Quái Vật Khởi Phục

Chương 2



Thiên phú sau khi thức tỉnh, thông tin liên quan đến thiên phú cũng xuất hiện ở trong đầu Lâu Diên.

[ Thiên phú giả: Lâu Diên ]

[ Năng lực thức tỉnh: Nhận thức nguy hiểm. ('Thiên phú giả' có thể mơ hồ cảm nhận được nguy cơ trong phạm vi nhất định, mỗi lần sử dụng sẽ tiêu tốn 5 điểm 'Sức mạnh tinh thần')]

[ Sức mạnh tinh thần: 20/20]

Đời trước Lâu Diên sau khi đạt được thiên phú khả năng đã trải qua rất nhiều lần thí nghiệm, xác nhận được ảnh hưởng phạm vi của khả năng "Nhận thức nguy hiểm' là trong vòng 100m.

Lâu Diên ánh mắt phóng đến 'Sức mạnh tinh thần' nhíu mày thở dài "Suýt nữa quên mất vừa thức tỉnh thiên phú 'Sức mạnh tinh thần' chỉ có 20 điểm."

Sức mạnh tinh thần là yếu tố vô cùng quan trọng, chỉ số càng cao thì càng có khả năng chống lại sự ô nhiễm tinh thần do quái vật mang đến. Một khi tinh thần trở về 0, Lâu Diên không chỉ có thể tinh thần kiệt quệ, đau đầu choáng váng, mà còn là khi đối mặt ma quái sinh vật sẽ bị nó mê hoặc, sau đó ngoan ngoãn lao đến làm thức ăn cho chúng.

"Nhận thức nguy hiểm chỉ có thể phát huy bốn lần tác dụng, sau đó sẽ trở về 0." Lâu Diên cảm giác nguy cơ thẳng tắp lên cao, ngón tay gõ nhẹ cánh tay, tự hỏi làm cách nào có thể tận dụng một cách tối đa 20 điểm Sức mạnh tinh thần để mang đến hiệu quả tốt nhất.

Buổi đêm so với ban ngày yên tĩnh hơn hẳn, nhưng đêm nay lại yên ắng đến mức không hề có tiếng chim kêu, không có tiếng ồn ào của đám đông. Lâu Diên nhìn ra ngoài, sương mù mỏng bên ngoài dần dần ngày càng dầy đặc hơn, xa xa đã không còn nhìn thấy ánh đèn.

Không còn nhiều thời gian nữa.

Lâu Diên lập tức đứng dậy, khoác balô lên vai, đem dao bỏ vào trong túi, trang bị đầy đủ rồi rời khỏi nhà.

Đây là một tòa chung cư mới xây, mỗi một tầng chỉ có một hộ gia đình, vừa mở cửa đã thấy ngay thang máy và thang bộ.

Thời khắc Ma quái xuất hiện, ai mà biết được biết thang máy hay thang bộ cái nào an toàn hơn chứ. Lâu Diên nhìn thoáng qua thang máy, lại nhìn bảng hiệu "Tầng 16", xoay người đi về phía thang bộ.

Nếu ma quái xuất hiện ở trong thang máy, căn bản là không có cơ hội để Lâu Diên trốn thoát. Anh thà đi bộ từ tầng 16 xuống còn hơn bị biến thành một bãi thịt nát ở trong đấy.

Bây giờ đã rất muộn, các hộ gia đình đều đã khoá chặt cửa. Trong hành lang một người cũng không có, cầu thang hình xoắn ốc phía dưới chìm trong bóng tối, dần dần thu nhỏ lại thành một cái hố đen.

Có một cơn gió từ dưới thổi lên, làm cho áo khoác và mái tóc hơi dài trước trán của Lâu Diên bay bay, đôi mắt của anh lại u ám đến đáng sợ, như bị dùng cọ bôi đen, vô cùng lãnh đạm.

Đèn kích hoạt bằng âm thanh được thắp sáng từng tầng một và tấm bảng xanh ghi dòng chữ "Lối thoát hiểm" cũng phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt.

Trong không gian vắng lặng, tiếng bước chân Lâu Diên như được khuếch đại lên, từng bước rất nhanh nhưng lại trầm ổn, một đường đi xuống không gặp phải điều gì khác thường. Mãi cho đến tầng 4, Lâu Diên trong nháy mắt dừng bước, nhíu mày nhìn về phía hộ gia đình ở đây.

[ Sức mạnh tinh thần: 15/20]

Nhận thức nguy hiểm đã phát huy tác dụng, nhắc nhở anh ở đây có nguy hiểm.

Mới một giây trước, 'Nhận thức nguy hiểm' còn không có bất kỳ dị động nào. Điều này thể hiện rằng tại tầng 4 đang tồn tại nguy hiểm, có thể trong nháy mắt tiến vào phạm vi 100m, hoặc là đột nhiên một cái gì đó xuất hiện.

Chỉ có ma quái sinh vật mới có khả năng ma quái như vậy.

Lâu Diên nắm lấy con dao trong người, không chần chừ thêm nữa.

Anh đang cần một con quái vật làm tiêu chuẩn để đánh giá sức mạnh của chúng trong giai đoạn đầu sống dậy. Nhận thức nguy hiểm có thể khiến cho Lâu Diên loáng thoáng cảm giác được sinh vật quỷ quái tầng 4 này có thể gây nguy hiểm cho anh, nhưng cũng không phải là không có khả năng chạy thoát. Đây là độ nguy hiểm cấp trung bình, là cơ hội rất tốt để thử nghiệm.

Chỉ số tinh thần chỉ có 20, mỗi một lần Nhận thức nguy hiểm phát huy đều không thể lãng phí. Nếu bỏ qua lần này, Lâu Diên lại phải mất thêm công sức đi tìm một con quái vật khác mới có thể kiểm tra được sức mạnh hiện tại của chúng.

Lâu Diên bước nhẹ đi tới cạnh cửa, quan sát nhà này một vòng. Trên bức tường trắng bên trái cửa chống trộm, anh nhìn thấy một hàng chữ vẽ nguệch ngoạc nhàm chán: "Số lần không mang chìa khoá QAQ."

Phía dưới là một chữ "正" to đùng, thể hiện rằng người này đã quên mang chìa khoá tận năm lần.

Quá siêu luôn, có thể quên mang chìa khoá nhà nhiều lần như vậy.

Lâu Diên đối với trí nhớ của người này cảm thấy thán phục từ đáy lòng, dứt khoát lấy lý do này làm cái cớ, giơ tay gõ cửa.

Nửa phút đồng hồ sau, cửa chống trộm bị người từ bên trong mở ra. Là một nam sinh trung học khuôn mặt tuấn tú, mặc một chiếc áo len lông vịt to màu vàng, đeo tai nghe chơi game có ánh sáng chói lóa, mái tóc che đến tai tai: "Đến đây, Ai đấy?... Ớ, là anh à?"

Lộ Hảo Tu ngốc manh nuốt miếng thạch trong miệng xuống, ánh mắt mở to, đầy ngạc nhiên nhìn Lâu Diên, trong toà nhày này đã gặp qua Lâu Diên nhiều lần, vẫn nhớ Lâu Diên là hàng xóm tầng trên.

Thật ra bất cứ ai chỉ cần gặp qua Lâu Diên sẽ khắc sâu ấn tượng, không thể nào quên.

Vẻ ngoài trương dương tuấn mỹ, dáng người cao gầy cân đối, tư thái đó quả thực khiến Lộ Hảo Tu không dám đến gần. Bạn học với Lộ Hảo Tu đã từng chém gió rằng đồng hồ xa xỉ, bộ đồ vest và bật lửa chính là ba phụ kiện không thể thiếu của một người đàn ông.

Trước đó, Lộ Hảo Tu nghĩ mãi vẫn không hiểu được, mãi đến khi một lần nhìn thấy người hàng xóm này sau khi tan làm, mặc một bộ âu phục, chân đi giày da có chút mệt mỏi dựa vào bên xe ở tầng dưới, uể oải hút thuốc, cậu mới thừa nhận những lời này hoàn toàn là chân lý.

Phong thái của một người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ, gợi cảm và đầy tự tin đã khiến cho Lộ Hảo Tu phải dòm lại chính mình, ui chài, đôi tất in hình chân vịt nè.

Qua vài lần chỉ có chạm mặt, thì đây là lần đầu tiên Lộ Hảo Tu nói chuyện Lâu Diên, đối mặt với một người thành đạt như vậy, cậu liền thẳng người, làm bộ nghiêm túc, giả vờ bình tĩnh, hạ giọng khiến cho bản thân trong trưởng thành nhất có thể: "Xin chào, anh có việc gì không ạ? "

Nhưng gương mặt vốn đã non nớt, phong cách vô cùng học sinh, gắng sức như vậy ngược lại trong khá ngộ nghĩnh Lâu Diên cười nói: "Xin chào, tôi là hàng xóm ở tầng trên, hôm nay ra ngoài quên mất không mang chìa khoá, thợ sửa khoá phải mất một tiếng nữa mới đến, tôi có thể vào ngồi nhờ tạm nhà mình một lúc được không?"

Lời nói này sơ hở rất nhiều nhưng Lâu Diên mặt da đủ dày, tất nhiên không hề đổi sắc. Lộ Hảo Tu chỉ là một học sinh cấp ba, cũng chẳng nghi ngờ gì, nghe xong liền bày ra gương mặt cảm động, đồng tình nói: "Thì ra là quên mang chìa khoá, có gì đâu, cũng bình thường ấy mà. Anh trai, vào nhà đi, chờ đến khi nào cũng được, đừng khách sáo."

Được rồi.

Lâu Diên lập tức hiểu rõ chữ trên cửa là do ai viết.

Đi theo Lộ Hảo Tu vào nhà, Lộ Hảo Tu đặc biệt nhiệt tình mời Lâu Diên ngồi xuống, thậm chí còn đem điều khiển TV nhét vào tay Lâu Diên.

"Hảo Tu, ai đến vậy con? "

Cửa phòng ngủ lớn chợt mở, một đôi nam nữ trung niên mặc đồ ngủ đi ra, điện thoại di động trong tay người đàn ông đang phát một đoạn video ngắn, người phụ nữ đang đắp mặt nạ đất sét trắng, hai người đều tò mò nhìn về phía phòng khách.

Lộ Hảo Tu nói: "Là hàng xóm trên tầng quên mang theo chìa khóa, anh ấy đến ngồi nhờ một lát." Nói xong cậu lại quay đầu nhìn về phía Lâu Diên, cười rất là vui vẻ "Đây là cha mẹ của tôi, hai người mến khách lắm ạ."

Sau khi giới thiệu lẫn nhau, gia đình Lộ Hạo Tu đã thể hiện tinh thần vô cùng hiếu khách, bác gái nhất định muốn xuống bếp làm bữa tối cho Lâu Diên, ngăn cản cũng không được. Bác trai thì ngồi trên ghế sopha nói chuyện với anh, Lộ Hảo Tu cũng không chơi game nữa, ngồi một chỗ trên ghế đi lúc thì cùng với cha cậu nói chuyện, lúc lại quay sang trò chuyện với Lâu Diên, rồi lại quay qua nói chuyện với ông bố, nói qua nói lại đến miệng đắng lưỡi khô.

Lâu Diên cau mày, đem chén nước trong tay đưa cho Lộ Hảo Tu, ý tứ muốn bảo mau uống nước rồi im lặng đi.

Mọi người trong nhà này đều biểu hiện rất bình thường, Lâu Diên không thấy có gì đó bất ổn, tranh thủ thời gian đi vệ sinh nhìn quanh nhà một lượt, cũng không phát hiện điều gì khác lạ.

Ma quái rốt cuộc ở chỗ nào đây?

Loại cảm giác biết nguy hiểm ở đây nhưng lại không tìm được khiến tâm tình Lâu Diên rất là khó chịu. Nhưng mà anh hiểu rõ, lúc này đây càng phải bình tĩnh, không thể biểu lộ ra một tia khác thường nào tránh bị ma quái phát hiện.

Cẩn thận nghĩ lại, rốt cục còn có chỗ nào chưa phát hiện ra vấn đề?

Phòng khách, phòng làm việc, ban công, phòng tắmđều đã được Lâu Diên kiểm tra sơ qua một lần, chỗ trong nhà duy nhất chưa xem chỉ còn lại hai phòng ngủ và phòng bếp.

"Lộ Hảo Tu." Lâu Diên đột nhiên lên tiếng "Có thể cho tôi đi xem phòng của cậu được không?"

"Được được." Lộ Hảo Tu không nói hai lời liền dẫn Lâu Diên đi đến phòng ngủ, trước khi vào cửa hơi có chút xấu hổ: "Phòng hơi chút bừa bộn, Lâu ca đừng chê."

Lâu Diên cho là cậu khiêm tốn, vào đi xem xét mới phát hiện hoá ra không phải "Phòng lung tung lộn xộn như vậy, hai bác còn chưa đánh cậu một trận à? "

Lộ Hảo Tu mồm bảo "hơi chút bừa bộn" thế nhưng nào chỉ là "hơi chút" đâu. Trong phòng, chăn màn vo lại một đống, một nửa ởtrên giường nửa rớt xuống đất, tất cùng quần lót rơi vãi khắp nới, quần áo thì ngổn ngang lộn xộn, trên tủ đầu giường còn có mẩu giấy lau mũi còn chưa vứt đi, trên giường còn có bịch snack và chai nước.

Các loại mô hình cũng bày đầy mặt bàn, trên giường, trên mặt đất, trong góc phòng cũng có mấy cái. Còn có một vài gói hàng chưa mở chất đống ở sau cửa, tạo thành một ngọn núi nhỏ

Đây là một căn phòng hoàn toàn bình thường của nam sinh trung học, ngay cả mùi giày phảng phất trong phòng cũng cực kỳ đương nhiên. Lâu Diên trải qua qua nhiều lần thăm dò, thậm chí chạm vào Lộ Hảo Tu để xác định mạch đập, nhiệt độ cơ thế, tám phần xác định Lộ Hảo Tuvẫn là con người, chứ không phải ma quái dùng để thủ đoạn để lừa mình.

"Phòng ngủ của bố mẹ tôi cũng rất lộn xộn." Lộ Hảo Tu chột dạ gãi gãi mặt, lập luận rất là ngây ngô: "Chẳng phải nòi nào giống nấy sao, cũng có thể là do di truyền mà."

"Thằng kia!!!!" phòng khách truyền đến gào thét, cha Lộ Hảo Tu đã nghe thấy "Mày ăn nói bậy bạ cái gì đấy!".

Lộ Hảo Tu hừ hừ một tiếng, nhỏ giọng với Lâu Diên nói: "Lâu ca, đi, xem phòng ngủ của bố mẹ tôi, anh xem rồi mới biết tôi không hề nói điêu nhá."

Lời này rất hợp ý Lâu Diên, Lâu Diên khóe miệng có hơi giơ lên, bất động thanh sắc nói: "Được, vậy chúng ta lặng lẽ qua xem, đừng để bố mẹ cậu biết không sẽ bị đánh đấy."

Lộ Hảo Tu cảm thấy có đạo lý lén lút thò đầu nhìn cha mẹ, nhân lúc hai người không để ý, nhanh như chớp kéo Lâu Diên chạy vào phòng ngủ chính.

Phòng ngủ chính lớn hơn một chút, trong đó còn có phòng tắm. Nhưng mà vừa vào cửa, Lâu Diên thì dẫm lên một tầng nước đọng trên nền nhà.

Cúi đầu nhìn xuống liền thấy một dòng nước chảy từ phòng tắm đến tận chân mình.

"Sao lại thế này? "

Lộ Hảo Tu" má nó" một tiếng, kinh ngạc nhìn nước trên mặt đất, quay đầu muốn gọi cha mẹ đến, lại bị Lâu Diên một tay bịt miệng.

"Khoan đã, đừng lên tiếng." Lâu Diên đè thấp âm thanh, hai mắt lóe lên hướng về phía của phòng tắm "Để tôi đi xem."

Thái độ của Lâu Diên cẩn thận khiến Lộ Hảo Tu cảm thấy kỳ lạ. Cậu nhìn thoáng qua Lâu Diên, lại liếc mắt nhìn phòng tắm đang mờ cửa, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia lo lắng.

Thế nhưng cảm giác bất an lại đột nhiên trở nên mãnh liệt, khiến Lộ Hảo Tu kìm lòng không được rùng mình một cái.

Lâu Diên buông Lộ Hảo Tu, nhanh chân tới gần phòng vệ sinh, cầm lấy tay nắm cửa.

Thầm đếm đến ba... Mạnh mẽ vặn nắm cửa đẩy vào!

"Rào rào —— "

Tiếng nước chảy đột nhiên lớn hơn, ngoại trừ vòi nước đang mở, trong phòng chẳng có gì hết.

Lâu Diên thất vọng, khóe môi mím chặt, nhanh chóng thu lại vẻ mặt của mình, quay người nói với Lộ Hảo Tu: "Không sao đâu."

Lộ Hảo Tu cũng không biết vì sao lại thở phào nhẹ nhõm, cậu đi vào phòng tắmkhoá vòi nước lại, dép lê dưới chân lập tức chìm trong nước, còn có gợn sóng lăn tăn, thở dài: "Không biết là bố hay mẹ đãng trí quá, hầy, tháng này tiền nước lại tăng rồi."

Bên cạnh có một dụng cụ thông tắc, Lộ Hảo Tu cầm lấy để thông cống, miệng cống còn có mùi nước thối, Lộ Hảo Tu nín thở, tiện tay lôi ra một búi tóc tránh bị tắc lại, sau mới do dự mở miệng hỏi: "Lâu ca, vừa nãy sao anh lại lo lắng thế? "

Lâu Diên nhìn thoáng qua Lộ Hảo Tu búi tóc trong tay, cũng không nhiều lời "Tôi tưởng nhà cậu bị trộm đột nhập."

"Anh làm tôi sợ chết đi được ấy." Lâu Diên nói cái gì Lộ Hảo Tu thì tin gì, Lộ Hảo Tu an tâm, vô cùng nghiêm túc giải thích cho Lâu Diên, mồm năm miệng mười: "An ninh ở toà chung cư này tốt lắm, muốn dùng thang máy phải có thẻ an ninh, trộm không thể vào đây được. Với cả cha mẹ tôi cũng không để đồ vật gì giá trị ở trong phòng ngủ đâu, có trộm cũng không kiếm được gì hết, chưa kể phòng ngủ lại ở tận trong cùng, anh nhìn mà coi..."

Trong khi cậu đang nói chuyện Lâu Diên bất tri bất giác từ phòng tắm đi tới cửa sổ phòng ngủ, chuyên chú nhìn ngoài cửa sổ.

Lộ Hảo Tu rửa tay xong liền đi ra, cũng tò mò hướng ra ngoài "Lâu ca, anh đang nhìn gì thế?"

"Sương mù ngày càng đặc." Lâu Diên như có điều suy nghĩ "Màu sắc cũng thay đổi."

Lộ Hảo Tu nghe vậy, cẩn thận nhìn một hồi, ồ lên một tiếng "Đúng vậy...Sương mù hình như chuyển thành màu đỏ rồi. Cái kiểu thời tiết quái quỷ gì đây?"

Không biết lúc trước trong sương mù trắng xen lẫn cái gì, hiện ra một ít nhàn nhạt tựa như vết máu, trong màn đêm, dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng, càng lộ ra màu sắc đáng sợ cùng quỷ dị khiến người ta cảm thấy bất an.

Lâu Diên ngửi được mùi hương trong không khí, quay đầu nhìn Lộ Hảo Tu, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, trầm giọng nói, từng chữ như bị bọc lấy ác mộng nọc độc "Lộ Hảo Tu, có ngửi thấy mùi gì không? "

Lộ Hảo Tu khó hiểu hít hít ngửi "Mùi gì cơ?"

Lâu Diên nói: "Là mùi máu."