Quá Hạn

Chương 3



Nghe được câu trả lời như vậy, Ôn Từ không thể nói rõ là bất ngờ hay như đã dự liệu, im lặng mấy giây, chỉ hỏi: “Tại sao?”

“Không tại sao cả, chỉ là tuỳ tiện nói nhảm thôi.” Vệ Mẫn duỗi tay lấy một bát mì khác trên bàn, mùa đông nhiệt độ thấp, hình như đã không còn nóng nữa.

Cậu dùng đũa trộn đều, ngẩng đầu nhìn Ôn Từ, hình như có hơi bất ngờ: “Cậu sẽ không cho là thật chứ? Hay là… cậu thật sự yêu thầm tôi?”

Ôn Từ còn chưa tiếp lời, Lâm Hiệu đã hậm hực trước, “Con người cậu làm sao thế?”

“Tôi thế nào, không phải các cậu rất rõ sao?” Vệ Mẫn đặt đũa xuống, đầu và bụng đều đau, nét mặt nhìn hơi mất kiên nhẫn: “Sau này ít xen vào chuyện người khác đi.”

“Cậu——”

“Hiệu Hiệu.” Ôn Từ giữ Lâm Hiệu lại, “Bỏ đi.”

“Cái này sao có thể bỏ được, nếu như để lão Trịnh, hay bố mẹ cậu biết được……”

“Bọn họ sẽ không tin đâu.” Ôn Từ giữ bình tĩnh, so với Lâm Hiệu càng giống người ngoài cuộc hơn, “Tớ coi như bị chó cắn một cái, đi thôi, quay về.”

“Này, con người cậu sao vậy,” Đỗ Khang muốn phản bác, bị ánh mắt của Vệ Mẫn đè lại, cúi đầu ăn hai đũa mì, vẫn không nhịn được: “Chuyện này rốt cuộc là sao? Tin đồn đó thật sự là mày truyền?”

“Quỷ mới biết.”

Vệ Mẫn theo bản năng muốn chạm vào thuốc lá, Đỗ Khang hì hà hì hục húp mì, vừa ăn vừa nói: “Đừng tìm nữa, bác sĩ bảo mày bỏ hút thuốc hai ngày.”

Lông mày cậu vô thức nhăn lại, nhưng cũng không nói gì.

“Không đúng, mày không biết là ai truyền, thế sao mày còn thừa nhận?” Đỗ Khang hắng giọng: “Vừa rồi là ai, chắc mày cũng không biết đâu nhỉ?”

Vệ Mẫn nhìn cậu ta.

“Hạt giống chủ chốt của lớp Xã hội, mấy người chủ nhiệm Giang chăm như bảo bối vậy, mày nói xem không dưng mày chọc cô ấy làm gì, ngộ nhỡ cô ấy đi báo với chủ nhiệm Giang, so ra còn nghiêm trọng hơn mấy vụ đánh nhau lẻ tẻ của mày.”

Vệ Mẫn khó hiểu muốn cười, “Bảo bối thế nào?”

“Mày nghĩ sao.” Đỗ Khang bê bát mì của cậu lên: “Ăn nữa không? Không ăn để tao ăn cho.”

Cậu lắc đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một ngày u tối, gió lạnh hoành hành, như thể một cơn bão tuyết lớn đang hình thành.

Ôn Từ và Lâm Hiệu đi được nửa đường, mắt thấy lại có tuyết rơi, cả hai bước nhanh hơn, đội gió lạnh chạy vào trong tòa nhà.

“Làm sao bây giờ?” Lâm Hiệu chưa gặp loại chuyện này bao giờ, cũng chưa từng tiếp xúc với loại người như Vệ Mẫn, cứ cảm thấy khó đối phó khó xử lý.

“Khỏi quan tâm, dù bây giờ tớ có cố gắng làm rõ đi nữa, cũng chẳng mấy người tin, không bằng không để ý, dù sao tin đồn cũng chỉ là tin đồn, sẽ không bao giờ thành thật.” Ôn Từ bám vào tường đi lên tầng, tình cờ gặp được bạn học quen biết nhiều chuyện, chỉ cười nhạt một cái: “Cậu thấy có thể không?”

Cô gái xua xua tay, cũng cười theo: “Tớ nói vậy thôi, chứ sao cậu thích chàng trai như thế được, vậy cũng quá tầm thường rồi.”

Có vẻ tin đồn đã bị chôn vùi cùng cơn bão tuyết sắp tới.

Sau mấy ngày êm đềm, buổi tối thứ Hai, cục khí tượng An Thành phát cảnh báo có bão tuyết, Lâm Hiệu đi hóng chuyện ở lớp bên cạnh, “Nếu có bão tuyết thật, có thể nhà trường sẽ cho nghỉ một tuần.”

Tin tức này vừa xuất hiện, mọi người đều có chút rục rịch, hận không thể để tuyết rơi mau hơn lớn hơn, buổi tối thỉnh thoảng lại có người ngó ra ngoài cửa sổ nhìn.

Đáng tiếc tính một đằng ra một nẻo, mãi đến khi tan học, cũng chỉ có gió thổi mạnh hơn thôi.

Ôn Từ và Lâm Hiệu cùng đi đến cổng trường.

Hàng cây khô héo hai bên đường lắc lư trong đêm đông, Lâm Hiệu đội cái mũ của áo lông vũ lên, “Vậy tớ đi trước nha, cậu đi đường chú ý an toàn.”

“Được, ngày mai gặp.”

Ôn Từ ôm lấy cổ áo, đi bộ về phía trạm xe buýt ở hướng nam, mùi khoai lang thoảng thoảng dọc đường, cô hít hít mũi, lúc ngang qua gian hàng còn lưỡng lự mấy giây, cuối cùng vẫn lựa chọn đi qua.

Để giờ cao điểm học sinh không phải chen lấn khi đi xe, học kỳ trước Trung học số Tám đã thi hành chính sách tan học, khối 10 kết thúc tiết tự học buổi tối trước hai mươi phút.

Nhưng lúc đến trạm xe, Ôn Từ vẫn gặp phải mấy nam sinh lớp 10.

Bọn họ người đứng người ngồi xổm bên lề đường, cao cao gầy gầy, mặc phong phanh chiếc áo khoác đồng phục, cười đùa vui vẻ, cô cẩn thận tránh đi, đứng ở trong góc.

Trong lúc đợi xe, Ôn Từ nhớ lại đề toán trong tiết tự học, không quá để ý đến mấy người đi qua đi lại bên cạnh, gió thổi gió ngừng, đột nhiên chóp mũi ngửi được hơi khói.

Cô ra vẻ vô tình, lại giống như bị bản năng thúc giục, nghiêng đầu nhìn sang hai bên.

Nhóm con trai cười đùa bên trái không biết rời đi từ lúc nào, trạm xe lúc trước đông đúc, lúc này chỉ còn lác đác mấy người.

Mà bên phải cách cô một cái thùng rác.

Chàng trai mặc chiếc áo phao dài màu đen, để tay ở trong túi đứng đó, dáng người rắn rỏi linh hoạt, cậu không hút thuốc, nhưng trên người vẫn ám mùi khói.

Ngửi không thơm, nhưng không quá hăng.

Ôn Từ bình tĩnh thu hồi ánh mắt, không hỏi sao cậu lại xuất hiện ở đây, đợi xe đến, chỉ mình cô đi lên.

Khoảnh khắc nhét đồng xu, cô nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, mí mắt giật giật theo.

Hầu hết trên xe đều là học sinh của các trường lân cận, Ôn Từ tiến lên vài bước, ngồi xuống chiếc ghế đơn gần cửa.

Vệ Mẫn không dừng lại, nghiêng người đi qua cô.

Được ba trạm, Ôn Từ đã hơi lơ đễnh, mấy lần muốn quay đầu lại nhìn đều phải kìm nén, mãi đến lúc xuống xe, mới vội nghiêng đầu nhìn.

Chàng trai ngồi ở hàng cuối cùng, tựa đầu vào lưng ghế, không nhìn rõ mặt.

Tay Ôn Từ nắm lấy lưng ghế, không nhìn thêm nữa, đợi cửa xe mở ra, bước nhanh xuống dưới, gió tuyết rất nhanh đã làm mờ bóng dáng cô.

Xe buýt rời khỏi trạm dừng.

Bóng dáng màu đen vụt qua.

Ngày hôm sau có bão tuyết, chủ nhiệm lớp gọi điện thông báo tạm nghỉ học, chuyện tối qua Ôn Từ không để trong lòng, đợi đến lúc quay lại trường, lại nghe thấy tin đồn mới.

Nhân vật chính không đổi, nhưng chủ đề thì đổi.

Cô yêu thầm cậu, thành cậu theo đuổi cô.

“Cậu ta không đưa tớ về nhà, cậu ta chỉ tình cờ đi cùng chuyến xe buýt với tớ thôi.”

“Tớ không biết cậu ta xuống xe từ lúc nào nữa.”

“Tớ thật sự không quen cậu ta.”

……

Suốt buổi sáng, không biết Ôn Từ đã phải giải thích ngắn gọn chuyện ngoài ý muốn tối đó với các bạn bao nhiêu lần.

Có thể luôn có những nhân chứng không hiểu rõ tình hình, nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng mờ ám, mà những đương sự như cô lại không hay biết gì.

Dường như ở độ tuổi học sinh, mấy chuyện tầm phào thế này dễ khiến người ta trò chuyện say sưa nhất.

Im lặng không phải là im lặng phản bác, mà là ngầm thừa nhận.

Ôn Từ không hiểu, cũng không biết, cậu nói dối như thế, lan truyền tin đồn như vậy, rốt cuộc đối với cậu có lợi ích gì.

Lẽ nào chỉ là thú vui thôi?

Ôn Từ chưa bao giờ hối hận với bất kỳ quyết định nào mà bản thân đưa ra, nhưng ngay lúc này cô lại hối hận vì sự không đành lòng và cảm thông nhất thời hôm ấy.

Đáng ra cô không nên bước chân vào con hẻm đó.

Bão tuyết vừa ngừng, Trung học số Tám bỏ tiết tự học buổi tối, đến tối trừ học sinh nội trú, toàn bộ học sinh ngoại trú đều tập trung ngoài sân trường chen chúc trên con đường lớn.

Ôn Từ không biết tối đó Vệ Mẫn xuất hiện là trùng hợp hay cố ý, nhưng mọi người nói quá nhiều, cũng sợ lại dính dáng đến rắc rối nào đó với Vệ Mẫn, sau giờ học ngồi ở lớp một lúc lâu, đợi đến khi trời gần tối mới rời đi.

Trời lạnh, sân trường nhanh chóng vắng vẻ.

Cô từ tòa nhà dạy học đi ra, đi qua sân bóng rổ, đụng phải ba bốn nam sinh đi đến, cũng không phải gương mặt xa lạ gì, đều là mấy người thường xuyên đọc bản kiểm điểm.

Mặc dù Ôn Từ không muốn quen, nhưng nhìn nhiều nghe nhiều rồi, tự nhiên thấy quen mắt, cô không muốn đụng chạm, bước nhanh rời đi.

Người trước mặt như đang cố ý, cô sang trái họ cũng sang trái, suýt chút nữa cô đã đâm đầu vào một người trong đó, mùi hôi gần trong tầm tay.

Ôn Từ đột ngột lùi lại.

“Bạn học, sao cậu còn lao mình vào vòng tay người ta vậy nè?” Nam sinh mặc áo khoác màu xanh cong môi cười, nhưng nhìn chả thân thiện gì, mấy người khác cũng cười ồ lên.

Ôn Từ không muốn lằng nhằng, “Xin lỗi.”

Rõ ràng người này đang cố ý kiếm chuyện, duỗi tay muốn kéo cô lại, đột nhiên một chiếc bật lửa từ bên cạnh phi đến, đập thẳng vào cổ tay cậu ta.

“Đệch.”

Ôn Từ và người đàn ông mặc áo khoác đồng thời nhìn sang.

Hình như chàng trai không có nhiều quần áo, mỗi lần gặp mặt đều mặc chiếc áo phao màu đen ấy, không kéo khóa kéo, bên trong chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng.

Hai tay cậu đút túi quần, lạnh lùng đứng cách đó không xa.

Người đàn ông mặc áo khoác lại chửi một tiếng, hình như muốn động tay với cậu, bị đồng bọn kéo lại kịp, “Anh Bân, còn đang ở trong trường, đừng cứng chọi cứng với nó.”

Mấy người chửi đổng rồi bỏ đi.

Ôn Từ đứng yên tại chỗ, lúc trước hối hận không dao động, lúc này lại hơi lung lay, cô nhìn cậu đến gần, tâm trạng có chút phức tạp: “………… Cảm ơn.”

“Đừng khách khí.” Vệ Mẫn nhặt chiếc bật lửa trên mặt đất lên, cất vào trong túi, từ trên cao nhìn xuống cô: “Chưa đi à?”

Đoạn đối thoại quen thuộc.

Không biết Ôn Từ lấy dũng khí từ đâu, nửa thăm dò nửa oán hận hỏi lại: “Cậu cũng chưa đi?”

“Nếu tôi đi rồi, hôm nay cậu không đi nổi đâu.”

“Ở đây là trường học.” Ôn Từ nhắc nhở.

Cậu khẽ nhướng mày, “Có muốn tôi gọi bọn họ quay lại không?”

Ôn Từ không nói nên lời, tự đi về phía trước, trong lòng vừa loạn vừa mâu thuẫn, dường như có rất nhiều điều để nói, lại không biết phải mở lời thế nào.

Trong bóng tối, hai bóng dáng một trước một sau.

Mùa đông đến, đài phun nước trong trường không mở nữa, Ôn Từ không để ý dưới chân, giẫm phải một cành cây khô.

“Răng rắc.”

Giống như tiếng đá viên vỡ vụn.

Cô dừng bước chân.

Vệ Mẫn không nhanh không chậm đi đến.

“Cậu cố ý?” Ôn Từ nhìn cậu, càng chắc chắn hơn: “Tối hôm đó ở trạm xe buýt, cả tin đồn hôm nay, đều do cậu cố ý.”

Vệ Mẫn cũng thẳng thắn nói: “Phải.”

Cô vẫn còn một câu hỏi: “Tại sao?”

“Sao trăng gì nữa.” Cậu cụp mắt xuống, trong mắt là ý cười nhàn nhạt, lời nói ra khiến người ta kinh ngạc: “Tôi thích cậu đó.”

==========

Tác giả có thời muốn nói:

Ôi.

Cái miệng của Vệ Mẫn (thở dài)