Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 121: A Tu La



Tất Bắc nói:

"Hắc Bạch Vô Thường, bắt Hắc Sơn Lão Yêu!"

"Dạ, đại nhân!"

Tạ Nhất thấy Hắc Bạch Vô Thường muốn ra tay, vội vàng nói:

"Khoan đã, có chuyện từ từ nói! Tất Bắc!"

Tất Bắc nhìn Tạ Nhất, nói:

"Đừng cùng Bổn Vương lôi kéo làm quen. Tên huý của Bổn Vương là cho người thường kêu sao?"

Tạ Nhất tức khắc có chút vô ngữ, thiếu chút nữa trợn trắng nhìn trời hô to.

Tất Bắc hiện tại lúc này mà còn phát bệnh? Chẳng lẽ còn là thời tuổi dậy thì căn bản không thể thuyết phục a! Chẳng lẽ phải nói chúng tôi đây đều là bởi vì anh, là anh bắt chúng tôi tới chỗ này tìm Đào Mộc Bổng mang về hiện đại. Bây giờ là mấy trăm năm trước anh lại ngăn cản chúng tôi!

Mà có nói ra Tất Bắc khẳng định cũng không tin......

Hắc Bạch Vô Thường liền phải động thủ, Đồ Cửu Huyền đã đem Tam Tư trên lưng ném cho Tạ Nhất, sau đó cười tủm tỉm nói:

"Thật lâu cũng chưa động thủ, hôm nay thử xem thân thủ."

Hắn nói, liền nghe được một âm thanh như dây đàn rung động. Đồ Cửu Huyền xoay tay, đột nhiên trên lưng hiện ra một đồ vật dùng vải màu trắng bọc lại. Hắn dùng một tay mở vải bố trắng ra, đồ vật kia thế nhưng là một cổ cầm. Bất quá đàn này có chín dây.

Cổ cầm chỉ có năm dây, đối ứng ngũ hành: Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, ngũ cung: Cung Thương Giác Chủy Vũ. Bất quá về sau bởi vì Văn Vương tưởng niệm Bá Ấp Khảo đã thêm một dây, gọi là Văn Huyền. Thời điểm Võ Vương phạt Trụ cũng thêm một dây là Võ Huyền. Từ đó về sau cổ cầm liền biến thành bảy dây.

Mà đàn trong tay Đồ Cửu Huyền lại không giống như vậy. Hắn một tay nâng cổ cầm, thoạt nhìn lực cánh tay rất lớn, một tay khác nhẹ nhàng dùng ngón tay gảy.

Một tiếng đàn vang lên. Tạ Nhất không cảm thấy có cái gì không thích hợp, chỉ là nghe được một tiếng đàn mà thôi. Tạ Nhất không hiểu âm luật, bởi vậy không biết tiếng đàn này dễ nghe hay không dễ nghe. Bất quá Thương Khâu nhíu nhíu mày. Tất Bắc cùng Hắc Bạch Vô Thường thế nhưng lộ ra ánh mắt kinh hãi.

Nhất Dạ nói:

"Thì ra hồ ly tinh còn biết đàn?"

Nhị Tuần nói:

"Oa! Cổ cầm này thoạt nhìn rất có giá!"

Tam Tư nói:

"Hắc hắc hắc, thật là dễ nghe......"

Thương Khâu lập tức nói:

"Che lỗ tai, tiếng đàn có tác dụng mê hoặc."

Tạ Nhất không cảm thấy gì, bất quá ba đồ đệ thoạt nhìn đã ngây ngô, có điểm không phân rõ đông nam tây bắc, hơn nữa tựa hồ không nghe được Thương Khâu nói gì.

Phía đối diện Hắc Bạch Vô Thường cau mày, ngay sau đó nhanh chóng xông tới. Đại trượng vung lên đánh chính diện Đồ Cửu Huyền.

Đồ Cửu Huyền trốn tránh, một bàn tay vững vàng nâng cổ cầm, tay khác vẫn cứ nhanh chóng không ngừng gảy đàn.

Hắc Bạch Vô Thường tựa hồ bị ảnh hưởng, tốc độ phát chiêu có chút chậm, cũng không phải liền mạch.

Đồ Cửu Huyền một mình đấu hai, thế nhưng thành thạo, lại còn cười rộ lên, nói:

"Quỷ Soái âm tào địa phủ cũng chỉ có thế sao?"

Hắc Bạch Vô Thường tức giận xông tới. Đồ Cửu Huyền cong khóe miệng, trên mặt là nụ cười mị hoặc nói không nên lời. Tay vừa chuyển, liền nghe được một tiếng động, đàn thế nhưng còn cất giấu một trường kiếm. Đồ Cửu Huyền lôi kiếm ra. Đuôi kiếm trực tiếp đánh vào vai Hắc Vô Thường. Lực độ cũng phi thường lớn, Hắc Vô Thường tức khắc hừ một tiếng, trực tiếp văng ra ngoài. Bạch Vô Thường nghiêng người tránh thoát, bất quá Đồ Cửu Huyền phản ứng thực mau, trực tiếp quét ngang.

Hắc Bạch Vô Thường hiển nhiên không phải đối thủ của Đồ Cửu Huyền. Đồ Cửu Huyền không có lôi trường kiếm khỏi đàn.

"Cạch!"

Trường kiếm trả lại bên trong cổ cầm.

Tất Bắc nhíu nhíu mày, đột nhiên vọt lên. Đồ Cửu Huyền còn muốn duỗi tay đi gảy đàn, Thương Khâu đã mở miệng nói:

"Tất Bắc là Biện Thành Vương, không phải dùng tiếng đàn là có thể mê hoặc."

Đồ Cửu Huyền tựa hồ có chút không tin, gảy hai tiếng. Tất Bắc quả nhiên không có bị tiếng đàn mê hoặc, nhanh chóng vọt tới. Đồ Cửu Huyền lại lôi kiếm khỏi cổ cầm, lần này rút ra hết. Kiếm ra khỏi vỏ, đồng thời tay xoay chuyển. Hắn đem cổ cầm ném ra ngoài, nói:

"Giữ hộ tôi!"

Tạ Nhất nhanh duỗi tay tiếp cổ cầm, để tránh đàn bị quăng hư, đặt ở bên cạnh trên mặt đất. Chỉ một đoạn thời gian ngắn như vậy, Tất Bắc đã cùng Đồ Cửu Huyền triền đấu.

Tiếng đàn gián đoạn, hiệu quả mê hoặc cũng liền không còn.

Nhất Dạ kinh ngạc nói:

"Chuyện gì xảy ra?"

Nhị Tuần mê mang nói:

"Tôi là ai?"

Tam Tư hồ nghi nói:

"Tôi ở nơi đâu?"

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất nội tâm hỏng mất, nghĩ thầm.

Các người đủ rồi!

Đồ Cửu Huyền vừa rồi thực nhẹ nhàng ứng phó Hắc Bạch Vô Thường. Bất quá hiện tại là Tất Bắc thì không dễ dàng như vậy. Như lời Thương Khâu nói, Tất Bắc chính là Biện Thành Vương, tuy rằng hiện tại còn trẻ, nhưng linh lực cũng không phải là chỉ thổi ra hơi.

Đồ Cửu Huyền bị Tất Bắc liên tục bức lui. Tuy rằng Tất Bắc cũng không chiếm được chỗ tốt, hai người luôn giằng co. Thương Khâu nheo nheo mắt, nói:

"Lui ra."

Đồ Cửu Huyền tuy rằng không cao hứng cho lắm khi bị Thương Khâu "quát mắng". Nhưng tựa hồ hiện tại cũng không có biện pháp, hắn đành phải lui xuống một lược, nhanh chóng thối lui.

Tất Bắc bắt lấy lỗ hổng, còn muốn xông lên đâm Đồ Cửu Huyền. Trong nháy mắt một bóng đen đã xông đến bức lui Tất Bắc.

Tất Bắc giương mắt nhìn, Thương Khâu đã tới trước mặt hắn rồi, tốc độ nhanh vô cùng. Tất Bắc "chậc" một tiếng, liền cảm thấy hoa cả mắt, căn bản không thể nào ứng đối. Thương Khâu động tác mau cực kỳ, Tất Bắc hoàn toàn không có biện pháp tiếp chiêu, chỉ có thể phản ứng theo bản năng.

"Keng!!"

Tất Bắc nhanh để trường kiếm ở trước ngực đón đỡ, chỉ cảm thấy một lực thật lớn đánh vào. Thương Khâu một chân đem hắn đá văng.

Tất Bắc bay về phía sau trực tiếp đánh vào một thân cây lúc này mới ngừng lại. Thân cây phát ra một tiếng "rắc", thế nhưng còn nứt một cái khe.

Hắc Bạch Vô Thường đều là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thương Khâu. Nhìn thấy Tất Bắc bị thương, bọn họ còn muốn đi lên hỗ trợ. Tất Bắc giơ tay ngăn lại bọn họ, nói:

"Hắn thủ hạ lưu tình."

Thương Khâu nhàn nhạt nhìn Tất Bắc, nói:

"Chúng tôi hôm nay còn có chuyện quan trọng, nếu hôm nào còn muốn lãnh giáo, sẽ phụng bồi."

Thương Khâu nói còn vẫy vẫy tay một chút, ý bảo mọi người rời đi. Ba đồ đệ của Tạ Nhất lập tức theo ở phía sau, tiền hô hậu ủng.

Nhất Dạ nói:

"Ôi trời ơi! Sư đệ thật là lợi hại!"

Nhị Tuần nói:

"Đúng nha, sư đệ thật là lợi hại! Môn công phu này phải học bao lâu, mau dạy sư huynh đi!"

Tam Tư nói:

"Không sai, không sai. Học xong liền có thể dùng cái này đối phó tiểu mỹ nhân!"

Tạ Nhất:

"......"

Đồ Cửu Huyền:

"......"

Thương Khâu mang theo bọn họ nghênh ngang đi rồi. Tất Bắc cũng không có cho Hắc Bạch Vô Thường đuổi theo. Tạ Nhất lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm.

Đây là chuyện gì?

Bọn họ bỏ lại nhóm người danh môn chính phái Tất Bắc, rốt cuộc có thể đi làm chính sự. Đồ Cửu Huyền dẫn mọi người chuẩn bị đi hang ổ kẻ bắt cóc Trâu tiểu thư.

"Nơi đó thực ẩn nấp, hơn nữa có thủ thuật che mắt. Nếu không phải bởi vì tôi nghe được dị động, lặng lẽ đi theo bọn họ, phỏng chừng là phát hiện không được."

"Bọn họ?"

Tạ Nhất tựa hồ phát hiện trọng điểm trong lời Đồ Cửu Huyền, nói:

"Người rất nhiều sao?"

Đồ Cửu Huyền nói:

"Tuyệt đối không ít, bằng không tôi cũng sẽ không bị đả thương. Tựa hồ là một ít giáo đồ đang làm tế lễ gì đó."

Tạ Nhất nghe được "giáo đồ" tức khắc trong lòng vang lên một hồi chuông cảnh báo. Bởi vì Tạ Nhất đột nhiên liền nghĩ tới tổ chức sùng bái gỗ đào. Quả nhiên liền nghe được Đồ Cửu Huyền nói:

"Những người đó đối với gỗ đào tế bái, thoạt nhìn quỷ dị lắm."

Tạ Nhất nói:

"Quả nhiên là bọn họ."

Đồ Cửu Huyền nói:

"Các người biết những người đó?"

Tạ Nhất gật gật đầu, Đồ Cửu Huyền nói:

"Những người đó ỷ vào người nhiều, lại còn có gỗ đào. Nếu không phải bọn họ trong tay có gỗ đào, tôi cũng sẽ không bị đả thương."

Đồ Cửu Huyền mang theo mọi người đi về phía trước.

"Ở phía trước, cách Kim Lăng thành cũng không phải quá xa. Nhưng có một đoạn đường sương mù nhiều, dù là cô hồn cũng sẽ bị lạc, lại có......"

Đồ Cửu Huyền xoay người lại, đối với bọn họ nói:

"Bọn họ người không ít, chúng ta ban ngày liền lỗ mãng hấp tấp đi vào, rất có thể sẽ bị bắt được."

Tạ Nhất cũng cảm thấy đúng. Dù sao bọn họ nhiều người như vậy, tổng cộng sáu cá nhân. Trừ Thương Khâu, còn có ba đồ đệ không đáng tin cậy. Tạ Nhất nghĩ nghĩ, nói:

"Như vậy đi, trước đem ba đồ đệ đưa về trong thành, sau đó chúng ta......"

Tạ Nhất nói còn chưa xong, ba đồ đệ đã nước mắt rơi như mưa.

Nhất Dạ gào khóc nói:

"Sư phụ không cần chúng con sao?!"

Nhị Tuần tê tâm liệt phế nói:

"Sư phụ! Ngài muốn vứt bỏ chúng con sao?"

Tam Tư rơi lệ đầy mặt nói:

"Sư phụ đừng bỏ chúng con. Chúng con muốn đi theo sư phụ!"

Tạ Nhất đã tương đối bất đắc dĩ. Không mang theo ba đồ đệ vì rất nguy hiểm, nhưng ba người kia nhất định phải đi theo bọn họ, hơn nữa bảo đảm ngoan ngoãn. Tạ Nhất cũng không có cách nào, vì thế mọi người đành phải tìm một chỗ dừng chân đợi trời tối lại đi.

Đồ Cửu Huyền mang theo bọn họ đi động phủ của hắn, cũng ở gần đó dừng chân nghỉ ngơi, chuẩn bị ban đêm xuất phát.

Tạ Nhất thấy có chút kỳ quái nói:

"Nếu địa phương kia sương mù rất lớn, vậy huynh đài làm sao đuổi theo kẻ bắt Trâu tiểu thư?"

Đồ Cửu Huyền cười nói:

"Sợ tôi lừa các người? Dùng cái mũi ngửi nha? Trên đời này thứ gì cũng có mùi, rất khó lừa gạt cái mũi của tôi."

Hắn nói, quay đầu lại nhìn về phía Tạ Nhất, cười nói:

"Lần đầu tiên gặp mọi người, tôi đã ngửi ra rồi. Trên người của huynh đài có mùi của hắn......"

Đồ Cửu Huyền chỉ chỉ Thương Khâu, cười tủm tỉm nói:

"Các người làm ít nhất ba lần."

Tạ Nhất sửng sốt, tức khắc mặt đỏ lên, dứt khoát yên lặng lựa chọn không nói.

Đồ Cửu Huyền cười tủm tỉm quay đầu nhìn Nhất Dạ, nói:

"Hơn nữa tôi còn ngửi thấy được trên người của hắn có chút hương vị không giống bình thường."

Nhất Dạ kinh ngạc nói:

"Không... Không giống bình thường?"

Hắn nói, nâng tay lên ngửi ngửi chính mình, nói:

"Tôi đích xác vài ngày cũng chưa tắm rửa...... Nhưng tuyệt đối không thúi!"

Tạ Nhất:

"......"

Đồ Cửu Huyền cười xua tay nói:

"Thật là khó ngửi, nhưng cũng không phải do khứu giác cảm nhận, mà là một loại mùi tanh tưởi vô cùng....."

Mí mắt Tạ Nhất giật kinh hoàng, căn bản không nghe hiểu Đồ Cửu Huyền đang nói cái gì.

Đồ Cửu Huyền lại nói:

"Trên người hắn có mùi của thần... loại giết hại hiếu chiến, dũng mãnh thiện chiến. Thông thường loại mùi này đều thuộc về......"

Hắn nói tới đây cũng không nói tiếp, tựa hồ cố ý hấp dẫn ánh mắt mọi người, sau đó không đề cập tới, vẫn luôn như thả câu.

Nhị Tuần vội vàng hỏi.

"Cho nên rốt cuộc là mùi gì?"

Tam Tư nói:

"Đúng vậy, mau nói đi."

Đồ Cửu Huyền hướng về phía Tam Tư nói:

"Vậy hôn ta một cái?"

Đồ Cửu Huyền nói xong, còn tưởng rằng Tam Tư sẽ có chút phản kháng. Kết quả liền nghe Tam Tư lập tức nói:

"Được thôi!"

Đồ Cửu Huyền:

"......"

Bất quá Tam Tư còn chưa có đi hôn, Thương Khâu đã nhàn nhạt nói:

"Mùi của A Tu La."

Tạ Nhất có điểm mê mang.

A Tu La?

Tạ Nhất chỉ biết rất nhiều người dùng A Tu La so sánh sự thực tàn khốc của chiến trường, còn biến thành rất nhiều ý nghĩa khác.

Kỳ thật A Tu La khởi nguyên từ Phật giáo. A Tu La (asura) là thuật ngữ Phật giáo, chỉ một cõi luân hồi trong sáu cõi luân hồi. Xếp sau cõi trời, trên cõi người, tương đối thiện lương. A Tu La ý tứ chính là "phi thiên" thành thần.

Sáu cõi luân hồi là thuật ngữ trong Phật giáo dùng để chỉ về những con đường mà chúng sinh sẽ tái sinh vào sau khi chết. Sáu cõi luân hồi bao gồm: cõi trời, cõi thần, cõi người, cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ, cõi địa ngục.

Kỳ thật A Tu La là lương thiện. Chẳng qua bởi vì A Tu La dũng mãnh thiện chiến cho nên không thể luân hồi tiến vào thiên giới thành tiên. Lại bởi vì bọn họ thường xuyên phát động chiến tranh, cho nên mới có ý nghĩa không tốt.

Mọi người đều nhìn về phía Nhất Dạ. Còn hắn lại là vẻ mặt mê mang.

Thương Khâu nói xong câu đó liền không có nói tiếp vấn đề này, mà là nói:

"Phía trước có người tới."

Bọn họ còn chưa tới động phủ của Đồ Cửu Huyền, phía trước thế nhưng có người tới. Mọi người nhìn kỹ là Lý bộ khoái.

Lý bộ khoái sắc mặt không phải thực tốt, bên cạnh có mấy bộ khoái giúp đỡ, đang lục soát núi.

Lý bộ khoái nhìn thấy Tạ Nhất, lập tức xông lên, nói:

"Yến đại hiệp không có việc gì chứ?"

Tạ Nhất nói:

"Không có việc gì. Lý bộ khoái sao đến đây?"

Lý bộ khoái nói:

"Các người đi rồi, tôi không yên tâm, cho nên liền tìm người tới hỗ trợ, đi xem có thể tìm được Trâu tiểu thư hay không."

Hắn nói, nhìn về phía Tạ Nhất, nói:

"Trâu tiểu thư......"

Tạ Nhất lắc lắc đầu, nói:

"Còn chưa có tìm được, bất quá không sao cả, chúng tôi đã có manh mối."

Lý bộ khoái kinh ngạc nói:

"Thật sự? Vậy Lý mỗ góp sức nhỏ bé!"

Thương Khâu đứng ở một bên, trên cao nhìn xuống Lý bộ khoái, hiển nhiên thực không thích Lý bộ khoái. Vì Lý bộ khoái cùng Tạ Nhất bộ dáng quá thân mật.

Tạ Nhất xua tay nói:

"Không không không. Lần này thật là yêu quái quấy phá. Tuy rằng Lý bộ khoái có khả năng không tin, bất quá thật sự nguy hiểm. Chúng tôi đã phát hiện hang ổ, chờ trời tối liền đi. Lý bộ khoái mang theo người đi về trước đi, chờ tin tức là được."

Lý bộ khoái còn muốn hỗ trợ, nhưng hắn sắc mặt trắng bệch. Lúc trước trúng độc, lúc sau lại thiếu chút nữa bị hút khô, hiện tại còn lục soát cả đêm, sắc mặt hắn rất khó coi. Bộ khoái bên cạnh cũng nói:

"Đúng vậy Lý đại ca, vẫn là đi về trước đi. Huynh xem sắc mặt huynh cũng không tốt."

Lý bộ khoái tựa hồ không có cách nào, nói:

"Tôi đây đi về trước, cũng tránh cho kéo chân mọi người. Yến đại hiệp cũng phải cẩn thận a!"

Tạ Nhất vội vàng nói:

"Tôi đã biết, các người mau trở về đi thôi."

Lý bộ khoái lúc này mới lưu luyến đi trở về.

Nhất Dạ sờ sờ cằm nói:

"Tôi cảm thấy... cảm thấy Lý bộ khoái..."

Nhị Tuần sờ sờ cằm nói:

"Giống như đối với sư phụ......"

Tam Tư cũng sờ sờ cằm nói:

"Có chút ý tứ......"

Tạ Nhất:

"......"

Ba đồ đệ nói xong, liền nghe được Thương Khâu "hừ" một tiếng, thái độ rất là cao ngạo. Tạ Nhất vừa quay đầu lại liền nhìn thấy hắn ôm cánh tay, vẻ mặt không cho là đúng. Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Lý bộ khoái có bộ dạng xuất chúng hơn anh sao?"

Tạ Nhất:

"......"

Đồ Cửu Huyền cười ha ha lên, nói:

"Sao còn mèo khen mèo dài đuôi? Tôi rốt cuộc nhìn thấy người so với hồ ly tinh còn tự luyến hơn?"

Tạ Nhất căn bản không muốn trả lời loại vấn đề cảm thấy thẹn này. Tuy rằng Thương Khâu nói không sai, chỉ sợ dưới bầu trời này không ai dung mạo có thể vượt qua Thương Khâu. Nhưng mà Thương Khâu nhất định muốn Tạ Nhất trả lời.

Phật thế nhưng gây náo loạn, xin đừng ầm ĩ nha!

Tạ Nhất đành phải căng da đầu nói:

"Hắn... Hắn đương nhiên không xuất chúng bằng Tứ Hỉ Viên nhà chúng ta."

Tạ Nhất vừa nói như vậy, Nhất Dạ, Nhị Tuần, Tam Tư đều cười "ha ha", cười ngửa tới ngửa lui. Bất quá Thương Khâu lúc này mới vừa lòng, nhàn nhạt nói:

"Đi thôi."

Mọi người tới động phủ của Đồ Cửu Huyền. Còn tưởng rằng chỗ ở của hồ ly sẽ lộn xộn, nào biết Đồ Cửu Huyền thế nhưng vẫn là loại ưa sạch sẽ. Bên trong động phủ gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa phi thường sạch sẽ, đủ mọi đồ vật, vừa thấy liền biết thích hưởng thụ.

Mọi người đi vào, bên trong có phòng ngủ, có thư phòng, còn có phòng trà linh tinh. Đồ Cửu Huyền đem cổ cầm buông xuống, nói:

"Hiện tại cách trời tối còn rất lâu, các người xin cứ tự nhiên."

Đồ Cửu Huyền vào phòng ngủ nghỉ ngơi, những người khác ở tại phòng trà cùng thư phòng. Tạ Nhất cùng Thương Khâu "bá chiếm" thư phòng, ba đồ đệ ở tại phòng trà.

Tạ Nhất đem kiếm cùng Luyện Không ném ở trên bàn đá, nói:

"Anh nghĩ Đồ Cửu Huyền nói chính là có ý tứ gì? Nhất Dạ rốt cuộc là gì?"

Thương Khâu ngồi xuống, pha một ly trà, còn rất hưởng thụ nhâm nhi, lúc sau mới nói:

"Anh cũng phát hiện, đại đồ đệ của em lai lịch không đơn giản."

Tuy rằng nói như vậy, nhưng Tạ Nhất căn bản không biết lai lịch Nhất Dạ a. Lúc tỉnh lại cũng đã có ba đồ đệ, Tạ Nhất cảm giác chính mình như là phiên bản của Đường Tam Tạng.

Thương Khâu nói:

"Trong Phật giáo có nhóm vị thần dũng mãnh thiện chiến, gọi là A Tu La. Trên người bọn họ có khí tức phi thường bá đạo. Trên người đại đồ đệ của em tuy rằng đã cực lực thu liễm, bất quá vẫn có chút tiết ra ngoài."

Tạ Nhất nghe, cảm thấy thực ghê gớm. Bất quá Tạ Nhất cũng nghe nói qua A Tu La đều thân hình cao lớn, anh dũng vô cùng, mà Nhất Dạ...

Không thể nghĩ, nghĩ lại cảm giác hình tượng A Tu La sẽ bị phá hỏng!

Thương Khâu nói:

"Lại đây, nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi tối còn phải bận rộn."

Tạ Nhất cũng cảm thấy rất mệt mỏi, mấy ngày nay buổi tối đều không có nghỉ ngơi tốt.

Đồ Cửu Huyền vào phòng ngủ. Thoạt nhìn có chút thói ở sạch, hắn cởi quần áo dơ bỏ ra. HunhHn786 Kết quả có một bóng người chụm đầu ở khung cửa, hướng vào trong nhìn, thế nhưng là Tam Tư. Đồ Cửu Huyền nói:

"Ở nơi đó làm gì?"

Tam Tư hắc hắc ngây ngô cười nói:

"Không có việc gì, nhìn một chút liền đi."

Đồ Cửu Huyền nhướng mày, nói:

"Hả? Vậy chuẩn bị nhìn cái gì?"

Tam Tư nhìn Đồ Cửu Huyền, không cảm giác đã bị mê hoặc, hắc hắc hắc cười, thuận miệng nói.

"Muốn nhìn mỹ nhân thay quần áo!"

Đồ Cửu Huyền:

"......"

Đồ Cửu Huyền vẫn luôn cảm thấy Tam Tư hẳn là bị hại mới đúng, bởi vì hắn hút dương khí của Tam Tư. Đương nhiên Đồ Cửu Huyền có khắc chế, cho nên Tam Tư thoạt nhìn cũng không có gì không tốt, cũng không có suy yếu. Nhưng Đồ Cửu Huyền đích xác dùng dương khí tới chữa thương, thoạt nhìn Tam Tư là bên có hại, vậy mà vẫn ngây thơ.

Hiện tại thoạt nhìn, Tam Tư cảm thấy chính mình là bên chiếm tiện nghi?

Tam Tư vịn khung cửa, nhìn Đồ Cửu Huyền. Đồ Cửu Huyền nhướng mày, cười. Nụ cười kia "cực kỳ đẹp", Tam Tư thiếu chút nữa chảy nước dãi, vẻ mặt chó con vẫy đuôi. Đồ Cửu Huyền nói:

"Chỉ là nhìn thôi? Không tiến vào?"

Tam Tư lập tức nhảy vọt vào phòng, nói:

"Tới ngay!"

Hắn nói khá to, Tạ Nhất cùng Thương Khâu ở thư phòng cũng nghe thấy được. Tạ Nhất:

"......"

Đồ đệ này thực sốt ruột đem chính mình đi bán!

Bọn họ ở chỗ động phủ Đồ Cửu Huyền nghỉ ngơi đến buổi tối. Trời tối liền chuẩn bị xuất động, mọi người đi theo Đồ Cửu Huyền rời động phủ.

Động phủ này cách hang ổ những người kia không tính xa, đi mất thời gian nửa nén hương.

Mọi người một đường đi về phía trước, thực mau sương mù tràn ngập. Tạ Nhất đã không thấy rõ lắm bên cạnh. Đột nhiên cảm giác có người bắt lấy tay mình, Tạ Nhất không cần nhìn cũng biết khẳng định là Thương Khâu.

Thương Khâu bàn tay rất lớn, mười ngón tay đan vào nhau. Bởi vì sương mù quá nhiều, cho nên Tạ Nhất không có tránh ra, liền cùng Thương Khâu dính vào nhau. Bất quá Thương Khâu một chút cũng không thành thật, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Động tác lặp đi lặp lại làm cho Tạ Nhất ngứa ngáy, trong lòng cũng nhộn nhạo. Nếu không phải đang làm chính sự, thật muốn ngay tại chỗ thi hành chính pháp xử lý yêu tinh này.

Mọi người một đường đi về phía trước, sương mù càng lúc càng dày đặc hơn. Đã là trời tối, bốn phía lại trắng xoá, sương mù che cả đêm tối.

Đồ Cửu Huyền nói:

"Từ từ, có điểm không thích hợp!"

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Làm sao vậy?"

Đồ Cửu Huyền nhẹ nhàng ngửi hai cái, ngay sau đó che lại miệng mũi, nói:

"Sương mù có độc!"

Mọi người hoảng sợ, vội vàng che lại miệng mũi, bất quá thoạt nhìn đã không còn kịp rồi. Tam Tư bởi vì trước đó đã cùng Đồ Cửu Huyền làm chuyện không biết xấu hổ đích xác bị mất một ít nguyên khí, bởi vậy lực chống cự kém cỏi nhất, tức khắc chống đỡ hết nổi té lăn trên đất.

"Sư đệ!"

Nhất Dạ cùng Nhị Tuần hô một tiếng. Đồ Cửu Huyền phản ứng nhanh nhất, một phen ôm Tam Tư, nói:

"Lui lại! Có mai phục!"

Thương Khâu bắt lấy Tạ Nhất, căn bản không có buông tay. Đồ Cửu Huyền ôm Tam Tư đã hôn mê chạy, mang theo mọi người lui lại.

Tạ Nhất trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Sao sẽ có mai phục?

Liền ở ngay lúc này, bốn phía đột nhiên xuất hiện âm thanh.

"Vèo vèo vèo."

Vô số bóng đen lao tới. Thế nhưng là vô số ác quỷ nhằm phía bọn họ, không ngừng gầm rú điên cuồng.

"A!"

Nhị Tuần hô to một tiếng, bị ác quỷ trực tiếp bắt lấy mắt cá chân.

"Bịch!!"

Hắn ngã xuống, gương mặt cọ đất, thân thể bị kéo. Cảm giác chính mình phải chết lại bị một lực thật lớn túm lại.

Tạ Nhất hô to:

"Nhị Tuần!"

Thương Khâu giữ chặt Tạ Nhất, nói:

"Em chờ, anh đi!"

Thương Khâu nói, buông lỏng tay Tạ Nhất, liền vọt qua. Cùng lúc đó Nhất Dạ cũng đột nhiên phóng đi. Động tác rất nhanh, hắn nhanh chóng bắt lấy Nhị Tuần. Nhị Tuần có chút thống khổ kêu lên.

"Ui!"

Ác quỷ bắt lấy mắt cá chân Nhị Tuần, Nhất Dạ cũng không dám buông tay.

Thương Khâu đã đến. Nhất Dạ nắm ác quỷ xé ra. Quỷ hồn bị xé rách, phát ra tiếng rống thê thảm. Ngay sau đó cổ chân Nhị Tuần đã được giải thoát, đầu chui vào lòng ngực Nhất Dạ. Nhất Dạ bế Nhị Tuần lên, nói:

"Đi mau!"

Mắt cá chân Nhị Tuần chảy rất nhiều máu. Hắn run run dựa vào lòng Nhất Dạ, còn kinh ngạc nói:

"Nhất Dạ thế nhưng nâng được đệ đến bụng! Không phải huynh còn lùn hơn đệ sao?!"

Nhất Dạ không có thời gian cùng hắn nói cái này, chỉ là ôm Nhị Tuần nhanh chóng chạy, chuẩn bị cùng mọi người hội hợp.

Ác quỷ từ bốn phương tám hướng xông tới, thật giống như siêu khuyến mãi không cần trả tiền. Tạ Nhất chạy cùng mọi người, đột nhiên liền nghe được tiếng hô to.

"Hắc Sơn Lão Yêu ở nơi đó! Tôi nhìn thấy hắn!"

Thương Khâu khẽ kêu một tiếng. Loại thời điểm này thế nhưng còn có danh môn chính phái tới quấy rối.

Trong sương mù một mảnh hỗn loạn, hơn nữa thế nhưng còn không phải một danh môn chính phái. Không biết từ đâu tới đây nhiều danh môn chính phái như vậy, hỗn tạp ở bên nhau, còn đánh nhau.

"Hắc Sơn Lão Yêu là của Bình Thiên Môn chúng tôi!"

"Phi! Ai bắt được Hắc Sơn Lão Yêu thì chính là của người đó. Hiện tại cũng đừng nói mạnh miệng!"

"Rõ ràng là Trường Nhất Giáo có được tin tức trước! Các người tới gây rối cái gì?!"

"Cái gì? Bình Thiên Môn! Các người cũng ở đây. Món nợ hai năm trước chúng ta còn chưa có kịp tính toán! Vừa lúc hiện tại tính đi!"

Tạ Nhất trong lòng mắng một tiếng.

Mẹ nó, chuyện gì đây!

Tiếng binh khí va chạm vang lên. Những danh môn chính phái rống to. Đủ loại âm thanh hỗn loạn một mảnh, cùng với sương mù dày đặc, Tạ Nhất chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng.

"Bịch!"

"Bịch bịch bịch......"

"Chuyện gì xảy ra?!"

"Sương mù...... Sương mù có độc......"

Tạ Nhất mắt mờ, tức khắc ngã trên mặt đất, mất đi tri giác.

Tạ Nhất trước mắt mờ, cảm giác đen nghìn nghịt một mảnh, còn xoay chuyển. Bên tai vang lên tiếng người nói chuyện, nhẹ giọng nỉ non, nói:

"Chờ sự tình lần này đi qua, huynh liền từ chức, cùng nhau quy ẩn, thế nào?"

Tạ Nhất có chút mê mang, giống như nghe được Thương Khâu nói chuyện. Tạ Nhất mở mắt, thấy được Thương Khâu mặc một thân áo choàng màu đen, còn bản thân mình lại là nằm ở trong lòng Thương Khâu, không tự chủ được cười cười, nói:

"Từ chức? Công lao huynh lớn như vậy, chỉ sợ không phải muốn đi là có thể đi."

Thương Khâu cười cười, cúi đầu hôn miệng Tạ Nhất một cái, nói:

"Đệ ở phương nam, đất phong ở Thương Khâu, cách xa nhau quá. Lần này đệ đi ta phải chịu nỗi khổ tương tư.... Huynh đã nghĩ kỹ rồi, chờ lần này có thời gian liền từ chức quan, được chứ?"

Tạ Nhất không biết vì sao, khóe miệng có chút hơi cong lên, giống như không tự chủ được liền nở nụ cười, nói:

"Bỏ được sao?"

Thương Khâu lại thấp giọng nói:

"Vì đệ, cái gì cũng bỏ được. Đệ mới là luyến tiếc nhất của huynh, Tiểu Nhất..."

Tạ Nhất có chút mê mang, lại cảm thấy có chút quen thuộc. Trước mắt luôn xoay chuyển, không ngừng xoay tròn, choáng váng lợi hại, cuối cùng lại lâm vào bên trong bóng tối, thật lâu không thể tự thoát ra được.

"Sư phụ......"

"Sư phụ......"

"Sư phụ, mau tỉnh lại!"

Tạ Nhất nghe được có người kêu mình, cổ họng phát ra một tiếng.

"Ô......"

Tạ Nhất cảm thấy giọng nói vô cùng khàn khàn. Không biết có phải do nuốt khí độc, Tạ Nhất cảm thấy khó chịu muốn ho khan, hô hấp không thuận.

Tạ Nhất mê mang mở mắt. Chỉ là một động tác bình thường mà tốn rất nhiều sức lực.

"Sư phụ rốt cuộc tỉnh rồi!"

"Thật tốt quá!"

Tạ Nhất ngẩng đầu lên, liền thấy được Nhất Dạ cùng Nhị Tuần, không có nhìn thấy Tam Tư, Đồ Cửu Huyền cùng Thương Khâu.

Nơi này nhìn như là nhà tù, có vách đá cùng hàng rào sắt ngăn chặn. Tạ Nhất dựa vào tường. Hai tay cùng hai chân đều bị khóa, còn có quả cầu sắt nặng, tựa hồ là sợ tù nhân chạy trốn.

Tạ Nhất theo bản năng sờ sờ. Trên người cái gì cũng không có, hiển nhiên bị lục soát sạch sẽ, kiếm cùng Luyện Không đều không có.

Hai đồ đệ nhanh đỡ Tạ Nhất, Nhị Tuần nói:

"Sư phụ thấy thế nào?"

Tạ Nhất lắc lắc đầu, nói:

"Nhị Tuần, chân của con thế nào?"

Tạ Nhất nói, cúi đầu liền nhìn thấy chân Nhị Tuần đều là vết rách, có chỗ sâu tận xương, còn có chút thối rữa. Miệng vết thương là màu đen, có dấu hiệu trúng độc. Không chỉ như vậy, cả người Nhị Tuần cũng tương đối suy yếu, môi phát tím.

Tạ Nhất nói:

"Trúng độc sao?"

Nhất Dạ nói:

"Chúng ta cần rời khỏi nơi này. Trên người sư đệ có thi độc, cần một ít dược liệu giải độc."

Tạ Nhất gật gật đầu.

Nhưng mình bộ dáng này, làm như thế nào rời đi?

Nhất Dạ đè thấp giọng, nói:

"Bên ngoài có quỷ canh ngục, vừa rồi con nghe tổng cộng 25 tên."

Nhị Tuần tuy rằng sắc mặt thực tái nhợt, môi là màu tím, nhưng thực kinh ngạc nói:

"Huynh như thế nào nghe ra, thật là lợi hại a?"

Tạ Nhất cũng tương đối kinh ngạc.

Nhất Dạ nghe ra sao? Tuy rằng sư phụ này là giả, nhưng cũng không nghe ra gì!

Nhất Dạ không có trả lời vấn đề này, chỉ là đối với Tạ Nhất nói:

"Trong chốc lát con đi dẫn dắt những quỷ canh ngục rời đi. Sư đệ bị thương, làm phiền sư phụ chiếu cố."

Tạ Nhất cảm thấy Nhất Dạ có điểm không giống bình thường. Không phải ngày thường luôn là "Oa" "Nha" "A nha", nghe ra thực giỏi giang. Tóm lại có chút kỳ quái.

Nhị Tuần nói:

"Sư huynh muốn dẫn dắt bọn chúng rời đi sao?"

Nhất Dạ không có lập tức nói chuyện, chỉ là đứng lên. Ngay sau đó đôi tay động, liền nghe được tiếng "răng rắc", xiềng xích trên tay hắn thế nhưng giống như đậu hủ rơi ra.

Nhất Dạ nhàn nhạt nói:

"Cứ như vậy."

Hắn nói, lập tức cũng đem xiềng xích trên người Nhị Tuần cùng Tạ Nhất phá hủy. Sau đó hắn thế nhưng tay không bẻ gãy song sắt nhà tù trực tiếp đi ra ngoài.

Tạ Nhất cùng Nhị Tuần xem trợn mắt há hốc mồm. Nhị Tuần kinh ngạc nói:

"Trời ơi! Nhất Dạ là Cự Linh Thần sao!? Hắn sức lực thật lớn a!"

Tạ Nhất nghe đến đó, đột nhiên nghĩ.

Nhất Dạ không phải Cự Linh Thần. Bởi vì không chỉ là Cự Linh Thần sức lực mới lớn, còn có một chủng tộc cũng có sức lực lớn vô cùng. Bọn họ thân hình cao lớn, dũng mãnh thiện chiến. Nghe nói có thể dùng tay che khuất ánh mặt trời hoặc là ánh trăng, kia tất nhiên chính là...... A Tu La HunhHn786.

Đám quỷ canh ngục quả nhiên bị Nhất Dạ thu hút, lập tức rống to lên. Ngay sau đó liền nghe được một trận hỗn loạn. Tạ Nhất vội vàng giữ chặt Nhị Tuần, nói:

"Có thể đi không?"

Nhị Tuần gật gật đầu, nhanh đứng lên. Kết quả căn bản không đứng được, hắn ngã trở xuống, đau đến mặt tái nhợt. Tạ Nhất nhanh ôm chặt Nhị Tuần, nói:

"Để sư phụ cõng."

Tạ Nhất đem Nhị Tuần để ở trên lưng, chạy nhanh ra bên ngoài.

Bên ngoài quỷ quả nhiên đều bị Nhất Dạ dẫn đi rồi, hai người nhanh chóng chạy.

Chạy ra khỏi nhà tù là một cái sơn động, thoạt nhìn âm trầm, bốn phía đều tối đen, không có một chút âm thanh, cũng không có ai. Tạ Nhất không biết nên chạy đi đâu, chỉ có thể dựa vào trực giác phán đoán phương vị. Nhưng về phương diện này Tạ Nhất kém cỏi nhất.

Tạ Nhất tùy tiện tìm một phương hướng đi. Kết quả chạy thật lâu cũng không chạy ra khỏi, bất quá thế nhưng chạy tới một dược phòng, mùi thuốc tràn ngập. Tạ Nhất vốn định bỏ đi, nhưng đột nhiên nghĩ đến Nhị Tuần bị thương, lập tức cõng Nhị Tuần chạy vào.

Nhị Tuần là trúng độc, chuyện này không thể chậm trễ. Bọn họ đi vào xong liền thấy được đan dược rực rỡ muôn màu, có rất nhiều loại thuốc, có cả dược liệu. Bởi vì chủng loại hỗn độn cho nên đều có đánh dấu, cũng tiện cho Tạ Nhất tìm.

Tạ Nhất tìm chỗ khuất để Nhị Tuần xuống, phòng ngừa có người đột nhiên chạy vào, sau đó tự mình đi lấy thuốc. Có nhiều loại thuốc, thuốc trị thương, thuốc giải độc, cũng không biết giải độc gì, vì thế Tạ Nhất dứt khoát cầm tất cả bỏ vào ở trong ngực.

Liền ở ngay lúc này, thình lình nghe tiếng mở cửa. Tạ Nhất chạy nhanh đến ngồi xổm bên cạnh Nhị Tuần. Trước mặt bọn họ có cái lò luyện đan chặn tầm mắt, bởi vậy người tiến vào không nhìn thấy bọn họ.

Tạ Nhất không dám đi ra ngoài, sợ bị phát hiện, lấy ra thuốc trị thương thật cẩn thận đắp ở trên miệng vết thương của Nhị Tuần. Nhị Tuần không ngừng run rẩy, thoạt nhìn rất đau đớn, nhưng hắn không dám phát ra tiếng, gắt gao che lại miệng mình.

Bên ngoài đi vào hai người, đứng ở vị trí gần cửa. Một người nói:

"Đại nhân, chúng ta bắt được Yến Xích Hà, còn có hai đồ đệ của hắn."

Tạ Nhất một chút liền nhận ra người này, giọng phi thường quen tai. Bởi vì giọng có điểm đặc biệt, trong chốc lát là nam, trong chốc lát là nữ.

Đây còn không phải là Thụ Tinh Lão Lão sao!

Một người khác mở miệng, giọng thực bình thường. Tạ Nhất nghe có chút quen tai, nhưng nhớ không nổi nghe ở nơi nào. Cũng không biết có phải quá bình thường hay không, cho nên mới có ảo giác quen thuộc.

Đại nhân nói:

"Hắc Sơn Lão Yêu bắt được chưa?"

Thụ Tinh Lão Lão nói:

"Cái này...... Còn chưa."

Đại nhân nói:

"Phế vật! Hắc Sơn Lão Yêu kia phá hư chuyện tốt của ta. Trước kỳ trăng máu phải bắt được hắn, nếu không hắn nhất định sẽ ngăn cản chúng ta tế điển."

Thụ Tinh Lão Lão tựa hồ thực sợ hãi người kia, nói:

"Dạ! Xin Đại nhân yên tâm, tôi đã nghĩ ra biện pháp."

Đại nhân nói:

"Mặc kệ dùng biện pháp gì, tóm lại nhanh đi làm. Còn nữa, những nữ tử đó canh giữ cho tốt, không được có bất cứ sai lầm gì. Chờ đến kỳ trăng máu, dùng máu tươi của các nàng tế lông chim vàng."

Thụ Tinh Lão Lão nói:

"Dạ, tôi đây liền đi kiểm tra những tế phẩm."

Đại nhân không có nói nữa, thực mau chính là âm thanh mở cửa. Đại nhân đi ra ngoài trước.

Tạ Nhất không dám ló mặt ra, lại nghe được tiếng bước chân đi xa, lúc này mới thăm dò đi xem. Quả nhiên là Thụ Tinh Lão Lão.

Thụ Tinh Lão Lão xoay người đi ra bên ngoài.

Tạ Nhất không nghĩ tới bên cạnh Thương Khâu có nội gián. Nói cái gì là Hắc Sơn Lão Yêu bắt cô nương, kỳ thật là Thụ Tinh Lão Lão làm. Không chừng Thụ Tinh Lão Lão chính là người tung tin ra ngoài Thương Khâu làm chuyện ác, cho nên Thương Khâu mới mang ác danh.

Hơn nữa Tạ Nhất nghe được ba chữ "lông chim vàng", còn có những cô nương. Thì ra cô nương mất tích đều không có chết, phải chờ đợi kỳ trăng máu.

Tạ Nhất muốn đi theo Thụ Tinh Lão Lão đến chỗ giam những cô nương. Nếu vậy bọn họ có thể đi tìm người tới cứu những cô nương, bất quá Nhị Tuần bị thương, không biết nên thế nào.

Thụ Tinh Lão Lão thực mau đã rời khỏi. Nhị Tuần tựa hồ cũng nghĩ giống Tạ Nhất, vội vàng thấp giọng nói:

"Sư phụ, chúng ta nhanh theo sau."

Tạ Nhất nói:

"Chân không có việc gì sao?"

Nhị Tuần nói:

"Thuốc trị thương kia đặc biệt thần kỳ, đã tiêu sưng!"

Tạ Nhất cúi nhìn, quả nhiên như thế. Cổ chân Nhị Tuần không còn sưng lên, thoạt nhìn rất bình thường, chỉ là còn chút vết thương.

Tạ Nhất do dự một chút, vẫn là gật gật đầu, nhanh mang theo Nhị Tuần đi ra ngoài. Thụ Tinh Lão Lão còn chưa đi xa, bọn họ ghé vào cửa nhìn phía trước không thấy Đại nhân. Thụ Tinh Lão Lão vẫn luôn đi thẳng, sau đó rẽ vào một chỗ ngoặc.

Tạ Nhất cùng Nhị Tuần chạy nhanh theo sau, thực mau liền đi tới cuối lối đi. Tạ Nhất cùng Nhị Tuần đi đến chỗ rẽ nhưng cũng không có nhìn thấy Thụ Tinh Lão Lão. Nhị Tuần kinh ngạc nói:

"Người đâu? Sao đột nhiên không thấy?"

Tạ Nhất nhíu nhíu mày, kết quả ở ngay lúc này, sau lưng thế nhưng có tiếng gió. Tạ Nhất theo bản năng đẩy Nhị Tuần một chút, nghiêng người tránh ra. Hai người ngã trên mặt đất, theo sát chính là một tiếng.

"Ầm!!!"

Tường đá thiếu chút nữa bị xuyên thủng.

Tạ Nhất trừng mắt nhìn. Thụ Tinh Lão Lão ở phía sau bọn họ, đứng ở chỗ không xa. Trên người Thụ Tinh Lão Lão mọc ra nhánh cây màu đen đánh lên tường đá.

Thụ Tinh Lão Lão cười lớn.

"Ha ha, nghe nói có hai con chuột nhắc chạy trốn, không nghĩ tới ở chỗ này?"

Nhánh cây lại bắt đầu quét ngang.

"Bốp!!"

Một tiếng đánh qua, Tạ Nhất giữ chặt Nhị Tuần, toàn dựa theo bản năng trốn tránh. Không nghĩ tới trong nháy mắt thế nhưng thật sự lóe qua. Thụ Tinh Lão Lão tựa hồ cũng có chút giật mình, nói:

"Yến Xích Hà quả nhiên danh bất hư truyền. Xem ra không dùng bản lĩnh là không được."

Thụ Tinh Lão Lão cười lạnh một tiếng, phía sau đồng thời vươn tới vô số nhánh cây.

"Vèo vèo vèo!"

Không ngừng có nhánh cây đi qua, Tạ Nhất tức khắc có chút ứng phó không xuể.

"Bốp!!!"

Một tiếng vang lớn, Tạ Nhất bị nhánh cây đánh trúng bả vai, bay ra ngoài.

"Sư phụ!"

Nhị Tuần hô to một tiếng. Tạ Nhất đau đến choáng váng, cảm giác bả vai vô lực, cánh tay mềm sụp liền rũ xuống dưới. Đau từng đợt, Tạ Nhất không ngừng run rẩy. Máu loãng theo cánh tay chảy xuống dưới cuồn cuộn không ngừng, giống như muốn chảy khô.

Mà nhánh cây của Thụ Tinh Lão Lão còn giống mũi khoan không ngừng xoay tròn, muốn xuyên qua cơ thể Tạ Nhất. Tạ Nhất đau, một phen nắm lấy nhánh cây. Thụ Tinh Lão Lão cười lớn nói:

"Đừng có gấp, sẽ không chết ngay. Bởi vì ta đột nhiên nghĩ tới một biện pháp tốt. Dùng ngươi đem Hắc Sơn Lão Yêu dẫn lại đây."

Tạ Nhất đau đến ù tai, cơ hồ nghe không rõ Thụ Tinh Lão Lão nói cái gì.

"Phụt!"

Nhánh cây từ bờ vai của Tạ Nhất trực tiếp bị kéo ra. Tạ Nhất tức khắc giật mình, đột nhiên liền mất đi tri giác, chóng mặt ngất đi. Chờ Tạ Nhất tỉnh lại, bên cạnh có Nhị Tuần cùng Nhất Dạ. Nhị Tuần còn hôn mê, Nhất Dạ lo lắng nhìn bọn họ, nói:

"Sư phụ cùng sư đệ làm sao vậy?"

Tạ Nhất cũng một trận mê mang.

Mình nhớ rõ gặp Thụ Tinh Lão Lão? Bả vai rất đau, thiếu chút nữa bị nhánh cây xuyên thấu!

"Ui......"

Tạ Nhất vừa động liền chứng minh ý nghĩ vừa rồi. Thật sự rất đau, vừa động tựa hồ liền phải xé nứt. Đau, Tạ Nhất giật mình, cánh tay cũng mềm rũ xuống.

Tạ Nhất nhìn về phía bả vai mình, đỏ một mảnh, bất quá đã đơn giản băng bó qua, hiển nhiên là do Nhất Dạ làm.

Nhất Dạ nói:

"Sư phụ, đừng nhúc nhích, miệng vết thương sẽ xé nứt ra."

Tạ Nhất duỗi tay xoa xoa cái trán mình, cảm thấy rất kỳ quái.

Rõ ràng gặp Thụ Tinh Lão Lão. Sau đó thì sao? Liền không có gì sau đó, đã hôn mê. Khi tỉnh lại thế nhưng liền thấy được Nhất Dạ. Còn nữa, người Thụ Tinh Lão Lão gọi là "Đại nhân" rốt cuộc là ai?

Ở thời điểm Tạ Nhất mê mang suy nghĩ, Nhị Tuần tựa hồ cũng tỉnh lại. Hắn nhíu nhíu mày, mở mắt. Tạ Nhất cùng Nhất Dạ nhanh xem xét Nhị Tuần. Nhị Tuần cũng là vẻ mặt mê mang, nói:

"Chúng ta ở đâu?! Thụ Tinh Lão Lão đâu?!"

Nhất Dạ nói:

"Thời điểm phát hiện các người, các người liền ở chỗ này, sư phụ bị thương."

Tạ Nhất cùng Nhị Tuần đều thực mê mang, ký ức đều ở lúc gặp được Thụ Tinh Lão Lão. Bất quá hiện tại không phải lúc mê mang, Tạ Nhất nói:

"Mau, chúng ta phải đi tìm mấy người Thương Khâu. Trong sơn động có rất nhiều cô nương bị bắt, còn có lông chim vàng. Bọn họ muốn ở buổi tối trăng máu dùng máu tươi của những cô nương hiến tế lông chim vàng!"

Nhất Dạ nhíu nhíu mày, nói:

"Trăng máu....."

Tạ Nhất nói:

"Đúng vậy, khi nào sẽ xuất hiện trăng máu?"

Nhất Dạ ngẩng đầu lên nói:

"Chính là buổi tối hôm nay."

Tạ Nhất hoảng sợ, lập tức ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Bởi vì sương mù thực dày đặc, cho nên bọn họ nhìn không thấy ánh trăng, không biết mặt trăng có biến hóa gì. Hiện tại ngẩng đầu nhìn thấy quả nhiên là trăng chuyển sang màu đỏ. Trăng treo ở trên cao, là trăng tròn, màu sắc đã chuyển sang màu đỏ, đang chậm rãi chuyển biến thành màu đỏ máu, chờ thời gian lâu liền biến thành trăng máu thật sự.

Tạ Nhất kinh ngạc không thôi, nói

"Không còn kịp rồi."

"Tạ Nhất!"

Tạ Nhất đột nhiên nghe được có người gọi mình, che miệng vết thương đứng lên nhìn, thế nhưng là Thương Khâu.

Không chỉ là Thương Khâu, còn có Đồ Cửu Huyền cùng Tam Tư. Nhìn thấy Tạ Nhất, Thương Khâu lập tức xông tới, nói:

"Tạ Nhất."

Tạ Nhất bả vai bị thương, mất rất nhiều máu. Thương Khâu liếc mắt một cái liền thấy rõ ràng, nói:

"Em bị thương?"

Tạ Nhất nói:

"Không có việc gì, không có việc gì."

Tạ Nhất vội vàng đem sự tình Thụ Tinh Lão Lão nói một lần. Những cô nương căn bản không phải do Hắc Sơn Lão Yêu bắt cóc, mà là Thụ Tinh Lão Lão phản bội.

Tạ Nhất nói:

"Vừa rồi em bị hôn mê, không nhớ rõ làm như thế nào ra tới, cũng không nhớ rõ phương vị hang ổ."

Nhất Dạ lại nói:

"Tôi nhớ rõ, tôi có thể dẫn đường."

Thương Khâu cũng ngẩng đầu nhìn mặt trăng, chỉ là lời ít mà ý nhiều nói:

"Đi."

Nhất Dạ dẫn đường, mọi người vội vàng đi. Bọn họ cũng không có tiến vào sương mù, không biết như thế nào, tóm lại hang ổ thế nhưng thay đổi vị trí, bất quá khoảng cách cũng không phải quá xa.

Nhất Dạ mang theo bọn họ nhanh chóng đi về phía trước. Tạ Nhất vừa đi, vừa che lại miệng vết thương, dần dần cảm thấy có chút cố hết sức. Đi thêm một chút chỗ vết thương từng đợt phát đau, hơn nữa không ngừng chảy máu. Tạ Nhất có thể cảm giác được nóng ướt.

Tạ Nhất đau thái dương đổ mồ hôi. Thương Khâu cũng ngửi thấy được mùi máu, nói:

"Chờ một chút, đừng đi vội."

Mọi người đều dừng lại, Tạ Nhất sắc mặt trắng bệch, nói:

"Sắp tới không kịp."

Nhị Tuần nói:

"Sư phụ sắc mặt không tốt, đừng đi nữa."

Tam Tư nói:

"Đúng vậy, nhanh cầm máu."

Thương Khâu sắc mặt cũng khó coi, nhanh băng lại vết thương cho Tạ Nhất một lần nữa HunhHn786.

Tạ Nhất nằm ở trong lòng Thương Khâu nhìn hắn băng bó vết thương cho mình. Không biết sao lại thế này, Tạ Nhất cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt.

Đột nhiên nhớ lại thời điểm hôn mê thấy cảnh mộng kia. Trong mộng Tạ Nhất cũng là nằm như vậy ở trong lòng Thương Khâu. Thương Khâu tóc dài, mặc cổ trang, nói mấy lời rất kỳ quái. Hắn nói muốn từ quan, sẽ cùng Tạ Nhất  đi ẩn cư......

Tạ Nhất mê mang nhìn Thương Khâu. Thương Khâu thấy đối phương vẫn luôn nhìn chính mình, tuy rằng ánh mắt có chút mù mịt, bất quá vẫn thực ôn nhu nói:

"Làm sao vậy? Miệng vết thương rất đau?"

Tạ Nhất lắc lắc đầu, duỗi tay sờ sờ vết thương. Bàn tay sờ đến bả vai, kết quả đụng phải một thứ cứng rắn ở trên lưng. Tạ Nhất một trận mê mang, quay đầu lại nhìn nhìn.

Thế nhưng là tay nải và kiếm?

Tạ Nhất càng là mê mang.

Kiếm của mình? Thời điểm ở nhà tù tỉnh lại, nhớ rõ cũng không có cái gì, tất cả bị lục soát lấy đi rồi. Kiếm cùng Luyện Không đều bị lấy đi hết. Dù sao không có khả năng để phạm nhân mang theo vũ khí. Nhưng mà hiện tại......

Tạ Nhất mơ hồ nghĩ.

Mình lấy kiếm về như thế nào? Một chút ấn tượng cũng không có!

Tạ Nhất lâm vào trầm tư. Người bên cạnh thấy Tạ Nhất phát ngốc, kêu:

"Tạ Nhất? Tạ Nhất?"

"Sư phụ?"

"Sư phụ làm sao vậy?"

Tạ Nhất nghe mọi người kêu mình, nhưng cảm giác thực xa xôi. Rõ ràng mở mắt, ý thức lại bị luân hãm, dần dần biến mất, trong đầu có một âm thanh quanh quẩn......

Giết hắn! Giết hắn......

Tạ Nhất nghe trong đầu có âm thanh quanh quẩn, ánh mắt đột nhiên trở nên dại ra, lẩm bẩm nói:

"Giết hắn......"

Nhị Tuần kinh ngạc nói:

"Cái gì? Sư phụ nói cái gì?"

Tam Tư nói:

"Sư phụ nói muốn giết ai? Thụ Tinh Lão Lão sao?"

Thương Khâu đột nhiên chau mày, cùng lúc đó, liền nghe được hắn nói:

"Thối lui!"

Mọi người cũng chưa phản ứng kịp, Thương Khâu đột nhiên ngăn mọi người. Cùng lúc đó, Tạ Nhất đột nhiên từ trên mặt đất xoay người nhảy lên.

"Roẹt!"

Tạ Nhất rút kiếm phía sau lưng, tay nải nháy mắt bị giũ ra, lộ thanh kiếm rỉ sét loang lổ bên trong.

Ánh mắt Tạ Nhất dại ra, đã hoàn toàn mất thần chí. Tay cầm trường kiếm, ánh mắt dại ra nhìn chăm chú Thương Khâu, lẩm bẩm nói:

"Giết hắn...... Giết hắn......"

Tam Tư nói:

"Xong rồi, xong rồi, sư phụ bị mất khống chế rồi!"

Nhị Tuần nói:

"May mắn, may mắn, tứ sư đệ rất lợi hại, khẳng định có thể đánh sư phụ......"