Quá Mức Cố Chấp

Chương 49



Thời Niệm ngồi trên sofa đại sảnh, một tay chống đầu, khép hờ mắt.

Đầu vừa ong vừa nặng, không muốn mở miệng nói chuyện, nghe được Cố Vũ hỏi cũng không có ý định giải thích.

Thời Niệm không trả lời, Cố Vũ cũng không để bụng, cười cười, thuận thế ngồi cạnh cô, giơ tay sờ trán Thời Niệm, ra vẻ kinh ngạc, nói:

"Bác sĩ Thời, cô ốm à?"

Thời Niệm xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy người bênh cạnh đúng là khoa trương, nhìn qua bộ dáng cô bây giờ, ai cũng biết là ốm rồi, cần gì phải kinh ngạc như thế chứ?

Ánh mắt Cố Vũ khẽ động, đang muốn mở miệng, người từ trên lầu đã đi xuống.

"Thời Niệm, em không sao chứ? Có nặng lắm không?"

Đỗ sư tỷ đợi trên tầng một lát không thấy Thời Niệm quay lại, lúc này mới xuống lầu, bắt gặp Thời Niệm đang ngồi ở đại sảnh, bên cạnh còn có......

"Phó giáo sư Cố?" Đỗ sư tỷ kinh ngạc nhìn Cố Vũ.

Cố Vũ đứng dậy, cười giải thích: "Là tôi, mới vừa ăn cơm với đồng nghiệp xong, vừa vặn gặp được bác sĩ Thời," nói xong lại nhìn Thời Niệm đang nhắm mắt, có chút lo lắng, "Cô ấy ốm thì phải? Trông có vẻ không tốt lắm."

Đỗ sư tỷ đặt tay lên trán Thời Niệm, nhíu mày nói:

"Niệm Niệm, nhiệt độ cơ thể em cao quá."

Nghe thấy tiếng Đỗ sư tỷ, Thời Niệm miễn cưỡng mở mắt, ách giọng nói, "Chờ mọi người ăn uống xong, em về uống thuốc là được."

"Mặc kệ bọn họ đi," Đỗ sư tỷ đỡ Thời Niệm dậy, "Chị tìm người đưa em về trước, mai chị giúp em xin nghỉ phép hai ngày luôn nhé?"

Thời Niệm muốn cự tuyệt nhưng thân thể cô khó chịu, mấy hôm trước đã xuất hiện triệu chứng, chỉ là cô không để trong lòng.

Cố Vũ đang hỗ trợ, nghe thế thì nói:

"Hay là để tôi đưa cô ấy về cho?"

"Cái này...." Đỗ sư tỷ do dự.

Thâm tâm cô ấy cảm thấy Cố Vũ là người đáng tin, nhưng chuyện trước kia vẫn còn lù lù ở đó, nghĩ tới lại có chút băn khoăn.

"Chúng tôi đi xe công," Cố Vũ chỉ vào chiếc xe đang chờ bên đường, cười giải thích: "Có thể đưa về tận nhà."

Nếu là xe công thì hẳn là không có vấn đề đi.

Đỗ sư tỷ gật đầu, "Vậy làm phiền phó giáo sư Cố."

"Không sao đâu," Cố Vũ nói xong thì duỗi tay ôm lấy Thời Niệm, đỡ ra ngoài, "Tiện đường thôi."

Mãi đến khi đẩy cửa phòng, Đỗ sư tỷ mới nhận ra.

Hình như cô còn chưa nói cho phó giáo sư Cố nơi ở của Thời Niệm. Hắn làm sao mà biết là tiện đường?

Sau đó lại lắc đầu, tám phần là trước khi cô xuống lầu, hai người họ đã nói qua.

Đỗ sư tỷ không nghĩ nhiều nữa, bước vào phòng.

_____

Thời Niệm bị người ta nửa ôm nửa kéo dẫn vào xe, không khí trong xe đè nén, không có mùi đàn hương quen thuộc.

Bỗng nhiên lại cảm thấy khổ sở muốn khóc, xe còn chưa khởi động, dạ dày đã vô cùng khó chịu, có chút buồn nôn.

Cố Vũ gập khuỷu tay, chống sau lưng ghế của Thời Niệm, hơi cong môi, đôi mắt sau thấy kính nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.

Khuôn mặt trắng nõn nhiễm một tầng ửng đỏ, trải dài tới tận sau tai, cánh môi phấn nộn còn vương rượu nên vô cùng ướŧ áŧ, hình dáng môi rất đẹp, đôi mắt khép hờ, mông lung nhìn ánh đèn ấm áp.

Cố Vũ khum lưng, ghé sát lại, ánh mắt sáng quắc dừng trên mặt Thời Niệm, đầu ngón tay từ trán lướt qua mi tâm, chóp mũi, lại đến cánh môi, vuốt ve cánh môi một lúc, ánh mắt tối lại, thanh âm hơi khàn khàn:

"Bác sĩ Thời, khó chịu sao?"

"Khó.....Khó chịu."

Thời Niệm nhắm mắt lại, đầu trướng đau, toàn thân tỏa nhiệt như cái bếp lò, dạ dày cũng không thoải mái, cả người đều vô cùng khó chịu, muốn vặn vẹo vài cái, nhưng lại không có sức lực.

Cố Vũ nghiêng đầu, cúi người, ghé lại gần hơn, cánh tay chống bên người Thời Niệm, tắt đèn hàng ghế phía sau, thân ảnh hai người lập tức chìm vào bóng tối.

Bên ngoài tiếng gió thét gào, trong xe lại an tĩnh vô cùng, chỉ còn lại tiếng hô hấp có chút thô nặng, đầu ngón tay hắn chậm chạp trượt xuống, khẽ động.

Nhẹ nhàng di chuyển, ngón tay xinh đẹp từ xương quai xanh tiến về phía hai bên sườn, dừng ở nút cài nội y.....

"Kít _____"

Xe đột ngột rẽ lái, phanh gấp một cái, lốp xe cọ xát với mặt đường phát ra tiếng kêu ghê rợn, hai người ở ghế sau theo quán tình mà đụng đầu vào hàng ghế trước.

Mạnh đến mức khiến đầu óc Thời Niệm thanh tỉnh lại.

"Úi!"

Thời Niệm che lại chỗ bị đụng trên trán, đau đớn rêи ɾỉ.

"Anh lái xe kiểu gì thế!" Cố Vũ cũng bị đụng đến u cả đầu, tức giận mắng tài xế: "Không biết lái xe sao?"

"Không không không không không phải," tài xế lắp bắp: "Anh anh anh anh nhìn xem."

Giây tiếp theo,

Xung quanh bỗng chốc sáng chói.

Cố Vũ giơ tay che mắt, lúc này mới phát hiện xe bị chặn lại bên cầu, ba mặt còn lại bị bốn chiếc xe vây quanh, gần tới mức tưởng như sắp va chạm.

"Cố tiên sinh," tài xế bị dọa sợ, vừa rồi lúc sắp đụng phải mấy chiếc xe kia, hắn sợ run cả tay, suýt chút nữa thì lao luôn xuống sông, "Đây đây đây đây là chuyện gì thế?"

Mẹ nó!

Cố Vũ thấy rõ người đàn ông bước từ trên xe xuống thì thầm mắng một câu, ngay sau đó lại thấp giọng trách mắng tài xế:

"Anh hoảng cái gì!"

Người trên bốn chiếc xe rất mau liền xuống hết, không chút do dự mở cửa xe, cực kỳ thô lỗ kéo hai người họ xuống.

Tài xế nép vào một vên, run bần bật, không dám ho he một câu.

Hắn căn bản không biết mấy người này, cũng không biết bọn họ muốn làm gì, dù sao cũng không liên quan tới hắn a a a a a.

Cố Vũ bị người ta túm xuống, còn chưa kịp mở miệng đã bị Cố Thành đạp mạnh một cái, thân mình đập mạnh vào thành cầu, phát ra tiếng vang.

"Khụ khụ khụ," Cố Vũ ngã xuống đất, trong miệng đã rỉ máu tươi, "Khụ khụ khụ."

Cố Vũ ôm ngực, miễn cưỡng ngẩng đầu giải thích:

"A..... A Thành, anh..... anh.....anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn"

Cố Thành mắt lạnh nhìn hắn, không chờ Cố Vũ nói hết câu đã hất hất cằm.

Ba người tiên đến, trực tiếp nâng Cố Vũ lên, đưa ra ngoài thành cầu.

Dòng nước bên dưới chảy xiết đến mức phát ra âm thanh, hơi nước phiêu lãnh trong không trung, xuyên qua áo sơ mi mỏng manh, thấm vào da, Cố Vũ nháy mắt đổ mồ hôi lạnh đầy lưng.

"Cố Thành! Cố Thành! Cố Thành!!!" Cố Vũ gào to, "Cố Thành! Mày điên rồi à?"

Cả người lơ lừng trên không trung, cảm giác vô cùng nhục nhã, không rét mà run, trọng lực như muốn kéo hắn xuống.

Cố Thành đứng trên cầu, từ trên cao mà nhìn hắn, cong cong môi.

"Thả tay."

Hai chân nhũn cả ra, trọng lực to lớn kéo cả người hắn xuống, bên tai còn phảng phất nghe được tiếng gió xé.

" A a a a a a"

Đột nhiên, có người túm lại, cổ tay ma sát với thành cầu thô ráp, người kia vẫn cứng rắn túm lên, cổ tay hắn bị mài thành một đường máu.

Tim như ngừng đập, trán đổ đầy mồ hôi, theo sường mặt chảy xuống.

Cố Thành nhận khăn giấy từ bên cạnh, thong thả ung dung lau mồ hôi trên đầu Cố Vũ, thanh âm cực kỳ ôn nhu.

"Sợ hãi sao?"

Cố Vũ há mốc miệng hô hấp, hắn tin tưởng, Cố Thành tuyệt đối dám cho người ném hắn xuống.

Thằng điên này!!!

Cố Thành nhếch mép, lạnh lẽo nơi đáy mắt lại tăng thêm, bàn tay to đặt trên cổ Cố Vũ, chậm rãi khép chặt.

Muốn chết như vậy thì liền thành toàn cho hắn.

"Cố.....Cố......Cố Thành." Bàn tay ấm áp phủ lên, nhiệt độ trên đó nóng đến dọa người.

Thời Niệm miễn cưỡng chống đỡ một tia thanh tỉnh cuối cùng, nghiêng ngả lảo đảo đi tới, ôm lấy cánh tay Cố Thành, ngẩng đầu nhìn hắn, khó khăn nói:

"Anh có thể..... Anh có thể ôm.....ôm tôi một cái không?"

Thanh âm thật yếu ớt.

Gần như bị lấn át bởi tiếng nước chảy xiết dưới cầu và tiếng gió thét gào bên tai.

Cố Thành im lặng, rũ mắt.

Nhìn ngón tay bị đối phương từng chút một bẻ ra, sức không lớn nhưng vô cùng nghiêm túc, giống như sợ hắn lại ra tay, sau khi gỡ được liền lập tức đan tay vào tay hắn, yếu ớt nắm lại.

Cố Thành vẫn im lặng, cứ như vậy mà nhìn Thời Niệm chằm chằm.

Thời Niệm cố gắn ôm lấy eo Cố Thành, đầu dựa vào ngực hắn, nhỏ giọng nói:

"Cố Thành, anh có thể......ôm tôi một cái không?"

"Tôi khó chịu lắm."

Vô cùng khó chịu, chỉ muốn hắn ôm cô một cái.

Cố Thành nhắm mắt.

Đột nhiên, hắn khom người, bế cô lên, không nói lời nào mà lên xe.

_____

Thời Niệm là nửa đêm nóng quá nên tỉnh, cả người toát ra một tầng mồ hôi mỏng, dính dính bết bết, rất khó chịu.

Hình như đã hạ sốt, chỉ là đầu còn hơi nặng.

Không biết là do nóng hay nước mắt mà dưới mí mắt dinh dính, cổ họng hơi ngứa, tóc ướt sũng mồ hôi.

Sinh bệnh đúng là không thoải mái.

Thời Niệm ho khan hai tiếng, lật người muốn ngồi dậy, trong lúc lơ đãng lại chạm phải một thân thể ấm áp.

Nhắm mắt lại, vừa sờ sờ vừa nhéo nhéo.

||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||

Đột nhiên, cô dừng lại.

Chậm rì rì mở mắt ra.

Người đàn ông trần trụi, một tay chống đầu nhìn cô, đường cong nửa thân trên vô cùng quyến rũ, ngực còn có vết vào hồng hồng, giữa bóng đêm tăm tối......

Phi!

Thời Niệm mím chặt môi, khắc chế suy nghĩ muốn thét chói tai, túm lấy chăn mỏng trước ngực, lập tức bật dậy.

Cúi đầu nhìn quần áo mình theo phản xạ.

Vô cùng chỉnh tề.

Nhưng mấu chốt là!!!

Ai thay quần áo cho cô!!!!

A a a a a a a a!!!!!

Nội tâm Thời Niệm điên cuồng kêu gào, cô cắn chặt môi, sợ mình thét ra tiếng.

"Đây là...." Thời Niệm run giọng.

"Đây là nhà tôi," Cố Thành tốt bụng giới thiệu cho cô, "Còn đây là giường tôi."

"Tôi...." Thời Niệm nuốt nuốt nước miếng, cô đương nhiên biết đây là nhà Cố Thành!!!

"Em sinh bệnh lại còn say rượu." Cố Thành lại lần nữa tốt bụng nhắc cô nhớ.

"Anh...."

Thời Niệm xoa huyệt Thái Dương, rất muốn nói với Cố Thành là mấy thứ này cô đều nhớ rõ, hắn có thể đừng cướp lời cô được không?

"Tôi tốt bụng mang em về." Cố Thành duỗi tay kéo chăn lại, che trên người, thanh âm nhỏ lại.

"Em còn muốn chiếm đoạt tôi."

"Anh đánh rắm!"

Thời Niệm nhịn không được mà nói tục, gắt gao túm chặt chăn không buông.

Cố Thành rũ mắt, thả tay, lộ ra thân thể gần như trần trụi hoàn toàn.

Thời Niệm sửng sốt ba giây, lập tức che kín mắt lại, lấy gối đầu vung loạn xạ về phía hắn.

"Anh nghiện chơi trò lưu manh rồi hả? Chơi đến không biết điểm dừng luôn? Thật cho rằng tôi không nhớ gì hết hả? Cút đi! Cút đi! Cút đi!"

Cố Thành không phản kháng, đợi đến lúc Thời Niệm kiệt sức mới chậm rãi mở miệng.

"Em thử nhìn người tôi xem."

"Tôi không nhìn!" Thời Niệm che mắt lại, "Anh đừng hòng lừa tôi!"

Cô cũng không phải đồ ngốc, tưởng hắn nói gì cô đều tin hết sao?

"Mau xem chứng cứ phạm tội của em đi."

"Anh mới"

Thời Niệm đang muốn mở miệng, mắt nhìn qua kẽ ngón tay lại thấy được dấu vết trên người Cố Thành, hai mắt lập tức mở to, người ghé lại gần.

Nửa thân trên của Cố Thành đều là vết vào lớn lớn bé bé, tới gần cằm còn có cả

Vết cắn!!!

Thời Niệm che miệng.

"Thấy rõ chưa?"

"Nhưng, nhưng," Thời Niệm nhắm mắt, thiếu tự tin mà nhỏ giọng phản bác: "Nhưng tôi không có cảm giác gì cả!"

Nếu nếu nếu nếu nếu cô thật sự cường bạo Cố Thành, sao, sao thân thể cô lại không có một chút cảm giác nào được?

Không có khả năng!

"Em đương nhiên không có cảm giác," Cố Thành lười biếng nói: "Cuối cùng tôi đã toàn lực phản kháng."

"....."

"Em," Cố Thành câu môi, "Dục cầu bất mãn."

"....." Mụ nội anh!