Quả Vô Hoa

Chương 1



“Quả vô hoa”

Vừa bước lên tàu điện ngầm, Tô Mộc Thu đã cảm thấy mình sắp phải quỳ.

Từ tuần trước, app đã nhắc nhở anh rằng kì phát tình của anh sẽ bắt đầu trong khoảng hai ngày nay, vì vậy từ tối hôm qua anh đã bắt đầu uống thuốc ức chế. Nhưng có lẽ là liều lượng thuốc lần này hơi có vấn đề, phản ứng phụ rất mạnh. Trong không gian bịt kín, nhiệt độ tăng cao, khí CO2 và các loại mùi pheromone hỗn tạp trong không khí, làm người ta buồn nôn.

Anh chen mình vào cạnh cửa xe, dán sát lớp thuỷ tinh hơi lạnh, lấy di động ra ghi lại phản ứng với thuốc: nóng lên (nhiệt độ cao hơn bình thường), lợm giọng (không liên quan đến ăn), buồn nôn (còn nhịn được), hít thở không thông (thông gió của tàu điện ngầm quá kém), phản ứng ngoài da (chưa xuất hiện, chờ quan sát)… Đèn tín hiệu sáng lên, cửa xe mở ra, vừa lúc anh đứng ngay cạnh cái cửa, thế là bị dòng người chen luôn ra ngoài. Anh cố nén khó chịu đi theo mọi người lên cầu thang, tập tễnh đi ra bến tàu điện ngầm, đứng cạnh bồn cây gần đó.

Không khí mới mẻ xua tan bớt mùi pheromone của Alpha, lúc thổi vào người cũng rất mát mẻ. Tô Mộc Thu che miệng, hi vọng có thể chặn lại cảm giác buồn nôn đang xông lên.

Đang tầm giờ làm việc, trước mặt anh chỉ thấy các loại giầy dép đi không ngừng đi qua, ánh sáng mặt trời chiếu lên người anh, Tô Mộc Thu chỉ thấy đau đầu mỏi mắt.

Còn phải kéo dài bao lâu nữa, anh nghĩ thầm, thân thể phát run, áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn chưa được, cần chịu đựng thêm chút nữa, vì…

“Nôn đi.” Một giọng nói vang lên.

Nói thế nào đây, giọng nói này, lạnh, giống như tấm kính anh dựa vào trên tàu điện ngầm, phản chiếu ra hình dáng anh. Tô Mộc Thu ngẩng đầu lên, thấy một cái túi xách được đưa đến trước mặt mình.

Cảm giác buồn nôn lại xông đến, anh không nhịn được, bắt lấy cái túi mà nôn.

Chờ nôn hết đống bữa sáng lẫn cả thuốc ức chế uống sau khi ăn, anh mới thấy người thoải mái hơn một ít. Lúc này, cả mặt lẫn người anh đều ướt đẫm mồ hôi, chật vật như người mới được vớt từ dưới nước lên.

Một chai nước lạnh được đưa đến trước mặt anh. “Nếu lạnh quá,” người kia nói, “thì áp lên mặt cho tỉnh táo cũng được.”

Tô Mộc Thu nhận lấy, nước đúng là lạnh thật, anh ngậm trong miệng một lúc mới nuốt xuống, cuối cùng cũng có thể nói chuyện: “…… Thật là ngượng quá……”

Giọng anh hơi thều thào, người kia phải mất một lúc mới phản ứng được: “Có cần gọi xe cấp cứu không?”

Tô Mộc Thu lắc đầu, áp cái chai lên trán. “Tôi sẽ tự gọi.” Lúc này, giọng của anh đã vững vàng trở lại.

“Vậy thì tốt, tôi không có điện thoại di động.” Người kia nói.

Anh ngước mắt nhìn lên.

Người thanh niên đứng trước mặt nhìn như một nhân viên công sở bình thường, nhưng cũng là loại không hề nghiêm chỉnh tuân theo quy củ. Cà vạt nhét trong túi ngực áo sơ mi, tay áo xắn đến khuỷu tay, trên mặt cậu còn chưa cạo sạch râu, nhưng quần áo lại cắt may rất vừa người, chất liệu của đôi giày cũng rất tốt.

“Xin lỗi nhé.” Anh nói lại lần nữa. “ Trong túi xách… có số liệu gì quan trọng không?”

Người trước mặt “a” một tiếng, cười như không cười nhìn anh. “Sao anh biết tôi làm nghề gì?”

Cậu quá trắng, nhìn là biết không phải đi khách hàng giữa trời nắng; quần áo tuỳ tiện, cũng không cần thay mặt cho công ti đón tiếp khách hàng; đồng hồ hàng hiệu, hẳn là quà người khác tặng, trong công ti rất có thân phận; các công ti quanh bến tàu điện ngầm này đều là ngành công nghiệp mới, thường làm việc trong phòng, chức vị cao lại không cần tiếp khách hàng, khả năng lớn nhất là nhân viên nghiên cứu.

“Nếu bị mất số liệu quan trọng gì… Tôi có biết một chuyên gia phục hồi dữ liệu, miệng rất kín…”

“Không cần.” Cậu ta nói. “Không có gì quan trọng cả, những thứ quan trọng đều đã ở trong đầu tôi rồi.”

“Vậy thì tốt.” Tô Mộc Thu thở phào nhẹ nhõm, huỷ số liệu cũng ngang như giết cha mẹ người ta, trách nhiệm này anh cũng không gánh nổi. Anh nhìn cái túi mình vừa dùng để nôn. “Vậy thì để lại cách liên lạc cho tôi đi, để tôi bồi thường cái túi cho cậu…”

“A.” Người nọ cười, giọng điệu thản nhiên, “Không cần.”

“Cái này thì nhất định phải bồi thường…”

“Không cần.” Cậu rất quả quyết, nói như chém đinh chặt sắt: “Tôi không thích có Omega đến gần tôi.”

“Nếu anh muốn báo đáp tôi,” cậu nói tiếp, “Omega đến kì phát tình thì đừng có ra ngoài, đó là sự hỗ trợ tốt nhất.”

Dưới ánh mặt trời, nụ cười của cậu phát sáng như những dải băng nhũ.

“… Tổng hợp những đặc điểm trên, vậy người cậu gặp chắc là Diệp Tu.”

Tô Mộc Thu nhìn Phương Sĩ Khiêm, sư huynh của anh vẫn như cũ, mặc áo blouse trắng ngay cả lúc nghỉ ngơi, dựa vào bàn thí nghiệm, bưng cái chén hình đầu lâu uống trà – nói đúng ra thì cũng không phải là trà, mà là một loại đồ uống mà màu sắc rất giống món não hoa, Phương Sĩ Khiêm phải mất khá lâu mới điều chế được nó – “Nổi tiếng lắm à?”

“Tiếng xấu lan xa, kẻ thù chung của Omega.” Phương Sĩ Khiêm dùng ngón giữa đẩy đẩy mắt kính. “Cậu về nước đúng lúc người ta ra nước ngoài nên không biết. Năm đó cậu ta cũng là một nhân vật làm mưa làm gió ở đại học Q, ngày nhập học đầu tiên đã đắc tội toàn bộ Omega trong trường. Bây giờ trên diễn đàn trường vẫn còn giữ cái topic mắng cậu ta, đúng là mặt T.”

Đường hoàng biểu hiện khuynh hướng kì thị Omega ở cái thời đại bình đẳng giới mới là chuẩn tắc (ít nhất trên đầu môi) ngày nay, Tô Mộc Thu có thể tưởng tượng ra những cuộc khẩu chiến chinh phạt mà năm đó Diệp Tu gặp phải, nhưng cậu ta cũng chẳng thèm để ý. Theo như lời Phương Sĩ Khiêm nói, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ nên đứng thứ nhất vẫn cứ đứng thứ nhất, giải quốc gia với offer bị người ta tố cáo làm cho không có cũng không nhíu mày. “Thế mới nói, trong nhà có tiền thì chả cần lo gì sất.” Y tổng kết.

“Nhà cậu ta có tiền lắm à?”

“Cậu nghĩ chỉ là có tiền thôi sao?” Phương Sĩ Khiêm nói. “Cậu nghĩ bây giờ ai đang trả lương cho chúng ta? Em trai cậu ta đó, hay đúng hơn, là ông già nhà cậu ta.”

Tô Mộc Thu vừa ghi chép số liệu vừa lẩm bẩm, “Vậy bây giờ xuất ngoại xong rồi, thái tử gia đã hồi cung hả?”

“Hẳn là vậy.” Y suy nghĩ một chút. “Không chừng rất nhanh là hai cậu sẽ gặp lại.”

Tô Mộc Thu nhìn sang với ánh mắt kinh ngạc.

“Phương hướng nghiên cứu của hai cậu giống nhau, đều là dùng thuốc tiêu trừ phản ứng kì phát tình của Omega. Bài luận văn cậu rất tâm đắc hồi trước là do cậu ta viết.” Y nói một cách nhẹ nhàng, “Diệp Thu là bút danh.”

Tô Mộc Thu làm ra một biểu lộ khoa trương. “Một người theo chủ nghĩa kì thị Omega lại đi nghiên cứu cách tiêu trừ phản ứng phát tình của Omega? Tại sao cậu ta còn chưa được nhận giải Nobel hoà bình?”

“Có thể cậu ta là phái hoàn toàn bình đẳng, nhận định rằng cả kì dịch cảm lẫn kì phát tình đều không nên tồn tại, thế giới chỉ có Beta tồn tại mới là hoàn mĩ nhất.” Phương Sĩ Khiêm nhấp một hớp “não hoa”. “Nhưng anh vẫn thấy rằng, thế giới phải trăm hoa đua nở mới thú vị.”

“Dù là loại nào đi chăng nữa thì cũng là phần tử cực đoan.” Tô Mộc Thu trợn mắt. “Nếu cậu ta thật sự thành cấp trên của em, liệu có thể lấy lí do em là Omega mà bắt em từ chức hay cưỡng chế nghỉ việc kì phát tình không?”

“Cái trước thì không đến nỗi, lúc cậu ta làm chủ tịch hội học sinh thì trong hội cũng có Omega, không nghe nói có bị đối xử bất công gì, còn cái sau,” Phương Sĩ Khiêm nói một cách chậm rãi, “nếu cậu còn làm bậy thế này thì dễ lắm.”

Tô Mộc Thu nhìn y, Phương Sĩ Khiêm lườm lại: “Lần này cậu bị dị ứng thuốc, lại là uống thuốc ức chế tự cậu kê đúng không?”

Tô Mộc Thu lộ ra nụ cười: “Chẳng qua là hơi có vấn đề về liều lượng thôi…”

“Cậu làm thế này cũng cùng tính chất với việc tiến hành thí nghiệm thuốc mới lâm sàng không phép đấy.” Phương Sĩ Khiêm không lộ ra bất cứ biểu cảm gì trên mặt. “Anh có thể đi tố cáo cậu.”

“Sau đó để em bị cách chức, lên toà, bắt vào viện?” Tô Mộc Thu cười nhẹ một tiếng. “Lương y như từ mẫu, sư huynh, anh sẽ không độc ác như vậy.”

Giọng anh rất mềm, rất nhẹ, tiếng cười rất thoải mái, gợi Phương Sĩ Khiêm nhớ đến thiếu niên tham gia thí nghiệm lâm sàng năm đó. Omega đồng ý dùng thử thuốc ức chế kiểu mới vốn là hiếm thấy, huống chi Tô Mộc Thu còn trẻ như vậy, nhìn chứng minh thư thì mới vừa trưởng thành. Giữa một đám người thí nghiệm hoặc rõ ràng là thiếu tiền hoặc nghiện thuốc ức chế, thiếu niên trắng noãn như là một trang giấy.

Nhưng đó cũng không phải một tờ giấy hoàn toàn mới tinh, Phương Sĩ Khiêm rất nhanh phát hiện phản ứng của anh với thuốc mới cũng không bình thường. Anh nhìn qua quá thói quen với những phản ứng làm người khó chịu kia, thậm chí ngay cả khi bị nổi phản ứng ngoài da cũng có thể ngồi thảo luận với Phương Sĩ Khiêm xem đây là do loại thành phần nào tạo thành… “Cậu bị nghiện thuốc ức chế?” Phương Sĩ Khiêm nhìn xuống thiếu niên.

“Không phải.” Người tuổi trẻ cả người đều là vết tiêm nói, anh giống như một cây nấm độc mới mẻ. “Chỉ là tôi từ rất sớm đã bắt đầu tự pha thuốc ức chế thôi.”

Thị trường bán rất đắt, anh biết mà. Thiếu niên cười, nói với Phương Sĩ Khiêm. Những người đồng ý tham gia loại này thí nghiệm, tất nhiên là do thiếu tiền.

“Anh mà không độc ác thì có thể sẽ hại cậu.” Y nói. Nhưng có thể y đã từng hại người ta từ sớm, dù rằng thí nghiệm thuốc mới lâm sàng là vì lợi ích của toàn loài người, mà lưu trình thử thuốc của họ cũng không có bất cứ chỗ nào phạm luật. “Nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể của cậu sẽ không thể thích ứng được các loại thuốc ức chế bán trên thị trường nữa…”

Tô Mộc Thu trầm mặc, y hiểu ra điều gì đó. “Đã đến mức đấy rồi? Vì vậy cậu mới…”

Sư đệ của y làm dấu tay im lặng, nói như đang khẩn cầu: “Đừng tố cáo em… Ít nhất là trước khi thuốc mới thuốc mới thành công, lần này là một tác phẩm vượt thời đại… Em có dự cảm như vậy, một khi thuốc này được đưa lên thị trường, một phần rất lớn Omega…”

Tô Mộc Thu dùng một thuyết pháp tương đối trừu tượng: “… sẽ có thể chắp cánh bay lên.”

Phương Sĩ Khiêm im lặng hồi lâu, cuối cùng y nói: “Sau này mỗi lần cậu pha thuốc ức chế, thành phần và liều lượng chi tiết đều phải gửi cho anh, cả thời gian uống thuốc cũng vậy.”

Tô Mộc Thu ngoan ngoãn gật đầu.

Y lại trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Làm Omega thật sự có khó chịu thế sao?”

“Cũng không có mà?” Tô Mộc Thu trợn to hai mắt. “Em chưa từng thấy rằng sinh làm Omega là mất thể diện hay gì, phiền toái thì cũng phiền toái, nhưng sống trên đời này không thể người nào cũng sống y hệt nhau được…”

Anh hiểu rằng Phương Sĩ Khiêm muốn tìm hiểu tại sao anh lại sống kích tiến như vậy, vì vậy anh nói:

“Chẳng qua là dù sinh ra là giới tính gì cũng nên có quyền lợi lựa chọn của chính mình. Quyền lợi này phải là tự do, thực tế, đưa tay ra là có thể lấy được… Bất luận là ai cũng không thể tước đoạt.”

Anh cười cười.

“Sư huynh, anh sinh ra đã là Alpha, anh sẽ không hiểu.”