Quái Phi Thiên Hạ

Chương 792: Văn hỉ tiệc



Từ khi Thánh Tổ hoàng đế dời đô đến đây đã cho xây dựng vườn Văn Hỉ tại Y Lan viên. Khu vườn này không nằm trong hoàng thành mà lại giống như Viên Minh viên - một trong những khu lâm viên của hoàng gia. Văn Hỉ tiệc năm nào cũng được rục rịch chuẩn bị từ kì thi Hội vào tháng hai. Bởi vì bắt đầu từ thời của Thái Tổ hoàng đế, ông đã rất chú trọng việc tổ chức khoa thi và thu hút nhân tài rồi. Quy mô của Văn Hỉ tiệc chỉ đứng sau tiệc mừng năm mới của hoàng gia. Bởi vậy ngay từ sáng sớm, toàn bộ vườn Văn Hỉ đâu đâu cũng là cung nữ, nô tì, nội thị đi ra đi vào. Đến khi màn đêm buông xuống, đèn hoa sáng rực thì đa số những người được mời đã đến dự, đặc biệt là ba vị có điểm thi cao nhất trong đợi thi này. Có thể nói bọn họ chính là nhân vật chính của bữa tiệc này. Rất nhiều người đều vây quanh bọn họ, đa phần trong số đó đều là những tiến sĩ thi cùng khóa, cho đến khi Chử đế sư đến.

“Đế sư.” Những tiến sĩ xung quanh Ôn Đình Trạm nhao nhao hành lễ đồng thời nhìn ông với ánh mắt tôn kính.

Mặc dù Ôn Đình Trạm đã phá kỉ lục của Trạng nguyên có điểm thi cao nhất từ trước tới nay, được bệ hạ trao tặng chức quan ngũ phẩm Hàn lâm thi giảng học sĩ nhưng có những viên quan được mời đến có thân phận khá cao vẫn cảm thấy cậu chướng mắt, tự giữ thân giữ phận ngồi sang một bên. Khi nhìn thấy Chử đế sư đi tới thì đám người này cũng không giấu nổi sự buồn bực. 

“Chào thầy.” Chỉ có Ôn Đinh Trạm khiêm tốn hành lễ, nhưng hắn không gọi là đế sư mà là gọi là thầy. Điều này ngay lập tức khiến những người nghe thấy rất ngạc nhiên.

“Tốt lắm, bài thi của con ta đã xem rồi, phần đối đáp trong kì thi Đình của con ta cũng biết rồi, con quả nhiên chưa từng khiến thầy thất vọng.” Đế sư đã gần tám mươi tuổi rồi nhưng khí sắc vẫn rất tốt, dáng vẻ vẫn còn tràn đầy sinh khí.

Lần trước mọi người mới nghe nói Trạng nguyên xuất thân bần hàn sống mai danh ẩn tích này có lai lịch lớn. Lại nghe nói đế sư mấy năm nay không chịu thu nạp đệ tử gần đây có nhận một đệ tử cuối cùng. Nhưng người đệ tử này là ai, lai lịch ra sao thì không ai biết, càng không ngờ được người đó chính là Ôn Đình Trạm. Với lại sau khi Ôn Đình Trạm đỗ Trạng nguyên thì mới lộ ra, cũng chính là do cậu ấy hoàn toàn dựa vào nỗ lực của bản thân nên mới thành công như vậy. 

Chử đế sư và mấy vị học trò chào hỏi mấy câu rồi nhường không gian cho thanh niên trẻ tuổi. Sau khi Ôn Đình Trạm ứng phó một vài câu thì lấy cớ muốn đi theo hầu hạ Chử đế sư để cắt đuôi mấy viên quan đang bám theo rồi ngoan ngoãn đứng sau lưng của Chử đế sư.

Đương nhiên trừ mấy người Tiêu Sĩ Duệ ra thì không ai biết được Ôn Đình Trạm đi theo Chử đế sư là bởi vì chỗ ngồi của Chử đế sư khá cao, ngay gần kề bệ hạ. Từ vị trị đó có thể quan sát được toàn bộ vườn Văn Hỉ, Ôn Đình Trạm muốn ngồi ở đó để chờ người. Để khi người khiến cậu nhớ nhung vừa xuất hiện thì cậu có thể thấy ngay được.

“Lão già ta lại làm bình phong che mắt cho con rồi.” Nghe thấy Khu mật sứ Dụ lão khen Ôn Đình Trạm với Chử đế sư rằng cậu không những tài hoa hơn người, vô cùng hiếu thuận mà tướng mạo lại phi phàm. Chử đế sư hỏi han vài câu rồi thấp giọng nói với Ôn Đình Trạm đang cung kính hầu hạ bên cạnh: 

“Tuy bệ hạ ban cho con phủ Trạng nguyên nhưng để sắp xếp lại phòng ốc cũng phải mất đến chục ngày, chỉ e rằng chục ngày này lão già ta lại phải thu nhận con rồi.”

Hiện tại, Ôn Đình Trạm đã có chức quan đương nhiên không thể ở lại Thuần Vương phủ, điều này cũng không tốt cho danh tiếng của Tiêu Sĩ Duệ. Cậu lại còn bị Dạ Dao Quang đuổi ra khỏi nhà nữa, đương nhiên đến phủ của Chử đế sư là lựa chọn sáng suốt nhất rồi. Nào có phòng trọ nào bên ngoài có thể ngăn chặn được những người muốn đến bái kiến đang chất thành đống kia.

“Thầy không cần quá lo lắng cho học trò, học trò sẽ không để bản thân rơi vào cảnh có nhà mà không thể về.” Bất chấp giọng nói đầy hàm ý của Chử đế sư, Ôn Đình Trạm cung kính trả lời. 

“Hừm, lão phu xem con về nhà bằng cách nào.” Không biết có phải những người bên cạnh thiên tài đều không bình thường hay không. Ở cùng với Ôn Đình Trạm, không chỉ có Dạ Dao Quang luôn luôn muốn nhìn thấy Ôn Đình Trạm phải nhận thua mà ngay cả Chử đế sư cũng chỉ cần nhìn là biết được cậu đồ đệ không ai có thể gây khó dễ này của ông bị đuổi ra khỏi nhà. Cũng coi như được một trận hả hê thỏa mái. Hôm nay ông vốn có thể không đến nhưng ông vẫn đến, đương nhiên không phải đến để chống đỡ cho Ôn Đình Trạm như những người khác đang nghĩ, ông đến đây để xem kịch hay.

“Ấp Thành công chúa cùng phò mã đến.”

Lúc này, nội thị ở bên ngoài hô lớn một tiếng lớn. Ngay sau đó thấy Ấp Thành công chúa xưa nay luôn ung dung lộng lẫy, bên cạnh là phò mã đang nắm tay một cậu bé bốn tuổi bước vào. Ấp Thành công chúa có vẻ như đang mang thai, nhưng người đang dìu nàng không phải là tỳ nữ của nàng mà là một một cô gái đẹp nghiêng nước nghiên thành. 

Cô gái này có khuôn mặt trái đào, dung nhan đẹp đẽ.

Cô mặc một chiếc váy gấm lụa màu tím nhạt, bên trên thêu bức tranh hồ điệp vờn mây và những cành đào đẹp mắt, eo cô thắt một chiếc đai lụa bản rộng được thêu đầy những cánh hoa màu hồng phấn đang tung bay trong gió, bên hông còn điểm xuyết một vài viên ngọc trai màu hồng phấn. Bên ngoài lại mặc một chiếc váy lụa xuyên thấu nhìn thấy rõ cả bức tranh hồ điệp bên trong, ngoài cùng là chiếc áo choàng cổ bẻ màu hồng phấn dài thướt tha mềm mại như dòng nước. Khuỷu tay choàng một dải lụa mỏng màu tím phù hợp với bộ váy hoa đào tinh tế của cô. Khóe mắt còn khéo léo vẽ một con hồ điệp, đôi mắt long lanh chuyển động. Đúng là tuyệt sắc giai nhân, vẻ đẹp của cô ngay lập tức khiến bao người ngây ngất.

Chử đế sư nghe thấy tiếng răng rắc giòn vang của các đốt ngón tay. Nhìn sang thì thấy sắc mặt của tên đồ đệ đứng bên đã chuyển thành màu xám rồi, dáng điệu như thể cậu ta đang muốn móc mắt tất cả những người đang nhìn chằm chằm vào cô gái kia. Đế sư không giấu nổi vui vẻ nói: 

“Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”

Chỗ ngồi của Ấp Thành công chúa còn cao hơn Chử đế sư, Dạ Dao Quang dìu Ấp Thành công chúa mắt nhìn thẳng, đi qua chỗ đứng của Ôn Đình Trạm, vờ như không hề nhìn thấy cậu. Chờ khi Ấp Thành công chúa ngồi xuống, cô cũng yên vị ngồi xuống bên cạnh công chúa. Cô nương này và chàng công tử kia đương nhiên vẫn cách xa nhau, rất nhanh sau đó tốp người vây quanh cô tản ra, không để lại dấu vết nào của việc nghe ngóng Dạ Dao Quang là ai. Nếu nghe ngóng một cách khéo léo thì có thể biết được đây đều là những lời muốn được làm mối hoặc muốn được kết thân với Dạ Dao Quang.

May mà lỗ tai của Ôn Đình Trạm tốt, đặc biệt là từ lúc cậu để ý Dạ Dao Quang. Khi cậu nghe thấy mấy lời trên thì mặt sầm xuống. Tiêu Sĩ Duệ và Lục Vĩnh Điềm liền xúm lại, hai người họ rất không trượng nghĩa cười sau lưng Ôn Đình Trạm. 

Mà ánh mắt của Ôn Đình Trạm lúc này chỉ chăm chú nhìn Dạ Dao Quang, ánh mắt đầy lửa này như kiểu không muốn nhìn cũng thể không được. Ngay sau đó Dạ Dao Quang cũng nhìn lướt qua cậu, cái nhìn kia rõ ràng là mượn cớ gây chuyện mà. Cô có thể hết lần này đến lần khác vẫn dùng bộ dạng thùy mị thướt tha đó làm tim cậu rớt ra.

Cậu nghĩ thầm, Dao Dao nhà cậu vẫn giữ được phong thái vạn người mê như vậy, dung mạo chẳng ai sánh kịp, đúng là đẹp đến tận xương tủy mà. Đẹp như vậy là đủ cho cậu ngắm rồi, không cần phải son phấn gì nữa. Điều này cậu sẽ nói với Dao Dao sau, dùng những thứ này không ít thì nhiều cũng sẽ tổn thương đến da thịt, đồ trang sức đeo lâu cũng nặng người...

“Hai người muốn phân cao thấp cũng không nên lục đục quá lâu. Ôn Doãn Hòa, ba chữ này mà bày ra bây giờ thì thơm phưng phức, bao nhiêu người thấy thèm. Cứ cho là cô có hôn ước thì đã sao, vẫn đầy người muốn đập chậu cướp hoa. Cô nhất định không được để thủng dù chỉ một lỗ để người khác có cơ hội chui vào.” Ấp Thành công chúa sau khi chào hỏi mấy vị phu nhân của quan lại xong xuôi thì nói nhỏ với Dạ Dao Quang. 

Dạ Dao Quang đang muốn đáp lại một câu thì cảm thấy dường như có một luồng khí điên cuồng từ eo truyền đến, cô ngay lập tức duỗi tay giữ lại Âm châu đang phát cuồng sau lưng thì nghe bên tai có tiếng nội thị hô lớn: “Ấp Đức công chúa và phò mã đến.”

Dạ Dao Quang ngẩng đầu nhìn, thì thấy một người khá giống với Ấp Thành công chúa nhưng khí chất không cao quý thanh nhã bằng. Một phụ nữ khoảng gần bốn mươi nhưng vẫn đẹp tới mức khoe khoang đang chầm chậm bước vào cùng một người đàn ông trung niên tuấn tú mặc một một chiếc áo xanh lam giản dị.