Quái Vật Khởi Phục

Chương 11



Phó Tuyết Chu rời khỏi trường học, đi vào một con hẻm hẻo lánh và vắng vẻ, cậu ta đột nhiên dừng lại nhìn về phía sau..

Mái tóc dài màu bạc đung đưa sau lưng vẽ nên một vòng cung nguy hiểm.

Phó Tuyết Chu thản nhiên nói: "Ra đây."

Một người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo công trường bụi bặm với vẻ mặt khiếp đảm từ sau bức tường bước ra, nước mắt giàn giụa trên mặt chạy tới quỳ xuống đất, liên tục dập đầu trước mặt Phó Tuyết Chu: "Cậu trai! Xin cậu hãy cứu lấy con gái tôi, nó cũng bị quỷ bắt đi mất, xin cậu hãy cứu nó, con bé mới chỉ mười sáu tuổi, tôi cầu xin cậu..."

Phó Tuyết Chu cúi đầu nhìn ông ta, thần sắc bình tĩnh. Người đàn ông trung niên bị ánh mắt này doạ phát sợ nhưng vẫn vươn tay nắm lấy ống quần Phó Tuyết Chu, cắn răng kiên trì, thành khẩn van cầu: "Cậu làm ơn làm phúc, chỉ cần có thể cứu được con gái, cậu muốn gì tôi đều đồng ý, thậm chí lấy mạng sống của tôi cũng được!"

"Thật ư?" Phó Tuyết Chu cười, khẽ nói: "Vậy ông đi chết đi!"

Hắn cúi người, người đàn ông trung niên chưa kịp phản ứng thì đã bị ngón tay thon dài tái nhợt như một con dao sắc đâm thẳng vào ngực, bóp nát trái tim tượng trưng cho sự sống của ông.

Đôi mắt của người đàn ông trung niên đột nhiên lồi ra, kinh hoàng nhìn Phó Tuyết Chu, vết máu ở khóe miệng từ từ đông lại, cứng ngắc ngã xuống mặt đất.

Phó Tuyết gạt bỏ máu thịt ở trên tay, lấy khăn giấy lau những thứ bẩn thỉu còn sót lại.

Hắn cúi đầu, chậm rãi lau sạch sẽ các đầu ngón tay, cẩn thận từng chút không bỏ sót chỗ nào. Lau xong, Phó Tuyết Chu quay người tiến sâu vào con hẻm tối tăm, cầm lấy quả tim của quái vật vừa mới thu phục được khi ở trong trường học đưa lên miệng, máu đỏ tươi từ trên miệng chảy xuống cằm, Phó Tuyết Chu giống như đang thưởng thức món ăn ngon, từ từ nuốt xuống từng miếng một, đôi mắt dần biến thành màu đỏ.

Ở góc khuất phía sau, thi thể của người đàn ông nhanh chóng phân hủy, biến thành một vũng bùn mà chỉ ở đám quái vật mới có hiện tượng này.

Cư xá Hạnh Phúc.

Gió lạnh hiu hiu, trong chung cư sáng đèn lại không có mấy người, bác bảo vệ ở trước cổng chung cư đang nằm ngủ gục trên bàn, tiếng ngáy càng ngày càng to.

Phó Tuyết Chu chân bước thong thả, không nhanh không chậm đến trước cửa nhà, nghe thấy bên trong cửa phòng trộm phát ra tiếng rộp rộp như tiếng nhai nuốt.

Cậu ta đứng trước cửa im lặng lắng nghe một lúc, cho đến khi một cơn gió lạnh thổi bay mái tóc bạc của cậu sang một bên mới mở cửa bước vào.

Khi Lâu Diên mang theo Đoàn Trạch Ca về đến nhà Lý Tam Tân, thời gian đã trôi qua một giờ.

Cũng may là đêm hôm khuya khoắt, trên đường không có nhiều người, nếu không với tình hình hiện tại cả người Lâu Diên toàn máu là máu, người khác nhìn thấy được sẽ đi báo cảnh sát mất.

Lý Tam Tân và Lộ Hảo Tu giật mình hoảng hốt, suýt chút nữa thì gọi cho Lâu Diên một cái xe cấp cứu rồi. Lâu Diên liếc mắt nhìn hai người, để Đoàn Trạch Ca đi giải thích với bọn họ, không thể chịu nổi nữa đi thẳng vào phòng tắm gội rửa thay quần áo.

Là một đại gia vốn đã quen với sự xa hoa, tinh tế, sang trọng, Lâu Diên chịu đựng trên người máu tươi quện với bùn đen về đến thành phố đã đạt đến cực hạn rồi, ghê tởm cởi hết quần áo trên người xuống rồi ném vào trong thùng rác, mở nước xả ở mức tối đa.

Vết máu trên người phần lớn đã khô lại, phải ngâm trong nước ấm một hồi mới rửa sạch được. Lâu Diên cẩn thận kiểm tra thân thể, xác nhận toàn bộ vết thương trên người đều đã lành.

Nhịn không được cảm thán lần nữa: "Đây hiệu quả sau khi dung hợp với quái vật à?"

Sau khi con người và quái vật dung hợp, nó sẽ ẩn giấu trong cơ thể, đồng nghĩa với việc sẽ trở thành nửa người nửa quái. Lâu Diên đoán rằng với thể chất hiện tại của mình, chỉ cần đầu không bị chém đầu hoặc là nghiêm trọng hơn như mất đi trái tim, thương tổn bình thường khó có thể giết chết được anh.

Trong đầu vừa nghĩ, Lâu Diên cầm lấy ngay con dao đang đặt trên bồn rửa mặt, nhẹ nhàng khứa một đường lên cánh tay.

Từng giọt máu trong nháy mắt tuôn ra, Lâu Diên lẩm nhẩm đếm đến hai mươi, nhìn vết thương đã đông lại thành sẹo với tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

"Quả nhiên đã không phải tốc độ hồi phục của người bình thường..."

Lâu Diên thở dài, đáng lẽ anh phải cảm thấy vô cùng vui vẻ mới đúng, dù sao đời trước bản thân chưa bao giờ có được sức mạnh lại còn vô cùng cường đại như vậy. Nhưng Lâu Diên lại cảm thấy bi thương, cũng bởi vì biết rằng chính mình sẽ không sống được bao lâu nữa.

Dung hợp quái vật để cướp đi sức mạnh là phương pháp bí quá hoá liều mới phải làm, mỗi một lần sử dụng sức mạnh thì sẽ gia tăng mức độ hồi phục của quái vật, chẳng khác gì Điện thoại đoạt mệnh cả. Đợi đến khi ma quái bên trong cơ thể Lâu Diên hoàn toàn khôi phục, anh sẽ biến thành quái vật và hoàn toàn mất đi lý trí của con người.

Lâu Diên đứng dưới vòi hoa sen, đã sớm nhìn ra kết cục cuối cùng của đời mình, hoặc là bỏ mạng dưới tay quái vật đang ở trong cơ thể hoặc tự tay kết liễu mạng sống của mình trước khi quỷ dị hoá hoàn toàn.

Có vẻ như có hai phương án để lựa chọn, nhưng đối với Lâu Diên đáp án vĩnh viễn chỉ có một.

Vào thời khắc quyết định cùng ma quái dung hợp, anh đã lựa chọn vế sau rồi, từ đó bắt đầu đếm ngược thời gian còn có thể sống.

Lâu Diên cũng tiếc nuối lắm chứ, nhưng so với cái chết, Lâu Diên lại sợ cảm giác mỗi khi đối diện với nguy hiểm, không thể tự bảo vệ mình chỉ có thể bất lực chạy trốn hơn.

Anh thà rằng trả giá bằng cả mạng sống để nắm lấy quyền chủ động, cũng không muốn làm con cá nằm yên trên thớt.

Có lẽ là vì đã lâu không có được giây phút thư giãn sau một đêm dài đầy căng thẳng, Lâu Diên không muốn suy nghĩ thêm nữa, dưới tác động của nước nóng, tâm trí anh dần thả lòng, sau khi tắm rửa xong Lâu Diên cảm thấy hơi buồn ngủ.

Lý Tam Tân gõ cửa phòng tắm: "Lâu Diên, tôi mang quần áo vào cho cậu được chứ?"

Lâu Diên lười biếng 'ừ' một tiếng, mang theo vài phần mệt mỏi.

Lý Tam Tân mở cửa bước vào, lập tức bị hơi nóng ập vào mặt, cẩn thận đặt quần áo đã gấp phẳng phiu cùng khăn tắm ở trên bồn rửa mặt, nhìn bạn thân một cái: "Có cần tôi kỳ lưng cho không?"

Lý Tam Tân là người đàn ông phương Bắc chính cống, vóc người cao ráo đẹp trai, lực tay cũng lớn, nếu bạn nhờ anh ta tắm cho, anh ta sẽ khiến bạn phải khóc thét thảm thiết.

"Kỳ lưng cái rắm!" Lâu Diên mở mắt liếc xéo một cái: "Lấy bia lạnh cho tôi, chờ một lát rồi tôi ra."

Lý Tam Tân 'ừ' một tiếng, cũng chưa vội ra ngoài mà xắn tay áo lên dọn dẹp phòng tắm bị Lâu Diên bày bừa ra một chút, cầm lấy con dao, sắp xếp lại chai lọ đang đổ ngang đổ dọc trên bồn rửa, dội đi hết bùn đất bám trên sàn nhà một lượt, cuối cùng lôi quần áo Lâu Diên đã vứt trong thùng rác ra để ngâm tẩy, thở dài: "Đã nói với cậu rồi, trước khi vứt quần áo phải giặt đi đã? "

Lâu Diên hừ một cái: "Phiền phức."

Lý Tam Tân lấy một cái chậu nhựa để ngâm quần áo, rắc thuốc tẩy và bột giặt vào đó: "Nếu như bình thường, cậu có vứt đi tôi cũng không ý kiến, nhưng tình hình hiện tại bắt đầu nguy hiểm hơn rồi, quần áo cậu còn dính máu nữa, lỡ như bị ma quái để mắt tới thì phải làm sao? "

Thấy bạn thân nói cũng đúng, Lâu Diên chiếu lệ ậm ừ vài câu: "Tôi biết rồi."

"Đã biết thật chưa?"

"... Sao cậu lằng nhằng thế, Lý Tam Tân."

Lý Tam Tân cười xoà, nói: "Được rồi, được rồi, không làm phiền cậu nữa." rồi đi ra ngoài.

Tắm rửa xong, Lâu Diên cầm lấy khăn tắm. Lý Tam Tân làm việc tương đối chu đáo, để khăn tắm và quần áo ở một chỗ dễ lấy, bộ đồ ngủ xếp ngay ngắn cùng với đồ lót mới tinh. Lâu Diên thoải mái khoan khoái mặc áo ngủ rời khỏi phòng tắm, thế nhưng lại khó chịu đi đến trước mặt Lý Tam Tân, kéo bộ đồ ngủ hỏi: "Sao lại đưa tôi bộ này? "

Một bộ đồ ngủ màu xanh lá cây, trên có thêu vài bông hoa lớn màu xanh đỏ, phong cách rất đông bắc, rất tao nhã. Lý Tam Tân nín cười, vô tội nói: "Hết cách rồi, mấy bộ kia đều đã cho Lộ Hảo Tu và Đoàn Trạch Ca mặc, chỉ còn bộ này để dành cho cậu."

Lâu Diên cười lạnh: "Cậu nghĩ là tôi sẽ tin à?"

Lý Tam Tân đánh bạo vươn tay chạm vào đầu Lâu tổng: "Đây là bộ thoải mái nhất rồi, mẹ tôi tự may đấy, cậu cũng biết mà. Thấy cậu hôm nay phải chịu vất vả cả ngày nên mới đưa cho cậu mặc, hãy biết trân trọng mặc vào ngủ đi."

Lâu Diên hất tay ra, uể oải đi đến ghế sô pha ngồi sụp xuống, cũng lười so đo với Lý Tam Tân.

Trong phòng khách, Lộ Hảo Tu và Đoàn Trạch Ca đang ngồi tán gẫu với nhau, Lý Tam Tân gọi: "Đồ ăn mang đến rồi, mọi người ăn xong rồi hẵng ngủ? "

Bốn người di chuyển đến phòng ăn, vì đã khuya nên Lý Tam Tân cũng không gọi món gì quá nhiều dầu mỡ, chỉ gọi một phần hoành thánh và hai bát mì nấm to. Trong khi trò chuyện, cố ý tránh không nhắc đến chuyện ma quái sống lại, để cho tâm trạng thoải mái vui vẻ nhất trước khi đi ngủ.

Trong nhóm người này, tâm tình phức tạp nhất chính là Lý Tam Tân. Chí ít Lộ Hảo Tu và Đoàn Trạch Ca đã cùng Lâu Diên trực tiếp đối mặt với ma quái, lại còn thức tỉnh thiên phú. Là thanh mai trúc mã với Lâu Diên nhưng lại chẳng biết gì cả, chỉ từ lời của người khác mới biết được Lâu Diên đã trải qua đôi lần nguy hiểm.

Tuy trên mặt không lộ ra, nhưng trong lòng lại có chút nặng trĩu, cũng không vội ăn, liền châm một điếu thuốc mỉm cười nhìn ba người kia ăn uống.

Lâu Diên nhìn bát mì: "Mọi người đều đã làm quen rồi phải không."

Lộ Hảo Tu ngoan ngoan nhẹ gật đầu, có chút kích động "Vừa nãy bụng tôi cứ sôi ùng ục ấy, Lý ca liền đặt đồ ăn mang đến. Tò mò không sẽ ăn cái gì, thế là Đoàn ca làm một quẻ bói đặc biệt cho tôi, đoán ăn khuya sẽ là hoành thánh và mì nấm, kết quả đúng thật!!"

Lại đến phiên Lâu Diên bó tay nhìn về phía Đoàn Trạch Ca: "Cậu rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại đi tốn sức vào ba cái chuyện linh tinh nhỏ nhặt như vậy, Sức mạnh tinh thần nhiều quá không biết dùng vào đâu à? "

Lời nói của Lâu Diên quá mức thẳng thắn, Lý Tam Tân sợ Đoàn Trạch Ca hiểu lầm, rũ đi tàn thuốc, sắc mặt không đổi, hoà hoãn nói: "Đoàn huynh đệ, Diên tử không biết cách nói chuyện, ý của cậu ta chỉ là..."

Ai ngờ Đoàn Trạch Ca lại ngắt lời Lý Tam Tân: "Tôi biết."

Lộ Hảo Tu đói lắm rồi, vừa ăn mì vừa xem mọi người nói chuyện. Đầu quay tới quay lui, ai nói chuyện thì cậu nhìn người đấy.

Đoàn Trạch Ca cũng vừa mới tắm rửa xong, đầu tóc sạch sẽ đang rũ xuống trước mặt, rồi lại cầm lấy cái mũ của mình đội lên đầu. Ở trong phòng mà cũng đội mũ thì cũng quá lạ đi, nhưng bản thân Đoàn Trạch Ca dường như lại chẳng để tâm coi như đương nhiên. Sau khi ngắt lời Lý Tam Tân, kiên nhẫn hướng Lâu Diên giải thích: "Tôi đã tranh thủ ngủ một giấc nên tinh thần cũng khôi phục rồi, sử dụng thiên phú cũng không vấn đề gì. Vì đã quyết định tham gia nên tôi muốn bộc lộ một chút thực lực cho mọi người xem, cũng để mọi người hiểu thêm về thiên phú của tôi."

Lâu Diên cảm thấy Đoàn Trạch Ca nói cũng có lý, nhẹ gật đầu rồi tiếp tục ăn. Anh không có thói quen ăn nhiều vào ban đêm, mới ăn hơn phân nửa bát hoành tháng thì buông đũa, căng cơ bụng trùng cơ mắt cũng không chống đỡ được cơn buồn ngủ nữa.

Bốn người như truyền nhiễm đánh ngáp một cái, chào tạm biệt rồi trở về phòng ngủ của mình.

Trước khi ngủ, Lâu Diên cố ý đi tìm Lý Tam Tân, tựa ở cạnh cửa nói: "Hai người đó tạm thời sẽ ở cùng chúng ta một thời gian, nếu cậu thấy không thoải mái, ngày mai tôi sẽ bảo bọn họ rời đi."

Lý Tam Tân khoanh chân nằm trên giường, cũng chẳng để bụng: "Cứ để họ ở đây đi, càng đông càng vui."

Lâu Diên gật đầu rồi lại ngáp một cái, trước khi rời đi, anh nhìn Lý Tam Tân rồi chậm rãi nói: "Đừng nghĩ lung tung nữa, gặp phải ma quái thì có cái gì tốt đẹp chứ? "

Lý Tam Tân sửng sốt, quay đầu nhìn lại thì Lâu Diên đã đóng cửa đi rồi. Ha hả cười một tiếng, tên này vậy mà lại biết an ủi người khác. Lý Tam Tân lắc đầu nhắm mắt lại, cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.

Vừa trở lại phòng, Lâu Diên ngã nhào xuống giường, chăn ga mềm mại thoải mái kết hợp với mùi bột giặt thơm tho làm cho ý thức của Lâu Diên dần nên mơ hồ, trải qua một đêm vất vả, cuối cùng cũng được ngủ một giấc bình yêu.

Ma quái, nguy hiểm và Phó Tuyết Chu, hết thảy bị ném ra sau đầu.

Một giấc ngủ này, trực tiếp thẳng tới hừng đông.