Quái Vật Nữ Vương

Chương 3: Có một thì sẽ có hai



Trời ạ, cô thật sự gặp phải một quái nhân cũng là núi băng khiến người ta không dám đến gần. Nhưng không sao, cô chỉ cần làm tốt phần công việc của mình là được rồi, dù bất kỳ tình huống gì xảy ra phải hạ đến mức thấp nhất bởi vì như vậy cô mới có thể nhận được lương. Ninh Hi Nhi điều chỉnh lại tâm trạng, quay trở về vị trí làm việc của mình.

Mà bên này, vị được cho là 'quái nhân' lúc này mặt âm trầm, nhìn chằm chằm khăn giấy trong tay, cuối cùng chậm rãi cầm khăn giấy lau vết bẩn trên quần áo.

"Ây da, chị, em tìm chị rất lâu rồi." Người tới vừa định ôm chặt lấy chị gái lạnh lùng của mình nhưng đã bị ánh mắt sắc bén bắn qua khiến cho anh ta đứng yên tại chỗ. Quả nhiên vẫn đứng yên như cũ, bị ánh mắt của bà chị này nhìn đến tổn thọ.

"Chẳng phải em đã sớm đứng ở bên kia nhìn thấy hết rồi sao." giọng điệu chắc nịch.

"Ha ha ha ha, bị chị phát hiện rồi." Quan Dật Thần rạng rỡ đi tới bên cạnh đối phương, anh ta không nghĩ người chị gái 'không tình cảm' này có thể đến xem tác phẩm của mình, quả thật khiến cho anh ta vui mừng không ít, hơn nữa một màn thú vị vừa rồi sao anh ta có thể bỏ qua: "Chị, áo của chị... bị sao vậy?"

Quan Tử Mạch lạnh lùng liếc mắt, người kia ngay lập tức biết điều không lên tiếng nữa.

Quan Dật Thần nhìn dáng vẻ của chị gái vẫn lạnh lùng từ chối người từ ngàn dặm, chép miệng. Đứng ở vị trí càng cao càng cô độc, bởi vì lúc trước có chị chống đỡ anh ta mới có thể tự do làm chuyện mình muốn làm, chung quy anh ta cảm thấy bản thân quá xảo quyệt.

"Dật Thần, thiết kế khá lắm, không cần hoang mang, tiếp tục cố gắng."

"Dạ." Bà chị này thật ra cũng là một người rất dịu dàng: "Chị, khi nào quay về nhà tổ ở hay về thăm cũng được." Anh ta thật sự không hi vọng chị gái một mình sống trong căn nhà rộng lớn.

Quan Tử Mạch nhìn sứa kết thành từng đoàn từng đoàn ở trong nước tự do tự tại, cô chỉ thản nhiên trả lời một câu:

"Không cần."

- ----------------

Rốt cuộc đã tới 6 giờ, phần lớn khách khứa đã rời khỏi hội trường, buổi khai mạc Công viên thủy sinh đã gần kết thúc. Khổ cực bận rộn cả ngày, Ninh Hi Nhi cũng được như ý nguyện nhận được 300 tệ (hơn 1 triệu VND) tiền lương. Chị Lý cũng khá tốt bụng cho cô thêm một tờ 50 tệ (hơn 170k VND), nói cô làm việc không tệ, số dư là thưởng thêm.

"Em gái, đêm nay em chuẩn bị ở đâu?" Chị Lý vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi cô. Buổi tối lúc ăn cơm trò chuyện với cô bé này cô mới biết được, cô bé này một mình phiêu bạt tới đây làm công. Ngẫm lại A Tử nhà mình với cô bé này cũng gần tuổi nhau nhưng suốt ngày chơi bời lêu lổng, vô công rồi nghề, haiz.

"Dạ... không sao, em đã liên lạc với bạn em, huống chi em có tiền rồi nè, ở một đêm không sao đâu." thật ra trong lòng Ninh Hi Nhi căn bản không biết đêm nay ở đâu.

Gương mặt trước mặt cô vẫn còn có chút non nớt giống như mặc kệ sự đời, vẫn mang theo nụ cười.

Thành phố này chi phí đều cao, 300 tệ có thể ở sao? Hơn nữa các nhà nghỉ lập lòe ở chỗ rẽ của con đường này tuy rằng rẻ hơn nhưng ngàn vạn lần đừng bước vào, rất nguy hiểm." Chị Lý thay cái cô gái trẻ ngây thơ này lo lắng, vừa nhìn đã biết không có kinh nghiệm xã hội, trong nhà người lớn đâu mà để cô bé này lẻ loi một mình tới thành phố này làm công? Chỗ mình ở cũng chỉ lớn bằng bàn tay không tiện để cho cô bé này đến ở.

"Không sao đâu, chị Lý chị không cần lo lắng, em cũng lớn rồi, ha ha."

- ----------

Cứ như vậy, Ninh Hi Nhi tạm biệt chị Lý, cô không muốn gây phiền phức cho chị Lý, hơn nữa cô cũng biết đường đến bến xe, ít nhất có thể sống qua một đêm. Nhưng đến bến xe nhất định phải đi ngang qua chỗ rẽ ở con hẻm, đón xe thì sẽ đến nhanh hơn nhưng cô luyến tiếc phải tiêu tiền, bây giờ mọi việc có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Nhìn quán bar màu sắc sặc sỡ trên đường phố, nhà nghỉ chằng chịt xếp thành hàng mở ra, thỉnh thoảng còn có mấy anh chàng ăn mặc rất thời trang huýt sáo với cô, Ninh Hi Nhi nắm chặt túi tiền với hơn ba trăm tệ tiền công. 'Nhà nghỉ XX một đêm 80 đồng (280k VND)' tuy rằng mấy chữ này thật hấp dẫn người nhưng chị Lý đã nói rõ cho cô biết nơi này không thể ở.

Ninh Hi Nhi cảm giác lòng bàn tay đổ mồ hôi, rốt cuộc còn phải đi bao lâu, vì mang giày cao gót nên bước đi rất khó nhọc. Đèn đường mờ mờ đã sáng lên, con đường nhỏ hẹp ngoằn ngoèo tựa hồ không có điểm kết. Khi cách một khúc quanh, dường như nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt cùng với tiếng la hét. Ninh Hi Nhi nhắc nhở bản thân nơi này an ninh trật tự quá loạn, không thể 'tới góp vui', không thể xen vào chuyện của người khác, cô không phải siêu anh hùng, dao trắng đâm vào* là cô đi gặp lão Diêm Vương liền. Cô lắc đầu, muốn bước nhanh rời khỏi nhưng cô nhìn thấy mấy tên côn đồ cắc ké nằm dưới đất cùng với một người mặc áo khoác đen, trên góc áo vẫn còn vết kem chưa lau sạch, cô chẳng biết nên nói gì, chết tiệt, đây chẳng phải là núi băng quái gở kia sao?

*Dao trắng tiến vào, dao đỏ rút ra: dao đâm vào rút ra máu đỏ nhuộm dao

Ninh Hi Nhi rất hối hận nhìn thấy cảnh này, đáng lẽ cô nên rời đi, thế nhưng----

"Một đám người ức hiếp một cô gái..." Tuy rằng đối mặt với nhiều tên côn đồ cô nghĩ cũng có chút sợ hãi nhưng vẫn lấy điện thoại chỉ còn chưa tới 10 tệ ra, cô giả vờ muốn gọi điện:

"Tôi nói cho các người biết, nếu không dừng tay, tôi... tôi báo cảnh sát!"

Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người, tên côn đồ nằm dưới đất nghe thấy những lời cô nói giống như nhìn thấy ông trời, liên tục kêu lên:

"Mau báo cảnh sát đi, cô gái mau báo cảnh sát đi!"

Trời ơi, tình huống gì đây, phút chốc Ninh Hi Nhi bị họ làm cho không biết phản ứng thế nào-quá khác thường.

"Cô, đừng xen vào chuyện của người khác." giọng vẫn lạnh lùng như trước, hình như còn mang theo vẻ mất kiên nhẫn.

"Cái gì? Tôi có lòng tốt..."

Lời còn chưa dứt đã bị đối phương dùng ánh mắt ra hiệu cho cô im miệng. Đối phương liếc mắt nhìn cô, đi đến trước mặt tên thanh niên nằm dưới đất, đạp vỡ điện thoại của tên đó còn đang giữ máy, Ninh Hi Nhi đứng ở bên cạnh, chẳng biết họ nói gì, thanh niên run rẩy như cái sàng, xem hiện trường này... tình huống nhìn thế nào đi nữa cũng đều không giống những tên côn đồ ức hiếp cô gái... xa xa vọng lại tiếng kêu la của mấy tên kia.

"Nè... chúng ta không rời đi sao?" Ninh Hi Nhi có chút bối rối nhắc nhở, còn chờ nữa có thể đêm nay phải trải qua ở cục cảnh sát, tuy nói cô không có chỗ ở nhưng ở cục cảnh sát quả thật không phải là một lựa chọn tốt. Không chờ Ninh Hi Nhi kịp phản ứng, đối phương liền cứng rắn kéo cô đi ra ngoài, hơn nữa còn là càng chạy càng nhanh, mấy lần suýt chút nữa vấp chân té ngã. Dưới tình huống 'uống' vài ngụm gió lạnh, Ninh Hi Nhi không nhịn được kêu la với cái tên ở phía trước cao hơn mình rất nhiều:

"Cô chậm thôi, chậm thôi!"

Nhắc nhở mấy lần, Đối phương vẫn là thái độ bịt tai không nghe, Ninh Hi Nhi ở trong lòng tức giận. Cùng là phái nữ, sức của đôi tay sao mạnh mẽ vậy? Cô kéo thế nào cũng không ra được.

"Cô không thể chậm được à? Cầm không buông, tôi tự đi được, không cần cô kéo, có thể quan tâm cảm nhận của người khác không hả, tôi mang giày cao gót đó, tên khốn kiếp này!"

Đối phương rốt cuộc dừng bước, buông tay cô ra, một thân một mình đứng ở bên cạnh đèn đường, ánh mắt quét qua cô gái liên tục kêu la suốt dọc đường đi kia, trong đôi mắt màu hồ băng lóe lên tia bất mãn.

Cô có gì bất mãn, bất mãn là tôi nè, được chưa. Ninh Hi Nhi vịn lan can bên cạnh thở mạnh một hơi, vừa ở trong lòng phỉ nhổ. Cô nhìn xung quanh lúc này đã từ con đường mấp mô ở hẻm nhỏ với ánh đèn neon chiếu biến thành ngọn đèn lấp lánh trên đường phố hoa lệ, phải rồi, cô không biết đường đến trạm xe thế nào...

"Cô sẽ không giao du với hắc đạo đâu nhỉ?" Ninh Hi Nhi nhìn dấu đỏ đậm trên cổ tay, còn dùng sức như vậy.

Đối phương nghe xong, vẻ mặt âm trầm nhìn cô.

"Vừa rồi không phải cố ý nói cô 'khốn kiếp', nhưng cô căn bản không nghe lời tôi nói, vậy đủ khốn nạn rồi. Đương nhiên gặp gỡ tức là có duyên, xem như tôi tích thiện tích đức làm chuyện tốt đi." Ninh Hi Nhi cười tít mắt hướng về phía cô gái với khí chất tủ lạnh kia.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, đối phương nhíu mày đứng lại chờ cô.

"Cái kia... cô đi nhanh quá, tôi không biết về nhà thế nào."

Đón lấy ánh mắt chằm chằm của đối phương, vẻ mặt âm trầm lại kinh khủng.

(Cố) Xem nhẹ. "Ừm, cô nên nói cho tôi biết đến đường nhà ga thế nào... tôi phải về nhà, bởi vì cô nên tôi không tìm được đường." Ninh Hi Nhi quả thật cảm thấy rất tủi thân.

Cô chờ người đó phản ứng, cô cũng nhìn người đó, không nói một lời, hai phút sau-----

"Cô xen vào chuyện của người khác." Tủ lạnh cất giọng.

"Gì chứ?" khi nãy cô ba lu ba la nói một hơi, người này chỉ nói một câu không có lương tâm như vậy?

"Cho nên cô mới bị lạc đường."

Hóa ra cô lạc đường cũng là tự tìm lấy? "Còn không phải là cô kéo tôi tới chỗ này? Được rồi, sau này tôi nhất định không lo chuyện vớ vẩn." Nghiến răng nghiến lợi trả lời, Ninh Hi Nhi cảm thấy lời của người này khiến cho người ta tức giận.

"Bến xe Tây Giao?"

"Hả? À, chắc vậy." nói chuyện với người kia đại não phải phản ứng nhanh hơn xíu.

"Trạm xe buýt màu xanh lá phía trước, ngồi xe 28, qua năm trạm, xuống xe ở 'Tây Uyển Trường Thanh'." Trước đây cô có xem qua lộ trình nơi này, không có gì bất ngờ thì chắc là đi như vậy.

"Vậy thì quá tốt rồi, xin hỏi đi xe buýt bao nhiêu tiền?" Ninh Hi Nhi rất quan tâm giá cả, quá đắt cô không đủ tiền để đi.

"..." Thực ra cô chưa từng ngồi xe buýt.

................

Hai người câu có câu không tiếp lời, thật ra đều chỉ là một mình Ninh Hi Nhi nói. Thời khắc này cô không phải ngồi trên xe buýt, mà là ngồi trong xe của 'núi băng'. Bởi vì quá giờ xe buýt chạy rồi cho nên cô chỉ có thể mặt dày cầu ông câu bà để được leo lên xe của người ta. Ninh Hi Nhi cảm thấy quả thật cô gặp được quý nhân rồi, ít nhất cả ngày hôm nay đều gặp được người tốt, tuy nói vị bên cạnh này mặt luôn xị xuống nhưng cô tin tưởng người này cũng không xấu.

Quan Tử Mạch cảm thấy rất đau đầu, đây là lần đầu tiên để cho người khác ngồi xe của mình, hơn nữa còn là một cô gái xa lạ. Cô không thích cùng người khác có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào, càng không thích người khác động vào đồ đạc của mình, lúc này tự nhiên phá lệ. Cô cúi đầu nhìn tay đang cầm lái, vừa rồi nắm tay cô ta, chết tiệt, phải mau chóng về nhà khẩn cấp tắm rửa...

Sau đó, dọc đường đi rất yên tĩnh, đến nhà xe, đối phương không có đưa cô vào nhà xe mà là ngừng ở ven đường.

"Cảm ơn cô đã đưa tôi đến đây." Ninh Hi Nhi cười híp mắt nhìn cô gái trước mặt này. Đến bây giờ, lần đầu tiên cô trực diện quan sát cô ấy, quả thật cô gái này được ông trời ưu ái ban cho gương mặt kia, khí chất cao quý của Trung và Tây, chỉ tiếc gương mặt lạnh lẽo, thiếu sức sống, môi cực mỏng, lông mày hếch* vừa nhìn chính là người không dễ chung đụng.

*Phụ nữ có tướng lông mày hếch thường có tính cách rất mạnh mẽ, cá tính. Lúc nào cũng toát lên vẻ ngoài kiên cường và mạnh mẽ, người này thường không cho phép ai tổn thương và làm hại đến họ nhất là đàn ông. Tính cách người có lông mày hếch rất lập dị, ít khi ngọt ngào như bao người phụ nữ khác nhưng trong lời nói khá chân thành. Tính cách của người này rất rõ ràng không thích kiểm soát hay ràng buộc ai.

Đối phương nhìn Ninh Hi Nhi, xoay người chuẩn bị lái xe rời đi.

Ngay khi Quan Tử Mạch ngồi vào trong xe, Ninh Hi Nhi vội vàng chạy đến cửa sổ xe, ra hiệu cho đối phương hạ kính xe xuống.

"Trên đường chú ý an toàn, còn nữa cảm ơn cô, nè, cái này cho cô, là kẹo ở nhà tôi mang theo, rất đắt, khá ngọt, lúc không vui thì ăn một viên rất có tác dụng."

Quan Tử Mạch đen mặt nhìn hai viên kẹo trong tay, cô không thích đồ ngọt.

"Còn nữa đúng là cô lớn lên xinh đẹp nhưng vì sao cả ngày mặt mày âm trầm, cười nhiều hơn một chút đi, tươi lên." Ninh Hi Nhi nói xong câu đó, đối phương bật cửa sổ xe thể thao lên, nghênh ngang rời đi.

Nhìn bóng chiếc xe kia vụt đi, Ninh Hi Nhi dường như có thể cảm nhận được chiếc xe nổi giận đùng đùng. Quả thật người gì xe đó, haiz.

- -------Hết chương 3------