Quá Mức Cố Chấp

Chương 47



"Thời Niệm Niệm!"

Triệu Viên bực bội, trước mặt nhiều người như vậy mà Thời Niệm dám bắt cô ta đứng! Thời Niệm nghĩ mình là ai chứ?

Người khác cảm thấy Thời Niệm lợi hại nhưng cô ta thì không, chẳng qua chỉ là bằng cấp cao lại thêm vận khí tốt mà thôi, trước mặt cô chẳng đáng một xu!

Những người khác trong văn phòng đều rụt cổ lại, sợ bị tai bay vạ gió.

Thời Niệm vẫn bình tính, bảo người đem đồ trên bàn đưa cho cô ta.

Thời Niệm: "Giường 19 là bệnh nhân của cô?"

Triệu Viên hừ một tiếng, "Đúng đấy, thì làm sao."

Thời Niệm: "Giường 36 cũng là bệnh nhân của cô?"

Triệu Viên: "Phải, cô muốn nói cái gì?"

"Hai người này mổ xong cũng được 12 ngày rồi, vì sao còn chưa thể xuất viện?" Hai tay Thời Niệm đan lại, lạnh nhạt nhìn Triệu Viên, "Người sinh mổ bình thường sau 3-4 ngày là có thể xuất viện, hai bệnh nhân này của cô sao lâu thế còn chưa xuất viện?"

Sắc mặt Triệu Viên khẽ biến, cô ta biết Thời Niệm đến đây làm gì rồi.

Tình trạng sau khi phẫu thuật của hai bệnh nhân này không tốt lắm, nhiệt độ cơ thể luôn ở mức cao, không thể hạ xuống, ban đêm còn có dấu hiệu sốt nhẹ, vết thương không thể khép miệng.

Trước khi chủ nhiệm Chu đi công tác có dặn cô ta để ý một chút, nhớ hạ nhiệt độ cơ thể bệnh nhân càng sớm càng tốt, vậy mới có thể mau xuất viện, nhưng cô ta xử lý không tốt lắm, sau đó lười quản bọn họ, cũng có chết được đâu, quan tâm làm gì.

Mắt Triệu Viên hơi lóe, lại không muốn mắt mặt trước nhiều người như vậy, làm bộ không thèm để ý nói:

"Còn vì sao chứ, vết thương không khép miệng được, cô có giỏi thì cho xuất viện đi?"

Thời Niệm nhìn cô ta: "Vết thương vì sao không khép miệng được?"

"Thì," Triệu Viên lúng túng, "Thì thời tiết nóng như vậy, vết thương không khép miệng cũng là bình thường thôi. Có gì lạ đâu?"

"Thời tiết nóng?" Thời Niệm cười ra tiếng, chỉ vào điều hòa tổng trên đầu, "Bệnh viện chúng ta trừ việc một năm bốn quý liên tục mở điều hòa tổng, cho dù không phải Bệnh khu VIP, mỗi phòng bệnh cũng được lắp một chiếc riêng, thế mà cô còn dám nói là thời tiết nóng nực?"

Sắc mặt Triệu Viên tái đi, Thời Niệm đang cố ý trào phúng cô ta đây mà, đúng là phiền chết! Quản trời quản đất còn muốn quản lên đầu cô ta!

Triệu Viên tức giận, xị mặt ra.

"Bệnh nhân của tôi tự tôi sẽ nghĩ cách giải quyết, không cần cô nhọc lòng, quản tốt bệnh nhân Bệnh khu VIP của cô trước đi, tay cũng không khỏi"

Lời còn chưa dứt, trước mắt đã tối sầm, một quyển sổ trực tiếp bay tới.

"A!"

Triệu Viên thét chói tai né tránh, phản ứng lại liền há miệng mắng to: "Thời Niệm Niệm!!!"

"Cô còn có mặt mũi nói lời này!" Thời Niệm bị cô ta chọc điên lên, toàn bộ khu bệnh nặng chỉ có người bệnh của cô là năm hôm ba bữa xảy ra vấn đề, cô đếm thử trong tháng này xem, đây đã là bệnh nhân thứ máy xảy ra tình trạng vết thương không khép miệng rồi?"

Một hai người còn có thể nói là thể chất không tốt hoặc bị thời tiết ảnh hưởng, chứ cả năm người đều bị mà còn lý sự được sao!!!

Văn phòng yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi, những người khác sợ tới mức không dám thở mạnh.

"Cô định để người ta xuất viện như thế nào?" Thời Niệm đứng dậy, bước đến trước mặt Triệu Viên, "Cô nói tôi nghe xem, cô định để bệnh nhân xuất viện thể nào? Trên bụng có một vết mổ như vậy, lành cũng không thể lành, cả ngày đau đớn, cô định để họ đi thế nào?"

"Sốt cao, nhiệt độ cơ thể không thể hạ, cô không biết lí do là gì sao?"

Triệu Viên mím chặt môi, không nói chuyện, cô ta đương nhiên biết là vì sao, thời gian phục hồi quá lâu, vết thương tiếp xúc với không khí, dễ bị nhiễm trùng.

Thời Niệm lạnh mặt.

"Cô đã khử trùng vết thương cho người bệnh chưa?"

Triệu Viên cắn môi, không tình nguyện nói: "Tôi nói qua rồi nhưng nhiệt độ cơ thể không giảm, khử trùng vừa lâu vừa tốn tiền, người bệnh không muốn."

"Người bệnh không muốn thì cô không làm à? Sốt lâu như vậy, phải lập tức nghĩ đến phương án khử trùng, cô là bác sĩ hay họ là bác sĩ hả? Họ nói không muốn thì cô không giải thích nữa à? Còn không phải vì cô làm việc à ơi, trị bệnh không dứt nên họ mới không muốn làm sao?"

Thời Niệm ép hỏi: "Vì sao không thấy cô báo cáo lại? Mấy bệnh nhân của cô đều xuất hiện tình trạng vết thương khó khép miệng, thế nhưng tại sao cô không hề báo cáo?"

Mỗi khi xuất hiện mấy chuyện thế này, bác sĩ nhất định phải viết báo cáo, không thì sao có thể đến tận bây giờ mới phát hiện, nói trắng ra chính là Triệu Viên định ém nhẹm luôn vụ này.

Cô ta không dám viết báo cáo.

"Lát nữa cô tự tay thay thuốc cho bệnh nhân, đừng nghĩ để thực tập sinh làm thay," Thời Niệm nhìn Triệu Viên, "Nhớ rõ, đem từng chuyện một ghi vào báo cáo."

Triệu Viên sắc mặt hết xanh lại hồng, cảm giác người xung quang trào phúng nhìn qua, nhất thời thẹn quá hóa giận:

"Thời Niệm, cô có quyền gì mà đòi quản tôi? Hai chúng ta là cùng một cấp bậc!"

Nếu muốn so đo thì nói không chừng còn có khả năng cô ta lên chức phó giáo sư sớm hơn Thời Niệm nữa, Thời Niệm dựa vào cái gì mà đòi quản!

Nghe thế, Thời Niệm cười cười.

"Tôi không quản được cô?"

"Cô đương nhiên"

Triệu Viên nói được một nửa thì dừng lại, đúng là cô ta và Thời Niệm cùng cấp, chức danh không có gì khác nhau, nhưng thực tế trong khoa sản, trừ bỏ mấy vị trưởng khoa và chủ nhiệm Bệnh khu thì lớn nhất chính là Thời Niệm, giáo bí báo cáo công tác rất nhiều lúc đều nói với Thời Niệm.

Nếu chủ nhiệm Trần của Bệnh khu VIP vắng mặt, mọi chuyện sẽ đến tay Thời Niệm, lãnh đạo các khoa khác đều ngầm thừa nhận.

Hơn nữa, đề tài nghiên cứu của Thời Niệm nhiều, rất được các vị chủ nhiệm coi trọng, chẳng qua là do ngày thường cô ít xã giao, tính cách ôn hòa hướng nội, trừ thời gian làm việc thì không tiếp xúc nhiều với mọi người, mấy tọa đàm linh tinh cũng ít tham gia, mới khiến người ta dễ quên mất cô.

Nếu thật so ra thì ở khoa này cấp bậc của cô ta còn..... không bằng một nửa Thời Niệm.

Triệu Viên tức khắc cảm thấy trên mặt nóng rát đau đớn, thậm chí còn hoài nghi có phải người xung quanh đều đang cười nhạo cô ta không.

Thật là tức chết, cô ta nhất định phải đi cáo ba!

Thời Niệm không nói chuyện, cứ như vậy mà nhìn Triệu Viên.

Môi Triệu Viên giật giật, sau một lúc lâu, không tình nguyện nói:

"Tôi biết rồi, lát nữa tôi đi thay thuốc cho bọn họ, cô vừa lòng chưa." Chạm phải ánh mắt Thời Niệm, nhấp nhấp môi, bổ sung thêm một câu, "Biết rồi, sẽ viết báo cáo."

Phiền chết được, Triệu Viên trong lòng mắng thầm, đang muốn xoay người rời đi thì bị Thời Niệm giữ chặt, nhìn chằm chằm cô ta một lát.

"Cô cô cô cô còn muốn gì?"

Triệu Viên hoảng hốt, chột dạ quát: "Tôi đều theo ý cô rồi còn gì, cô còn muốn thế nào nữa!"

"Bây giờ thay luôn," Thời Niệm nhìn cô ta, "Tôi đi cùng cô, xem cô thay/"

"Cô đúng là...." Triệu Viên nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng một câu, "Có bệnh."

Thời Niệm không nói gì, chỉ hất hất cằm, "Đi thôi," lại nói với người bên cạnh: "Cô gọi bệnh nhân giường 19 tới, đưa cô ấy đến phòng trị liệu."

"Được."

Ra khỏi văn phòng, đến trước cửa phòng trị liệu, Triệu Viên hít sâu một hơi, nhìn Thời Niệm, "Cô cố ý đến gây sự đúng không?"

Thay thuốc đơn giản mà còn muốn theo dõi? Thời Niệm xem cô ta là loại người nào?

Thời Niệm không nhìn cô ta, trực tiếp đẩy cửa phòng trị liệu ra, đội mũ, rửa sạch tay, nói:

"Cô cho rằng tôi muốn quan sát cô lắm à?"

Ngày nào cô cũng bận đến nỗi không kịp uống nước, lại còn phải cắt thời gian sang xử lý vấn đề của Triệu Viên, thời gian này cô không tranh thủ nghỉ ngơi chắc? Còn không phải là lo lắng bệnh nhân xảy ra chuyện sao?

Đã hai tuần mà còn chưa khỏi, cô nghe tình hình mà còn run sợ không thôi, Triệu Viên ngược lại cứ như chẳng có chuyện gì.

Thời Niệm rửa tay xong, quay đầu đã thấy Triệu Viên cầm Povidone và tăm bông, băng dán ra, lười biếng đứng bên giường trị liệu, chờ người bệnh đi tới.

Thời Niệm khựng lại, nhíu mày nói:

"Cô dùng cái này thay thuốc cho bệnh nhân?"

"Không phải sao?" Triệu Viên hừ lạnh, "Sao nào? Các cô là phòng VIP nên có phương pháp khác à?"

Thời Niệm lười đôi co với cô ta, đổi lại gói thuốc khác từ trong quầy, đẩy xe trị liệu tới, không thấy Triệu Viên đâu thì nói:

"Đội mũ lên, rửa tay đi, mang bộ hấp dẫn khí qua đây, lát tôi hỗ trợ cô."

Triệu Viên đứng tại chỗ, hung hăng lườm Thời Niệm, cuối cùng vẫn không tình nguyện mà ra ngoài lấy đồ.

Cửa phòng trị liệu "Loảng xoảng" một tiếng đóng lại, Thời Niệm giương mắt nhìn theo Triệu Viên, không nói câu nào.

Cô thật sự không hiểu nổi Triệu Viên, rõ ràng không muốn làm lâm sàng, hà tất còn làm việc trên phương diện này chứ? Còn không bằng theo chân cha cô ta mà làm chức vụ hành chính, đỡ mất công mỗi lần cô ta không cao hứng, người bệnh đều phải chịu tội.

Chăm sóc bệnh nhân không hề tận tâm, với tình tình này của cô ta, bác sĩ trong khoa chắc chắn không dám động vào.

Thời Niệm lắc lắc đầu, nhíu máy, đầu ẩn ẩn đau, không biết là do hai ngày nay quá mệt mỏi hay là sinh bệnh rồi, đầu quả thực hơi đau.

Nhịn không được thở dài trong lòng, cô cũng có muốn quản đâu, nhưng loại chuyện này quả thật không mặc kệ được, cứ để Triệu Viên tiếp tục như thế thì sớm muộn gì cũng có chuyện.

"Cách" một tiếng, cửa phòng trị liệu bị đẩy ra, bệnh nhân giường 19 tiến vào, thấy Thời Niệm hơi lạ thì do dự hỏi:

"Xin hỏi, tôi thay thuốc ở đây phải không?"

"Đúng rồi, là bệnh nhân giường 19 sao?" Thời Niệm rửa lại tay, cười nói: "Nằm xuống đi, lát nữa tôi thay thuốc cho cô, kiểm tra lại miệng vết thương một chút."

"A, được," người bệnh nhìn Thời Niệm mấy cái, không xác định lắm: "Nằm trên đó hả?" Trước đây thay thuốc đều không như vậy.

Nói xong còn trộm hỏi bác sĩ thực tập bên cạnh, "Bác sĩ Triệu đâu?" Cô nhớ rõ người phụ trách của cô là bác sĩ Triệu mà.

Nghe vậy,

Thời Niệm giải thích: "Bác sĩ Triệu tới đây ngay, cô ấy đang chuẩn bị dụng cụ cho cô, không phải vết mổ của cô không tốt lắm sao? Tôi đến kiểm tra giúp cô, xem nguyên nhân là gì."

Bác sĩ thực tập đỡ bệnh nhân nằm xuống, nhỏ giọng nói: "Đây là bác sĩ Thời của Bệnh khu VIP, rất lợi hại, cô cứ yên tâm."

Bình thường chỉ có bệnh nhân VIP mới có cơ hội chữa trị, các cô bên này làm gì có suất chứ.

Lúc Triệu Viên tiến vào, Thời Niệm xé bao bì thuốc, vật dụng khác đều chuẩn bị xong hết, chỉ chờ mỗi cô ta.

Triệu Viên bĩu môi, còn nhất định muốn xem cô thay thuốc, không phải Thời Niệm thay cũng được à? Còn dám nói cô ta, không phải chính mình cũng lề mà lề mề đó sao?"

Thấy Triệu Viên tiến vào, tay Thời Niệm cũng không dừng lại.

"Trải khăn đi."

Triệu Viên sửng sốt, ngây người, Thời Niệm này thay thuốc thôi mà bày vẽ thế.

Không cao hứng thì không cao hứng, người bệnh đang ở chỗ này, cô ta cũng không dám nói gì, buộc phải làm theo ý Thời Niệm,

Thành thành thật thật trải khăn tiêu độc cho Thời Niệm.

.......

Thời Niệm gỡ băng dán vết thương, xem vết mổ lớn phía sau, xung quanh đã xuất hiện dấu hiệu hoại tử, tức giận trừng mắt nhìn Triệu Viên.

"Dùng ống dẫn nước muối sinh lí vào trong," Thời Niệm cúi đầu, dùng nhíp giữ miệng vết mổ, "Tôi sẽ giữ chỗ này."

".....Được, biết rồi."

Hấp dẫn khí vang lên tiếng "Mắng mắng mắng", súc rửa khoảng năm sáu lần, Triệu Viên nhìn qua thấy đã sạch sẽ, nhỏ giọng hỏi:

"Được chưa?"

Cô ta thấy vậy là đủ sạch sẽ rồi.

Thời Niệm nhìn chai nước muối sinh lí 250 ml còn chưa dùng đến một nửa, "Thêm một phần ba nữa, chỗ còn lại súc rửa sau khi xong."

Lại thêm một phần ba chai, Thời Niệm dùng nhíp chạm vào vết mổ, nói:

"Mỗi lần thay thuốc cô đều phải kiểm tra lại vết mổ, nếu thấy dấu hiệu hoại tử nghiêm trọng thì phải lập tức cắt bỏ," nói xong lại chạm tới một khối đỏ tươi, "Đây là cái gì?"

Triệu Viên cúi đầu nhìn, không xác định lắm: "......Tốt."

"Tôi biết là tốt," Thời Niệm nhìn cô ta, "Tên gọi là gì?"

Đúng là rỗi việc, không có gì làm nên kiểm tra cô ta đây mà, Triệu Viên nhấp nhấp môi, thấp giọng nói: "Không biết."

Thời Niệm dùng nhíp nhẹ nhàng đụng chạm, hỏi người bệnh: "Đau không?"

"Không đau."

Thời Niệm hỏi xong lại nhìn Triệu Viên, "Nghĩ ra chưa?"

Triệu Viên không trả lời.

"Đây là thịt mầm," Thời Niệm kiên nhẫn giải thích cho cô ta: "Rõ ràng là vừa mới xuất hiện, chứng tỏ vết thương có dấu hiệu khép miệng, còn cái mới vừa cắt bỏ chính là tế bào hoại tử."

Triệu Viện: "Tôi biết, chẳng qua là cô tự nhiên hỏi nên chưa kịp phản ứng thôi."

Thời Niệm không nói gì, lúc súc rửa lần cuối, kiểm tra kỹ càng vết mổ một lần nữa, dặn dò:

"Nếu thấy mối chỉ thì có thể tiến hành rút chỉ luôn, tuy là chỉ tự hoại nhưng cũng không phải hoàn toàn thích hợp với việc khép miệng vết thương, nếu thấy thì cứ cắt đi."

Lúc sắp xong, Thời Niệm giơ tay ấn lên xung quanh vết mổ, người bệnh kêu lên.

"Đau đau đau, đau quá."

Thời Niệm dừng lại, "Chỗ này đau sao?"

"Đúng vậy," người bệnh mở to mắt nhìn đèn trên trần nhà, nơi bị Thời Niệm ấn xuống vô cùng đau đớn, lập tức kêu lên: "Đau đau đau."

Thời Niệm giương mắt nhìn Triệu Viên.

Triệu Viên trong lòng lộp bộp, thầm mắng một câu.

Quả nhiên,

"Cô ấy đau chỗ này, cô định xử lý thế nào?"

Triệu Viên vừa hoảng hốt vừa lúng túng, không phải đều nói tính tình Thời Niệm rất tốt, không biết tức giận sao? Sao hôm nay cứ đè đầu cô ta mà phát hỏa thế, đúng là khinh người quá đáng.

"Xử lý thế nào?" Thời Niệm nhìn cô ta, thúc giục: "Cô định xử lý thế nào?"

Triệu Viên nhấp môi, cẩn thận nói: "Tôi giúp cô ấy giảm đau?"

"....."

Thời Niệm cười khẩy, cô đúng là sắp bị Triệu Viên làm cho tức chết.

Triệu Viên im lặng, rũ mắt, dù sao cô ta nói gì cũng sai, còn không bằng không nói, đỡ mất công lại bị Thời Niệm kiếm cớ bắt bẻ.

Thời Niệm cong mắt thành hình trăng non, nhìn đến mức Triệu Viên cả người mất tự nhiên.

Vốn còn muốn cãi lại mấy câu, mắt thấy người bệnh đang ở đây nên đành ngậm miệng.

"Nếu chỗ này đau," Thời Niệm, "Đầu tiên cô cần phải kiểm tra xem phía đối diện có đau hay không, cần phải kiểm tra hai bên cùng một lúc."

Thời Niệm ấn vào bên trái vết mổ, hỏi: "Đau không?"

"Không đau."

Thời Niệm lại ấn thêm mấy cái, xác định người bệnh chỉ đau tại một điểm, mới nói:

"Tôi nhớ trong lúc mang thai, kết quả kiểm tra của cô có ghi lại là hố chậu tích dịch phải không?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
2. Ngắm Bắn Hồ Điệp
3. Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================

"Phải," người bệnh gật đầu, vội nói tiếp, "Nhưng mà lúc ấy bác sĩ nói vấn đề không lớn, không cần trị liệu."

"Ừ, đúng là không cần," Thời Niệm nhìn Triệu Viên, "Ngày mai siêu âm cho cô ấy, kiểm tra luôn tình trạng tích dịch hố chậu, có khả năng là do chứng viêm tích dịch, hoặc do chỉ khâu bị nới lỏng kiến cho vết mổ đau đớn, cô xác nhận lại một chút."

Thời Niệm vừa nói vừa băng lại vết mổ, "Hai ngày tới phải thay thuốc hàng ngày cho cô ấu, quan sát xem tình trạng hồi phục vết mổ thế nào, tôi nghĩ ba ngày nữa là cô ấy có thể xuất viện rồi."

"Có thể xuất viện sao?" Bệnh nhân vô cùng kinh hỉ: "Ba ngày nữa là tôi được xuất viện rồi?"

Hiển nhiên là nằm viện quá lâu, hận không thể càng sớm xuất viện càng tốt.

"Ừ, nếu không có vấn đề gì thì hẳn là thế," Thời Niệm cắt băng dán, chậm rãi dán lên, "Hai ngày nay nhớ uống nhiều nước, ăn thêm nhiều đồ bổ."

"A, được," Thời Niệm đỡ người bệnh dậy, "Cảm ơn bác sĩ."

"Không có việc gì, trở về chú ý nghỉ ngơi."

"Được ạ."

Chờ người bệnh đi rồi, Thời Niệm đang rửa tay thì nghe thấy tiếng Triệu Viên ở đằng sau, có vẻ không cao hứng.

"Làm sao cô dám đảm bảo với bệnh nhân là ba ngày sau xuất viện? Lỡ không được thì sao?"

Thời Niệm lấy giấy lau tay, nhìn Triệu Viên.

"Vậy còn phải xem cô có chú ý thay thuốc không."

Thời Niệm nói xong liền rời đi.

Triệu Viên nhìn theo bóng Thời Niệm, lẩm bẩm mấy câu.

_____

Sau khi tan ca còn phải thay thuốc cho người bệnh, lúc ra khỏi bệnh viện đã hơn 8 giờ, Thời Niệm xoa huyệt Thái Dương, cảm giác đầu đau nhói.

Di động trong túi rung lên, Thời Niệm bắt máy, đang tính nói chuyện thì thấy chiếc xe Bentley dừng trước mặt, sau đó mở cửa ghế sau ra.

"Bác sĩ Thời," Cố Thành một tay chống cằm, "Khéo quá, lên không?"

Thời Niệm không rảnh trả lời hắn, chỉ dặn dò qua điện thoại, khom lưng ngồi xuống.

"..... Cô cẩn thận kiểm tra cho cô ấy, nếu vẫn còn đau thì có thể siêu âm xem có gì bất thường không, sau đó thì khử khuẩn, nếu vẫn không được thì trích tích dịch để xét nghiệm....."

Cố Thành rũ mắt, im lặng, đợi Thời Niệm cúp máy mới mở miệng:

"Bác sĩ Thời?"

Thời Niệm đang trả lời tin nhắn trên di động, không ngẩng đầu, "Nói."

"Tim tôi đau."

"Tim đau?" Thời Niệm ngẩng đầu, nói theo phản xạ: "Tôi sờ một chút xem nào."

Ngón tay sắp chạm đến ngực Cố Thành thì dừng lại.

Cố Thành cười tươi rói rói nhìn cô: "Sao không sờ tiếp nữa?"

Thời Niệm đấm một quyền qua, tức giận:

"Cất cái suy nghĩ đồi bại của anh đi."