Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 61: Không biết xấu hổ



Tạ Nhất có chút ngượng ngùng, liền nghe được một bàn trong góc cất lên giọng non nớt của trẻ con.

Giang Lưu Nhi:

"Đại Thánh, Đại Thánh, chuyển Tinh Nguyên vì sao dùng miệng?"

Nó nói rồi còn học động tác của Thương Khâu, ôm Đại Thánh thú bông cũng điểm điểm miệng mình, còn chớp chớp mắt to, vẻ mặt ngây thơ.

Đại Thánh:

"......"

Đại Thánh đột nhiên kêu rên một tiếng, gục đầu xuống nằm lên bàn.

"Cộp!"

Giang Lưu Nhi vẻ mặt kỳ quái, nói:

"Đại Thánh, Đại Thánh bị làm sao vậy?"

Đại Thánh ngẩng đầu lên, ân cần giảng dạy cho Giang Lưu Nhi.

"Tiểu trọc đầu này, đừng làm động tác hạ lưu như vậy!"

Giang Lưu Nhi càng là vẻ mặt ngốc, nói:

"Hạ lưu? Hạ lưu là gì? Thượng lưu thì sao? Đại Thánh, Đại Thánh, hạ lưu rốt cuộc là cái gì?"

Đại Thánh:

"......"

Tạ Nhất:

"......"

Thương Khâu cũng không nóng nảy, liền đi hỗ trợ bưng món cho khách. Tạ Nhất cắn răng một cái, căng da đầu nói:

"Được!"

Thương Khâu cười cười, đột nhiên giơ lên ba ngón tay quơ quơ, nói:

"Ba lần, vừa rồi tôi đã quên nói."

Tạ Nhất:

"......"

Mẹ nó!

Tạ Nhất trong lòng đột nhiên chửi một câu thô tục.

Sao cảm thấy không phải vấn đề chuyển Tinh Nguyên. Thương Khâu giống như đang đùa giỡn mình? Nhất định là ảo giác!

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Dù sao đã hôn hai lần, hơn nữa cũng không mất khối thịt nào, ngược lại thập phần sa đọa, còn cảm thấy thực thoải mái. Nếu thoải mái cũng không mất khối thịt nào, hơn nữa mình cùng Thương Khâu đều không có bạn gái, vậy...... hôn thì hôn đi!

Tạ Nhất gật đầu đáp ứng. Thương Khâu cười cười, đá lông nheo một cái. Tạ Nhất nháy mắt có một loại cảm giác bị điện giật.

Sao cảm thấy vừa rồi Thương Khâu đang tán tỉnh mình?

"Đinh đang"

Cửa quán lại bị đẩy ra, A Lương từ bên ngoài đi vào, sắc mặt có chút mỏi mệt. Đã hơn 12 giờ đêm, A Lương mới đến quán. A Lương đi qua, đối với Tạ Nhất nói:

"Ngại quá ông chủ, các người về đi, còn lại để tôi lo."

Tạ Nhất thấy hắn sắc mặt không tốt, nói:

"Không có việc gì, dù sao hôm nay thứ sáu, ngày mai không cần dậy sớm, cùng nhau xem quán đi."

A Lương biết Tạ Nhất quan tâm chính mình, gật gật đầu, nói:

"Cảm ơn."

Tạ Nhất vỗ vỗ vai A Lương, nói:

"Làm gì khách khí như vậy."

Thương Khâu lúc này từ bên cạnh đi tới, giơ tay lấy tay Tạ Nhất đặt ở trên vai A Lương xuống, sau đó chen vào giữa hai người. Tạ Nhất thiếu chút nữa bị Thương Khâu hất văng, trong lòng yên lặng nói một câu.

Thương Khâu mông to!

Thương Khâu chen giữa hai người, nói với A Lương.

"Hôm nay đóng cửa xong, mang cậu đi một chỗ."

A Lương một trận kỳ quái, nói:

"Thương đại ca, đi chỗ nào?"

Thương Khâu không nói chuyện, lại đi bận rộn. Tạ Nhất cũng có chút mê mang.

Đến bốn giờ sáng, mọi người đóng cửa, sau đó liền đi theo Thương Khâu.

Thương Khâu lái xe. Cũng đi không xa, thời điểm dừng lại A Lương ngây ra, Tạ Nhất cũng ngốc.

Quán bar!

Quán bar của Phùng Tam!

A Lương xuống xe trước. Tạ Nhất nhanh túm chặt Thương Khâu, nhỏ giọng nói:

"Này này, tôi nhờ anh nghĩ cách tìm Thanh Cốt, sao mang A Lương tới quán bar?"

Thương Khâu nhướng mày nói:

"Sao không tìm bạn mới?"

Tạ Nhất nói:

"Anh định quấy rối đúng không?"

Thương Khâu cười, không đầu không đuôi nói:

"Cậu cảm thấy Thanh Cốt thích A Lương không?"

Tạ Nhất nói:

"Đương nhiên thích, bằng không Thanh Cốt vì cái gì rời đi?"

Thương Khâu lại nói:

"Vậy cậu cảm thấy Thanh Cốt thân là Tần Quảng Vương thế nào?"

Tạ Nhất nghĩ nghĩ, nói:

"Cố chấp."

Hơn nữa cao cao tại thượng. Có thể nhìn ra được, vô luận là quốc sư cùng Cao Quỳnh, hay là Thanh Cốt cùng A Lương, Thanh Cốt vẫn luôn ở thế thượng phong. Đây là không thể nghi ngờ!

Thương Khâu cười cười, nói:

"Một con quỷ cố chấp. Nếu nhìn thấy A Lương quen người mới, dù gái hay trai, cậu nói hắn sẽ thế nào?"

Tạ Nhất tức khắc mở to hai mắt, trấn tĩnh mà nói:

"Anh nói Thanh Cốt ở chung quanh?"

Thương Khâu gật gật đầu, nói:

"Hắn nói rời đi, nhưng khẳng định vẫn ở chung quanh. Cậu đừng quên, A Lương chính là mệnh chịu khổ, mỗi một đời đều có vô vàng khó khăn. Nếu Thanh Cốt không giúp hắn, còn có ai giúp hắn?"

Tạ Nhất tức khắc bội phục Thương Khâu, giống như hồng thủy tuôn trào.

Thương Khâu bày ra tư thế mời, nói:

"Chúng ta phải làm chính là tìm bạn mới cho A Lương, tìm bạn gái hoặc là bạn trai đều được."

Tạ Nhất nhanh xuống xe, cùng Thương Khâu vào quán bar.

Phùng Tam nhìn thấy bọn họ tới, đặc biệt vui vẻ, đối với Tạ Nhất đặc biệt nhiệt tình. Tạ Nhất cảm thấy phía sau lưng ớn lạnh, cảm giác Phùng Tam cáo già này có phải làm chuyện xấu gì rồi hay không.

Phùng Tam cười nói:

"U, hôm nay ngọn gió nào thổi mà đem mấy vị khách quý tới. Tôi tìm cho các vị chỗ ngồi tốt nhất."

Tạ Nhất nói:

"Tiểu Bạch đâu? Hôm nay cũng ở nhà anh?"

Phùng Tam cười tủm tỉm nói:

"Ừ, Tiểu Bạch đã ngủ. Tôi đi một vòng xem xét liền trở về cùng em ấy."

Tạ Nhất tâm nói.

Anh vẫn là đừng về thì hơn, rất nguy hiểm a!

Phùng Tam cười híp mắt lại nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất da đầu tê dại, nói:

"Anh làm gì?"

Phùng Tam nói:

"Thương gia còn ở đây, tôi nào có lá gan làm gì. Còn nữa, Phùng lão tam đây chính là người chung tình nhất."

Tạ Nhất:

"......"

Muốn phun.

Phùng Tam cười tủm tỉm lấy di động ra, quơ quơ, nói:

"Cậu xem tiểu thuyết mới nhất của Tiểu Bạch chưa?"

Tạ Nhất:

"......"

Phùng Tam đang xem tiểu thuyết của Tiểu Bạch!?

Tạ Nhất rốt cuộc biết Phùng Tam đang cười cái gì.

Không có ý tốt!

Phùng Tam nói xong liền đi. Hắn phải về nhà cùng Tiểu Bạch yêu dấu.

Tạ Nhất nhịn không được lén lấy điện thoại ra. Mở app Tấn Giang, Tạ Nhất tìm bút danh của Tiểu Bạch. Vừa mở ra đã thấy thật sự có tiểu thuyết mới.

Đọc giới thiệu, Tạ Nhất liền thấy vai chính ghi thực rõ ràng: Tạ Nhất, Thương Khâu.

Lại là đồng nghiệp văn!

Tạ Nhất chịu đựng trong lòng đau nhức, nhìn tóm tắt nội dung. Đây là một chuyện xưa tương đối phức tạp. Tròng mắt Tạ Nhất thiếu chút nữa rơi xuống.

Tiểu Bạch lúc trước đã viết ABO, hiện giờ thay đổi giả thiết không phải ABO, nhưng làm Tạ Nhất càng đau đầu...

"Tiểu ca nhi? Tiểu ca nhi là có ý tứ gì?"

Tạ Nhất có chút mê mang, tiếp tục xem.

Thực hay, có giải thích. Chính là song tính. Hừ, giỏi lắm...

Chuyện xưa phát triển hư cấu ở cổ đại, tiểu ca nhi có thể xuất giá, cũng có thể sinh con.

Sinh con!

Ầm ầm ầm......

Tạ Nhất cảm giác có xe lửa chạy trong đầu mình.

Thật dọa người......

Tạ Nhất lấy đủ dũng khí tiếp tục xem.

Thân là tiểu ca nhi, Tạ Nhất ở trong nhà là con vợ lẽ, bị bài xích, bị người khinh thường, địa vị phi thường thấp. Bất quá bởi vì Tạ Nhất xinh đẹp, có vị công tử nhà giàu coi trọng. Người trong nhà dứt khoát kiên quyết đem Tạ Nhất gả đi ra ngoài, gả cho công tử con nhà giàu kia, làm tiểu thiếp thứ NNNN.

Tạ Nhất nhìn đến đây đã sấm sét cuồn cuộn.

Tiểu thiếp là cái quỷ gì? Thật muốn tiến lên cùng Tiểu Bạch liều mạng!

Bất quá ở ngày Tạ Nhất gả đi, công tử con nhà giàu kia thế nhưng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Vì thế Tạ Nhất bị xem là Tang Môn Tinh, trong nhà không đem trở về, nhà chồng lại khinh thường. Hơn nữa các phu nhân nghĩ biện pháp đuổi Tạ Nhất. Ở thời điểm này Thương Khâu liền lên sân khấu.

Thương Khâu thân phận cũng cẩu huyết. Hắn là tướng gia đương triều, hơn nữa vai vế là thúc thúc của công tử con nhà giàu kia. Thương Khâu vốn là gia chủ, địa vị phi thường cao. Công tử kia bất quá là dòng thứ, dựa vào thân thích là tướng gia mà hô mưa gọi gió.

Thương Khâu gặp được Tạ Nhất, đối với Tạ Nhất nhất kiến chung tình. Vì thế câu chuyện cẩu huyết bắt đầu xảy ra.

Cho rằng như vậy liền xong rồi?

Không không không, không thể đơn giản chỉ như vậy!

Tiểu ca nhi Tạ Nhất kỳ thật cũng không phải con ruột gia đình kia. Thân phận thật sự của Tạ Nhất chính là Thái tử. Bởi vì năm đó đã xảy ra cung biến, Thái tử bị người ám hại. Thái giám hầu hạ vì giữ tánh mạng cho Thái tử đã liều mình đưa Thái tử ra khỏi cung. Lúc ấy Tạ Nhất còn rất nhỏ, không nhớ gì.

Vì thế tướng gia Thương Khâu quyền cao chức trọng giúp đỡ Thái tử Tạ Nhất giành lại ngôi vị, đăng cơ. Từ đây, hai người mở ra sinh hoạt hạnh phúc không biết xấu hổ.

"Không, không, không......"

Tạ Nhất xem đến đầy mặt đỏ bừng.

Đây là cái quỷ gì? Không biết xấu hổ? Không nhìn lầm chứ!?

Thương Khâu bưng hai ly rượu đi tới, đưa cho Tạ Nhất một ly. Tạ Nhất nhìn thấy hắn đi tới, nhanh tắt màn hình để Thương Khâu không thấy. Nào biết Thương Khâu ngồi xuống, cười cười, thực bình tĩnh nói:

"Viết không tồi?"

Tạ Nhất:

"......"

Thương Khâu nhẹ nhàng hớp một chút rượu, liếm liếm môi đầy gợi cảm. Thật sự quyến rũ không gì bằng. Giọng khàn khàn, Thương Khâu cười nhẹ nói:

"Không biết xấu hổ?"

Tạ Nhất:

"......"

Rất muốn chết, nhưng đã không còn kịp rồi......

Tạ Nhất lần này tới, mục đích là tìm cho A Lương bạn gái hoặc là bạn trai, cho nên nhanh tách ra đề tài, nói:

"A Lương đâu?"

Thương Khâu nâng nâng tay.

A Lương ngồi ở trên quầy bar, đang uống rượu, tựa hồ uống rượu giải sầu, hết ly này đến ly khác còn uống rất nhanh. HunhHn786 Tạ Nhất cảm thấy hắn uống như vậy một lát tuyệt đối say, vì thế muốn giúp A Lương tìm kiếm một vài người thoạt nhìn không tồi.

Cũng có người đáp lời, bất quá A Lương thái độ đều thực lãnh đạm, không nói cái gì như đá phải ván sắt, thực mau người ta liền rời đi.

Tạ Nhất có chút mê mang. Bởi vì người đến gần A Lương, đa phần là loại con trai gầy nhỏ ẻo lả, thế nhưng rất ít nữ.

Chẳng lẽ A Lương mang khí tức hút trai?

A Lương không nói chuyện, vẫn luôn uống rượu, thực mau liền say. Tạ Nhất cảm thấy biện pháp này khả năng không thể thực hiện được. Nhìn nhìn thời gian, khả năng trời đã sáng, Tạ Nhất liền nói:

"A Lương, trở về nha?"

A Lương uống đã say mèm, nói không ra lời, gật gật đầu, liền chuẩn bị rời khỏi quán bar.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi ở phía sau. A Lương đi ở phía trước. Bởi vì uống đến say, hắn đi đường có chút ngã trái ngã phải.

"Xoẹt!"

A Lương tựa hồ không cẩn thận đụng vào người nào đó. Tạ Nhất vừa thấy, thế nhưng là người tàn tật.

Một người đàn ông mặc âu phục màu xám bạc, tuổi khoảng 34- 35. Không phải thực trẻ, nhưng diện mạo thấy được bảo dưỡng thực tốt. Người kia ngồi ở trên xe lăn, bộ dạng thoạt nhìn thực ôn hòa. Tuy rằng là người tàn tật, hai chân tựa hồ không quá nhanh nhẹn, nhưng có dáng vẻ quý phái, liếc mắt một cái cũng biết tuyệt đối là người có tiền.

Phía sau còn đi theo một người trẻ tuổi. Hắn thoạt nhìn cũng chỉ 20 tuổi, có khả năng nhỏ hơn. Hắn mặc một thân tây trang màu đen, mang bao tay trắng nhìn như là người hầu. Người trẻ tuổi tóc không ngắn, vuốt hết ra sau đầu, hơn nữa hắn mặc tây trang, thoạt nhìn như chấp sự trong mấy bộ phim chiếu trên TV đi ra. Dáng người tinh tế cao gầy, khuôn mặt thanh tú lại ôn nhu.

A Lương không cẩn thận đụng phải người ngồi ở trên xe lăn. Người trẻ tuổi phía sau nhanh chóng ổn định xe lăn, nói:

"Tiên sinh, không có việc gì chứ?"

Người ngồi xe lăn lắc lắc đầu, cũng không giận. A Lương có chút hỗn độn, không tỉnh táo, mở miệng xin lỗi không rõ ràng. Hắn vừa nhấc đầu, liền thấy được vẻ mặt đầy lo lắng của người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi dáng người đích xác có chút giống Thanh Cốt, nhưng mặt không giống. A Lương lại nhìn không rõ lắm, còn tưởng rằng hắn là Thanh Cốt, vội vàng xông lên bắt lấy cánh tay người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi hoảng sợ. A Lương đã đem người gắt gao ôm vào trong lòng ngực, nói:

"Thanh Cốt, Thanh Cốt! Đừng đi, đừng đi......"

Người trẻ tuổi tựa hồ có chút ngốc, muốn giãy giụa. Lực cánh tay của A Lương lại lớn cực kỳ, chế trụ người trẻ tuổi, hung hăng ôm vào trong ngực, nói:

"Không được, anh sẽ không để em đi, Thanh Cốt."

Tạ Nhất cùng Thương Khâu vừa thấy, chạy nhanh chen qua. Trong quán bar người không ít, cho dù sắp đóng cửa, bất quá vẫn có rất nhiều người, thấy một màn như vậy đều ồn ào đi xem náo nhiệt.

Tạ Nhất chạy nhanh ngăn lại A Lương, nói:

"A Lương, đây không phải Thanh Cốt!"

A Lương lại say không nhẹ, nói:

"Không, Thanh Cốt...... Thanh Cốt......"

A Lương thái độ phi thường cường ngạnh, gắt gao ôm người trẻ tuổi kia. Người trẻ tuổi tránh thoát, giãy giụa một chút, ngay sau đó bình tĩnh lại, giơ tay ôm A Lương, nhu hòa nói:

"Tôi sẽ không đi."

A Lương nghe được hắn nói, lúc này mới dần dần bình tĩnh lại.

Thương Khâu nhanh túm lấy A Lương. A Lương tựa hồ có chút mệt nhọc, không có sức lực, đã bị Thương Khâu đem đi ra ngoài.

Tạ Nhất xấu hổ nói:

"Xin lỗi, xin lỗi, thật là xin lỗi, là bạn tôi uống say quá."

Người trẻ tuổi không nói cái gì, khí chất thực tốt, mỉm cười với Tạ Nhất, lắc lắc đầu, nói:

"Không có việc gì."

Tạ Nhất nhẹ nhàng thở ra.

May mắn đụng phải một người dễ nói chuyện. Nếu là người nóng tính không biết có động thủ đánh nhau hay không!

Tạ Nhất xin lỗi, rồi nhanh đuổi theo hai người kia.

Người trẻ tuổi liền về bên cạnh người ngồi trên xe lăn, nói:

"Tiên sinh, tôi đẩy ngài trở về."

Người ngồi trên xe lăn gật gật đầu.

Kế hoạch của Thương Khâu tạm thời thất bại. A Lương không hứng thú với bất luận người nào, cũng không nghĩ yêu đương một lần nữa.

Vào ngày thứ hai, Tạ Nhất đi làm, buổi sáng liền ra khỏi cửa lái xe đến công ty. Hôm nay có hạng mục mới, Giám đốc cố ý gọi người trong tổ Tạ Nhất lên văn phòng, muốn cùng bọn họ nói về hạng mục này.

Giám đốc nói:

"Lần này chúng ta hợp tác không phải công ty hay xí nghiệp, mà là cá nhân. Bất quá người này tương đối có tiền, ra tay cũng hào phóng, cho nên chúng ta phải cẩn thận đối đãi, biết chưa?"

Tạ Nhất đương nhiên biết khách hàng là cha là ông, chỉ cần có tiền là được.

Đồng nghiệp nói:

"Giám đốc, là người nào a, chúng ta thế nhưng tiếp nhận tư nhân."

Giám đốc đem tư liệu đặt ở trên bàn cho bọn họ xem, nói:

"Người này bởi vì chân đi lại không tiện, cho nên các cậu phải đích thân qua đó một chuyến. Đây là địa chỉ, còn có tư liệu, trên đường nhìn xem."

Mọi người gật gật đầu, cầm tư liệu theo, liền chuẩn bị đi công tác bên ngoài.

Mọi người lên xe, Tạ Nhất lái xe. Những người khác cũng đi theo thơm lây ngồi xe Land Rover. Một đồng nghiệp ngồi ở một bên đọc tư liệu, miễn cho Tạ Nhất lái xe xem không được.

Đồng nghiệp nói:

"Thì ra là Liêm Thần An! Trách không được giám đốc nói là người có tiền a!"

Tạ Nhất có chút mê mang, nói:

"Liêm Thần An? Là ai vậy?"

Đồng nghiệp nói:

"Không phải chứ Tạ ca, cái này cũng không biết, ngày thường không xem TV sao? Vô luận là kênh giải trí hay là kênh kinh tế tài chính đều có Liêm Thần An xuất hiện a. Hơn nữa nói thật nhiều, đặc biệt là gần đây!"

Tạ Nhất bình thường ngày đi làm đêm đi xem quán ăn, cho nên thật đúng là không thời gian xem TV. Tạ Nhất không tinh thông tin tức giải trí cũng không có đầu óc kinh tế, cho nên kênh kinh tế tài chính cùng giải trí đều không xem......

Mấy đồng nghiệp liền phổ cập thông tin cho Tạ Nhất. Một đồng nghiệp nói:

"Kim cương vương lão ngũ a! Rất có tiền! Năm nay 38 tuổi, tuy rằng tuổi này đối với nhiều người trẻ mà nói đã xem như đại thúc. Bất quá người ta có tiền thật đúng là không xem như đại thúc. Đang tuổi thành thục, thật nhiều người theo đuổi, thậm chí minh tinh hoa hậu cũng theo đuổi hắn a!"

(Kim cương vương lão ngũ là người đàn ông hội tụ đủ 5 tiêu chuẩn: nhiều tiền, đẹp trai, học cao, giỏi giang, độc thân)

Mí mắt Tạ Nhất giật giật, nói:

"Chờ đã, từ từ, minh tinh hoa hậu?!"

Mình có phải quá lạc hậu không?

Đồng nghiệp cười tủm tỉm vỗ bả vai Tạ Nhất, nói:

"Tổ trưởng hiện tại cảm thấy mình già rồi chứ gì. Phải chịu già thôi. Tuổi này cũng không có bạn gái, thế này mới chân chính là đại thúc đó."

Một đồng nghiệp khác cắm thêm dao.

"Chủ yếu là không có tiền."

Tạ Nhất:

"......"

Rất muốn đâm xuống mương. Cùng chết hết đi! Bất quá nghĩ lại đây là xe Thương Khâu, vẫn là thôi!

Liêm Thần An ở trong thương giới rất nổi danh, quả thực là danh tiếng như sấm bên tai. Chỉ sợ Liêm Thần An quen biết đều là tai to mặt lớn. Muốn hợp tác với Liêm Thần An không ít người. Giàu có, nổi tiếng, giới ngầm đều muốn cùng hắn hợp tác.

Vì cái gì?

Đáp án rất đơn giản, người có tiền lại có khoa học kỹ thuật phỏng chừng chính là anh hùng siêu cấp. Liêm Thần An chính là người như vậy. Không chỉ là có tiền, hơn nữa có khoa học kỹ thuật.

Liêm Thần An nắm giữ kỹ thuật siêu máy tính, có thể nói như vậy.

Trên thế giới không có một hacker nào có thể vượt qua Liêm Thần An. Hắn có thể hack bất cứ máy tính nào.

Mấy ngày nay đại danh của Liêm Thần An ở trên mạng càng vang dội. Bởi vì hắn nghiên cứu ra một phần mềm mới, nghe nói có thể thay đổi toàn bộ thế giới, đồng thời còn muốn tổ chức một buổi triển lãm.

Kỳ thật hạng mục đội Tạ Nhất nhận chính là triển lãm lần này. HunhHn786 Bọn họ có nhiệm vụ phụ trách thiết kế triển lãm.

Tạ Nhất nghe sự tình của Liêm Thần An, không khỏi tắc lưỡi, nói:

"Người này thật là lợi hại."

Đồng nghiệp nói:

"Đúng vậy, rất lợi hại a. Có tiền, nhưng trước mắt còn chưa có kết hôn. Không phải bởi vì hoa tâm, nghe nói là bởi vì quá si tình."

"Si tình?"

Tạ Nhất có chút kinh ngạc, đồng nghiệp lại nói:

"Tôi cũng là nghe tin tức bát quái. Nghe nói Liêm Thần An có hai người bạn tốt, quen biết từ cao trung, sau đó cùng nhau lên đại học, cũng cùng nhau dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Có thể nói ba người quả thực là cùng chung hoạn nạn! Nhưng cẩu huyết chính là..."

Một đồng nghiệp khác nói:

"Tôi biết, tôi biết, tuyệt đối có một người là nữ, đúng hay không?"

Đồng nghiệp gật gật đầu, nói:

"Thông minh! Bọn họ ba người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, kinh doanh một công ty. Sau đó Liêm Thần An xảy ra tai nạn xe cộ, biến thành tàn tật, cả đời đứng dậy không được. Người nữ kia cùng bạn hắn kết hôn. Chậc chậc chậc, các người nói ba người ở bên nhau hợp tác như thế nào?"

Mí mắt Tạ Nhất giật một cái.

Thật là cẩu huyết mà. Cốt truyện này so với truyện Tiểu Bạch viết còn muốn cẩu huyết hơn?

Sau đó Liêm Thần An cùng bạn hắn sự nghiệp càng làm càng lớn. Khi bọn họ tuyên bố tung ra một phần mềm mới, bạn của Liêm Thần An đột nhiên ngã xuống cầu thang chết.

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Ngã cầu thang chết?"

Đồng nghiệp gật đầu nói:

"Đúng vậy, tôi xem trên mạng có người nói là Liêm Thần An muốn độc chiếm phần mềm kia cho nên giết chết bạn mình. Bất quá cảnh sát điều tra, kết quả là bạn hắn tự ngã, là việc ngoài ý muốn."

Đồng nghiệp lại nói:

"Anh ngẫm lại xem, bọn họ sắp sửa kiếm một số tiền lớn, bạn hắn lại ngoài ý muốn chết đi. Chuyện này ai tin? Ít nhất là vợ của bạn hắn không tin. Vì thế mọi người làm ầm ĩ. Liêm Thần An cùng nữ thần trong lòng hiện tại không qua lại với nhau. Người phụ nữ kia vẫn luôn tìm chứng cứ, chứng minh Liêm Thần An là mưu sát chồng mình. Việc này náo loạn hai năm, cũng chưa giải quyết được gì."

Tạ Nhất sờ sờ cằm, nói:

"Giới giàu có chính là loạn a."

Đồng nghiệp nói:

"Ai nói không phải chứ?"

Mọi người thực mau đã tới phòng làm việc của Liêm Thần An. Thế nhưng là cả một tòa nhà cao tầng ở khu sầm uất. So với tòa nhà công ty của bọn họ, nơi này còn muốn lớn hơn nhiều lần. Tạ Nhất thiếu chút nữa rơi lệ.

Bọn họ đến tiếp tân đăng ký, mang thẻ dành cho khách, liền đi theo nữ tiếp tân xinh đẹp vào thang máy lên tầng cao nhất. Lên lầu, nữ tiếp tân dẫn bọn họ tới cửa một căn phòng, cười nói:

"Liêm tiên sinh lập tức đến, mời các vị vào trong chờ chốc lát, uống chén nước."

Thực nhanh có người bưng nước lại đây. Ly thủy tinh cũng là loại cao cấp, vừa đẹp mắt cũng đặc biệt sang trọng.

Tạ Nhất uống ngụm nước, cảm giác nước của người giàu có hương vị cũng khác nước bình thường bọn họ uống.

Thực mau liền nghe được âm thanh.

"Lộc cộc lộc cộc"

Âm thanh xe lăn di chuyển. Lập tức tất cả đều đứng lên. Liêm tiên sinh từ bên ngoài tiến vào. Hắn mặc một thân tây trang màu xám bạc, ngồi ở trên xe lăn, thoạt nhìn thực gần gũi dễ ở chung, tướng mạo thực ôn nhu.

Tạ Nhất liếc mắt một cái liền nhận ra Liêm Thần An.

Đây không phải người tàn tật tối thứ sáu ở quán bar của Phùng, A Lương đụng vào sao?

Không chỉ như vậy, phía sau hắn còn có người. Người đẩy xe cho Liêm Thần An đi vào chính là người trẻ tuổi bị A Lương gắt gao ôm lấy, ngộ nhận là Thanh Cốt.

Người trẻ tuổi vẫn mặc tây trang màu đen, tóc dài vuốt ra sau, mang bao tay trắng, thập phần cung kính quy củ đứng ở phía sau.

Liêm Thần An tựa hồ cũng nhận ra Tạ Nhất, cười nói:

"Các vị mời ngồi."

Mọi người nhanh cùng Liêm Thần An chào hỏi, rồi ngồi xuống. Liêm Thần An cười nói:

"Không nghĩ tới hôm nay còn có thể gặp người quen."

Hắn nói, nhìn thoáng qua Tạ Nhất. Các đồng nghiệp tức khắc một trận kinh ngạc.

Tạ ca thế nhưng còn quen Liêm tiên sinh, thâm tàng bất lộ a!

(Thâm tàng bất lộ: có năng lực cao mà không để lộ ra)

Tạ Nhất còn có chút xấu hổ. Bởi vì bản thân căn bản không quen biết Liêm Thần An. Bọn họ chỉ là gặp qua một lần mà thôi, cũng không thể nói là quen biết gì.

Liêm Thần An nhìn ra Tạ Nhất không tự nhiên, cười nói:

"Đừng khẩn trương, tôi cùng Phùng Tam gia là bạn nhiều năm. Phùng Tam gia giới thiệu với tôi là đội của Tạ tiên sinh trình độ rất cao."

Tạ Nhất lúc này mới minh bạch.

Thì ra Phùng Tam giới thiệu. Đã nói mà, Liêm Thần An sao đột nhiên tìm đến bọn họ. Hơn nữa công ty bọn họ hình như khách đều là các công ty xí nghiệp, không nhận khách cá nhân. Dù sao công ty còn có cái bảo chứng, khách cá nhân nói trắng ra là rất nhiều vô lại, không biết sẽ phát sinh sự tình gì.

Tạ Nhất cười cười, nói:

"Liêm tiên sinh, chúng tôi ở trên đường đại thể đã xem qua hạng mục. Xin hỏi lần này hội trường thiết kế ngài có yêu cầu gì cụ thể không?"

Liêm Thần An nâng nâng tay. Người trẻ tuổi thực mau đi lên, đem notebook mở ra đặt lên bàn. Notebook thoạt nhìn rất cao cấp, không thấy nhãn hiệu, không biết có phải do chính Liêm Thần An làm ra hay không. Dù sao hắn chuyên về kỹ thuật máy tính.

Máy chiếu mở lên, màn hình cũng phi thường lớn. Người trẻ tuổi cất giọng trong trẻo, đâu vào đấy giới thiệu nội dung. Mấy người trong tổ của Tạ Nhất nhanh chóng ghi lại.

Người trẻ tuổi thoạt nhìn thực chuyên nghiệp, cùng bọn họ đối đáp trôi chảy. Hắn có kiến thức sâu rộng, bao gồm cả phương diện máy tính, còn có ý tưởng quảng cáo, tất cả đều rõ ràng rành mạch.

Tạ Nhất cảm thấy để người trẻ tuổi này tự thiết kế, phỏng chừng cũng có thể.

Thật là áp lực như cõng núi lớn.....

Bất quá không biết vì cái gì, Tạ Nhất cảm thấy người trẻ tuổi tuy rằng chuyên nghiệp, nhưng có chút không rành thế sự. Kiến thức thực cũ kỹ, thật giống như là.... người máy được lập trình sẵn.

Cuộc họp thực mau kết thúc. Bởi vì hai bên đều thực sảng khoái. Hơn nữa Liêm Thần An muốn cái gì đã sớm trình bày rõ ràng. Không giống những khách khác, thảo luận xong lại vọt ra ý tưởng, hoặc là quyết định xong lại thay đổi sửa chữa HunhHn786.

Hai bên trò chuyện với nhau rất là vui vẻ. Khi mấy người Tạ Nhất chuẩn bị rời đi, người trẻ tuổi còn đuổi theo đưa cho bọn họ mỗi người một phần quà kỷ niệm. Thật sự phi thường khách khí.

Mở ra vừa thấy, thế nhưng là mỗi người một chai rượu vang đỏ, loại rất đắt tiền. Thời điểm lên xe trở về, Tạ Nhất và các đồng nghiệp còn thảo luận.

"Mẹ ơi, Liêm tiên sinh cũng quá hào phóng rồi. Loại khách thế này cho tôi tiếp một xấp được không! Còn có quà kỷ niệm nữa. Trời ơi, chúng ta phát tài rồi, chai rượu này tuy rằng không phải đỉnh nhất, nhưng cũng vài ngàn một chai. Tôi còn chưa có uống qua rượu vang đỏ quý thế này đâu. Lấy về mang đi dùng bữa tối cùng bạn gái thật là nở mặt."

Tạ Nhất cũng chưa uống qua rượu vang đỏ quý này, chuẩn bị lấy về cùng Thương Khâu nếm thử xem. Tạ Nhất đang nghĩ như vậy, đồng nghiệp liền trêu đùa nói:

"Ai ai, Tạ ca nghĩ cái gì đó? Vẻ mặt không biết xấu hổ. Có phải cũng muốn lấy về đi cho tình nhân trong mộng uống không? Tôi nói cùng anh nha, có yêu thích người nào thì đừng do dự, nên ra tay ngay. Phải thổ lộ cực nhanh để người ta trở tay không kịp, sau đó mang lên giường!"

"Ha ha ha ha! Các người làm gì vậy, đừng dạy hư Tạ ca nha!"

"Đúng vậy, Tạ ca rất trong sáng."

Tạ Nhất:

"......"

Từ từ, cái gì? Thích người nào? Còn... Còn mang lên giường?

Tạ Nhất đều ngốc.

Mình vừa rồi biểu tình lộ liễu khiến ai cũng nhận ra sao?

Thật ra Tạ Nhất chỉ là muốn đem rượu vang đỏ đưa cho Thương Khâu uống mà thôi. Dù sao Thương Khâu là cái đồ tham ăn, hơn nữa thích đồ ngọt. Rượu vang đỏ vị ngọt thơm, Thương Khâu hẳn là rất thích.

Biểu tình của mình đáng khinh như vậy sao?

Tạ Nhất dọc theo đường đi lái xe trong đầu đều là mông lung.

"Thích... thích... thích.... Thổ lộ... thổ lộ... thổ lộ...... Lên giường... lên giường... lên giường......"

"Tạ ca! Đèn đỏ! Đèn đỏ kìa!"

"Trời ơi! Tạ ca!! Cột điện đó!!"

"Đường một chiều!! Phía trước một chiều! Tạ ca đừng đi vào! Quay lại thôi!!"

Tạ Nhất một đường ngây ngốc ngu ngơ, lái xe trở về nhà. Tới cửa và chung cư, rốt cuộc Tạ Nhất có chút thanh tỉnh, liền nhìn thấy vẻ mặt các đồng nghiệp áp bức nhìn chính mình, nói:

"Tạ ca, đừng mang theo mọi người cùng nhau trốn làm. Chúng ta còn phải về công ty báo cáo, nếu không giám đốc sẽ giết chúng ta."

Tạ Nhất:

"......"

Rất muốn ôm đầu khóc, sao về tới nhà rồi?