Quái Vật Khởi Phục

Chương 18



Sau khi kết thúc một vòng tin tức, Lộ Hảo Tu lại lấy điện thoại di động ra cho bọn họ xem: “Tuy tin tức này đã lên hot search địa phương nhưng vẫn chưa lọt vào hot search toàn quốc. Chắc có ai đó đang muốn áp xuống, dường như không muốn gây nên quá nhiều chú ý.”

Lộ Hảo Tu rất nghiêm túc nói: “Em ngờ rằng ở trong thôn Liễu hiện đang có ma quái khôi phục, ô nhiễm hóa chất chỉ là cái cớ để những người phía trên áp chế tin tức mà thôi.”

Đoàn Trạch Ca cầm lấy điện thoại của Lộ Hảo Tu nhanh chóng lướt qua cuộc thảo luận trong hot search, ” “Bàn tán rôm rả quá này… Những bức ảnh liên quan đến ô nhiễm đầy rẫy ở trên mạng, ai mà biết chắc được có phải chúng được chụp ở trong thôn Liễu hay không. Chính phủ rất có thể thay mận đổi đào, nhỡ đâu lấy ảnh chụp ở một nơi nào đó giả làm ảnh chụp ở thôn Liễu thì sao.”

“Đúng vậy!” Lộ Hảo Tu gật đầu, lấy ra một tấm ảnh khác để so sánh màu nước sông bị ô nhiễm “Tấm bên trái là bức ảnh của thôn Liễu đã được công bố, nhưng cứ thấy như đã gặp ở chỗ nào rồi. Thế là em lên mạng tìm một chút thì phát hiện ở một địa điểm vào năm ngoái cũng xảy ra sự cố hóa học khiến nước sông biến thành màu y như vậy, là bức ảnh bên phải đây này. Tỉ mì dò xét hai bức ảnh này, từ hướng chảy, độ rộng, cây cỏ hai bên bờ và màu sắc của dòng sông… mới thấy địa điểm giống hệt nhau, chỉ khác góc chụp thôi.”

May mắn là Lộ Hảo Tu một học sinh đang chuẩn bị thi đại học, mỗi ngày cậu phải dành ra nhiều thời gian để cập nhật thời sự tránh khi đi thi sẽ rơi vào câu hỏi liên hệ với thực tế. Cậu chỉ tình cờ ghi nhớ được sự cố ô nhiễm hóa học xảy ra năm ngoái, kết hợp với trí nhớ đang ở độ tuổi đỉnh cao, lập tức đã tìm được sự liên quan giữa hai bức ảnh.

Đoàn Trạch Ca so sánh lại hai bức ảnh, gật đầu đồng ý với kết luận của Lộ Hảo Tu, có chút trầm trồ: “Quả nhiên là cùng một địa điểm. Tiểu Lộ, hôm nay ở nhà cũng chăm chỉ quá ha.”

Lộ Hảo Tu cười đến lộ ra răng nanh nhỏ, ngượng ngùng nói: “Bây giờ điều em có thể làm được chỉ là thu thập tin tức thôi… Lâu ca, anh cảm thấy đây là ma quái sống lại không? “

Advertisement



“Chính là nó.” Nãy giờ vẫn im lặng, Lâu Diên đưa ra một đáp án khẳng định “Chỉ có ma quái sống lại mới khiến bọn họ làm như thế.”

“Thế giờ phải làm sao ạ?” Lộ Hảo Tu lộ ra vẻ lo lắng: “Toàn bộ thôn Liễu đã bị phong tỏa… ma quái ở đó khẳng định rất lợi hại.”

Ma quái ở thôn Liễu so với chung cư Lệ Thủy trước đó cậu và Lâu Diên trốn thoát có lẽ còn gớm hơn nhiều.

Lâu Diên lại nhìn về phía TV.

Tin tức trong TV lặp lại thông báo một lần rồi chuyển sang quảng cáo, anh suy nghĩ một chút, lục lại sự việc này từ trí nhớ xa xôi. Không sai, sau khi ma quái sống dậy xảy ra không lâu, đúng là có nghe thấy tin tức liên quan đến thôn Liễu.

Đời trước, anh cũng nghi ngờ giống như Lộ Hảo Tu bây giờ, chẳng qua khi đó Lâu Diên phải vừa trải qua thức tỉnh thiên phú vừa phải đối mặt ma quái giáng lâm khiến cho mọi hiểu biết về thế giới này của anh đều sụp đổ. Sau khi biết thôn Liễu Thụ gặp nguy hiểm, phản ứng đầu tiên chính là trốn chạy càng xa càng tốt, cho nên cũng không biết ở trong đó có ma quái gì.

Lâu Diên cố gắng nhớ lại kết cục của thôn Liễu… Hình như một tháng sau, chính quyền mới gỡ phong tỏa.

Hẳn đã có người giải quyết ma quái trong đó rồi

Không đúng, dựa theo cách làm của địa phương, nếu như là một tháng sau đã gỡ phong tỏa, có nghĩa ma quái kia cũng sẽ nhanh được giải quyết, thời gian còn lại vẫn có thể để các cơ quan liên quan ra quyết định thông báo giả “Thôn Liễu đã xảy ra ô nhiễm hóa học nhưng đã được khắc phục tốt”.

Nghĩ đến cái này, mí mắt Lâu Diên có hơi co giật.

Ma quái khôi phục ban đầu đã có thể gây hại cho một ngôi làng, rất có thể ở cấp độ B trở lên. Trong giai đoạn này Thiên phú giả cũng chỉ vừa mới thức tỉnh, năng lực nhìn chung cũng chưa mạnh lắm, ai lại có thể giải quyết hết ma quái nhanh trong thôn Liễu chứ?

Trong lòng anh đã có đáp án —— Phó Tuyết Chu.

Vì để nhanh chóng tăng cường sức mạnh, hắn sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, với cả chỉ mỗi Phó Tuyết Chu mới có khả năng tiêu diệt hết ma quái tại thôn Liễu nhanh như vậy.

Lâu Diên thấy tâm phiền ý loạn.

“Ơ kìa, mày nhăn đến mức có thể giết được muỗi rồi kia, ai lại đi đắc tội Lâu thiếu gia nhà chúng ta thế? “

Cửa chính vang lên, Lý Tam Tân từ bên ngoài bước vào, đặt một túi xách lớn bên trong có thịt, rau và trái cây xuống đất, vừa cởi chiếc áo gió mỏng treo trên móc áo vừa trêu chọc Lâu Diên.

Lâu Diên quay đầu nhìn hắn, gương mặt hòa hoãn đôi chút: “Hôm nay vừa gặp một kẻ rất đáng ghét.”

Lý Tam Tân xách đồ vào phòng bếp, tò mò nói: “Người cậu thấy ghét còn ít à? Ngày nào chẳng phải gặp một hai lần.”

Lâu Diên: “…”

Lý Tam Tân hướng về phía Lâu Diên vẫy tay: “Đừng sưng mặt nữa, mau đến giúp tôi sắp xếp đồ đạc đi.”

Lâu Diên quạu cọ bước vào.

Lộ Hảo Tu cũng chủ động tiến lên giúp đỡ, Lý Tam Tân nhịn cười nói: “Xem Lâu đại thiếu nhà chúng ta kìa, khó chịu mà vẫn đẹp trai như vậy, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu, tôi muốn cười một cái quá.”

Lộ Hảo Tu khâm phục nhìn Lý Tam Tân, vị ca ca này sao mà to gan thế, cũng dám trêu chọc Lâu ca.

Lâu Diên nghiến răng: “Lý! Tam! Tân!!”

Lý Tam Tân vội vàng từ trong túi lấy ra một cây kem nhét vào trong miệng Lâu Diên “Được rồi, không đùa nữa, mau ăn kem đi này.”

Lâu Diên cắn kem, bực bội đi ra khỏi phòng bếp.

Trong phòng bếp, Lý Tam Tân xắn tay áo, cất đồ đã mua vào tủ lạnh, chỉ trò chuyện với Lộ Hảo Tu cũng không để cậu phải giúp cái gì cả, cũng biết được chuyện ma quái khôi phục ở thôn Liễu

“Thôn Liễu à…” Lý Tam Tân như có điều suy nghĩ: “Nơi này vốn nhiều gỗ nên có rất nhiều người bán đồ nội thất, cây giống, nguyên liệu gỗ thô, rồi cả mấy cái tấm ván gỗ nữa. Tôi cũng từng đến đó mua sắm vài vật dụng trong nhà đấy, không khí nơi đó khá trong lành, dân cư cũng đông đúc. Nếu ở đó có ma quái khôi phục thật e rằng sẽ có nhiều người bị liên lụy.’

Tủ lạnh nhà Lý Tam Tân rất là ngăn nắp, rau tươi được xếp gọn gàng vào một ngăn, thịt sau khi sơ chế thì cho vào túi hút chân không rồi đặt ở một ngăn riêng, gọn ghẽ tỉ mỉ cứ như đang xếp hình.

Mỗi lần thấy Lý Tam Tân kiên nhẫn sắp xếp lại tủ lạnh, từ đáy lòng Lộ Hảo Tu cảm thấy bội phục không ngừng: “Mm cũng nghĩ như vậy, ma quái nay khẳng định rất lợi hại… Lý ca, nhiều kem thế, giờ mua có hơi sớm quá không?”

Lý Tam Tân xếp từng que kem vào trong ngăn đông lạnh, nghe vậy không khỏi cười một tiếng, ” đừng có coi thường nó, trông nho nhỏ vậy thôi chứ nó có thể giúp Lâu ca của cậu xoa dịu cơn giận đấy.”

Lộ Hảo Tu: “Lâu ca thích ăn kem ư? “

Lý Tam Tân nhẹ gật đầu, đưa que kem sót lại cho Lộ Hảo Tu, nhỏ giọng nói: “Lâu ca nhà cậu tính vẫn như trẻ con ấy, nhìn trông đáng sợ thế thôi chứ thực ra là sấm to mưa nhỏ, dỗ dành một chút là ổn ngay thôi.”

Tính như trẻ con?

Sấm to mưa nhỏ?

Lộ Hảo Tu khóe miệng giật giật, Lâu ca mà như thế á? Cậu không dám tin đâu.

Lộ Hảo Tu không phản bác, vui vẻ bóc kem cho vào miệng, sau đó lén nhìn ra phòng khách.

Thì thấy Lâu Diên đang ngồi ở trên ghế sa lon ăn kem, đang ngồi trên sô pha ăn kem, vẻ mặt vô cảm dường như đang thẫn thờ gì đấy. Đoàn Trạch Ca thì cầm lược, đứng trước gương đang cố gắng chải lại mớ tóc rối như tổ quạ của mình.

Lộ Hảo Tu cảm thấy vui vẻ, không biết vì sao khi nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng cảm thấy ấm áp, trái tim vốn đang bồn chồn lo lắng kho đáng có ma quái sống dậy cũng đã bình tĩnh trở lại.

Cậu cười khúc khích hai tiếng, sờ đôi nhẫn vàng trên cổ, đến gần Lý Tam Tân nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, sao mấy ngày nay không thấy mẹ của Lâu ca mama và cha mẹ của anh thế? “

Lý Tam Tân đang thu xếp đồ đạc tay thì dừng lại, khẽ thở dài: “Cha mẹ Diên tử ly hôn khi cậu ấy đang học cấp hai rồi, giờ mẹ cậu ấy đang sống ở nước ngoài.”

Lộ Hảo Tu trợn tròn mắt kinh ngạc, cảm thấy que kem này hết ngon rồi.

Cửa tủ lạnh phát ra âm thanh cảnh báo mở quá lâu, Lý Tam Tân đóng cửa lại, bỗng giơ tay đặt trước ngực, nói: “Lúc ấy Diên tử chỉ cao từng này này, là một thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ. Khi nghe được tin báo cha mẹ cậu ấy đã ly hôn là lúc trường học đang tổ chức đại hội thể dục thể thao, Diên tử và ta đều là cầu thủ chủ chốt của đội chạy đường dài, còn chưa bắt đầu thì một cuộc điện thoại gọi đến, sau đó hai mắt Diên tử liền đỏ hoe.”

Lý Tam Tân như lâm vào hồi ức, nhớ về cảnh tượng khi ấy.

Tính cách Lâu Diên vốn quyết đoán từ nhỏ, vóc người cũng đẹp mắt, có thể nói là từ khi học tiểu học liền thuận buồm xuôi gió, thiên chi kiêu tử hàng thật giá thật. Cao ngạo, phách lối, nổi bật, những thứ này từ đều có thể đặt ở trên người Lâu Diên, không hề sợ hãi bất cứ điều gì, lúc nào cũng ra cái vẻ trời đất bao la ông đây là nhất, trông rất ngứa mắt. Tiếng tăm lừng lẫy khắp trường, bất kể là nam hay nữ, những người thích cậu ta không bao giờ thiếu.

Lý Tam Tân vẫn nhớ rõ, ngày hôm đó anh và Lâu Diên đều mặc quần áo thể thao màu trắng được nhà trường cấp, giúp nhau cài bảng số và bảng tên. Thế nhưng một cuộc gọi điện thoại không phải cổ vũ như mong đợi mà lại là thông báo tin dữ, Lý Tam Tân lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lâu Diên.

Lý Tam Tân đứng bên cạnh, nghe thấy giọng nói của mẹ Lâu Diên, bình tĩnh dịu dàng nhưng lại quyết tuyệt dứt khoát: “Giờ mẹ đang ở sân bay rồi, vé máy bay cũng đã mua xong, không thể qua đó gặp con để gặp mặt lần cuối được nữa. Con hãy sống với bố, ông ấy sẽ chăm sóc con thật tốt.”

Lâu Diên không thể tin được “Mẹ…”

Mẹ Lâu Diên nói: “Tối qua vì ngủ không đủ giấc nên giờ muốn nghỉ ngơi một chút. Con trai, mẹ cúp máy trước đây.”

Thế là sau đó, Lý Tam Tân cùng Lâu Diên trốn khỏi trường, bắt taxi đến sân bay. Họ mua tùy tiện mua hai vé máy bay rồi lo lắng sốt ruột chạy vào phòng chờ máy bay.

Trên đường đi, hai chàng thiếu niên vừa bối rối vừa hoảng loạn, cùng nhau bàn bạc tìm cách cách giữ mẹ Lâu Diên lại. Nhưng đến khi tìm được thì cũng là lúc bà đang làm thủ tục lên máy bay.

Lý Tam Tân vĩnh viễn ckhông bao giờ quên khoảnh khắc khi anh đứng ở sau lưng Lâu Diên, một thiếu niên còn non trẻ trung nhưng tràn đầy kiêu hãnh lại quỳ gối khóc lớn trên sàn gạch trắng của sân bay, bộ đồ thể thao màu trắng ướt đẫm mồ hôi và bụi bặm, bảng số hiệu sau lưng đã rơi mất một góc, theo gió bay đi… Lâu Diên chật vật mang theo hy vọng mẹ sẽ quay đầu lại, nhưng vị phu nhân mặc chiếc váy dài màu rượu vang cứ thế lạnh lùng thản nhiên đi vào bên trong, không hề quay đầu nhìn dù chỉ một lần.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Lý Tam Tân trở nên u ám, bình tĩnh căn dặn Lộ Hảo Tu: “Về sau đừng nhắc tới chuyện này trước mặt Lâu ca của cậu.”

Lộ Hảo Tu bắt đầu mếu máo, liên tục gật đầu: “Em tuyệt đối sẽ không nhắc đến chuyện này trước mặt Lâu ca!”

Dừng một chút, cậu lại xoắn xuýt nhìn về phía Lý Tam Tân, thận trọng hỏi: “Lý ca, còn anh…?”

Lý Tam Tân lông mày nhíu lại, dứt khoát nói: “Cha mẹ tôi cũng đã ly hôn rồi, hiện tại họ đang có cuộc sống của riêng mình.”

“…” Lộ Hảo Tu nghẹn cứng họng.

Mày thật đáng chết, có còn là người nữa không hả? Lộ Hảo Tu cảm thấy tối nay đi ngủ phải tát mình một cái mới được.

“Không sao.” Lý Tam Tân cười một chút: “Hai người ly hôn trong hòa bình, với cả bây giờ mối quan hệ của họ cũng khá tốt. Thú thực tôi thấy nhẹ lòng khi hai người họ ly hôn.”

Lộ Hảo Tu rưng rưng nước mắt, kích động cầm tay Lý Tam Tân lắc lắc, gật đầu liên tục đồng ý: “Đúng đúng đúng, chúc mừng ly hôn, ly hôn vui vẻ!”

May quá, cậu lại được làm người tốt rồi!