Quái Vật Khởi Phục

Chương 8



Mau trốn đi!

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đánh vào đầu Lâu Diên, mạnh mẽ nắm chặt bàn tay lại, cố gắng ổn định tâm trí của mình trong khi khả năng thiên thiên phú đang run rẩy sợ hãi.

Kể cả đời trước và đời này, chỉ có một lần khi "Nhận thức nguy hiểm" của Lâu Diên tạo ra phản ứng dữ dội như vậy —— đó chính là lần tiên Lâu Diên gặp Phó Tuyết Chu.

Lần này "Nhận thức nguy hiểm" cảnh báo, so với lần đầu gặp mặt Phó Tuyết Chu không có khác biệt là bao!

Điều này có nghĩa là bên trong tòa nhà đang ẩn chứa một conquái vật mà sức mạnh của nó lại tương đương với Phó Tuyết Chu – có thể huỷ diệt cả thế giới.

Đây không phải thứ mà Lâu Diên có thể đối phó được!

Anh lui về sau hai bước, quyết định dứt khoát quay người rời khỏi tòa nhà. Nhưng mà trong bóng tối, bậc thang phía sau vừa mời bước qua lúc này lại đột nhiên biến mất.

Lâu Diên đi hơn chục bước mà vẫn không tìm thấy đường ra, liền chậm rãi dừng lại.

Đôi mắt gắt gao cố gắng nhìn mọi thứ xung quanh trong bóng tối vô cùng vô tận, nhưng đều không nhìn thấy gì hết.

Lâu Diên đã rơi vào trong bóng tối thuần túy.

Loại hắc ám này chỉ e so với đêm khuya tối mịt càng tối hơn rất nhiều, Lâu Diên thậm chí có cảm giác đôi mắt dường như đã mù. Thị lực bị bóng tối mạnh mẽ cướp đi, anh hoàn toàn không biết bản thân hiện giờ đang ở đâu, cũng không thể biết xung quanh đang ẩn giấu điều gì

Chẳng bao lâu sao, Lâu Diên lại phát hiện, không phải chỉ mất đi thị lực. Hai tai cũng không thể nghe thấy được bất cứ âm thành nào, cơn gió đêm ẩm mốc thổi qua trước đó cũng đã biến mất không còn dấu vết

Thính giác, xúc giác và thị giác cùng chìm vào tối tăm, Lâu Diên ngay lập tức suy nghĩ, mảnh hắc ám không phải thứ gì đó vô hình, mà giống như thủy triều đang dần dần dâng lên nuốt chửng lấy mình.

Trong tình trạng mất ý thức như vậy, người ta thậm chí không thể phân biệt được mình còn sống hay đã chết.

Lâu Diên dò xét gọi thử: "Có ai không?"

Cũng còn may vẫn nghe thấy giọng nói của mình, điều đó chứng minh mình vẫn còn sống, chỉ là bước vào một không gian tối tăm vô hình mà thôi.

"Đây là quỷ vực..." tâm trạng Lâu Diên trầm xuống, anh không dám tin nhưng sự thật đã sờ sờ ở trước mặt "Ở đây đang tồn tại quỷ vực!"

Rõ ràng đời trước, mọi người đều đưa ra kết luận ở thời kỳ quái vật khôi phục ban đầu, lũ quái vật không có đủ năng lực để hình thành quỷ vực.

Chuyện này sao có thể xảy ra được?

Tại sao mới chỉ đêm đầu tiên đã tồn tại quái vật có năng lực hình thành quỷ vực phạm vi lớn như vậy chứ?!

Lâu Diên cả người tựa như rơi vào hầm băng, sự lạnh lẽo lan khắp cơ thể. Anh không thể tưởng tượng được mình đã bước vào địa bàn của con quái vật kinh khủng đến nhường nào, nhưng chỉ biết rõ một điều là khi đã bước vào quỷ vực của nó, dù muốn chạy trốn cũng không thể trốn thoát được nữa.

Nhớ đến câu nói của Điện thoại đoạt mệnh, Lâu Diên vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi lôi nó từ trong túi ra, cười lạnh: "Con mẹ nó, mày bảo quái vật phù hợp với tao là thế này đấy hả?"

Màn hình Điện thoại đoạt mệnh sáng lên, Lâu Diên vốn muốn dùng ánh sáng điện thoại để xua tan bóng tối xung quanh nhưng chẳng có tác dụng. Ánh sáng màn hình có thể làm cho Lâu Diên nhìn rõ những dòng chữ trên đó, ánh sáng hắt ra đều bị bóng tối cướp đi, quỷ vực vẫn là một mảng tối tăm không thể nhìn thấy.

Điện thoại đoạt mệnh điên cuồng chấn động, như thể đang run lẩy bẩy: [ Đây là sinh vật thích hợp nhất để ngươi dung hợp! ]

Nói xong, Điện thoại đoạt mệnh màn hình như là bị hỏng rồi, máu tươi chảy ra từ khe nứt vỡ lúc trước dần dần đông kết lại, biểu tượng dung lượng pin góc trên bên phải màn hình chỉ còn hiện một vạch màu đỏ, tranh thủ lúc Lâu Diên chưa kịp phản ứng lại, Điện thoại đoạt mệnh trực tiếp tắt máy.

Ánh sáng duy nhất trước mắt lại biến mất.

Lâu Diên nhíu mày, anh không nghĩ rằng Điện thoại đoạt mệnh lừa mình. Điện thoại đoạt mệnh bây giờ phải biết nếu tự tiện tắt máy mọi lúc có thể bị Lâu Diên phá hủy ngay lập tức. So với việc giở trò, Lâu Diên thiên về hướng Điện thoại đoạt mệnh đang bị trấn áp khi ở trong quỷ vực, không thể sử dụng năng lực được cho nên mới bị "buộc phải" tắt máy giả chết.

Lâu Diên thu hồi Điện thoại đoạt mệnh, hít thở sâu vài cái, ổn định lại trái tim đang đập loạn xạ của mình và bắt đầu suy nghĩ xem nên làm gì bây giờ.

Theo như Lâu Diên biết, nếu bước vào quỷ vực chỉ có hai cách để thoát ra, một là quái vật chủ động rời đi, quỷ vực cũng sẽ đi theo chủ nhân của nó. Hai là trực tiếp giải quyết con quỷ đang khống chế quỷ vực đó.

Cái đầu tuy an toàn hơn, nhưng Lâu Diên sẽ không đặt cược vào khả năng này. Một khi đã vào quỷ vực lúc nào cũng có thể mất mạng, không bị quái giết thì cũng sẽ mắc kẹt trong quỷ vực cho đến chết. Lâu Diên nếu muốn sống sót thì chỉ còn cách duy nhất: Sẽ phải hết sức tiêu diệt con quái vật này.

Nhưng Lâu Diên hiểu rõ, việc anh muốn chiến đấu với quái vật, giống như lấy trứng chọi đá, châu cháu đá xe vậy, muốn giải quyết con quái vật này chẳng khác nào mơ mộng viển vông, nhưng cũng không phải là không có hy vọng.

Điện thoại đoạt mệnh nói đây là sinh vật thích hợp nhất để anh dung hợp, Lâu Diên lúc này chỉ có thể tạm thời tin lời nó, vào thời khắc cuối cùng, nếu anh có thể dung hợp được con quái vật này, Lâu Diên liền có chút hi vọng sống sót.

"Mong rằng mình sẽ không bị ma quái ăn mòn lý trí..." Lâu Diên nói với chính mình, nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay, tự cười nhạo: "Diệt thế cấp khủng bố, nếu mà mình vẫn còn sống, xứng đáng dùng nó để viết một cuốn tự truyện."

Lâu Diên nhắm mắt lại, chủ động sử dụng thiên phú.

[ Sức mạnh tinh thần: 5/20]

Nhận thức nguy hiểm khởi động!

Lâu Diên cần xác định chủ nhân quỷ vực đang ở đâu, nhưng sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng vội mở mắt ra.

Không thể cảm nhận.

Quỷ vực đang cản trở anh sử dụng thiên phú.

Quân bài cuối cùng vậy mà lại không thể sử dụng được.

"Hết cách rồi..."

Lâu Diên vẻ mặt nghiêm túc trong đầu nhớ lại cảnh vật bên trong toàn nhà, lần theo lộ trình trong đầu rồi cẩn thận từng bước trong bóng tối.

Tối tăm bao trùm lấy Lâu Diên, vô tận không thấy hồi kết. Lâu Diên không biết đã đi được bao lâu, có thể là một giờ, hoặc có lẽ là hai giờ. anh cố gắng nhìn vào con số trên đồng hồ, nhưng dù có đưa sát tận mắt cũng không nhìn được ra cái gì. Bóng tối xung quanh vẫn chưa biến mất, ý thức của Lâu Diên dần dần trở nên hoảng hốt.

Đường đi ở đâu? Ma quái sinh vật rốt cuộc ở chỗ nào? Đã trôi qua bao lâu rồi? Mình còn sống không?

Lực lượng ma quái không ngừng ô nhiễm tinh thần Lâu Diên, bước chân càng ngày càng nặng, thậm chí anh bắt đầu hoài nghi chính mình: "Mình thực sự có thể ra khỏi quỷ vực sao? "

Trong không gian yên tĩnh không có bất kỳ câu trả lời nào cho vấn đề của anh.

Lâu Diên dùng dao rạch một đường trên ngón tay, cơn đau dường như giúp đầu óc tỉnh táo trở lại, dựa vào ý chí của mình, anh lại đi trong bóng tối thêm một lúc nữa.

Lần này anh tự đếm nhịp tim, lại trôi qua chừng hai giờ, Lâu Diên mệt mỏi dừng bước.

Tại chỗ ngồi xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, bắt đầu khôi phục Sức mạnh tinh thần đang có xu hướng tụt giảm. Nếu như cứ tiếp tục đi trong tình trạng như vậy Lâu Diên sẽ lầm đường lạc lối mất.

Cũng may trong balo còn có thức ăn nước uống, vì không biết sẽ ở trong quỷ vực bao lâu, Lâu Diên không dám ăn quá nhiều. Chỉ ăn mấy miếng bánh, uống vài hớp nước, sau đó Lâu Diên dựa vào lưng balo, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sức mạnh tinh thần chỉ có thể hồi phục bằng cách nghỉ ngơi, vì quỷ vực khiến tinh thần bị ô nhiễm, Sức mạnh tinh thần của Lâu Diên đã từ 5 xuống còn 2, tinh thần càng thấp càng dễ bị ma quái ảnh hưởng, Lâu Diên ít nhất phải chờ cho đến khi khôi phục tăng lên 10 mới dám tiếp tục đi trong bóng tối.

Thân ở trong quỷ vực, cho dù là nghỉ ngơi Lâu Diên cũng không dám buông lỏng cảnh giác, vì thế mà tinh thần khôi phục rất chậm. Sau khoảng một tiếng rưỡi, tinh thần lực của Lâu Diên mới từ từ tăng lên cấp 10.

Lâu Diên đứng dậy, đeo balo lên rồi tiếp tục bước đi trong không gian trống rỗng và tối tăm.

Với kinh nghiệm trước đây, lần này Lâu Diên trực tiếp lôi hết các kiến thức ở trong đầu ra đọc một lượt. Từ các nguyên tắc, định lý rồi đến các bài giảng đã được học, sau khi đọc xong thì bắt đầu nhớ đến những dự án đang thực hiện của công ty. Lâu Diên cố gắng dùng đủ mọi biện pháp để giúp cho bản thân tỉnh táo nhất có thể, thật may mắn là hiệu quả không tồi, nhờ vào việc suy nghĩ liên tục mà tinh thần mới duy trì được trạng thái bình ổn.

"Giám đốc Lưu hình như từng nói với mình về một chiến lược marketing mới..." Trong lúc Lâu Diên đang hồi tưởng lại, chợt có một âm thanh rất khẽ vang lên.

Lâu Diên im lặng ngay lập tức, toàn thân trở nên căng thẳng, chăm chú lắng nghe nhất cử nhất động xung quanh.

Khi đôi mắt không thể hoạt động thì thính giác trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều. Lâu Diên nhanh chóng lại nghe thấy được âm thanh nho nhỏ kia một lần nữa.

"Cộp cộp."

Đây là tiếng bước chân!

Lâu Diên sau khi đã xác định phương hướng, anh không hề do dự chạy về hướng phát ra tiếng động!

Không cần biết có gặp phải nguy hiểm gì hay không, giờ phút này đối với lỗ tai của Lâu Diên mà nói dễ chịu vô cùng. Đôi tai Lâu Diên gắt gao nhanh chóng bắt lấy âm thanh tinh tế đó.

Càng ngày càng đến gần.

Lúc Lâu Diên sắp sửa tới gần tiếng bước chân, dưới chân đột nhiên hỗn loạn, anh lảo đảo ổn định thân hình. Dưới chân dẫm dẫm thăm dò, không khỏi bật cười.

Đó là cầu thanh.

Trong bóng tối triền miên không dứt, cuối cùng anh cũng đã tìm thấy được sự khác biệt.

Lâu Diên ngừng cười, đề cao cảnh giác bước lên cầu thang. Khoảnh khắc khi anh dẫm lên bậc thang thì tiếng bước chân kia đã biến mất không còn tung tích.

Mày nhăn lại, Lâu Diên càng thêm cẩn trọng. Theo cầu thang đi lên, bóng tối vốn mờ mịt nay đã dần dần biến mất. Lâu Diên đôi mắt đã bắt đầu có thể nhìn thấy hình dáng gì đó mơ hồ, đợi đến khi bước lên đất bằng, khoảng không tối tăm đã trở lại giống như bình thường.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng trải trên mặt đất.

Làn gió ẩm mốc lại thổi vào mặt Lâu Diên, nhưng ngoài ra, Lâu Diên còn ngửi thấy một mùi tanh tưởi nồng nặc.

Lâu Diên cảm thấy căng thẳng vội lấy đèn pin từ trong túi ra.

Đèn pin được bật sáng lại phát huy tác dụng. Thế nhưng đôi mắt đã lâu chưa nhìn thấy ánh sáng, ccown gai mắt khiến cho Lâu Diên quay đầu tránh né. Cho đến khi hai mắt thích ứng được, Lâu Diên mới quay lại nhìn về phía trước.

Hô hấp lập tức ngưng trệ, đèn pin trong tay rung lắc kịch liệt.

Đau đớn trong não như muốn ngất đi, Lâu Diên trước mặt hoàn toàn mơ hồ, anh cố gắng mở to hai mắt nhìn về phía trước, tinh thần bị chấn động dữ dội khiến cho giá trị giảm xuống nhanh chóng.

[ Sức mạnh tinh thần: 10/20... Sức mạnh tinh thần: 8/20... Sức mạnh tinh thần: 5/20]

[ Sức mạnh tinh thần: 3/20]

[ Sức mạnh tinh thần: 0/20]

... Cái... Cái thứ gì thế này??

Ngay chính giữa ánh đèn là một con quái vật khổng lồ.

Trong trong phòng trống trải, một con quái vật u thịt đen sì bất động ngồi dựa vào tường. Dòng nước đen ngòm từ trên người nó từng giọt chảy xuống, tạo thành vũng nước trên mặt đất. Trần nhà nặng nề chèn ép thân hình của quái vật, phía sau lưng quái vật ngồn ngộn dán lên trên trần, trông như một đám thịt bầy nhầy chiếm cứ nửa tầng nhà.

Mấy cái xúc tu khổng lồ giống như những cánh tay bò lan trên tường và ở dưới đất, vô số gai xương trắng mọc ra tua tủa khắp mọi nơi trên người quái vật, đem toàn bộ nơi này trở thành hang ổ của nó.

Lâu Diên đứng trước mặt nó, thật giống như một chú chim non nhỏ bé đứng trước một con voi to lớn.

Đây là một con quái vật đã phân hóa hoàn toàn triệt để.