Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1334: Tiên thiên chi ma



Ôn Đình Trạm trước nhường Tiểu Quai Quai truyền tin cho Càn Dương, sau đó là truyền tin cho Mạch Khâm. Nhưng hai ngày sau, Mạch Khâm đã xuất hiện trước mặt bọn họ, Càn Dương lại không có hồi âm.

“Tiểu Dương có phải xảy ra chuyện gì hay không?” Hoàng Ngạn Bách lo lắng hỏi, hắn hiện tại bởi vì là đồ đệ của Ôn Đình Trạm, ở bối phận thì giống như Càn Dương, hai người thường xuyên quần nhau.

“Hắn là người thiên vận, sẽ không có việc gì.” Dạ Dao Quang trong lòng cũng có chút lo lắng, bất quá là lo lắng Càn Dương gặp gỡ phiền toái, nhưng nàng tin tưởng Càn Dương không gặp nguy hiểm tới tính mạng, “Tiểu Quai Quai không tìm được hắn, khả năng lớn nhất có thể là hắn rơi vào trong trận pháp mà Tiểu Quai Quai không thể phá giải, hoặc bên trong kết giới.”

Hơn nữa trên người Càn Dương còn có phù triện bản mạng do người làm sư phụ là nàng vẽ ra, nếu Càn Dương có nguy hiểm, nàng đã sớm cảm ứng được, còn có Càn Đoái bên kia, Dạ Dao Quang không tin hắn không có để lại liên hệ tinh thần nào đó với Càn Dương.

“Đợi chúng từ núi Nhật Nguyệt trở về, nếu như Tiểu Dương còn chưa về, chúng ta liền đi xem Ba Trủng sơn.” Mạch Khâm cũng mở miệng nói.

Dạ Dao Quang gật đầu, sau đó thân thủ sờ mặt Ôn Đình Trạm: “Muội cùng Mạch đại ca đi tới Nhật Nguyệt sơn, muội sẽ đi nhanh về nhanh, chàng ở trong nhà cẩn thận thân thể chính mình. Muội sẽ bảo vệ tốt bản thân cùng con của chúng ta.”

Cổ Cứu cũng là sáng nay nhận được hồi âm từ phụ thân hắn, trên thư phụ thân của Cổ Cứu đề cập một vị thúc thúc Cổ Cứu ốm chết, tuy rằng Dạ Dao Quang biết chuyện này chẳng phải nhân quả báo, bởi vì người trước hết gặp chuyện không may hẳn là người có ràng buộc huyết thống sâu nhất với Cổ Cứu, từ sâu đến nông. Nhưng đến cùng là Cổ Cứu trong lòng tự trách mà bất an, Dạ Dao Quang chỉ có thể lập tức đưa theo hắn đi một chuyến tới Nhật Nguyệt sơn, tranh thủ ba năm ngày giải quyết xong chuyện này, mọi người đều có thể an tâm bước sang năm mới.

Ôn Đình Trạm cũng biết chuyện này cấp bách, vì để Dạ Dao Quang đi an tâm, hắn áp tay lên hai tay Dạ Dao Quang, đặt lên mu bàn tay nàng nụ hôn, không nói bất cứ cái gì, đôi mắt đen hiện lên một mảnh sáng ấm áp, yên tĩnh nhìn nàng.

Trong mắt hàm nghĩa, bọn họ đều hiểu rõ lẫn nhau, Dạ Dao Quang cũng không ngại nhiều người xung quanh, kiễng mũi chân, ngay tại khóe môi hắn đặt môi hôn, sau đó không chút lưu luyến đẩy hắn ra, mang theo Kim Tử cùng Mạch Khâm một đạo rời khỏi.

Chuyện này người khởi xướng chính là Cổ Cứu, tất nhiên muốn đương sự cũng phải đi cùng, Cổ Cứu đi theo Mạch Khâm, mà Dạ Dao Quang bên này có Kim Tử xuất lực, đều ngự không mà đi. Nhật nguyệt sơn vốn thuộc Tây Ninh phủ, chẳng tới nửa nén nhang bọn họ đã đến nơi, tuyết dày bay tán loạn, giương mắt nhìn lên, trắng xoá một mảnh.

“Nơi này là Nhật Nguyệt sơn, nguyên tên gọi là tinh hoa nhật nguyệt, theo lý mà nói thì không khí phải tinh thuần, linh khí quanh quẩn mới đúng, nhưng vì sao hỗn độn hơi thở phức tạp như thế?” Mạch Khâm đứng ở trên núi, cảm thụ được luồng dao động bên trong, có chút không hiểu.

Bọn họ nguyên bản vốn định trực tiếp bay tới nơi Cổ Cứu hái hoa, nhưng Cổ Cứu lại quên đường, mà bọn họ phi hành đến nơi đây, phảng phất cảm giác được một cỗ khí thế ngăn trở khí ngũ hành của bọn họ, đành phải đáp xuống mặt đất.

“Kim Tử, có cảm thấy cái gì không ổn không?” Cảm giác lực của Dạ Dao Quang hiện tại thật sự là quá yếu, nàng nghe xong lời Mạch Khâm nói sau, liền quay qua hỏi Kim Tử.

Kim Tử rất cẩn thận đi cảm ứng, nhưng ngoại trừ có những hơi thở hỗn tạp, nó thế nhưng cũng là không cảm ứng được bất cứ cái gì: “Sư phụ, ngọn núi này có chút quái dị, có lẽ trong núi sinh trưởng ra ma vật.”

“Ma vật?” Dạ Dao Quang nhíu mày, “Chẳng lẽ là ma vật nổi dậy lòng tham với long mạch, bởi vì long mạch bị thương nặng?”

Tu luyện giả của nhân loại đều sẽ không dễ dàng ra tay với long mạch. Lúc trước Dạ Dao Quang gặp được long mạch, chính là vì đụng phải cô sơn ngàn năm khó gặp. Tòa cô sơn này liên lụy đến sinh linh cũng không nhiều, bởi vậy người nọ lợi dụng Liên Sơn, cho dù tính mạng một mình Liên Sơn không đủ để đền thì cũng không ảnh hưởng tới thân tộc phía sau, nhiều lắm là chính hắn cũng bồi tánh mạng, nhưng phú quý khó cầu, hắn là muốn đánh bạc một phen.

Nhưng long mạch của Nhật Nguyệt sơn chính là một đại long mạch. Long mạch như vậy bị phá huỷ, sinh linh bị hại đâu chỉ ngàn vạn, không quan tâm là chủ mưu hay là đồng lõa, tất cả đều phải trả cái giá rất đắt. Nàng vẫn liên tục buồn bực, long mạch tốt như thế, lại không từng trêu chọc phàm nhân, người này thật vì lợi ích cá nhân, liền tánh mạng thân tộc cũng không để ý sao?

Hóa ra là ma.

Sắc mặt Dạ Dao Quang ngưng trọng nhìn về phía Mạch Khâm: “Khả năng là tiên thiên chi ma, Mạch đại ca, chúng ta để ý chút.”

Ma chia làm tiên thiên chi ma, cùng hậu thiên chi ma. Tiên thiên, chính là khi có thần thức thì đã là ma, là trời sinh ma; Hậu tiên là ma tu, nguyên bản bọn chúng có thể là người, là yêu, là người tu luyện hoặc ngay cả Phật tu sa vào ma đạo.

Hai bên nếu đem ra so sánh với nhau, tiên thiên so với hậu thiên càng cường thịnh khó đối phó hơn gấp trăm ngàn lần, bởi vì tiên thiên ma có lẽ tồn tại vô hình, tỷ như mộng ma chỉ xuất hiện ở trong mộng, như tằm ăn rỗi dùng cảnh trong mơ của người để tu luyện, lại tỷ như lấy tinh thần cùng sức sống của con người để tu luyện hoặc lợi dụng tai họa bệnh dịch, loại ma này một khi thành linh, liền vô cùng khó đối phó, bởi vì chúng chẳng những không cố định một chỗ, lại vô hình vô sắc.

Hậu thiên chi ma, cho dù đoái nhập ma đạo, cũng sẽ không thể kích động đến mức muốn động tới long mạch, bởi vì chúng biết rõ động tới long mạch sẽ có hậu quả thê nào. Mà tiên thiên ma, nó chính là khắc tinh của long mạch, bởi vì chúng cũng là một loại linh, chẳng qua là linh tà ác thôi. Chúng động vào long mạch, khả năng tránh được trời phạt rất lớn. Chúng khi được sinh ra chính là một loại nghịch thiên, không theo bất kỳ quy luật nào của thiên đạo, ở mỗi bước trưởng thành của chúng đều là đấu pháp cùng ông trời. Một khi đã như vậy, chúng tất nhiên cũng không e ngại thêm một lý do để thiên đạo diệt.

“Dao Quang, muội cùng Kim Tử theo Cổ công tử ở chỗ này chờ ta, ta đi xem đường.” Mạch Khâm đối Dạ Dao Quang nói.

Dạ Dao Quang lắc đầu không đồng ý: “Mạch đại ca, giờ này khắc này, chúng ta không thể tách ra, chúng ta còn không biết đến cùng ma vật này có lai lịch gì. Địch trong tối ta ngoài sáng, nếu như chúng ta chia cắt, chỉ sợ cực kỳ dễ dàng bị nó tiêu diệt từng bộ phận.”

Một chuyến đi này, bởi vì không biết loại ma vật gì, nguy hiểm so với bọn họ suy nghĩ lớn hơn nữa, Dạ Dao Quang không thể mặc kệ Mạch Khâm xung phong.

“Dao Quang...”

“Mạch đại ca, ta sẽ không đáp ứng, huynh chớ đừng khuyên ta nữa.” Dạ Dao Quang trực tiếp không cho Mạch Khâm cơ hội tiếp tục thuyết phục nàng.

“Đều là sai lầm của ta, chọc vào đại phiền toái như thế, làm mọi người vì ta mà mạo hiểm.” Cổ Cứu trong lòng vạn phần áy náy, “Đường cũng lại quên mất.”

“Chi Nam, huynh không cần tự trách.” Dạ Dao Quang cười lắc đầu, “Thế gian này không có mấy người cả đời không trải qua chút sai lầm, chuyện này của huynh cũng là tai bay vạ gió, huynh đã bị yêu ma tính kế, nó muốn biến huynh thành người chịu tội thay cho nó, hoặc mượn tay huynh trợ nó cắn nuốt long mạch. Cho nên huynh có thể xâm nhập lãnh địa của long mạch nhưng huynh sẽ quên đường, đây là sự tình huynh không thể kháng cự, bởi vì nó đã quấy nhiễu thần hồn của huynh.”