Quá Độ Trầm Mê

Chương 17: Khách sạn



Trong phòng KTV nồng nặc mùi rượu, ồn đến đinh tai nhức óc. Ngu Diên ở đó hồi lâu, thái dương không khỏi từng trận đau nhức.

Gió đêm thổi vô cùng sảng khoái, cô muốn ngồi ngoài này thêm một lúc nữa. Nào ngờ Hứa Ngộ Đông còn chưa đi. Cô cứ ngẩn ngơ đứng ở cửa rồi thuận miệng hỏi: "Ngộ Đông, cậu đến đây chơi với bạn sao?"

Hứa Đoạt Hạ nhờ cô xem chừng Hứa Ngộ Đông. Cô vẫn luôn ghi nhớ, bèn thăm hỏi thêm vài câu.

"Ah, đúng đúng đúng." Hứa Ngộ Đông gượng gạo cắn môi dưới.

"Cậu học đại học Giang Nam à? Tôi nhớ nó rất gần đại học Bắc Kinh." Ngu Diên nhẹ nhàng nói: "Chị cậu có nhắc qua với tôi. Nếu cậu có việc gì mà tôi có thể giúp được, có thể tới đại học Bắc Kinh tìm tôi."

Hứa Ngộ Đông vội vàng nói vâng và cảm ơn.

Gió đêm thổi qua, thần trí cậu ta tỉnh táo được một chút thì phát hiện chuyện không ổn. Do đầu óc thiển cận, phát ngốc rồi, cậu ta mới gửi tin nhắn đó cho Tạ Tinh Triều.

Thật ra, với bộ dạng khi nãy, hắn sẽ không ra khỏi quán bar trong một thời gian ngắn. Còn Ngu Diên có lẽ từ ktv lầu hai đi lại. Nhìn cô ấy cũng không giống người sẽ đến quán bar vào giờ này.

Chỉ có điều, trông thấy dáng vẻ Tạ Tinh Triều ở trước mặt cô buổi tối hôm ấy, trong tiềm thức của cậu ta đã tự mặc định tuyệt đối không thể cho Ngu Diên thấy Tạ Tinh Triều bây giờ.

Hơn nữa, gặp phải Ngu Diên tại đây, ngay lúc này là việc chẳng ai ngờ tới.

Vì vậy cho nên trong lúc hỗn loạn đã gửi tin nhắn cho Tạ Tinh Triều.

Nhận được tin nhắn từ Hứa Ngộ Đông, Tạ Tinh Triều cũng không mấy nghi ngờ.

Nơi đây cách đại học Bắc Kinh chỉ có hai con phố, có thể thường xuyên bắt gặp sinh viên các trường khác nhau. Nhưng bây giờ đã gần mười một giờ, Diên Diên lúc này lại xuất hiện ở nơi như vậy. Hắn đang nghĩ không biết lý do tại sao và ai đã dẫn cô tới.

Hắn đứng dậy, bước vào toilet rửa mặt.

Hình ảnh thiếu niên phản chiếu trong gương sắc mặt nhợt nhạt, đồng tử đen như mực. Nước lạnh xối lên gột rửa đi không ít hơi men.

Hắn nhìn bản thân từ trên xuống dưới, sửa soạn lại tóc tai, chỉnh khuy áo và hạ phần tay áo xuống.

Vẻ chán đời và buông thả trước đó đã tiêu biến hơn phân nửa, trở thành thiếu niên ngoan ngoãn lễ phép, không có chút tính uy hiếp nào. Nhưng vết đỏ nơi khoé mắt kia thì vẫn phải cần một thời gian nữa.

Hắn gửi một tin nhắn cho Hứa Ngộ Đông: "Ở đâu?"

"Cửa ra vào."

Hứa Ngộ Đông không biết hắn đang muốn làm cái gì. Theo lẽ thường, sau khi nhận được cảnh báo thì việc cứ ngoan ngoãn trốn trong quán bar là cách bảo vệ hình tượng tốt nhất. Hoặc là bảo chủ quán sắp xếp phòng riêng rồi đợi ở trong đó. Ngu Diên không tìm được anh ta, mọi chuyện coi như êm xuôi.

Còn thế này chẳng phải tự chui đầu vào lưới à?

Có lẽ cô đứng bên ngoài đã hơn nửa tiếng đồng hồ. Gió đêm rất dễ chịu, thổi tới chút se lạnh.

Ngu Diên đang chuẩn bị quay về lầu hai thì cửa quán bar bị đẩy ra.

".. Diên Diên?" Người từ trong bóng tối bước ra với vẻ kinh ngạc.

Sau khi thấy rõ khuôn mặt hắn qua ánh sáng le lói từ bóng trăng và đèn neon, cô còn kinh ngạc hơn cả hắn: "Tinh Triều, sao cậu lại ở đây?"

Tạ Tinh Triều từng nói hắn đã không còn liên hệ gì với đám bạn xấu lúc trước nữa.

Đó chỉ là thời kỳ nổi loạn lầm đường lạc lối mà thôi.

Tuy rằng đi quán bar không phải việc gì to tát. Nhưng.. chuyện quá khứ khiến cho lòng Ngu Diên nổi lên cảnh giác cao độ.

Thiếu niên ngoan ngoãn nói: "Tôi đến cùng bạn."

"Bạn?"

"Ừm. Cậu ta bị cô gái mình thích đá rồi." Tạ Tinh Triều nói: "Trước kia, cậu ta vẫn luôn cho rằng cô gái đó cũng thích cậu ấy nên theo đuổi rất lâu. Hôm qua, cậu ta đã dày công lên kế hoạch tỏ tình. Kết quả là đối phương nói mình đã có người trong lòng, vốn không hề thích cậu ta, mà chỉ xem cậu như em trai thôi. Bây giờ nhìn thấy cậu ta liền rất chán ghét." Thiếu niên thấp giọng, từ tốn nói. Hắn đứng bên cửa, hơi tựa người vào, trong mắt nhuốm màu trăng nhàn nhạt, thần sắc ảm đạm mơ hồ.

Hứa Ngộ Đông lặng lẽ lùi ra sau vài bước, cố gắng hết sức xóa bỏ sự hiện diện của bản thân.

Ngu Diên: "..."

"Vậy nên tới đây uống với cậu ta một chút." Tạ Tinh Triều nói.

Thiếu niên bước ra khỏi bóng tối, môi hơi giương lên, trông rất đẹp, cũng rất đáng yêu.

"Đúng không?" Hắn quay đầu về phía Hứa Ngộ Đông.

Hứa Ngộ Đông cuống quít gật đầu.

Cửa quán bar mở toang, một chàng trai cao lớn rắn rỏi đi ra, trong tay vẫn còn ôm lấy chai bia, đỏ mặt tía tai. Vừa ra khỏi cửa cậu ta đã điên cuồng hét lên: "Đông Đông, em thật tàn nhẫn mà, lại bỏ rơi tôi thế này."

"Em nói xem tôi có chỗ nào không tốt. Em muốn gì tôi đều có thể cho em. Em nói xem.." Thân hình cậu ta bệ vệ, một khi ngã liền văng ra xa. Chốc lát lại ôm chặt thùng rác ven đường, vừa khóc vừa cười hệt như kẻ mất trí.

"Này, mày làm gì thế?" Hứa Ngộ Đông vội vàng chạy tới, muốn kéo cậu ta từ mặt đất dậy. Nhưng tiếc là cậu ta đã say khướt, có kéo thế nào cũng không dậy nổi.

"Chi bằng anh thanh toán hóa đơn trước nhé." Một nhân viên trong quán bar chạy ra, khó xử nói: "Đã khóc cả buổi ở đây rồi."

Lòng Ngu Diên rối bời. Cô bình tĩnh lại và sắp xếp mối quan hệ giữa những người này.

Bắt đầu từ Hứa Ngộ Đông và Tạ Tinh Triều.

"Hóa ra các cậu quen biết nhau à?"

Hứa Ngộ Đông vội gật gật đầu: "Quen chứ, quen chứ. Tôi và A Triều học cấp hai.. ờ, chung một chỗ. Thật ra cũng không thân lắm. Sau khi lên đại học mới thân."

"Ừm." Tạ Tinh Triều nói: "Chúng tôi đều báo danh trường ở Kinh Châu. Thường chơi bóng chung lúc nghỉ hè, cứ thế làm thân."

"Là cậu ấy thất tình sao?" Ngu Diên nhìn thiếu niên đang ôm thùng rác. Cậu ta bắt đầu nôn mửa, trông thảm cực kỳ.

Thiếu niên mang vẻ vô cảm: "Vừa uống rượu lại vừa khóc lóc."

"Biết thế đã không đi cùng cậu ta."

"Bảo họ đừng uống nhiều nữa, rất hại bao tử." Ngu Diên ngập ngừng nói.

Điều cô muốn nói thật ra là bảo Tạ Tinh Triều quay về trường hoặc là ký túc xá. Nhưng nghĩ kỹ lại, Tạ Tinh Triều giờ đã trưởng thành rồi. Cô cũng không nên quá kềm cặp hắn.

"Diên Diên, em cũng tới đây để uống sao?" Tạ Tinh Triều đột nhiên hỏi.

Ngu Diên không ngờ Tạ Tinh Triều vậy mà hỏi ngược lại cô. Cô đáp: "Không phải. Tôi ở phòng karaoke lầu hai. Một đàn anh thân thiết sắp rời trường đi thực tập. Chúng tôi tiễn anh ấy."

"Tối nay còn quay về không?"

"Chắc không về được nữa. Trường đã đóng cửa rồi."

"Không được." Hắn bật ra mà không cần suy nghĩ.

Giọng hắn trầm xuống, nhẹ nhàng nũng nịu nói: "Em không thể ở bên ngoài muộn như thế."

Ngu Diên luôn hết cách trước kiểu thỉnh cầu này của hắn. Mỗi khi như vậy, cô không khỏi muốn vò đầu nghịch tóc hắn, đáp ứng gần như toàn bộ yêu cầu mà hắn đưa ra.

Hứa Ngộ Đông từ sớm đã ba chân bốn cẳng chạy về quán bar. Nhưng cậu ta không cam lòng, mang theo nội tâm còn ngứa ngáy mà trốn ra sau cửa. Kết quả xém chút đụng trúng người. Cậu ta liếc mắt thấy Lộ Hòa đang khom lưng, không biết đã đứng nghe trộm từ bao giờ.

"Kịch bản này của A Triều khác với những gì đã nói với tụi mình lúc trước nha." Lộ Hòa chừa ra một chỗ cho Hứa Ngộ Đông.

Hứa Ngộ Đông hiểu ý. Thế là hai người một trái một phải vểnh tai lên nghe lén.

"Chết tiệt, Nhị Mao diễn cũng liều quá đấy chứ. Sao nôn ra được vậy? Tao nhớ nó uống chưa bằng một nửa của A Triều nữa."

"Diễn tàm tạm thôi. Đài từ thì không điểm, có hơi bị ngáo ngơ ấy." Hứa Ngộ Đông nói: "Còn Đông Đông là cái quỷ gì? Dựa vào cái gì mà gọi là Đông Đông?"

"Nhưng mà A Triều đối xử với chị gái này không bình thường nha." Lộ Hòa nghiêng người nhìn ra ngoài.

Quen biết Tạ Tinh Triều đã lâu, dáng vẻ lúc này của hắn cùng cách cư xử với người khác như vậy, quả thật là lần đầu tiên Lộ Hòa được trông thấy. Cậu ta chợt nhớ tới cuộc gọi vài ngày trước của Tạ Tinh Triều, về việc bảo cậu giả làm quản lý tiểu khu và nói chuyện qua điện thoại với hắn.

Tim Lộ Hòa đập thình thịch.

"Suỵt." Hứa Ngộ Đông kêu cậu ta im lặng. Cậu nói nhỏ: "A Triều thích cô ấy."

Là kiểu rất, rất thích đó.

Lộ Hòa sững sờ: "Vậy chị gái này.."

"Cô ấy hiện tại không có thích A Triều. Cùng lắm chỉ xem là em trai." Hứa Ngộ Đông nói: "Không thì nó cần phải giả bộ thành như vậy à? A Triều là người thế nào, chẳng lẽ mày còn không biết."

Lộ Hòa: "..."

Chị gái này ngoại trừ xinh đẹp và rất có khí chất ra, hình như còn được sống trong gia đình hạnh phúc, lớn lên dưới sự yêu thương che chở, chưa trải sự đời. Một mỹ nhân duyên dáng dịu dàng, mang vẻ đẹp tri thức liệu có chấp nhận những chuyện Tạ Tinh Triều từng làm trước kia không? Họ không phải người của cùng một thế giới.

"Vậy, cái này, hay là chúng ta khuyên A Triều đi. Đã không có hy vọng, chi bằng.. từ bỏ? Với ngoại hình cùng gia thế của nó, giờ còn đậu đại học Bắc Kinh, xem như có tiến bộ rồi. Muốn theo đuổi ai mà chả được."

Hứa Ngộ Đông lắc đầu.

Bản thân cậu ta cũng có chị gái. Cách chung sống thường ngày giữa cậu ta và Hứa Đoạt Hạ so với Ngu Diên và Tạ Tinh Triều thực sự là khác biệt ngày đêm.

"Cũng không hẳn là.. không có hy vọng." Hứa Ngộ Đông đột nhiên nói.

Cậu nói thêm: "Dù sao thì tên đầu heo này, mày đừng có đi gây rắc rối thêm cho nó nữa. A Triều cần giúp cái gì thì giúp cái đó là được."

Hai người sóng vai đứng ở đó.

Ngu Diên có khứu giác rất nhạy, cô ngửi thấy mùi rượu không ngừng tỏa ra từ người hắn. Cô hỏi: "Tinh Triều, cậu cũng uống à? Uống nhiều không?"

Thiếu niên quay mặt sang: "Diên Diên không thích tôi uống rượu sao?"

Trên người hắn có mùi rượu, khóe mắt và chân mày hơi đỏ, có thể nhìn ra được hắn có uống.

Nhưng vấn đề không nằm ở việc thích hay không thích. Mà chỉ là rất bất ngờ thôi.

"Nếu như tự tôi muốn tới đây. Em có giận không?" Hắn nhẹ giọng hỏi.

Ngu Diên nhất thời ngây người.

Thấy cô không trả lời, hắn rũ mắt: "Không sao đâu, tôi chỉ đến với bạn thôi."

"Tinh Triều, cậu đã mười tám tuổi rồi." Ngu Diên cân nhắc rồi nghiêm túc bày tỏ suy nghĩ trong lòng: "Uống ít rượu, hoặc là tới những nơi thế này, chỉ cần không quà thường xuyên thì không sao cả."

"Nhưng, chắc là em không thích nhỉ?"

Không thích người chỉ biết uống đến say mèm, chìm ngập trong hơi men, lấy rượu làm niềm vui thú.

Không thích kẻ trụy lạc, gàn dở, u ám và hung tàn.

Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười: "Tôi sẽ không làm những chuyện em không thích đâu."

Bầu không khí lúc này có vẻ đặc biệt kỳ quái.

Ngu Diên cảm thấy người trước mắt dường như cực kỳ xa cách, cực kỳ lạ lẫm.

Dưới ánh trăng bàng bạc, nhìn không rõ đường nét khuôn mặt mỹ lệ kia, mắt đen như nước mực, mặt trắng nhợt, môi đỏ đến lạ lùng. Tựa hồ vòng xoáy thăm thẳm muốn hút người ta vào đó.

Bản năng của Ngu Diên mách bảo rằng sự việc xảy ra tối nay cùng mọi lời Tạ Tinh Triều nói với cô hình như đều không bình thường. Hắn đang giấu cô điều gì đó.

Ngu Diên luôn thật lòng tin tưởng Tạ Tinh Triều. Bởi vì tin tưởng cho nên từ nhỏ tới lớn, cô không hoài nghi bất kỳ lời nào Tạ Tinh Triều nói. Mãi cho đến hôm nay, Tạ Tinh Triều quả thực chưa từng lừa dối cô lần nào.

Bất chợt, cửa lầu hai mở ra, một thanh niên bước xuống.

Tống Thu Thực tìm thấy cô, từ xa cất tiếng gọi: "Diên Diên?"

"Đàn anh." Ngu Diên hoàn hồn trở lại.

"Em đang ở đây à. Thảo nào đột nhiên không thấy đâu." Tống Thu Thực nói: "Trí Nam say rồi. Vừa nãy đột nhiên lớn tiếng kêu tên em, đòi đi tìm em. Tìm trong phòng ktv thế nào cũng không thấy, kết quả làm náo loạn chỗ đó luôn. Say tới nỗi ngay cả điện thoại của mình cũng mở không được. Gọi wechat em không nghe máy. Anh đành chạy ra ngoài tìm."

"Xin lỗi, khi nãy em tắt chuông. Cô ấy không sao chứ?" Ngu Diên bắt đầu sốt ruột: "Em quay về xem ngay đây."

"Không việc gì. Cô ấy nằm trên sô pha ngủ rồi." Tống Thu Thực cười: "Uống sạch cả bảy, tám chai bia đen."

Ngu Diên: "..."

"Đứng lâu bên ngoài sẽ lạnh, em cũng vào đi." Tống Thu Thực nói.

Đứng trên bậc thang, anh ta cao hơn Ngu Diên rất nhiều, theo thói quen mà vươn tay vỗ vỗ lên vai cô.

Tống Thu Thực học muộn, lớn hơn bọn cô tầm ba tuổi. Trước kia còn vô cùng quan tâm các cô. Động tác thế này cũng không có gì mờ ám.

Tạ Tinh Triều đứng trong bóng tối, Tống Thu Thực va phải ánh mắt hắn, nhất thời giật mình.

Ngu Diên cũng chú ý tới.

"Đàn anh, đây là em trai em." Cô giới thiệu với Tống Thu Thực: "Tinh Triều, sinh viên năm nhất mới vào đại học Bắc Kinh năm nay."

Điện thoại trong túi Ngu Diên chợt rung lên, cô nhìn thấy tên Thân Trí Nam.

"Tinh Triều, cậu đợi tôi một lát, tôi đi kiểm tra." Cô vội vã nói: "Đừng chạy lung tung, cũng đừng uống rượu nữa."

"Ừm." Thiếu niên ngoan ngoãn bất ngờ.

Tống Thu Thực thoáng liếc nhìn hắn.

Trong chốc lát chỉ còn hai người họ ở ngoài. Kinh Châu về đêm không mấy sôi động, trên phố lớn thênh thang đã vắng bóng người lẫn phương tiện đi lại. Chỉ sót lại đèn neon rải rác cùng chuyến xe buýt muộn chạy qua.

"Chào cậu." Anh ta nói với thiếu niên: "Tôi tên Tống Thu Thực."

"Tôi không phải em trai cô ấy." Thiếu niên rũ mắt, sắc mặt không đổi: "Hay đúng hơn là thanh mai trúc mã của cô ấy."

Tống Thu Thực nhướng mày: "Sư đệ, vậy cùng vào nhé?"

Anh ta là một người tinh tế, kín kẽ*. Kiểu người tâm tư phức tạp này thường bị thu hút bởi những người đơn giản, ngây thơ. Năm đó, sở dĩ anh ta quan tâm đến Ngu Diên và Thân Trí Nam như vậy, thuần túy là vì nội tâm đơn thuần và chân thành của họ.

(*七窍玲珑心: Thất khiếu linh lung tâm. Phép ẩn dụ để chỉ người phụ nữ không ngoan, thông minh, hiểu chuyện. Ngày nay cụm từ này được dùng để ám chỉ người tinh tường, linh hoạt, nhìn thấu sự đời. Truyền thuyết về 'Thất khiếu linh lung tâm' cũng chính là nói về trái tim hiếm lạ có 7 lỗ của Tỷ Can trong 'Phong Thần Diễn Nghĩa'. Tỷ Can là chú của Thương Trụ Vương, sau bị Tô Đát Kỷ xúi giục Thương Trụ Vương moi tim mà chết)

"Cậu giả vờ rất giỏi." Anh ta cười: "Nhưng tại sao không tiếp tục giả vờ trước mặt tôi?"

"Không cần thiết." Đối với người khác, hắn lười che giấu bản chất của mình.

"Không sợ tôi nói với Ngu Diên?"

Hắn nói: "Cô ấy sẽ tin tôi chứ không phải anh."

"Lừa gạt cô ấy cả đời như thế, không mệt à?"

"Chả sao cả."

Cảm xúc của hắn không chút nào dao động. Qua lại vài câu, Tống Thu Thực có thể nhìn ra hắn thuộc kiểu người hết sức ích kỷ, tuyệt đối không cảm tính, hành động rất cố chấp và không từ thủ đoạn. Chỉ là không biết tại sao lại nặng tình với Ngu Diên như vậy.

Rất thú vị.

"Sư đệ à, hay là cùng vào đi thôi." Hỏi xong những vấn đề này, Tống Thu Thực cười: "Ngu Diên rất được yêu thích. Nữ thần khoa toán ấy. Theo tôi biết thì có ba, bốn người phải lòng cô ấy."

Tạ Tinh Triều không nói gì.

Bình thường cậu ta rất kiệm lời, không bộc lộ suy nghĩ của mình, cũng hoàn toàn không mong cầu được chia sẻ hay giao tiếp với người khác.

Tiến vào phòng bao, trên sô pha đã có vài người đang ngủ. Ngu Diên thì chăm sóc cho Thân Trí Nam.

Trước đó, cô ấy ôm eo Ngu Diên khóc lớn một trận. Ngu Diên phải đi tìm nhân viên phục vụ xin nước đá rồi từ từ mớm cho cô uống. Cô nằm trên sô pha chật hẹp khóc lóc nỉ non: "Tớ khó chịu, hức, tớ muốn ngủ giường."

Phòng ktv quá nhiều người, rõ là không thể ngủ được.

Trông thấy bộ dạng của Thân Trí Nam, Tống Thu Thực ấn lấy thái dương, cảm thấy rất đau đầu.

"Anh sẽ đi đặt phòng cho cô ấy." Anh ta nói: "Anh có mang theo chứng minh thư."

Ngu Diên: "..."

Cô ấy vốn dĩ ngây thơ, lúc này nhìn người khác lại trông như sóc nhỏ bất ngờ bị kinh hãi. Gò má mềm mềm, cặp mắt hạnh không giấu nổi kinh ngạc.

"Đừng có nhìn anh như vậy." Tống Thu Thực cười khổ, giơ hai tay lên: "Anh đảm bảo sẽ không làm gì cô ấy. Không thì em có mang chứng minh thư theo không?"

Ra ngoài ăn bữa cơm thôi, sao có thể mang cả chứng minh thư bên người. Ngu Diên tự nhiên sẽ không mang theo.

"Vậy chỉ có thể dùng cái của anh thôi." Tống Thu Thực nói.

Ngu Diên cắn môi dưới, lén đi hỏi thăm xung quanh. Nhiều người còn rất phấn khích, muốn ở lại đây hát hò thâu đêm, cũng chẳng có ai mang chứng minh thư gì cả.

Về phần.. Tạ Tinh Triều cũng theo anh ta lại đây. Hắn đứng ngoài cửa, hiển nhiên không hề có ý muốn bước vào căn phòng nồng nặc mùi rượu và đầy người lạ này.

Cô tự động loại Tạ Tinh Triều ra. Thực lòng mà nói, trong ấn tượng của Ngu Diên, tuy là lý trí bảo với cô rằng suy nghĩ này quá đỗi hoang đường, nhưng với cô, hắn vẫn còn ở độ tuổi chỉ có trong sổ hộ khẩu mà thôi.

Ngu Diên vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của Tống Thu Thực.

Quan trọng hơn nữa là cô nghĩ rằng, nếu như hiện tại Thân Trí Nam còn tỉnh táo, cô ấy chắc chắn cũng bằng lòng.

Bên kia đường lớn có một nhà nghỉ tên Phong Lâm. Chỗ này rất nhỏ, không giống dạng kinh doanh theo chi nhánh, bên ngoài cũng không mấy khang trang.

Tống Thu Thực đến quầy lễ tân hỏi một chốc: "Vẫn còn nhiều phòng trống."

"Nào" Anh ta duỗi tay về hướng Ngu Diên, nhờ cô đỡ Thân Trí Nam lên.

Ngu Diên do dự.

"Bằng không thì em ôm cô ấy nổi chứ?" Tống Thu Thực cười rồi nhìn sang Tạ Tinh Triều đứng kế bên: "Hay là em muốn để cậu em trai bảo bối này của em ôm cô ấy?"

"Vậy sư đệ à, cậu bằng lòng không?" Anh ta nhướng mày, nhìn về phía Tạ Tinh Triều.

Vành tai Ngu Diên hơi đỏ lên, không đợi Tạ Tinh Triều trả lời, cô nói thẳng: "Đàn anh, anh ôm đi."

Tống Thu Thực ôm ngang eo Thân Trí Nam bế lên.

Thân Trí Nam cao một mét bảy, dáng tiêu chuẩn của con gái phương bắc, mảnh khảnh cao ráo. Chàng trai ôm cô vào lòng, ước lượng một chút rồi có vẻ tự nhủ: "Cô bé này, cũng nặng đấy chứ."

Ngu Diên vội chạy theo họ, ngoảnh đầu lại dặn dò: "Tinh Triều, cậu đợi chút."

Tạ Tinh Triều không lên tiếng.

Hắn nhìn bóng cô xa dần, đôi con ngươi đen láy không rõ đang nghĩ gì.

Việc đặt phòng rất thuận lợi. Họ đành phải thuê phòng giường đôi vì chỉ còn trống loại này. Tống Thu Thực đương nhiên không thể cùng ngủ với Thân Trí Nam. Anh ta uống không nhiều nên vẫn có thể thức đêm được.

Tuy nhiên, ngay khi mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, vừa đặt Thân Trí Nam lên giường thì cô ấy bất thình lình bật dậy khỏi giường: "Đàn anh."

Không hiểu thế nào lại chuẩn xác đến vậy, trực tiếp kéo tay áo Tống Thu Thực. Có làm cách gì cũng không chịu buông.

Mà vừa buông ra là khóc.

Ngu Diên: "..."

Tống Thu Thực bất đắc dĩ nói: "Anh ở đây với cô ấy, em trở về nói với mọi người trước một tiếng."

"Em muốn ngủ thì có thể quay lại đây đặt phòng. Muốn chơi thì cứ tiếp tục chơi. Anh ở đây đợi cô ấy ngủ sẽ lập tức quay về."

Ngu Diên chỉ có thể đồng ý.

Khi về lại, Tạ Tinh Triều quả nhiên vẫn ở yên đó ngoan ngoãn đợi cô. Thấy chỉ có một mình cô quay lại, hắn cũng không hỏi nhiều. Kỳ thật, hắn vốn vô cùng lãnh đạm. Đối với chuyện của người khác, hắn không quan tâm. Hắn chỉ yên lặng cùng cô trở về.

"Tôi đi nói với bạn học một tiếng." Ngu Diên nói.

Vào phòng bao, thật sự có người hỏi tới: "Đàn anh Tống đâu?"

"Đang ở cùng Nam Nam." Ngu Diên nói.

"Ô!" Một người khác hô lên.

"Hai con người này, có phải sớm đã để ý nhau rồi không nhỉ." Vu Tùng Tín hỏi.

"Lúc trước giấu kỹ quá luôn ấy. Sao chẳng ai trong chúng ta biết hết vậy."

Ngu Diên lập tức bị vây quanh. Cả Tống Thu Thực và Thân Trí Nam đều là người giao thiệp rộng rãi. Chẳng mấy chốc cô trở thành trạm tin tức sốt dẻo.

Ngu Diên rất hiếm khi gặp phải loại tình huống này, thật tình không biết phải xử trí như thế nào. Cô quen biết không nhiều, phần lớn thời gian đều tập trung vào việc học, tám chuyện cực kỳ ít. Tình hình hiện tại còn chưa nắm rõ, Ngu Diên không muốn từ những lời nói bừa của mình mà lan truyền tin đồn xấu. Cho nên chỉ có thể chọn cách im lặng.

Đột nhiên, một ly rượu được nhét vào tay cô. Là một nam sinh tên Lý Hiểu. Người này bình thường cũng không mấy khi nói chuyện với Ngu Diên. Nhưng lúc này lại cười xấu xa: "Đã giữ bí mật không nói, vậy thì uống một ly, uống một ly đi, thay cho Tống sư huynh và Trí Nam."

Ngu Diên không giỏi ăn nói, cũng không quen với tràng cảnh trước mắt. Cô ngập ngừng nhận lấy ly rượu. Tiếng reo hò xung quanh dần lớn lên. Ly trong tay Ngu Diên hệt như than nóng. Cô nhắm mắt, nín thở, thắt chặt lòng, trực tiếp một hơi uống cạn.

Có người vỗ tay.

Lý Hiểu, người đưa rượu cho cô ngơ ngác: "Ngu Diên, sao cô uống hết vậy. Đây là.."

Đây không phải loại bia thông thường, mà là cocktail pha chế đặc biệt, có nồng độ rất cao.

Ngu Diên bắt đầu ho sặc sụa.

Thiếu niên điển trai xa lạ vẫn luôn đứng dựa vào cửa. Hắn không thích môi trường bên trong. Tầm mắt chỉ dừng lại trên người cô. Lúc này hàng lông mày thanh mảnh đã nhíu lại. Hắn bước vào.

Không một ai quen biết hắn. Nhưng cũng không có người nào dám hỏi quan hệ giữa hắn và Ngu Diên.

"Không, không sao." Khuôn mặt trắng nõn thuần khiết của cô đỏ bừng, đôi mắt hạnh ngấn nước như vừa mới bị người ta bắt nạt dữ dằn lắm. Bày ra bộ dáng không rõ là đang oan ức hay đáng thương.

Xung quanh ồn náo không ngớt, râm ran khó chịu.

Hơi men bốc tới đỉnh đầu, Ngu Diên mơ màng ngồi xuống sô pha.

Mọi người hiếm khi được thấy cô uống rượu, càng thêm hưng phấn mà ầm ĩ cả lên.

Đến khi hắn bước vào cửa.

"Tinh Triều?" Trông thấy mặt hắn, cô nở nụ cười ngây ngốc.

Có lẽ đây là cảm giác tin tưởng từ trong tiềm thức, khi vừa thấy hắn, cô liền lập tức buông bỏ đề phòng. Cả người ngã thẳng ra phía sau. Tiếp đó thì không còn biết gì nữa.

* * *

Hôm sau, Ngu Diên tỉnh lại.

Rèm cửa sổ chắn đi ánh mặt trời, nhưng cũng không thể chặn lại toàn bộ. Một vài tia sáng xuyên lên sàn nhà.

Đầu óc cô trống rỗng.

Huyệt thái dương đau nhói một trận, cái gì cũng không nhớ.

Cô nằm trên chiếc giường xa lạ, xung quanh.. nhìn cách bố trí thì hình như là một khách sạn.

Tim Ngu Diên như bị trào đến cuống họng. May là ngoài cảm giác nôn nao khó chịu sau khi say ra, thân thể không có gì bất thường. Quần áo cũng là bộ đồ tối qua mặc, vẫn còn ngay ngắn chỉnh tề.

Nhưng, cô quay mặt qua.

Trên giường vậy mà còn có người.

Có vẻ như đang hơi cuộn tròn lại.

Người hắn cao, tay chân thon dài. Tuy rằng cố tình chỉ chiếm một góc nhỏ xíu, hình như là có ý muốn cách xa cô một chút. Cho nên tư thế ngủ lúc này không được thoải mái.

Gương mặt đẹp vô cùng, dù lại gần cũng không thấy tì vết, hàng mi dài và dày như lông quạ, môi đỏ mọng, hô hấp đều đặn, hiển nhiên chưa tỉnh dậy.

Ngu Diên: "..."

Trong khoảnh khắc trước khi kịp hiểu ra và lấy lại sự tỉnh táo, cô đã không thể khống chế âm lượng của mình.

Lông mi hắn khẽ run. Hắn từ từ mở mắt, trong đôi mắt vẫn còn ngái ngủ. Hắn dụi mắt, mơ màng nhìn về phía cô, đôi môi xinh đẹp khẽ mím lại.