Quạ Quạ

Chương 4



Quan Trừng làm tôi hai lần ở trong phòng tắm, hắn buộc tôi phải nhìn chính mình trong gương, hai chân giang rộng, hậu huyệt bị rút ra cắm vào liên tục.

Tư thế này khiến tôi chỉ có thể bám chặt vào thân thể hắn để chống đỡ, mà hắn cũng vô cùng yêu thích việc tước đoạt hết thảy quyền tự chủ của tôi.

Thật khó tin là miệng huyệt nhỏ bé có thể nuốt cái thứ vừa to vừa dài, tản ra mùi vị tanh nồng của bộ phận sinh dục nam kia, hậu huyệt tôi khẽ run rẩy, nó không khép lại được giống như là bị dùng dụng cụ để ép mở ra.

Hắn bắn ở bên trong, bắn rất sâu, giống như tôi thật sự có thể mang thai như người phụ nữ.

Hai chân tôi tê dại buông hắn ra, thời điểm chân tôi đáp xuống mặt đất thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống. Tinh dịch bên trong người tôi không ngừng chảy xuống, làm ướt cả hai chân.

Quan Trừng dùng một tay của hắn giữ chặt cả hai tay tôi ở phía sau, tôi giống như bị đeo thêm một cái còng tay đang khoá chặt, hắn nắm lấy dương v*t chậm rãi đùa bỡn cửa huyệt của tôi rồi nhiên cắm vào, tinh dịch bên trong lại càng trào ra nhiều hơn.

Hắn mở cửa phòng tắm ra, lại đâm vào tôi thêm một lần nữa, coi tôi giống như một con ngựa cái để cưỡi.

"Quạ Quạ, chạy nhanh lên, không thì tôi sẽ chơi em."

Bàn tay nắm lấy cổ tay tôi giống như một chiếc dây cương, ghìm chặt tôi đến không thở nổi.

Tôi biết hắn đang trêu đùa tôi, hắn muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật giãy dụa trong vô vị của tôi, nhưng tôi lại luôn rơi vào bẫy của hắn, luôn làm theo mong muốn của hắn, vì tìm kiếm hơi thở trong khe kín tôi chỉ có thể liều lĩnh cố gắng.

Chất dịch trên mũi chân tôi khiến sàn nhà trở nên nhơ nhớp, đầu gối tôi uốn lượn mất công tốn sức hướng về phía trước. Chân tôi run rẩy không thể nhúc nhích, dương v*t thỉnh thoảng sẽ đùa bỡn miệng huyệt tôi, bức bách tôi chạy ra khỏi phạm vi khống chế của Quan Trừng.

Điều này là vô dụng, Quan Trừng biết rõ.

Hắn cố ý làm tôi sợ theo bản năng uốn éo cái mông muốn né tránh, như một con chó cái vẫy đuôi cầu xin trông buồn cười như một thằng hề. Hắn đánh vào mông tôi rồi lại dùng sức nắn bóp.

"Quạ Quạ, xoay người lại một chút."

Hơi thở của hắn rất nặng nề, một lúc sau chất lỏng tanh tưởi lặp tức bắn vào mông tôi.

Quan Trừng không nhịn được, đem cả cây côn th*t to lớn ấn sâu vào, tôi đau đớn ngã xuống đất, dương v*t liền trượt ra ngoài.

Vừa bị xâm nhập, sự sợ hãi mới vừa biến mất một nửa, thì Quan Trừng đã mất kiên nhẫn đi đến ôm tôi lên, bước nhanh ném tôi lên giường.

Chiếc đệm như một cái vùng lầy kiềm hãm tay chân tôi, tôi không làm được gì, không thể bò dậy nổi, ngay lập tức một bên giường lún xuống.

Mỗi tuần chỉ có một lần gặp mặt, Quan Trừng hẳn là đã nín nhịn quá mức nên ngày hôm nay mới làm tôi lâu như vậy.

Bụng dưới của tôi đau xót như muốn đòi mạng. Tôi thực sự không chịu được, cầu xin hắn nhẹ một chút, cầu xin hắn chậm lại, cầu xin hắn tha cho tôi.

Hắn không đáp ứng, làm như không nghe thấy lời cầu xin của tôi, hô hấp của hắn dồn dập như muốn đem tôi làm thành một bãi bùn nhão, hắn nhéo eo tôi khiến nơi đó ứ máu, đầu v* trước ngực cũng bị hắn cắn mạnh một cái.

Đôi môi tôi bị hôn đến sưng tấy, đầu lưỡi tê dại, tôi vội vã thở hổn hển, thời điểm hắn chuẩn bị cắn lên cổ tôi, tôi lập tức giãy dụa.

"Quan Trừng anh đừng cắn! Đừng cắn cổ!"

Đồng phục học sinh không thể che được dấu hôn ở cổ, nếu như bị người khác nhìn thấy, tôi căn bản không có cách nào giải thích.

Tôi có thể giải thích cái gì, một học sinh trung học xuất hiện dấu hôn trên cổ còn có thể là vì cái gì, bởi vì hắn phóng đãng, bởi vì hắn dâm loạn.

Cứ cho là giáo viên và học sinh trong trường ít nhiều gì cũng nghe được chuyện của tôi và Quan Trừng. Nhưng khi ở bên ngoài tôi vẫn muốn làm một người bình thường, một học sinh bình thường chưa từng trải qua những chuyện hoang đường như thế này.

Nhưng Quan Trừng không nghe,

hắn cắn lên cổ tôi, cắn rất đau, đoán chừng dấu vết đó mấy ngày sau mới có thể khỏi.

Quan Trừng thấy tôi không nói gì, mới thoáng trườn người lên, nhìn tôi, liếm nước mắt ở bên khóe mắt tôi, hắn thở hổn hển cười nói.

"Ngày mai chúng ta nghỉ ở nhà, sau đó tôi dẫn em đi chơi nhé?"

Dục vọng từ trong mắt của hắn dâng lên vô cùng rõ ràng, rót đầy tinh dịch vào thân thể tôi, xối cả người tôi ướt đẫm, khiến xương cốt của tôi đều tản ra hương vị của lá mục ẩm ướt.

Tôi há miệng, nhìn hắn, yếu ớt nói.

"Em không muốn đến bãi đua xe."

Có lẽ là giọng của tôi quá nhỏ hoặc là hắn cố tình không nghe thấy, hắn lại gần tôi một chút, hỏi tôi.

"Cái gì?"

Hắn có vẻ như nghiêm túc lắng nghe lời tôi nói, đôi mắt chăm chú nhìn sang tôi, thần sắc cũng rất tốt.

Nhưng có lẽ tôi đã biết câu trả lời.

Ngay tại cái đêm trở thành trò cười cho kẻ khác tôi cũng đã nói với hắn sau này tôi không muốn tiếp tục đến bãi đua xe, cũng không muốn gặp lại những kẻ đã lạnh lùng đứng vây xem tôi ngày hôm đó.

Nhưng Quan Trừng không đồng ý.

Trước đây ngoại trừ huấn luyện ở trường học thì hắn đều sẽ đi đua xe, hiện tại có tôi ở bên, hắn không muốn tôi thoải mái cầm tiền của hắn, hắn muốn buộc chặt tôi với hắn, nhất định phải tới bãi đua xe cùng hắn.

Tôi không muốn đi, hắn phải đi một mình.

Tôi đi sẽ làm lãng phí thời gian của chính mình, không đi thì hắn không thể tập trung đua xe.

Cho nên hắn dụ dỗ tôi, không được thì bác bỏ thỉnh cầu của tôi.

"Không có vấn đề gì, tư tưởng của đám người kia rất phóng khoáng, hơn nữa bọn họ đều biết em là của tôi, sẽ không nói linh tinh gì đâu."

Hắn sờ đầu tôi, trên mặt hắn hiện lên ý cười, nhưng tư thế từ đầu đến cuối đều là cao cao tại thượng, giọng điệu lại giống như đang ra lệnh.

"Được rồi, em đừng để trong lòng."

Tôi làm sao có thể không để trong lòng.

Nhiều người nhìn thấy tôi như vậy, coi tôi là một chuyện cười để giải trí, tiêu khiển, một món đồ chơi mặc người khác tuỳ ý cưỡng hiếp, xem tôi là một thứ thấp hèn, chờ Quan Trừng chơi chán tôi bọn họ liền có thể nhào tới thưởng thức.

Quan Trừng không hiểu, hắn mãi mãi cũng sẽ không hiểu, bởi vì hắn từ nhỏ chính là trụ trên trời, là kẻ không người nào dám đắc tội.

Lần này hắn lại muốn lừa tôi, nhưng là tôi thực sự không chịu nổi.

Tôi hận không thể bóp cổ của hắn, khiến hắn cảm nhận được tôi bị sự xấu hổ đè ép đến nghẹt thở không còn chút sức lực như thế nào, nhưng tôi không làm được, tôi chỉ có thể không ngừng chảy nước mắt, nghẹn ngào lặp lại lời nói.

"Em không muốn đến bãi đua xe."

Không muốn đến bãi đua xe.

Không muốn gặp lại những người kia.

Không muốn suy đoán mỗi khi bọn họ nhìn về phía tôi là vì xem mặt của tôi, hay là eo tôi, hay là mông của tôi.

Không muốn nghe bọn họ dùng ngữ khí ám muội mà hưng phấn nói về "Chiếc xe F1 màu đỏ."

Quan Trừng nhìn tôi khóc thành tiếng lặp lại một câu nói đó, hắn mới giống như ý thức được tôi đối bãi đua xe chống cự cường liệt đến mức nào.

Hắn chần chờ một chút, dùng ngón tau lau đi nước mắt ở khoé mắt tôi, ngữ khí của hắn dịu xuống.

"Được, vậy thì không đi."

Chỉ có câu này để cam kết thì không được, tôi tóm chặt lấy cánh tay hắn, âm thanh có chút run rẩy.

"Quan Trừng, nếu còn bắt em đến bãi đua xe thì em không bán cho anh nữa đâu."

Đôi mắt tôi tràn ngập nước, miễn cưỡng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Quan Trừng.

Hắn im lặng mấy giây, giống như đang ngây ngẩn cả người.

Khi hắn phản ứng lại lời tôi nói là có ý gì, thanh âm hắn chìm xuống, hắn muốn nhanh chóng bỏ qua chuyện này cười nặn nặn mặt của tôi.

"Quạ quạ, nói cái gì đó, tôi có bao giờ áp bức em đâu, em không muốn đi thì không cần phải đi."

Hắn không muốn nghe tôi nói những lời đó nữa, hắn dùng tay bịt kín miệng tôi. Quan Trừng hôn lên gò má của tôi giống như động viên, âm thanh ôn nhu cùng với ý cười cũng khôi phục.

"Vì sao ngày hôm nay lại khóc đáng thương như vậy?"

Ngoài miệng hắn thì cười nói tôi đáng thương, như cơ thể lại hăng hái mà làm tôi.

Hắn thích việc làm tôi khóc, thích tôi gần như hỏng mất mà cầu xin hắn, trước kia tôi còn cố chấp để ý việc này, tôi vì giữ lại một chút lòng tự tôn ít ỏi của mình mà không chịu khuất phục, chỉ khi nào thật sự bị hắn dằn vặt không chịu được nữa mới cầu xin hắn.

Nhưng bây giờ tôi đã có kinh nghiệm, hắn yêu thích bộ dạng nào của tôi, tôi liền bày ra bộ dạng đó cho hắn xem.