ra bên ngoài vừa văn nhìn thấy Tư Hành mặc bộ đồ thể thao chạy vào, trên đầu mồ hôi đồ ròng ròng, anh giơ tay, dùng khăn lông lau vài cái.

Hai người vừa nhìn thấy nhau, Tư Hành liền đi về phía cô.

Nhan An An hỏi anh: “Hôm nay đột nhiên sao lại chạy bộ?” Cô nhớ rõ trong khoảng thời gian này, cũng chưa thấy anh chạy bộ.

“Rèn luyện thân thế, như vậy bảo bảo sinh ra mới có thể khỏe mạnh.”

Tuy rằng công tác chuẩn bị “Tạo người” đã nói ở tối qua, nhưng sáng sớm tinh mơ lại đột nhiên nhắc tới như vậy, vẫn có chút ngại ngùng nha.

Cô liền không hề để ý tới anh mà tự chính mình ngồi vào bàn ăn trước, yên lặng mà ăn cơm.

Tư Hành lên lầu tắm rửa.



Nhan An An đi đến phòng tranh cả một ngày, buổi chiều Tư Hành đi đến phòng vẽ chờ cô, trong tay còn cầm theo chút trái cây, Lâm Khả cùng Đoạn Tuyệt được anh hối lộ sớm cũng đã quên mất ai mới là chủ của mình.

Thời điểm Nhan An An từ trong phòng dạy học đi ra, Lâm Khả nhìn cô cười hắc chắc: “Chị An An, ăn trái cây, quả nho này rất ngọt.”

Nhan An An nhìn đến đầu sỏ gây tội đang bình tĩnh ngồi ở kia, quả nho cũng bị anh ăn cho biến dạng.

“Anh như thế nào lại tới nữa?” Cô hỏi.

“Chờ em.”

Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết cùng mở miệng chậc vài cái, Nhan An An vừa quay đầu nhìn, hai người liền lập tức im lặng.

Buổi tối, Tư Hành từ ở trong phòng tắm, Nhan An An chán đến mức liền lôi điện thoại ra nghịch, Giang Đại gửi cho cô một tin nhắn, còn tặng kèm theo voice của bản thân, đại ý chính là.

“An An, gần đây giáo sư Tư nhà cậu cũng oai quá ha ha ha ha…. ấn vô xem là một bài đăng CP(1), mình đoán chừng bài đăng là do hay cô trợ lý nhỏ của cậu đăng lên, tiêu đề ‘Mỗi ngày đều phát cẩu lương. Giáo sư Tư, đối với người ngoại là chó sói, còn đối với chị An An là cún con, thật làm người khác hâm mộ.”

Nhan AnAn liền xem thêm mấy bài đăng gần đây, liền thấy bình luận của Giang Đại đơn giản mà thô bạ, ‘Cẩu độc thân chớ lại gần.’

Nội dung mới nhất hôm nay là: Giáo sư Tư hôm nay lại tới phòng vẽ tranh, còn mua một đống trái cây đến, thật sự siêu ngọt!

Nhan An An nhớ lại quả nho mình ăn, thực sự ngọt sao? Cô như thế nào lại không thấy như vậy.

Lướt lên một chút.

“Hôm nay giáo sư Tư kêu người đưa tới một bó hoa.”

“Hôm nay giáo sư Tư cùng An An học tỷ nói chuyện phiếm ngọt đến mức khiến người khác ê răng, tôi đây cũng không dám kể.”

“Hôm nay học trưởng Uyển Thanh tới tìm An An học tỷ, hai người ở quán mì ăn mì, giáo sư Tư trộm đi theo, đến giữa giáo sư Tư còn hôn chị An An.”

“Hôm nay giáo sư Tư gọi điện thoại đến nhờ chúng tôi dặn dò An An học tỷ nhớ ăn đầy đủ.”

“.....”

Ngay từ đầu Nhan An An liền nghĩ đến Lâm Khả cùng Đoạn Tuyệt có cái gì cũng nói hết ra như vậy, để xem ngày mai cô giáo huấn hai cô nhóc đó như thế nào.

Chính là càng xem, thì trong lòng lại càng cảm thấy ấm áp.

Tư Hành tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra, hỏi cô: “Nhìn cái gì? Lại nghiêm túc như vậy.”


“Làm sao vậy?” Anh sốt ruột hỏi.

“Tư Hành, em yêu anh.”

Tư Hành dừng lại động tác của bản thân, này vẫn là lần đầu tiên, anh nghe tiểu nha đầu nói như vậy. Tư Hành đem cô ôm lại gần mình, như đang ôm trân bảo duy nhất của đời mình.

Rồi bế Nhan An An ném lên giường, lúc Tư Hành tính toán lấy đồ bảo hộ từ trong ngăn tủ ra, cô duỗi tay chặn anh: “Chúng ta từ hôm nay liền thực hiện kế hoạch thôi.”

Tư Hành nghi hoặc mà nhìn cô, suy nghĩ một chút, mở miệng: “Không phải còn phải chuẩn bị một thời gian nữa sao?”

Nhan An An dời tầm mắt đi chỗ khác, lẩm bẩm nói: “Hai chúng ta không có bệnh gì, khẳng định lúc sinh con sẽ vô cùng khỏe mạnh, hơn nữa cũng không nhất định….” Cô càng nói âm thanh càng nhỏ dần.

Tư Hành xác nhận lại một lần nữa: “An An, em thật sự nghĩ kỹ rồi sao?”

Nhan An An nhíu mày: “Anh như thế nào lại hỏi tới hỏi lui như vậy, nếu không thì thôi vậy.”

Cô muốn ngồi dậy, nhưng là bị Tư Hành dùng sức mà đè ở trên thân mình. Ánh mắt Tư Hành nóng rực, con người cũng sáng bừng, tất cả đều nói lên ý định của lúc này.

Nhan An An cảm nhận được hai người lúc này vô cùng khăng khít, Tư Hành dùng sức va chạm, so với lúc trước đều hết sức nhiệt tình cùng nghiêm túc.

Cô không nhớ rõ kết thúc là khi nào, chỉ nhớ rõ Tư Hành ở bên tai cô nhẹ nhàng mà nói: “An An, đời này cưới được em là hạnh phúc lớn nhất của anh.”


Có điều lúc ấy quá mệt mỏi, cô hướng về cổ anh cọ cọ, cái gì cũng không kịp nói.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Tư Hành chống một tay trên đầu nhìn cô.

“Tỉnh?”

Nhan An An gật gật đầu, “Ừm.”

Vừa mở miệng, thanh âm khàn khàn, cô sờ sờ yết hầu của chính mình, vươn tay đánh vào ngực Tư Hành, trách cứ nói: “Đều tại anh.”

Tư Hành sủng nịch mà cười: “Đều do anh.”

“Tả nhiên gần đây hợp tác với người khác mở một chỗ gọi là Nông Gia Nhạc, có muốn hay không cùng đến đi chỗ đó.”

Nhan An An nghi hoặc, “Tả Nhiên mở? Cậu ta không phải đã mở một quán bar, một nhà hàng, như thế nào lại mở thêm nữa vậy?”

Tư Hành: “Cậu ta tương đối nhàn.”

Đó mà là nhàn sao? Là có tiền mới đúng!

(1): Couple