Quái Vật C

Chương 4



Editor: Cam Đường

Nếu ai đó hỏi Mộc Miên: Cuộc sống của cô sẽ thay đổi như thế nào nếu đưa C về nhà?

Rất có thể cô sẽ trả lời: Công việc sẽ bị trì hoãn lâu hơn.

Không có lý do nào khác, bởi vì C thật sự rất dính người.

Biểu hiện cụ thể là, dù cô có đi đâu, dù đi tắm hay đi vệ sinh lâu một chút, bên ngoài người nào đó sẽ liên tục gọi “Mộc Miên Mộc Miên Mộc Miên.”

Cũng không hẳn là xấu, thực ra Mộc Miên thích C cứ bám lấy cô mọi lúc, như vậy sẽ làm cho cô có cảm giác được cần đến, nhưng thực sự không thể đi làm, điều này liên quan đến sự an toàn của anh ấy.

Nhưng dù có giải thích bao nhiêu lần thì anh chàng này cũng chỉ giả vờ không hiểu, làm ầm lên để đi làm với cô, hoặc dùng cái đuôi quấn lấy cô không cho đi.

“Ngoan, chờ tôi tan làm chúng ta lại đi chơi có được không?” Mộc Miên cố gắng dỗ dành con quái vật đang dùng cái đuôi quấn lấy cô.

Nhưng C không còn là con quái vật đơn thuần dễ bị lừa gạt như khi anh mới đến đây nữa, anh trực tiếp dùng chiến thuật chơi xỏ lá.

“Nghe không hiểu, nghe không hiểu, C muốn ở cùng Mộc Miên.”

“Đừng có giả vờ, em biết anh nghe hiểu.”

“Tôi mặc kệ.” Hắn cố chấp nói.

Thấy thời gian đã muộn, lại nghĩ đến áp lực nuôi hai miệng người gần đây, Mộc Miên có chút tức giận, giọng điệu cũng nặng nề hơn một chút.

“Nếu anh còn như vậy, tôi sẽ không quan tâm đến anh nữa đâu.”

Anh sững sờ một lúc, không biết là do bị dọa sợ hay sao, từ từ buông cô ra.

Bị muộn rồi, Mộc Miên không thể quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp chạy ra ngoài, để lại C một mình đứng bên cửa sổ lặng lẽ nhìn bóng dáng cô khuất dần, đồng tử co rút lại không biết đang nghĩ gì.

Từ đó về sau, mặc dù Mộc Miên ra ngoài làm việc, C vẫn giữ bộ dạng lưu luyến đó, nhưng không dây dưa quá nhiều nữa.

Điều này làm cho người phụ nữ mỗi ngày đều bị quấn quýt ít nhiều cũng hơi không thích ứng được, cô luôn cảm thấy lời nói ngày hôm đó đã làm tổn thương nghiêm trọng trái tim mong manh của quái vật nhỏ, nhưng không có cách nào, nếu cô không đi làm thì hai người chắc chắn không có cơm ăn, mặc dù còn chút tiền tiết kiệm, nhưng nhất định không thể miệng ăn núi lở, C ăn rất khỏe, thực sự là một rắc rối nhưng hạnh phúc.

Nhưng anh không thể bị nhốt ở nhà cả ngày, ngay cả con chó mỗi ngày cũng cần được đưa ra ngoài đi dạo, chưa kể anh còn là một cá thể có suy nghĩ độc lập của riêng mình, nhưng mỗi ngày cô lại hạn chế hành động của anh, cô đột nhiên cảm thấy hơi áy náy một chút.

Vì vậy, để bù đắp cho C ngày nào cũng ở nhà một mình, nên Mộc Miên quyết định nhân dịp kì nghỉ này sẽ đưa anh ra ngoài dạo chơi, chỉ cần anh ấy ngụy trang một chút thì chắc không có vấn đề gì lớn, đúng không?

Cô đã tìm kiếm trên mạng rất nhiều nơi.

Sân trường?  Không được, có quá nhiều người.

Vườn bách thú? Không được, cũng nhiều người.

Bây giờ hầu như các danh lam thắng cảnh hay khu vui chơi lớn đều có rất nhiều khách du lịch, điều này quá mất an toàn.

Cuối cùng chọn tới chọn lui, đành phải đưa anh đến công viên rừng nguyên sinh, nơi đó ít người, sạch sẽ  hẻo lánh, một sinh vật như anh hẳn là rất thích thiên nhiên, đúng không?  Mộc Miên không khỏi suy nghĩ, động tác trên tay vẫn không dừng lại.

Cô thay quần áo cho C rồi dụ anh đeo kính áp tròng màu, mỗi người một chiếc mũ chống nắng, màu hồng và xanh phù hợp với phong cách của cặp đôi, thậm chí quần áo hai người cũng đặc biệt chọn màu giống nhau, trông giống như một cặp đôi đang yêu nhau, sau khi chuẩn bị tốt, bọn họ cứ như vậy xuất phát.

Vừa lên xe, tài xế đã bắt đầu khen ngợi hai người, nào là tướng phu thê, nào là cặp đôi ân ái, làm cho Mộc Miên phải sửa lại toàn bộ.

Trong khoảng thời gian này, việc luyện tập ngôn ngữ của C đã tiến bộ nhanh chóng, về cơ bản anh đã có thể giao tiếp bình thường, nhưng anh không hiểu bất kỳ từ nào phát ra từ miệng người lái xe.

Vừa xuống xe, anh nóng lòng hỏi: “Tướng phu thê là cái gì?”

“Cặp đôi… kết hôn là gì?”

Mộc Miên cũng không giấu giếm, sớm muộn gì anh cũng biết những chuyện này nên cô giải thích: “Đó chỉ là căn cứ xác minh cho việc hai người thích nhau thông qua các thủ tục pháp lý ở bên nhau.”

“Thích là gì?” C hỏi lại.

“Có rất nhiều kiểu thích. Cách giải thích phổ biến là muốn thứ gì đó hoặc ở bên ai đó.” Thực ra, Mộc Miên cũng không biết phải giải thích thế nào, thích quá mức phức tạp, nên cô cứ giải thích theo ý mình hiểu.

“Vậy thì C thích Mộc Miên.” Vẻ mặt anh kiên định nói.

“Hả?” Mộc Miên có chút kinh ngạc, nhưng càng nhiều chính là nghi vấn, anh chàng này có biết thích là gì không?

“Tại sao lại nói như vậy?”

“Bởi vì C muốn ở cùng Mộc Miên.”

Cô không biết nên cười hay nên khóc, nó có được tính là thích không? Cô không biết, cô không biết thích được định nghĩa như thế nào trong con mắt của một sinh vật mà hầu hết những người bình thường sẽ coi là quái vật.

“Mộc Miên…Có thích C không?” Cô nhìn thấy ánh mắt lấp lánh mong chờ của người nào đó, còn thật sự tự hỏi  một chút.

Hẳn là cũng…thích đi.

Thực ra cô cũng không hiểu, nhưng cô không bài xích việc ở chung cùng C, thậm chí còn hơi mừng thầm, một sinh vật ngoan ngoãn nhu thuận như vậy thực sự chỉ thuộc về một mình cô, ngẫm lại cũng thật kích động khi nghĩ về điều đó.

“Ừm, thích!” Sau khi suy nghĩ một lúc, cô đưa ra một câu trả lời khẳng định.

C không nói gì nữa, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên và bàn tay nắm chặt đã tiết lộ suy nghĩ thật của anh.

Trong công viên rừng nguyên sinh quả nhiên không có nhiều người, càng nhiều hơn chính là một số động vật nhỏ hiếm thấy trong thành phố.

Đi tới đi lui, bọn họ đã đi tới bên hồ, trong hồ có vô số cá, còn có cả đàn thiên nga.

Mộc Miên chỉ vào đôi thiên nga đang chơi đùa giữa hồ và hỏi: “Anh có biết đây là con gì không?”

“Tôi không biết.” C thành thật trả lời.

Trên thực tế, trừ Mộc Miên ra, anh đối với cái gì cũng đều xa lạ.

“Đây là thiên nga.” Cô nói.

“Thiên nga là sinh vật trung thành nhất với bạn đời trong thế giới động vật. Nếu một trong hai con chết, con kia sẽ tự tử hoặc là sống cô độc suốt quãng đời còn lại.”

C à  một tiếng, cái hiểu cái không.

Bên hồ có người bán hàng rong bán thức ăn cho cá, lác đác một vài khách du lịch đang cho cá ăn, Mộc Miên cũng mua hai túi.

Cô đem một túi chia cho C đứng bên cạnh, giải thích: “Đây là thức ăn cho cá, có thể cho cá ăn. Cứ rắc xuống hồ, cá sẽ đến ăn.”

Nói xong cô làm mẫu, ngay khi thức ăn của cá rơi xuống thì cá lớn cá nhỏ khác nhau bơi đến vồ lấy.

“Anh xem, nhìn là vui rồi.”

C cũng bắt chước cô nắm lấy một nắm ném xuống hồ.

Kết quả…

Một phút, hai phút, đợi rất lâu nhưng chẳng thấy con cá nào đến ăn.

Đây là…

Có chuyện gì vậy?

Cô nghĩ chắc là cá đã ăn no rồi.

Mộc Miên lôi kéo C, người vẫn đang cố chấp chờ đợi những chú cá.

“Đừng đợi nữa, đến chụp ảnh đi.”

C nghe vậy, anh lập tức đứng thẳng hệt như một robot chụp hình đủ tiêu chuẩn.

Sau khi thay đổi nhiều tư thế liên tiếp, Mộc Miên cảm thấy không hài lòng và luôn cảm thấy có gì đó không ổn, sau khi xem kỹ các bức ảnh, cô nhận ra vấn đề là ở con quái vật ngu ngốc nào đó.

“Anh thật là ngốc, tại sao lại cùng một tư thế như vậy.” Cô bất mãn nói.

“Lại đây chụp ảnh khác đi, không được đứng chán ngắt như vậy nữa.”

Máy ảnh được bật lên, hình ảnh bên trong gần như khiến cô hoảng sợ.

Chỉ thấy C nở một nụ cười tiêu chuẩn với tám chiếc răng, nhưng chiếc răng nanh sắc nhọn khiến nụ cười này trông vô cùng kỳ dị.

Mộc Miên im lặng tắt camera điện thoại.

“Đi thôi... Chúng ta tới chỗ khác.”

C không rõ cho nên thậm chí cảm thấy hài lòng về bản thân.

“Mộc Miên, không chụp nữa sao?”

“Haha… haha, chúng ta đến chỗ khác chụp đi.” Cô lừa dối cho qua chuyện.

Trên đường đi đều bắt gặp rất nhiều động vật như sóc nhỏ, chó đốm, hươu sika, nhưng không hiểu sao, mỗi lần vừa nhìn thấy chúng đều bỏ chạy, như thể nhìn thấy một kẻ địch đáng sợ nào đó.

Mộc Miên không khỏi nhìn về phía C, nhớ tới chuyện xảy ra vừa rồi lúc cho cá ăn.

Vẻ mặt C vô tội.

Càng đi dần vào sâu, xung quanh càng ít người, chỉ có vô số cây cao chót vót, chỉ cần đi tới khu rừng nào, chim chóc trong rừng giống như bị kinh động, tất cả đều sợ hãi bay đi.

Quả nhiên là không thích hợp.....

Nhưng C lại lộ ra vẻ thích thú, không ngừng hít thở không khí trong lành trong rừng, cái đuôi không chống đỡ được nhảy ra khỏi quần áo.

“Ở trong này thật thoải mái.” Anh hét lớn.

Mộc Miên bị hành động táo bạo của anh dọa sợ, nhanh chóng nhìn xung quanh, không thấy ai mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

“Không được thò đuôi ra ngoài!” Cô nhỏ giọng nhắc nhở.

“Nhưng … ở đây thực sự rất thoải mái.”

C miễn cưỡng rúc đuôi vào quần áo.

“Mộc Miên, C thích nơi này.”

Anh lại đem những gì học được vào thực tế, và đưa từ ngữ mới học được tặng cho khu rừng này.

Hoàn toàn có thể nhìn ra, Mộc Miên nghĩ.

Cho dù anh có giống con người như thế nào đi chăng nữa, nhưng dòng máu chảy trong người vẫn còn đó tính cách hoang dã của một loài động vật nào đó, anh nhất định khao khát được trở về với rừng rậm và hướng tới tự do.

Nhưng cô suốt ngày giam anh lại trong căn phòng rộng hàng chục mét vuông và ích kỷ giam cầm anh lại bên mình …

Tâm trạng suy sụp, cô cảm thấy áy náy không thôi.

“Nếu anh thích nơi này thì ở lại đây đi.”

Ma xui quỷ khiến, cô nói.

“Mộc Miên và C ở cùng nhau?” Anh cảm nhận được điều gì đó không thích hợp.

“Không, tôi muốn về nhà.” Cô khó khăn quay đầu đi, không nhìn vẻ mặt của anh, cũng không để anh phát hiện đôi mắt đỏ hoe của cô, rõ ràng giọng điệu kiên định, nhưng trong lòng lại chật vật chua xót, khó chịu đến không thở nổi.

Nếu tiếp tục ở bên cô, anh chỉ có thể đè nén bản tính của mình, không thể bộc lộ bản thân, không thể vui vẻ, vậy anh cũng có thể ở lại đây.

“Vậy thì từ nay C không thích ở đây nữa.”

Sinh vật cao lớn cúi đầu, nhẹ nhàng đỡ lấy khuôn mặt của người phụ nữ, chậm rãi nói: “C và Mộc Miên sẽ giống như thiên nga, không ai có thể tách rời.”

Cô kiên trì hồi lâu, nghe được câu này, rốt cuộc không thể nhịn được nở nụ cười, nhào vào lồng ngực anh.

Cho tới bây giờ, Mộc Miên luôn biểu hiện như một người chủ động, đôi khi còn có thể uy hiếp, bắt anh nói ra những điều không mong muốn.

Nhưng thật ra cô mới là người cần ở bên, cô mới là người cần dựa vào, lần đầu tiên nhìn thấy con quái vật lang thang này, cô như đã tìm được đồng loại của mình, bọn họ đều là những đứa trẻ không có nhà.

Cho dù anh có là quái vật thì thế nào?

Một linh hồn cô đơn, một khi nó nếm trải sự đồng hành, thì sẽ đắm chìm vào sâu trong đó, không thể tự thoát ra được.

“Em xin lỗi, lẽ ra em không nên nói những điều như vậy.” Cô nghẹn ngào nói, nhận ra ý nghĩ để anh ra đi thật ngớ ngẩn biết nhường nào.

“C sẽ ngoan, Mộc Miên đừng khóc.” Người đàn ông an ủi, vuốt ve mái tóc của cô, vẫn giọng điệu ôn nhu dịu dàng, khiến người trong vòng tay anh cảm thấy ấm áp và thoải mái hơn.

“Vậy chúng ta về nhà nhé?”

Mộc Miên ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh vì nước mắt ướt đẫm, mong đợi một câu trả lời đồng ý.

“Ừm, về nhà!”

Như cô mong muốn.