Quá Mức Cố Chấp

Chương 33



"Ai mua sữa chua thế?"

Buổi chiều Thời Niệm kết thúc giải phẫu, quay về văn phòng, nhìn thấy trên bàn có hai hộp sữa chua, vặn nắp ra, uống một ngụm, cảm giác không tệ lắm.

Dựa vào cửa văn phòng, hỏi mấy người bên ngoài:

"Biết tôi mới vừa phẫu thuật xong, tri kỷ thế?"

Hôm qua cô về phòng cũng thấy, dạo gần đây luôn có một chút đồ ăn vặt linh tinh, bánh kem, bánh mì, sữa chua, bánh quy, mỗi lần một thứ.

"Chị đoán xem." Tiểu Trương đi tới, dựa cạnh cô, cười hì hì nói: "Là một đại soái ca hào hoa phong nhã, khí chất ngời ngời!"

Thời Niệm chớp chớp mắt, kinh ngạc nói:

"Thật à? Ai thế?"

Sao cô không nhớ khoa mình có một người như vậy? Là thực tập sinh? Hay bác sĩ luân chuyển? Cô đúng là không có chút ấn tượng nào cả.

Tiểu Kiều đang ngồi uống trà phía trước, nhìn Thời Niệm, cố tình kéo dài âm điệu, "Chính là ____"

"Cốc cốc cốc" một âm thanh vang lên ngắt lời Tiểu Kiều, người đứng ngoài cửa nhìn các cô, "Tôi vào có tiện không?"

Cố Vũ?

Thời Niệm sửng sốt.

Không đợi cô mở miệng, Tiểu Trương đứng bên cạnh đã kích động, vội nói:

"Được, đương nhiên là được, phó giáo sư Cố mau vào đi, hiện tại anh không bận à?"

Cố Vũ cười, gật đầu với mọi người, tay cầm một tập tài liệu, còn kẹp thêm một túi sữa chua trái cây, đặt trên bàn, nhìn Thời Niệm, nói:

"Lần này gặp được bác sĩ Thời rồi, mấy lần tới đây cô không phải đang làm phẫu thuật thì cũng đang chuẩn bị cho ca mổ."

Mỗi lần?

Thời Niệm nhìn Cố Vũ đặt đồ xuống, lại nhìn thứ mình đang cầm, đều là Cố Vũ mang tới, sao cô không biết gì thế?

"Ai nha," Tiểu Trương xua xua tay, "Bác sĩ Thời tương đối bận, nhiều người đặt cô ấy phẫu thuật lắm, đa số đều sắp sẵn lịch rồi."

"Đúng là lợi hại thật." Cố Vũ nhìn Thời Niệm, khen ngợi: "Tôi đã sớm nghe danh bác sĩ Thời rồi."

Thời Niệm cười cười, không đáp lại, chỉ nhìn tập tài liệu trên tay Cố Vũ.

"Phó giáo sư Cố tới có chuyện gì sao?"

Cỗ Vũ giơ văn kiện trên tay lên, giải thích: "Lần trước tôi hứa với cô sửa chữa lại một chút, đóng dấu lại lần nữa, gần đây cũng có tham vấn các lão sư khoa khác, có ý tưởng mới gì đều đã viết lại, cô xem thử xem có thể áp dụng được gì không."

Tiểu Trương chớp chớp mắt, tầm mắt quét qua quét lại hai người trước mặt.

"Anh sửa lại một lần rồi sao?" Thời Niệm có chút kinh ngạc, tiếp nhận văn kiện trong tay Cố Vũ, bước vào văn phòng, "Thế thì anh nên gọi đến mới phải, tôi cho người qua lấy là được, đỡ phiền anh chạy tới một chuyến."

Khu các cô là giường bệnh, Cố Vũ lại làm việc ở khoa giáo khoa tầng hành chính, bệnh viện còn xếp riêng cho hắn một văn phòng, gần đây cô còn nghe nói phó giáo sư Cố rất được hoan nghênh ở bệnh viện.

Thỉnh thoảng sẽ mở một cuộc thảo luận học thuật, nghiên cứu đề tài, đề án tiếng Anh, cái gì cũng có, bầu không khí chuyên nghiệp như nước ngoài.

Hơn nữa, bản thân Cố Vũ giá trị nhan sắc cũng cao, lại có thêm thân phận phó giáo sư, được người ta hoan nghênh cũng không có gì kì quái.

Lúc cửa văn phòng đóng lại, Tiểu Trương nhịn không được thò qua, ghé vào trên ván cửa, vẫy vẫy tay với mấy người bên ngoài, miệng lúc đóng lúc mở:

"Mọi người nghe không?"

Cô ngửi được mùi bát quái à nha.

Tiểu Kiều lột vỏ chuối, cắn một miếng, nhìn Tiểu Trương, cười:

"Cô cứ nghe lén đi, Thời Niệm mà phát hiện ra thì sẽ kéo cô đi phẫu thuật nguyên ngày với cô ấy."

Tiểu Trương lập tức suy sụp, thành thành thật thật quay về, cô không muốn tham gia phẫu thuật đâu, quá mệt mỏi, một ca tiếp một ca, vào phòng giải phẫu không biết phải mấy tiếng mới có thể ra.

Có hộ sĩ tiến vào, trên tay cầm một túi trái cây lớn, đặt ở bàn dài của văn phòng.

"Này, chia cho các cô một chút."

"Của ai đấy, hôm nay sao nhiều người tặng trái cây thế?" Đỗ sư tỷ từ bên ngoài tiến vào, thuận tiện lấy một quả cherry đã rửa sạch, "Người nhà bệnh nhân nào đưa thế?"

"Không phải," hộ sĩ cười nói: "Là của phó giáo sư Cố, người vừa mới vào văn phòng ấy."

Tiểu Trương nghe thế, "Cọ" một tiếng bật dậy, lập tức nói:

"Cô xem! Tôi đã nói là có ẩn tình mà!"

Ba hôm hai bữa tặng quà đến khoa bọn họ, tần suất này của phó giáo sư Cố không phải cao bình thường đâu, tám phần là coi trọng bác sĩ Thời rồi!

Cái gì cũng không trốn được hỏa nhãn kim tinh của Trương Bội Bội cô!

"Nói là chị gái hắn trước đây nằm viện được chăm sóc rất tốt nên gửi chút trái cây đến," hộ sĩ nhìn mọi người, rất "tốt bụng" bồi thêm một câu:

"Chị gái hắn chính là Cố Đình."

"Cố Đình?"

"Cố Đình??"

"Cố Đình!!!"

Trương Bội Bội há hốc miệng, sửng sốt hồi lâu, mới lẩm bẩm nói:

"Má ơi, trông có giống nhau tẹo nào đâu."

Cô khá ấn tượng với Cố Đình, đúng là không tin được Cố Đình thế mà lại là chị gái phó giáo sư Cố.

Kể cả vị em trai hung dữ lúc Cố Đình xuất hiện, hai người này mới đúng là chị em, so sánh với phó giáo sư Cố thì đúng là.

Sách, một trời một vực.

____

"Hình như tôi," Cố Vũ theo Thời Niệm vào văn phòng, nhân tiện đóng cửa lại, cười nói: "Còn chưa biết phương thức liên lạc với bác sĩ Thời."

Cố Vũ nhìn Thời Niệm, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, hắn còn tưởng phải mất một thời gian nữa, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể lấy được số điện thoại.

"Điện thoại nội tuyến ấy," Thời Niệm quay đầu, nhìn Cố Vũ vẫn đang đứng một chỗ, chỉ vào sofa đơn bên cạnh, nói: "Ngồi đi."

"Trong bệnh viện có điện thoại nội tuyến," Thời Niệm rót cho hắn chén nước, giải thích: "Chắc là do anh mới tới nên bên nhân sự chưa kịp cấp cho anh danh sách số điện thoại nội bộ, một danh sách rất dài đấy, mỗi tầng mỗi khoa đều có một cái, anh trực tiếp gọi máy bàn là được, còn không thì anh nối máy với phòng hành chính tổng hợp, bên đó cũng sẽ nối máy cho anh."

"Vậy... Vậy à?" Biểu tình trên mặt Cố Vũ cứng đờ, "Tôi chưa biết có chuyện này."

"Tiện lắm," Thời Niệm ngồi xuống, "Thêm một số '0' đằng trước là gọi vào số nội thành, thêm hai số '0' là gọi toàn quốc."

Thời Niệm lật văn kiện trên tay, nội dung viết rất chi tiết, vô cùng phong phú, có vẻ rất đầu tư, nhưng.... Không có tác dụng với cô lắm, rất ít thứ có thể áp dụng.

An tĩnh vài giây.

Thời Niệm nhìn Cỗ Vũ đang ngồi bên kia, thuận miệng nói:

"Phó giáo sư Cố hiện tại công tác chính là ở bệnh viện hay bên đại học A thế?"

Cô nhớ rõ Cố Vũ là phó giáo sư hệ toán học của đại học A, được mời làm đặc sính viên của mấy bệnh viện, nhưng có vẻ như tần suất lui tới bệnh viện bọn họ vẫn là nhiều nhất.

"Bên trường học rất ít tiết, tương đối rảnh rỗi."

Thời Niệm gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu an tĩnh đọc văn kiện trên tay.

Không khí lại rơi vào an tĩnh.

Cố Vũ nhìn Thời Niệm, ngữ khí vô cùng tự nhiên, giống như đang nói chuyện phiếm với cô:

"Nghe nói bác sĩ Thời ở Giang Đô? Vậy thì tiện nhỉ, cách bệnh viện cũng gần."

Thời Niệm dừng lại, giương mắt nhìn hắn.

Nếu cô nhớ không lầm thì trừ chủ nhiệm của cô, không một đồng nghiệp nào biết cô mua phòng ở đâu, cả bệnh viện gần như không ai biết cô ở Giang Đô.

"Chị cả nói cho tôi biết."

Cố Đình?

Thời Niệm chau mày.

"Hẳn là A Thành nói với chị ấy," Cỗ Vũ uống ngụm nước, "Giang Đô là sản nghiệp của Cố thị, A Thành ở chỗ đó cũng có vài căn."

Thời Niệm im lặng, trầm ngâm một lát, đột nhiên nói một câu:

"Ý anh là."

"Hả?"

"Cố Thành nói cho Cố Đình biết?" Thời Niệm không máy tin tưởng lời này của Cố Vũ, "Quan hệ của bọn họ tốt thế à?"

"...."

Tươi cười trên mặt Cố Vũ cứng đờ, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.

"Hẳn là thế đi," Cố Vũ nghĩ nghĩ, "Hoặc không thì là bí thư của hắn nói, được nhiên cũng có thể là do chị cả tự tìm hiểu được."

Thời Niệm nhìn chằm chằm Cố Vũ một lúc, nhịn không được hỏi một câu:

"Quan hệ bình thường của mọi người.... rất tốt à?"

Vừa thấy biểu tình của Cố Vũ, Thời Niệm lập tức nói: "Ngại quá, tôi không có ý gì đâu, anh cứ coi như"

"Không tốt."

Cố Vũ ngắt lời cô, nói trắng ra, không hề do dự, nhìn thẳng vào mắt Thời Niệm, lặp lại một lần nữa.

"Không tốt, quan hệ của chúng tôi không tốt lắm."

"Vậy... vậy à?"

Thời Niệm có chút xấu hổ, Cố Vũ nói thẳng ra thế, cô ngược lại không biết nên làm gì.

"Đúng vậy," Cố Vũ cười, đứng dậy, đặt lại cái ly lên bàn của Thời Niệm, "Quan hệ của chúng tôi vẫn luôn không tốt."

"Bác sĩ Thời, cô có biết tại sao không?"

"Cái này...." Thời Niệm bắt đầu hối hận vừa rồi mình lắm miệng hỏi một câu như thế, ánh mắt có chút né tránh, miễn cưỡng cười nói: "Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, chắc là....có thể.....có lẽ....khó mà nói được."

Cố Vũ cười cười, cầm bút chì trong ống đựng bút lên, vẽ vài nét trên giấy, trêu chọc nói:

"Nói theo góc độ di truyền học thì tôi và A Thành có cùng một nhiễm sắc thể 'Y'."

Thời Niệm rũ mắt, nhìn hình sinh vật học di truyền mà Cố Vũ xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ trên giấy.

"Nói ngắn gọn," Cố Vũ buông bút, nhìn Thời Niệm, cười tự giễu, "Là cùng cha khác mẹ."

Thời Niệm im lặng.

"Bất hạnh chính là," Cố Vũ hạ thấp giọng, thanh âm rất nhẹ, "Tôi lại là đứa con tư sinh kia."

Một kẻ vĩnh viễn không lên được mặt bàn bị người khác coi thường.

Một đứa con hoang.

......

Buổi tối lúc Thời Niệm tan tầm còn nghe được đám Tiểu Trương đang sôi nổi bàn luận, thấy cô đi ra liền chạy tới trước mặt, hưng phấn nói:

"Bác sĩ Thời, chắc chắn chị không thể tưởng tượng được đâu, phó giáo sư Cố thế mà lại là em trai Cố Đình!"

"Bất ngờ đúng không? Thật không tin được!"

Tiểu Trương vừa nói vừa bóc vỏ quýt, lắc đầu.

"Nói thật, bọn em đều thấy bất ngờ, chị nghĩ mà xem, lúc Cố Đình nằm viện tính tình hung dữ thế nào, còn có người em trai kia của cô ta nữa, tính tình cũng chẳng tốt đẹp gì, ra tay cả trong phòng bệnh, đúng là đáng sợ!"

"Hai người bọn họ đều ngang ngược như vậy, chị nhìn sang phó giáo sư Cố mà xem," Tiểu Trương ăn một múi quýt, nhồm nhoàm nói: "Đúng là cách biệt một trời một vực, chị nói có đúng không?"

Thời Niệm không hé răng.

"Phó giáo sư Cố đúng là phong độ ngời ngời, dáng dấp cũng tốt."

"Em nghe mấy người ờ bàn trực hộ sĩ nói mỗi lần hắn tới đều mang rất nhiều đồ ăn cho bọn họ, các khoa khác cũng nói thế, đúng là không thể chê được chỗ nào, em nói cho chị nghe, hoàn toàn khác xa mấy kẻ thương nhân sực nức mùi tiền."

"Cùng là người một nhà, sao có thể chênh lệch thế nhỉ? Lúc Cố Đình nằm viện, em còn không nghe thấy cô ta nói một tiếng cảm ơn."

"Thật ra em còn sợ người em trai kia của Cố Đình nữa, ngay cả ánh mắt cũng bất chính, em tận mắt bắt gặp rồi đó...."

"Hắn còn cố ý đoạt lấy thẻ cơm của chị, chị còn nhớ không? Em nói cho chị biết, loại người ngày vừa nhìn đã...."

Thời Niệm nhắm mắt, trong lòng xông lên một cảm giác chua xót, mở miệng ngắt lời Tiểu Trương.

"Tan tầm rồi mà không về à?"

"....Em nói này," Tiểu Trương ngưng lại, nhìn sắc mặt Thời Niệm rất kém, bỗng nhiên nhớ tới quy định cấm nói chuyện phiếm của khoa, trong lòng có chút lúng túng, nhỏ giọng nói: "A, được. Em về ngay đây."

Thời Niệm đi đến bên cạnh máy lọc nước, rót một ly nước lạnh, áp xuống cảm xúc khác thường trong lòng.

Cố Thành cũng được, Cố Đình cũng tốt, thậm chí kể cả vị phó giáo sư Cố kia, tất cả đều không có một xu quan hệ với cô.

Biết thêm chút chuyện cũng chả sao, dù sao đều là việc nhà người ta, không cần để tâm nhiều....

"Thời Niệm! Thời Niệm!"

Tiểu Kiều từ bên ngoài chạy vào, vừa qua cửa thì bị Đỗ sư tỷ từ phía sau túm chặt, đè thấp âm thanh, trách mắng: "Hoảng cái gì?!"

Tiểu Kiều mặt tái nhợt, môi run rung, gật gật đầu, "Dạ."

Thời Niệm trong lòng lộp bộp, "Sao thế?"

Vừa thấy bộ dáng Tiểu Kiều, các đồng nghiệp trong phòng đều kinh ngạc:

"Làm sao vậy? Có chuyện gì?"

Đỗ sự tỷ cười: "Không có vấn đề gì đâu, có chút chuyện muốn nói với Thời Niệm thôi, vừa rồi có người đến phòng khám, chỉ đích danh em ấy, em mau đến đi."

"A, quá thảm!"

"Tan tầm đến nơi rồi còn có người bệnh, Thời Niệm, đêm nay lại phải tăng ca rồi."

"Em đừng nói gì cả." Đỗ sư tỷ túm lấy Thời Niệm, thanh âm đè đến cực thấp, bàn tay nắm lấy tay Thời Niệm dùng rất nhiều sức.

"Cầu thang nhân viên phía tây, em mau qua xem đi," Thanh âm của Đỗ sư tỷ mơ hồ phát run, "Cố.... Cố Thành cùng Cố.... phó giáo sư Cố xảy ra..... xảy ra xô xát, em đi, em đi, em đi qua xem chút đi."

"Bang _____"

Ly nước rơi xuống đất, vỡ tan tành.