Quái Phi Thiên Hạ

Chương 159: Hư hoa giả huyệt



Đây chính là long mạch Dao Dao muốn tìm sao?” Ôn Đình Trạm không ngờ lại tìm được long mạch dưới tình huống như vậy. Thật ứng với câu nói “Có lòng trồng hoa, hoa chẳng mọc, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh” kia!

“Đúng, đây chính là long mạch!” Dạ Dao Quang gật đầu sau đó lôi kéo Ôn Đình Trạm chạy ra xa một chút, chỉ vào những ngọn núi cao chót vót:

“Chàng nhìn xem giống cái gì?”

“Khí thế hùng hồn như tướng quân xuất chinh, quân vương đi tuần!” Những ngọn núi kéo dài ở bốn phía này giống như đội quân tinh nhuệ ủng hộ đế vương, sĩ khí ngút trời, uy phong lẫm liệt. Bất chợt Ôn Đình Trạm phát hiện dường như ngoài những ngọn núi được bọn họ nhận định là long mạch kia thì hai ngọn núi bên cạnh cũng có khí thế không hề thua kém, rất khó phân biệt.

“Dao Dao, nàng nhìn xem hai ngọn núi kia đi, cũng có khí thế oai hùng, cao cao tại thượng…”

“Sở hữu được Chân Long sơn mạch, tất nhiên sẽ có nhiều người tùy tùng cúi chào. Cổ nhân từng nói: “Nhược trần chi trung năng thức thiên tử”, câu này có ý nói nếu không có người có thể phân biệt được Thiên tử chân chính thì chỉ có thể chọn nhầm một vị tướng quân mà nghĩ rằng đó là Thiên tử mà thôi. Nếu tu vi không tu luyện tới nơi tới chốn, không có bản lĩnh thì tất nhiên sẽ không phân biệt được đâu là Chân Long Thiên tử.”

Nếu không thì long mạch cũng không được coi là đỉnh cao của phong thủy, ai ai cũng muốn có được!

“Dao Dao, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Ôn Đình Trạm nghiêng đầu hỏi.

“Tìm được long mạch thì sẽ phải đi tìm kiếm Minh Đường, sau đó điểm huyệt.” Dạ Dao Quang nháy mắt mấy cái, sau đó đưa mắt nhìn lên đỉnh núi cao ngất.

“Trước tiên chúng ta sẽ leo lên đỉnh núi kia, muội cần phải quan sát Tinh Phong (1) và Thủy Thành (2) phòng hộ phía sau.”

“Vậy chúng ta đi lên thôi!” Ôn Đình Trạm gật đầu, sau đó chậm rãi đi lên núi.

Kim Tử và Vệ Kinh cũng vội vã đi lên. Vì để tiết kiệm thời gian, Dạ Dao Quang lập tức sử dụng khí ngũ hành khiến cho rắn độc và mãnh thú không dám tới gần. Cũng may Ôn Đình Trạm đã tập võ được một năm, thể lực và thân thủ khá tốt nên có thể theo kịp. Tuy Vệ Kinh có chút đuối sức nhưng Kim Tử luôn đi theo sau giúp đỡ Vệ Kinh nên ba ngày ba đêm sau ba người một khỉ cũng leo lên đến đỉnh núi.

Lúc vừa lên đến đỉnh núi cũng là lúc tia nắng sớm đầu tiên chiếu rọi, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cũng không nghĩ tới có thể nhìn được cảnh mặt trời mọc đẹp như vậy.

Bầu trời u ám bất ngờ bị xé ra một khe hở, ánh sáng vàng rực từ trong đó bắn ra phản xạ lên trên ngọn núi, chiếu xuyên qua mây mù lượn lờ phía bên trên càng khiến ngọn núi thêm nổi bật. Rất nhanh, khe hở ở chân trời càng lúc càng lớn, từng luồng ánh sáng vàng chậm rãi tản ra bao phủ cả bầu trời bằng ánh sáng vàng rực rỡ. Mặt trời chậm rãi ló ra e thẹn giống như một tân nương mới về nhà chồng.

Ánh nắng mặt trời vàng rực, mặt trời được bao ở giữa giống như một lòng đỏ trứng. Trong nháy mắt ánh sáng đã bao phủ vạn vật thế gian, bao phủ lên cả thân hình của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm, hắt bóng của hai người ra sau lưng. Tuy rằng bọn họ đứng sóng vai nhau nhưng vết bóng đổ ở sau lưng hai người lại tụ làm một.

Lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh mặt trời mọc đẹp rực rỡ như vậy! Cho dù Dạ Dao Quang đã sống hai kiếp nhưng thật sự đây là lần đầu tiên nhìn thấy mặt trời mọc đẹp như vậy. Đẹp đến mức khiến người ta say đắm, không thể không cảm thán, không thể không khen ngợi…

Không biết có phải do bị hoàn cảnh ảnh hưởng hay không, Dạ Dao Quang cảm thấy nhìn cảnh mặt trời chậm rãi ló rạng phía chân trời, bốn phía không ngừng bị ánh sáng mặt trời bao phủ, trong lòng cũng tự nhiên sinh ra khí thế phấn đấu hừng hực.

“Thật là đẹp!” Ôn Đình Trạm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy mặt trời mọc.

Vệ Kinh nhìn cảnh mặt trời mọc lập tức sững sờ, ngây ngốc như tượng đá.

Bọn họ cứ ngồi như vậy cho đến tận khi mặt trời lên cao, sương mù bị thổi tan đi hết. Dạ Dao Quang cẩn thận nhìn xung quanh sơn mạch, sau đó lấy la bàn ra. Lần này la bàn không bị nhiễu loạn như trước nữa, hoạt động rất bình thường. Sau khi đổi vị trí phương hướng một lúc, xem xét la bàn cẩn thận, Dạ Dao Quang mới lấy thước tầm long ra.

“Địa thế nơi này hơi dốc, mọi người cẩn thận một chút!”“Đi, chúng ta đi từ nơi này xuống dưới!” Dạ Dao Quang thu hồi thước tầm long, sau đó chỉ tay về đằng trước:

Rất nhiều người nói bị trượt xuống núi rồi thì lên núi lại rất khó, bởi vì bọn họ nghĩ leo lên núi sẽ mệt mỏi, lúc xuống núi lại dễ chịu thoải mái hơn nhưng thật ra không phải vậy. Đối với việc leo núi cao như thế này leo lên chính là mệt mỏi thân thể, leo xuống sẽ là mệt mỏi về tinh thần. Nhìn dốc núi dựng đứng ở phía dưới sẽ có một cảm giác giống như đang đi xiếc đu dây trên không, vô cùng đáng sợ, chỉ cần một trận gió thổi tới sẽ có một loại ảo giác như thể sắp bị thổi bay.

Tuy nhiên sau khi đi qua cầu treo, Ôn Đình Trạm đã hoàn toàn miễn dịch đối với cảm giác hoảng sợ này. Đằng sau Vệ Kinh còn có Kim Tử, phía trước có Dạ Dao Quang tác động tâm lý nên cũng cố gắng đi xuống nhưng vừa mới bắt đầu đặt chân đã cảm thấy hai chân bất lực vì sợ hãi, một lúc sau mới có thể khôi phục lại bình thường. Những cảm giác sợ hãi này vốn dĩ bắt nguồn từ tâm lý của con người, chỉ cần vượt qua được tâm cảnh của chính mình một lần thì những lần sau sẽ không còn cảm thấy sợ nữa. Vệ Kinh cũng vậy, khi đi được một đoạn hắn cũng không còn cảm thấy đáng sợ như lúc ban đầu.

Đi thẳng một mạch xuống núi, đi hết một ngày một đêm mới đến được chân núi bên kia, nghỉ ngơi thêm mấy canh giờ Dạ Dao Quang lập tức đi tìm kiếm xung quanh.

Ôn Đình Trạm nhìn hoa cỏ tươi tốt ở bốn phía cảm thấy xinh đẹp vô cùng, không khí bốn phía cũng tươi mát dễ chịu nên vội vàng hỏi: “Dao Dao, nơi này không phải là long mạch sao?”

Ánh mắt Dạ Dao Quang trầm tư thu hồi lại la bàn, yên lặng trong chốc lát rồi mới nói với Ôn Đình Trạm: “Không, đây không phải long mạch!”

Ôn Đình Trạm có chút khó hiểu, mấy ngày nay cậu đã hỏi Dạ Dao Quang không ít tri thức liên quan đến long mạch, nhìn hoàn cảnh xung quanh một lúc cậu lại nghi ngờ hỏi: “Nơi này có sơn thủy bao quanh nhưng vẫn không phải là long mạch sao?”

“Chỗ này đúng là có sơn thủy bao quanh nhưng cũng chỉ có một tầng.” Dạ Dao Quang cười cười giải thích:

“Đây chỉ có thể coi như là hư hoa giả huyệt…”

Ôn Đình Trạm càng nghe càng không hiểu, Vệ Kinh thì càng là một tên đầu gỗ.

Dạ Dao Quang cẩn thận giải thích: “Phàm là chỗ gần long mạch, cây cối sẽ tươi tốt, mọi thứ sẽ giống như long mạch thật nên được gọi là hư hoa giả huyệt. Minh Đường và Thủy Thành của nơi này chỉ có một tầng, đồng thời nơi này đã bị tách ra khỏi long mạch, chỉ có một nửa thân trên của rồng thôi.”

Ôn Đình Trạm quay đầu nhìn lại, mấy ngày nay Dạ Dao Quang đã dùng thước tầm long vẽ ra sơ đồ của long mạch. Lúc ở trên đỉnh núi cậu đã ghi nhớ trong đầu, bây giờ nghĩ lại vị trí một chút thì đúng là nơi này đã tách ra khỏi long mạch chính.

“Như vậy long mạch thật sự ở nơi nào?” Ôn Đình Trạm nhíu mày.

“Cái gọi là hư hoa giả huyệt không phải là long mạch thật sự có hai phần. Hư hoa chính là chỉ địa thế này sẽ có hai nhánh sừng hướng ra ngoài, hình dạng sẽ giống như ngọn núi có long mạch, rất dễ khiến cho người ta tưởng lầm đây là long mạch thật sự nhưng long mạch thật sự lại ẩn vào bên trong…” Dạ Dao Quang chậm rãi tỉ mỉ giải thích cho Ôn Đình Trạm:

“Giả huyệt chính là làm cho người ta có ảo giác đây là long mạch. Tuy cũng có thanh long, bạch hổ nhưng dòng nước lại không xuôi về phía trước, từ đằng sau nhìn lại sẽ thành hình dáng quay đầu…”

Nói xong, Dạ Dao Quang dừng lại một chút, nhìn về phía Ôn Đình Trạm:

“Chàng nhìn một chút xem đây là hư hoa hay giả huyệt?”

***

(1) Tinh Phong: Hướng đầu và hướng cuối, dùng trong phong thủy để kiểm tra long mạch, tài lộc.

(2) Thủy Thành: Chỉ hình thế dòng nước chảy vòng quanh núi gò kết huyệt. Nó giống như tường thành bảo vệ huyệt mộ. Các nhà phong thủy cho rằng, sinh khí theo gió tản đi. Nếu có dòng nước chảy ngăn lại thì khí sẽ ngừng đi. Thủy có thể khiến long mạch dừng lại, tụ khí.