Quái Phi Thiên Hạ

Chương 766: Rất nhiều công đức



Gió mát nhè nhẹ thổi, mùi hương tỏa như không; hoa mai trong giá lạnh, hoa bay theo làn gió.

Cô nhẹ nhàng đặt bước chân xuống mà không vướng một sợi tơ hương nào, làn váy thướt tha như tung bay theo từng bước chân của cô, vô số cánh hoa cũng bay lên tạo nên những tia sáng chập chờn lúc ẩn lúc hiện, sau đó bỗng nhiên tập hợp lại như mang theo vô số những cánh hoa trùng điệp, tràn ngập những làn hương thơm ngào ngạt.

Lúc này, cây hoa mai dường như bị quấy nhiễu nên cánh hoa mơ hồ bị chấn động rồi rơi xuống, những cánh hoa kia không biết từ lúc nào đã bị cuốn bay theo làn gió, bay ùa về phía Dạ Dao Quang. Cô xòe hai cánh tay ra, tay áo tuột xuống, ngón tay dài mảnh ở giữa không trung lúc thì đẹp như chim khổng tước, lúc lại mềm mại như cây phất trần, khi thì cứng rắn như móng chim ưng, khi lại nhanh mà mạnh như thân xà; hoặc không đón xen nghiêng, hoặc như quạt ba tiêu đón gió. 

Nhìn những cánh hoa mềm mại kia dường như xen lẫn những lưỡi kiếm sắc nhọn, nhưng tất cả đều bị đôi bàn tay mảnh mai trắng nõn kia của cô hóa giải hết rồi để nó quấn giữa hai tay. Không những bước chân của cô không có bất kỳ một chút do dự hay ngưng trệ nào mà nó còn rất kiên định thoải mái.

Thu về tay áo thướt tha, cơn gió cuốn cánh hoa bay lững lờ; mắt long lanh xen tóc mai, cơ thể uyển chuyển đẹp đến lộng lẫy.

Điệu múa kia có thể là xu hướng một thời nhưng tiếc là không có ai có phúc nhìn thấy. 

Khiến cho chân phải dừng bước là vô số hoa bay bị Dạ Dao Quang ngưng tụ giữa hai lòng bàn tay tạo thành hoa mai năm cánh, bay bồng bềnh quanh cơ thể, một chỗ hoa rơi vừa ngừng thì chỗ khác lại bay lên theo làn váy của cô. Hai tay cô vừa phất lên thì vô số những cánh hoa kia lại ngưng tụ thành những bông hoa mai năm cánh rồi bay thẳng về phía cửa đá.

Từng cánh hoa một đâm vào cửa đá, tất cả đều bị cửa đá hút vào rồi nhanh chóng xuất hiện một dấu hoa mai trên cửa đá, Dạ Dao Quang bước lên dùng tay ấn vào vòng tròn ở giữa bông hoa mai thì cửa đá liền bị kéo lên ầm ầm. Trước mặt Dạ Dao Quang dần dần hiện lên một chiếc thang đá đi xuống phía dưới.

Dạ Dao Quang lấy Tử Linh châu ra, không những có thể làm đèn mà còn có thể để phòng thân, nhờ có ánh sáng của Tử Linh châu nên cứ thế mà từ từ bước theo cầu thang đá đi xuống phía dưới, bước khoảng mười bậc thang thì xuống đến phía dưới. Bên dưới là một ngôi nhà đá trống không, nhà đá bị nhiều vách ngăn ngăn lại. Dạ Dao Quang từ từ đi qua từng vách ngăn một, đập vào mắt mắt cô là hình ảnh một cây gậy tích trượng có hai vòng với mười hai khoen nhỏ. 

Gậy tích trượng được cắm vào giữa đài hoa sen, đỉnh của nó được khảm năm viên đá quý hình quả trứng gà màu sắc to nhỏ đều khác nhau. Dạ Dao Quang nhìn thấy phần đỉnh của cây gậy này bỗng nhiên hiện ra một tia sáng, vậy thứ mà lúc trước cô nhìn thấy chính là ánh sáng từ cây gậy này tỏa ra sao? Vào trong rồi cô mới phát hiện ra cây tích trượng dài gần hai mét này không những được làm từ vàng ròng mà trên thân của nó còn được khắc lên hình tượng Phật, mỗi người một dáng vẻ, phía dưới tô điểm thêm cỏ dại, khói mây và hoa.

Kiếp trước Dạ Dao Quang cũng đã từng nhìn thấy bảo vật là cây gậy tích trượng được lưu truyền lại từ đời nhà Đường, cũng là hai vòng mười hai khoen nhỏ, nhưng so với cây tích trượng này thì dù ở bất kỳ góc độ nào nó cũng không thể ở cùng đẳng cấp được. Xung quanh cây tích trượng này được bao phủ bởi không khí cổ xưa, mà nó tuyệt đối không phải được làm ra vào thời nhà Đường…

Hai vòng mười hai khoen nhỏ, đó là tượng trưng quyền uy cao nhất của giới Phật giáo, là của Phật tổ Thích Ca Mâu Ni, chẳng lẽ đây chính là tích trượng của Phật tổ? Cảm giác thì không có khả năng lắm, nhưng nếu đây không phải là tích trượng của Phật tổ, vậy thì tại sao nó lại có tượng trưng của quyền lực tối cao? 

Dạ Dao Quang nhìn kĩ xung quanh một lần, nhưng ngoài cây tích trượng này ra thì không còn bất kỳ một thứ gì khác cả, không thể không bĩu môi. Cô lại không phải là hòa thượng nên căn bản không thể dùng được cây tích trượng này, hơn nữa vật quý báu như vậy nếu bị cô lấy đi thì chỉ sợ cô lại phải trở thành mục tiêu công kích của người đời, mà Nguyên Ân cũng chưa chắc đã chịu để yên.

Hơn nữa nó được đặt ở đây thì chắc chắn phải có dụng ý của nó, xung quanh đây cô cũng không cảm nhận được có yêu vật nào bị trấn thủ. Khi Dạ Dao Quang đang trầm tư suy nghĩ thì trong thần thức của cô truyền đến tiếng gào thét của Kim Tử, biết Kim Tử đã dẫn Mạch Khâm đi qua cánh rừng sương mù dày đặc, hơn nữa đã đi đến trước sông địa ngục và gặp phải một con hồ ly si tình. Cô vội vàng mật âm cho Kim Tử, bảo bọn họ chờ cô ở bên ngoài, nếu có thể thì tốt nhất nên đuổi con hồ ly kia đi.

“Nếu ý trời đã sắp xếp cho ta đến đây, nhưng ta lại không thể mang ngươi đi được, vậy thì ta sẽ làm cho ngươi một chút gì đó vậy!” Dạ Dao Quang xoay người bay lên đỉnh động, nhìn đỉnh động đã có tia sáng xuất hiện. Ở đây không biết bao nhiêu năm, trận pháp bên trên đã không chịu nổi sự biến hóa của núi sông mà mất đỉnh, nếu không thì đến giờ cô cũng không phát hiện ra nơi đây. 

Dạ Dao Quang nghiên cứu kỹ cấu tạo tính chất của đất đai và trận pháp xung quanh một lượt rồi dứt khoát mở rộng động ra xung quanh, bắt đầu từ trong khoan ra ngoài. Nhưng Dạ Dao Quang lại không biết rằng, trong chớp mắt cô vừa mở rộng đỉnh động ra thì ở vực thẳm Bột Hải xa xôi có ba vị cao tăng trong mắt người đời đã viên tịch lại cùng lúc phun ra một ngụm máu tươi, mà mỗi người họ lại trấn thủ đầm nước một phương. Vốn dĩ nước có màu xanh thẳm lại có màu đỏ thẫm như nham thạch nóng chảy lan ra ở dưới đáy, khiến người ta nghe thấy tin đồn đáng sợ là nó biến sắc truyền đến:

“Ha ha... cuối cùng cũng đến ngày bổn vương lại được nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Thông Nhân, Thông Nghĩa, Thông Huệ ba người các ngươi mau nộp mạng đi!”

Nước sông đang xanh thẳm trong suốt đỏ thẫm từng mảng một rồi dần dần trở nên dày đặc, ba vị cao tăng không để ý đến vết thương lập tức liên thủ lại thi pháp nhưng cũng không thể ngăn được nước càng ngày càng trở nên đỏ đậm. Ở giữa dần dần bắt đầu ngưng tụ lại một thân thể, cùng với sự ngưng tụ của nó thì ba vị cao tăng càng ngày càng dốc hết sức lực, sắc mặt vì thế cũng trở nên trắng bệch. 

Ba vị cao tăng đang ở trong ranh giới lụi tắt giống như ngọn nến tàn trước gió, hình dạng thân thể đã ngưng tụ xong, đang dần dần hoàn thiện khuôn mặt thì bỗng nhiên ở đâu bắn ra một luồng sức mạnh cực lớn, trực tiếp làm thân thể kia vỡ tan tành. Những tia máu bắn ra khắp nơi, hồ nước lại từ từ trong xanh trở lại. Vừa nãy còn là âm thanh hung hăng càn quấy, âm thanh giận giữ mà sửng sốt vẫn chưa phát ra khỏi cổ họng, vậy mà nó lại biến mất trong vô hình.

Bởi vì Dạ Dao Quang trong Nam hải, đúng lúc lấy đất ở xung quanh rồi dùng Ngũ Hành Thủy pha loãng, sau đó lại dùng Ngũ Hành Hỏa làm nóng, không những vá lại đỉnh động kia, mà còn bố lại trận pháp Cửu Trùng để nó đậy kín lại. Sau khi làm xong Dạ Dao Quang cảm thấy mệt rã rời nên cô nằm dưới đất nhìn tích trượng vì tránh ánh sáng nên càng phát ra ánh sáng rực rỡ.

“Ta có thể để ngươi không xuất hiện trước mắt người đời để không tạo ra sát nghiệp, vì ngươi mà đã dùng biết bao nhiêu công sức, nếu ngươi có linh, vậy thì cũng phải bỏ ra chút phí đi chứ!” Dạ Dao Quang cũng không phải là đứa ngốc mà lại đi nói chuyện với một cây gậy tích trượng, mà là vì cao tăng có được cây tích trượng như vậy thì tuyệt đối là người có Phật pháp vô biên. Cao tăng như vậy rất có khả năng sẽ để lại một chút thần thức, tuy việc cô làm không phải là vì thù lao nhưng cô cũng không từ chối thù lao. 

Dạ Dao Quang vừa dứt lời thì cây tích trượng kia thực sự đã run lên bần bật, Dạ Dao Quang nhìn thấy một thế lực to lớn, sợ đến mức ngồi thẳng dậy, cho rằng thực sự có thần thức của cao tăng nên vội vàng nói: “Thôi thôi thôi, ta đầu hàng, ngươi hãy coi như ta chưa nói gì đi!”

Tuy nhiên cây tích trượng vẫn không ngừng rung lắc, Dạ Dao Quang run đến mức tim cũng đập thình thịch. Lúc cô đang nghĩ xem có nên bôi dầu vào lòng bàn chân để chạy đi hay không thì đột nhiên ánh sáng rực rỡ của năm viên đá quý trên đỉnh tích trượng vừa ngừng thì vô số ngôi sao sáng rực đều rơi xuống.

Dạ Dao Quang lập tức hóa đá, bởi vì những ngôi sao mà cô nhìn thấy này không phải là sức mạnh ảo ảnh, mà nó là công đức! Giống như dòng chảy vào túi công đức của cô! Chỗ này ít cũng phải có đến cả trăm cái, cảm nhận  được túi công đức đã nặng rồi nhưng Dạ Dao Quang vẫn không tin vào mắt mình, giơ tay lên véo mình một cái, cảm thấy đau mới biết đây là thật! 

Dạ Dao Quang che miệng lại không để cho mình phải hét to lên vì xúc động.

Nhiều công đức như vậy, cho dù có cộng cả hai kiếp của cô lại thì cũng không thể có được nhiều công đức đến vậy! Đương nhiên cô không biết hành động vô tình của mình đã ngăn cản một sinh linh ở trong bùn lầy tăm tối sống dậy.