Quán Ăn Sáng Của Bà Ngoại

Chương 7: Cô Bé Bỏ Nhà Ra Đi



Ngày tháng bận rộn trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác Khương Tiêu Tiêu đã mở tiệm được gần một tháng, việc kinh doanh cũng càng ngày càng tốt, cô cũng dần quen thói sáng sớm thức dậy mở quán, đến giữa trưa sẽ nghỉ ngơi một lát, buổi chiều thì chuẩn bị cho hôm sau.

Hôm đó, Khương Tiêu Tiêu đang ngủ trưa ở trên lầu, đột nhiên bị một tiếng gõ cửa đánh thức, cô vội mặc quần áo vào rồi xuống lầu mở cửa, phát hiện là bà chủ quán ăn nhẹ và một phụ nữ mang vẻ mặt sốt ruột.

"Bác gái, có chuyện gì vậy?"

"Cô gái, hôm nay cháu có gặp Thiến Thiến không?" Bác gái chủ quán hỏi.

Là cô bé mà mỗi khi mẹ đi làm sớm sẽ đến quán ăn hoành thánh nhỏ, Khương Tiêu Tiêu gật đầu: "Hôm nay trước khi đi học, con bé có đến đây ăn sáng."

"Ôi, hôm nay Thiến Thiến không tới trường!" Bà chủ quán nói. "Giáo viên gọi cho mẹ nó, hỏi sao hôm nay nghỉ học không phép, mẹ nó mới biết chuyện."

"Cô gái, con bé có nói gì với cháu không?" Mẹ Thiến Thiến hỏi, nhìn bà có vẻ mệt mỏi, ắt hẳn là vì sốt ruột, tóc tai tán loạn, còn đang mặc đồng phục của nhà máy.

"Hôm nay em ấy không nói gì cả, vừa ăn xong hoành thánh nhỏ thì lập tức rời đi." Khương Tiêu Tiêu nói. "Cô, cô bình tĩnh, đã báo công an chưa? Có đi hỏi thăm mọi người xung quanh đây chưa?"

"Đã báo công an rồi, nhưng chỉ biết con bé đi về phía trường học mà thôi." Người mẹ tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất. "Làm sao bây giờ, cũng không biết con bé đi đâu làm gì..."

"Ôi... Cô đừng ngồi đây, mau vào trong quán đi." Khương Tiêu Tiêu cùng bà chủ quán ăn nhẹ đỡ bà vào trong quán, rót cho bà một cốc nước ấm.

"Em nghĩ lại xem, con bé có thể đi theo bạn bè hay họ hàng trong nhà không?" Bà chủ quán hỏi.

"Tụi em ở trong này không có họ hàng gì, nhà ngoại nó cũng không ở trong đây." Người mẹ nói. "Hình như nó cũng không có bạn bè, em bận rộn công việc, hầu như là chạy tới chạy lui từ nhà đến nhà máy thôi."

"Mấy ngày nay, Thiến Thiến hình như không được vui." Khương Tiêu Tiêu nhớ lại nói. "Con thấy con bé vừa ăn sáng vừa lén lau nước mắt nên mới hỏi em ấy bị làm sao, con bé nói rằng, rõ ràng bản thân rất biết điều, sao mọi người vẫn nói mẹ rất vất vả, muốn em ấy phải ngoan ngoãn hơn nữa."

"Ừm... Chuyện này, có lẽ ai cũng thích nói vậy với trẻ con hết." Người mẹ do dự nói. "Một mình cô nuôi cả nhà, lại phải chăm sóc nó, hiện tại con bé cũng lớn hơn, cô thấy người khác đều đi học thêm nên cũng cho con bé đi học, cuối tuần cô cũng có thể tăng ca, không biết có phải là vì lý do này không, có lẽ là do hàng xóm xung quanh đã nói gì đó với con bé."

"Chậc, con bé lúc trước cũng nói với chị." Bà chủ quán nói. "Lúc trước bố nó còn ở đây, ngày nào mẹ nó cũng nấu đồ ăn ngon, giờ cơm chiều có thể cười cười nói nói với bố mẹ, tan trường có mẹ đến đón, sau này bố mẹ ly hôn, thế là chỉ còn một mình con bé."

"Phải rồi!" Khương Tiêu Tiêu nghe bà nói xong thì đột nhiên nghĩ đến. "Cô có hỏi thử bố con bé chưa?"

Người mẹ hơi sửng sốt: "Nhưng con bé cũng không biết bố nó ở đâu."

"Hỏi thử xem, biết đâu lại có?" Bà chủ quán nói.

Người mẹ ra ngoài gọi điện thoại, Khương Tiêu Tiêu thở dài: "Trẻ con tuổi này là nhạy cảm nhất, nếu ở một mình lâu ngày sẽ nghĩ đông nghĩ tây."

"Nếu không sao lại nói bố mẹ ly hôn sẽ ảnh hưởng rất lớn tới trẻ con chứ." Bà chủ quán nói.

"Nhưng nếu hôn nhân miễn cưỡng ở cùng nhau thì đâu có tốt cho đứa nhỏ?" Khương Tiêu Tiêu nói. "Thật ra trẻ con biết rất nhiều, Thiến Thiến nói với cháu, bố mẹ ly hôn, con bé cũng không biết lý do, bởi vì trước giờ mẹ nó không nói, nếu có thể tâm sự cùng con bé, gỡ ra khúc mắc, trẻ con sẽ tự có cách lý giải của nó."

Lúc này, mẹ Thiến Thiến nói chuyện điện thoại xong thì quay lại, khuôn mặt như trút được gánh nặng: "Con bé ở chỗ bố nó, ông ấy bảo sẽ lập tức chở nó về đây."

Khương Tiêu Tiêu và bà chủ quán đều thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi."

"Cô à." Khương Tiêu Tiêu kéo mẹ Thiến Thiến sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi. "Không phải cháu nhiều chuyện, nhưng nguyên nhân hai người ly hôn, cô không nói cho Thiến Thiến biết sao?"

"Chuyện kiểu này, nói cho trẻ con biết sao được." Mẹ Thiến Thiến nói, nhìn bà có vẻ hơi khó xử. "Bố nó có người bên ngoài, sống chết muốn ly hôn với cô, trước kia trong gia đình luôn là ông ấy đi làm ở ngoài, cô ở nhà chăm sóc nhà cửa, lúc ly hôn gần như một cắc cũng không được chia, cho nên cô mới phải đi làm vất vả thế này."

"Cô nói cho con bé biết đi." Khương Tiêu Tiêu nói. "Thật ra trẻ con biết nhiều hơn chúng ta tưởng, cô không nói cho con bé, ngược lại khiến con bé tự suy diễn vẩn vơ, Thiếu Thiến là đứa trẻ rất hiểu chuyện, tự em ấy sẽ có cách lý giải của bản thân mình, chờ khi em ấy về, cô nên nói chuyện rõ ràng với em ấy, hai mẹ con cô sống nương tựa lẫn nhau, cho nên không thể hiểu lầm nhau được."

"Chậc, cô sẽ nói chuyện với con bé, cảm ơn cháu trong khoảng thời gian này đã chăm sóc nó." Mẹ Thiến Thiến cảm kích nói.

"Không có việc gì." Khương Tiêu Tiêu cười nói. "Từ nhỏ cháu cũng ở với mỗi mình mẹ, nên có thể dễ dàng thấu hiểu em ấy."

Một hồi sau, ngoài cửa có tiếng xe ô tô dừng lại, ba người trong quán ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người đàn ông trung niên có hơi mập mạp đang kéo tay Thiến Thiến đi vào.

"Mẹ!" Thiến Thiến thấy mẹ thì muốn chạy tới nhào vào lòng bà, song giữa đường có hơi khựng lại, vẻ mặt sợ sệt nhìn bà.

"Đến đây." Mẹ Thiến Thiến dang hai tay ôm con bé vào lòng. "Mẹ xin lỗi cục cưng, gần đây mẹ bận quá, không có quan tâm đến con."

"Con xin lỗi mẹ." Thiến Thiến núp trong lòng mẹ, nhỏ giọng nức nở. "Không phải con cố tình không nghe lời mẹ đâu."

Bên này mẹ con tình thâm, người đàn ông trung niên lại có vẻ ghét bỏ đánh giá quán ăn: "Ngày nào bà cũng cho con bé ăn cơm ở chỗ thế này sao? Có sạch sẽ không đó?"

Khương Tiêu Tiêu rất ghét nghe những lời này, lập tức đi lên phía trước, đứng trước mặt ông: "Vẫn sạch sẽ hơn loại đàn ông ngoại tình rồi ly hôn lại còn không thèm chu cấp cho vợ con mình."

"Con nhỏ này nói gì đó?" Người đàn ông trung niên giận dữ nói.

"Tôi nói như thế đấy, ông không thích thì đi ra ngoài." Khương Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn ông, còn chưa có làm gì thì người đàn ông trung niên giống như bị thứ gì đó dọa sợ, bỗng chốc lúng túng.

"Ra ngoài thì ra ngoài, mày tưởng tao thích ở đây chắc?" Ông ta lầu bầu rời đi.

"Mẹ, mấy món của chị ăn ngon lắm, trong tiệm cũng sạch sẽ nữa." Thiến Thiến lau nước mắt nói. "Ngày nào chị cũng mở cửa cho con vào quán sớm hết."

"Ừ, mẹ biết, cho nên chúng ta phải cảm ơn chị." Mẹ Thiến Thiến xoa đầu con gái, đứng dậy nhìn về phía Khương Tiêu Tiêu nói. "Hôm nay làm phiền cháu quá, xin lỗi cháu nhiều, chồng trước của cô là người như thế đó."

"Người ngoài thôi mà." Khương Tiêu Tiêu thờ ơ lắc đầu. "Dù sao ông ta cũng đâu có đến đây ăn gì."

"Tạm biệt chị, lần sau em sẽ dẫn mẹ đến quán chị ăn sáng." Thiến Thiến vẫy tay với cô.

Hai mẹ con nắm tay rời đi, Khương Tiêu Tiêu nghe cuộc nói chuyện của hai người dần xa.

"Cục cưng, sao con muốn đi tìm bố vậy?"

"Tại vì mẹ không chịu nói con biết sao hai người ly hôn, cho nên con muốn đi hỏi bố thử, xem bố có chịu nói con biết hay không."

"Vậy bố con nói gì với con?"

"Không có, nhưng con thấy bố sống cùng với một người phụ nữ, bạn bè trong lớp cũng nói với con, rất nhiều người bố có người khác ở bên ngoài, cho nên mới không trở về nhà, nhưng không sao đâu mẹ, Thiến Thiến thích mẹ nhất."

Khương Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, bất luận hiện tại có cực khổ thế nào, hai mẹ con có thể lo lắng cho đối phương, rồi sẽ dần dần tốt hơn.

Cô đột nhiên nhớ tới dáng vẻ chạy trối chết của người đàn ông trung niên vừa rồi, bèn hỏi Thất Thất: "Vừa nãy có chuyện gì à? Sao ông ta sợ hãi như vậy?"

Thất Thất hừ một tiếng: "Tôi mở ra một chút công năng gây hoảng sợ trong giây lát, ông ta dám bảo tiệm chúng ta không sạch sẽ sao, dọa chết ông ta!"

Hôm sau là cuối tuần, bởi vì rất nhiều người không đi làm, Khương Tiêu Tiêu bèn lùi giờ đóng cửa là mười một giờ, để khách dậy trễ cũng có thể ăn bữa trưa.

"Chị ơi! Em dẫn mẹ tới rồi!" Khương Tiêu Tiêu đang gói bánh bao hấp thì nghe có tiếng nói lảnh lót của cô bé, cô ngẩng đầu lên, hóa ra là Thiến Thiến.

"Mẹ nói hôm nay không tăng ca, cuối tuần này sẽ chơi với em." Thiến Thiến kéo mẹ ngồi xuống ghế dựa. "Hôm nay mẹ ngủ với em, đến tận chín giờ mới dậy đấy."

Khương Tiêu Tiêu nhìn theo Thiến Thiến, từ trước tới nay chưa từng thấy cô bé lộ ra nụ cười tươi rói như thế, giống như trời quang mây tạnh đã qua, ánh mặt trời xuyên qua mây mù, cô cũng cười rộ theo: "Mọi người muốn ăn gì?"

"Một lồng bánh bao hấp, một chén hoành thánh nhỏ, một ly sữa đậu nành đi." Mẹ Thiến Thiến cười đáp. "Cô nghe nói mọi người dẫn con tới đây đều ăn mấy món này."

"Được, cháu lập tức mang ra ngay!" Khương Tiêu Tiêu đáp.

"Mẹ, bánh bao súp ăn thế này, đầu tiên mẹ cắn một tí thôi, nếu không nước súp ở trong sẽ đổ hết, con thấy mọi người ăn giống vậy..."

Thiến Thiến ríu rít chỉ mẹ ăn bánh bao súp thế nào, trước giờ cô bé chưa từng hoạt bát như vậy, Khương Tiêu Tiêu ngồi ở bàn bên cạnh nhìn qua, nói với Thất Thất: "Hạnh phúc thật đó."

"Phải, hạnh phúc thật." Thất Thất cũng nói. "Cho nên, chúc mừng cô, chúng ta đã đạt được điểm thành tựu quy định để thăng cấp, sẽ nhận được công thức nấu ăn mới."

Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.