Qua Sông Hái Sen

Chương 9: Gặp mặt thương lượng



Y chạy một mạch đến hành lang rồi quay đầu nhìn lại, thấy đại mỹ nhân đang đưa tay vuốt gò má mình, ánh mắt thâm thúy lơ đễnh không biết đang nghĩ gì.

Vào buổi trưa, nữ hầu mang tức ăn đến cho hai người họ, vì tâm tình đang tốt, nên Việt Minh Khê ăn ba chén cơm đầu, lau miệng xong còn cười cười đùa đùa với các nàng, khiến họ cười đến híp mắt. Cuối cùng mới để ý thấy Triệt Liên đã đổi tăng y, đang dựa cửa nhìn y.

Việt Minh Khê biết điều tạm thời từ biệt hai nàng, đuổi theo Triệt Liên dưới ánh nhìn lưu luyến không rời, thấy hắn không để ý tới mình, y cười nói “Đại mỹ nhân, ngươi ghen à?”

Triệt Liên liếc y, ánh mắt lười biếng lướt xuống phía dưới y, ý nhị nói: “Bần tăng chỉ lo thí chủ mải tán tỉnh, ăn chưa no, đến tối không có sức mà thôi.”

Nói xong nhanh chóng sải bước đi về nghị sự đường, để Việt Minh Khê thẫn thờ trong gió như người mất vía.

Sợ buổi tối y không có sức…

Buổi tối không có sức…

Buổi tối…

Việt Minh Khê vừa đi vừa ngẫm nghĩ, len lén nhin gương mặt Triệt Liên nghiêng nghiêng dưới mũ rơm. Sau khi nhìn thấy nụ cười toát ra từ bờ môi đỏ mọng kia, tin chắc là ý mà y nghĩ, đột nhiên tinh thần hưng phấn, vui vẻ bước vào nghị sự đường.

Vừa vào nghị sự đường được tu sửa để tiếp đón các môn phái võ lâm ở Minh Kính sơn trang. Việt Minh Khê ngẩng đầu nhìn mái hiên ngói xanh cao cao, các hiệp sĩ trên bậc đá đại sảnh đã tề tựu đông đủ, y chun mũi.

Không hổ là chốn giàu có nhất giang hồ, chỉ một nơi nghị sự thôi mà cũng xây dựng giống y như triều đình Hoàng đế, Việt gia trang của bọn họ còn kém xa. Nhưng mà không biết chỉ qua hôm nay, Cao trang chủ còn bảo vệ được sự huy hoàng này nữa không đây.

Cao trang chủ còn chưa xuất hiện, trong nghị sự tiếng nói chuyện như lệnh vỡ, nói vậy là mấy người này chờ ở đây nóng hết ruột gan. Việt Minh Khê giơ tay tính toán thời gian, cảm thấy khâm phụ cự kiên nhẫn của mấy võ lâm danh môn này, vẫn cố gắng nhẫn nhịn chờ hắn làm xong tang ma, chuẩn bị mấy việc cỏn con trong trang, xong mới ép hắn phải đến đấy giải thích cho kỳ được.

Vậy là bọn họ đến cũng đúng lúc ấy chớ, mà khôgn biết Cao tranh chủ kia có tính toán gì.

Việt Minh Khê lách qua đám nhân sĩ võ lâm nhốn nháo này, một lúc lâu sau mới tìm được cái bàn trống, gọi với: “Đại mỹ nhân, đến đây ngời này!”

Dứt lời quay đầu lại, nhìn thấy bàn bên cạnh bọn họ đông đảo kiếm khách mặc trang phục nho gia, dẫn đầu là một lão già mang theo phần tiên khí. Lão già đang vén râu uống trà hoa cúc, vừa nhìn thấy Việt Minh Khê đã trợn tròn mắt, phun hết nước trà trong miệng ra.

“Oan gia ngõ hẹp, đúng là oan gia ngõ hẹp!”

“Việt Minh Khê, ngươi làm gì ở đây hả!”

Chưởng môn Trúc Gian phái, Thi Minh Phủ nhìn thấy đệ tử học Đạo vừa mới bị trục xuất khỏi sư môn, khuôn mặt già nua bị sặc nước trà đỏ bừng, không biết là do lão ngạc nhiên hay tức giận. Việt Minh Khê mặt không đổi sắc nhìn lão, sau đó kéo ghế ra cho Triệt Liên ngồi xuống, lúc này mới lặng tờ bình thản rót cho mình một chén trà nói:

“Thì sao, núi U Tranh không dạy ta xử thế, Minh Kính sơn trang trở thành địa bàn của Trúc Gian phái các ngươi khi nào vậy?”

Nhìn thấy dáng vẻ dửng dưng của Việt Minh Khê, nhớ tới ngày thường y như con ngựa bất kham, lão giận tới mức muốn bật dậy đánh y. Nhưng Thi Minh Phue biết tên nhóc này miệng lưỡi láu liên, trước kia lúc bị trách mắng cũng chưa bao giờ thắng nổi, khó lắm mới nuốt cục tức xuống, trầm giọng nói:

“Hôm nay võ lâm rập hợp bàn bạc việc lớn, nhóc con miệng còn hôi sữa như ngươi đến đây làm gì? Hơn nữa, lão trang chủ vừa mới chôn cất xong, nơi này là chốn để người giễu võ giương oai sao?”

Việt Minh Khê tặc lưỡi: “Lạ thật đấy, lão trang chủ mất tại sao ta không thể tới? Dù sao mẫu thân ta và Cao phu nhân cũng là bạn bè với nhau, Viẹt gia trang luôn xem trọng tình cảm. Không những Minh Kính sơn trang, mà nếu sau này ngài mất, ta cũng tới núi U Tranh đưa tiễn được.”

Nghe vậy, Thi Minh Phủ tức xì khói, bất chấp phong độ bậc trưởng bối, lập tức xách kiếm muốn dạy dỗ tên ngông cuồng nói lời ác này một trận, bị đám kiếm khách Trúc Gian phái nháo nhào ngăn lại.

“Chưởng môn sư bá! Bình tĩnh!!”

Thấy mấy sư huynh dùng lời ngon ngọt an ủi Thi Minh Phủ, lão trọn mắt nhìn mình, loáng thoáng còn truyền tới mấy tiếng chửi rủa. Việt Minh Thương khinh khỉnh làm mặt quỷ với lão, quay đầu nói với Triệt Liên: “Đại mỹ nhân, ta không muốn ngồi chỗ này, chúng ta tìm chỗ khác đi.”

Triệt Liên nhướng mày hỏi: “Sao vậy? Họ bắt nạt ngươi à?”

“Không phải, bọn họ xấu quá, nhìn đau mắt. “

Đám người Trúc Gian phái: “…”

Lúc này, nghị sự đường vốn đang ầm ĩ bỗng yên lặng tờ, bên tai vẳng tiếng bước chân, dần dần đến gần, sau đó từ bên trong bức bình phong phủ thuy cạnh cửa xuất hiện một đôi chân sưng phù.

Sau khi nhìn thấy người đàn ông nho nhã cách đó không xa, Việt Minh Khê đột nhiên nhớ tới người kế nghiệm Cao gia vốn là người đọc sách, bản thân cũng không phải là kỳ tài tập võ. Lão trang chủ Cao Sùng chưa bao giờ muốn hắn kế thừa cơ nghiệp của Minh Kính sơn trang, dùng sao con trai đầu và con trai thứ của Cao gia đã bất hạnh chết trong sự phân tranh chốn võ lâm, mới ép hắn ném bút tiếp quản đống hổ lốn này.

Bởi vậy xem ra, thật sự rất đáng buồn.

Trang chủ Cao Tư Viễn đã qua tuổi sáu mươi, đứng vững vàng trước mặt mọi người, nét ưu tư tràn ngập hiện rõ lên từng nếp nhắn, thấy mình bị vô số đôi mắt ngấu nghiến dõi theo, ông khiêm tốn chắp tay nói:

“Các vị đại hiệp từ xa đến, ở lại trong Thương Hải Cư chờ đã lâu, Cao mỗ bận việc vặt vãnh trong trang nên hơi chậm trễ, thật xấu hổ với các vị. Hôm nay thương nghị ở đây để bàn về mấy vấn đề quan trọng. Các vị thay phiên đưa bái thiếp tới, chắc vì chuyện bảo vật không chủ trong trang. Thật không dám giấu, tuy mấy ngày nay Cao mỗ mải suy nghĩ đến mất ngủ, nhưng đã quyết định xong.”

Mọi người hiển nhiên không ngờ Cao trang chủ lại thẳng thắn như vậy, lòng hơi xấu hỏi, đồng thời cũng nhộn nhạo. Nếu Cao Tư Viễn chịu mở miệng, chắc chắn sẽ không để hắn giở trò, chỉ chờ hắn lộ ra vẻ khó xử, bọn họ sẽ thuyết phục hắn bán bảo vật bí bảo cứu nguy, bọn họ cũng có thể miễn cưỡng bảo quản thay hắn.

Ai ngờ Cao Tư Viễn dừng một chút, lại nói: “Cao mỗ thừa kế di sản của gia phụ, sẽ đem những bảo vật trong trang tặng các đại môn phái, sau đó giải tán Minh Kính sơn trang, sau này sẽ lui khỏi giang hồ.”

Cả đám người sững sờ.

Bọn họ tưởng cho dù Cao Tư Viễn sẽ thỏa hiệp, nhưng cũng khôngtheer nói sẽ giải tán hết gia sản ở ẩn giang hồ. Mặc dù Minh Kính sơn trang không còn người có thể kế nhiệm, hiện giờ người mạnh nhất đã ra đi, nhưng dù sao cũng là gia tộc trăm năm, tuy chết nhưng vẫn còn ngo ngoe được. Chỉ cần Cao Tư Viễn kinh doanh cẩn thận, chiêu mộ người hiền tài, thì cũng không đến mức không kéo dài được thế hệ tiếp nối.

Nhưng nhìn bộ dáng hốc hác tối tăm của Cao trang chủ, nào giống như đang nói đùa, cứng cổ với bọn họ?

Trong lúc lào xào, Thi Minh Phủ dẫn đầu đứng dậy khuyên nhủ: “Cao trang chủ, tuyệt đối không được! Thế nhân đều biết bí bảo trong Minh Kính sơn trang là do các đời trang chủ dùng máu tích cóp, nếu cứ tẩu tán khắp giang hồ như vậy, thì chúng ta xấu hổ lắm.”

“…… Cao mỗ đã quyết, kính xin sứ giả các môn phái teo nữ sứ giả trong trang đến mật trang ngồi một lát, xác nhận bảo vật và giám định cùng danh sách nhận quà.” Cao Tư Viễn bình tĩnh nói, “Mấy ngày nay Cao mỗ đã sắp xếp bảo vật của các môn phái, tất nhiên sẽ không để các vị trở về tay không đâu.”

Mỗi người một vẻ, trong lòng tuy vui mừng ngạc nhiên nhưng trên mặt vẫn không tỏ lộ. Sau một lúc xì xầm bàn tán, Việt Minh Khê liếc thấy kiếm sĩ mặc nho trang cách đó không xa đứng lên, cau mày nói:

“Mặc dù phái ta rất biết ơn quyết định của Cao trang chủ, nhưng không biết trang chủ dựa vào cái gì để quyết định bảo vật? Thân binh bí tịch của Tùng Gian Phái ta và Trúc Gian Phái là một mạch truyền thừa, e là những thần binh bí tích huyền hồ sẽ trùng hợp, trang chủ tính toán thế nào mới công bằng?”

Cao Tư Viễn gật đầu nói: “Đây chính là nguyên nhân hôm nay Cao mỗ mời chư vị đến đây thương lượng. Nếu trong nhưunxg thần binh bí thịch này được nhiều môn phái nhìn trúng. Cao mỗ không thiên vị, cho nên không bằng các vị dùng hình thức luận võ để quyết định chủ sở hữu, người nào thắng thì vật đó thuộc về người đó. Tiểu hiệp sĩ có ý kiến gì không?”

Kiếm sĩ Tùng Gian phái nghe vậy ôm quyền, mọi người cũng đồng ý khen ngợi. Thi Minh Phủ hoàn toàn quên béng chuyện vừa rồi bị VIệt Minh Khê chọc tức ói máu, liếc nhìn trường lão Phái Tùng Gian đang ngồi cách đó không xa, mang ý âm thầm so đấu.

“Nếu các vị ở đây cũng không còn ý kiến nào khác, đợi xác nhận danh sách xong, mời mọi người đến Diễn Võ đường tập hợp.” Cao Tư Viễn dứt lời, mệt mỏi ôm trán, đang muốn ngồi nghỉ mọt chút rồi rời đi, lại nói thêm, “Ngoài ra nếu không có gì tranh cãi, trân vật Huyền môn như Nhiếp Mộng Linh, Trấn Nguyên Huyền Sư Đao, Thập Toàn Bách Luyện Lô, giao cho Tam Thanh giáo. Phật diện Kim Miêm Đỉnh, Liên Hoa Như Ý Bích, “Thiên Quân Trượng Quyết”, “Diệu Thiện Đao Pháp”, “Dược Kinh” và các vật phật môn khác thuộc sở hữu của Bồ Phong tự, không biết ý các vị thế nào?”

Mọi người đang đắm chìm trong vui sướng, đương nhiên không lên tiếng. Mấy pháp khí huyền bí kia vốn không phải thứu hiếm, vô dụng với người tập võ bình thường, bọn họ cũng lười tranh giành với đám hòa thượng nửa sống nửa chết kia.

“…… A Di Đà Phật. Cảm ơn Cao Thí Chủ. ”

Việt Minh Khê lúc này mới chú ý tới góc đông nam Nghị Sự đường có hơn mười võ tăng ngồi khiêm tốn, dẫn đầu là một lão hòa thượng tinh thần mẫn tiệp, trông co vẻ từ bi nhân hậu, rất uy nghiêm. Y nhìn trái nso phải không thấy bóng dáng các hòa thượng khác trong Nghị Sự đường này, kéo ống tay áo của Triệt Liên, nhỏ giọng nói:

“Đại mỹ nhân, không phải nói hòa thượng Đại Ninh tự các ngươi cũng tới sao, sao không thấy bọn họ?”

Những hòa thượng Bồ Phong tự này chạy tới Minh Kính Sơn trang từ rất sớm, hạ quyết tâm muốn chén một phần bánh, còn Đại Ninh tự trong lời đồn vẫn chưa tới. Mắt thấy bí bảo Phật môn sắp rơi vào trong tay Bồ Phong tự, Việt Minh Khê đánh giá những hòa thượng dung mạo tầm thường, trong lòng khó chịu.

Thấy Triệt Liên lặng im không trả lời, lúc này Việt Minh Khê mới phát hiện hắn hình nhưu vẫn luôn nhìn lão hòa thượng kia chằm chạp, trong mắt ẩn hiện vẻ u ám. Lại thấy tay trái lão hòa thượng hơi dài ra, y chợt hoát nhiên đại ngộ.

Đang muốn mở miệng, Triệt Liên thu mắt lại, nâng mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, vuốt ve Xá Lợi Tử trên cổ tay thản nhiên nói: “Sắp tới rồi.”

Vừa dứt lời, ngoài đại sảnh bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề, nương theo tiếng Phật châu va vào nhau, mười mấy bóng dáng kiều diễm quyến rũ mang chút thanh tao bước vào, chặn đường Cao Tư Viễn.

“…… Cao trang chủ, đệ tử Đại Ninh tự ta đã đưa bái thiếp, sao ngươi dám tự quyết định, nhường hết bí bảo Phật môn cho Bồ Phong tự?”