Lúc này Thôi thừa tướng ấy đang đứng ở bến tàu, chuẩn bị đi bắt tiểu yêu tinh nào đó. Hắn nhìn con sông dài phía trước mặt, lam y trên người bị gió thổi lên, sau người như mọc thêm một đôi cánh hóa thành tiên, nhìn có chút không chân thực.
"Công tử đã chuẩn bị xong, mời ngài lên thuyền." Thôi Trạm từ trên boong tàu đi xuống, không còn là bộ hắc y ngày trước một thân lam y kết hợp với áo choàng làm cho cả người đều trở nên thanh tú không thôi, hắn có chút không được tự nhiên nhìn đại nhân nhà mình, hắn đã xưng hô là đại nhân nhiều năm nay, tùy tiện bắt hắn sửa miệng thật sự trong khoảng thời gian ngắn hắn khó mà tiếp thu được.
Thôi HIển An gật đầu, nhấc chân bước lên thuyền. Cuối cùng hỏi lại như xác nhận: "Người ở Nam Thành, tin tức đúng chứ?" Tuy vẻ mặt đã cố hết sức che dấu nhưng vẫn nghe ra được một tia kích động cùng hưng phấn.
Công tử nhà mình hưng phấn vì cái gì, hắn mơ hồ không thể đoán được. Từ sau khi Hoài Dương quận chúa được đưa đến để hòa thân thì đầu óc của chủ tử nhà mình liền trở nên không bình thường, đầu tiên là cứu một người không quen biết sau lại phái người tìm kiếm một người đã chết. Khi biết quận chúa không có chết thì liền không hồi báo, bây giờ là muốn từ quan đi tìm người. Quả thực không giống với tướng gia ngày thường, tướng gia trước kia rõ ràng là một thanh niên trung quân ái quốc, nhàn tản mà mặc kệ thế sự.
"Vậy mà thật sự đến chỗ này," Thôi Hiển An nhìn hai bờ sông, cười ra tiếng
Hắn lần này đi ra ngoài, không có bất kì ai biết hắn đi đâu, hắn lấy lý do bệnh nặng mà từ chức, Hoàng Thượng dù hoàn toàn không tin tưởng cho đến khi mời mấy vị thái y đến chẩn trị mới chẩn ra là do thân thể suy yếu, cũng không tra ra là bệnh gì. Thôi HIển An chỉ nói muốn ra ngoài một chút, hành tung bất định.
~O~
"Lâm Sam, ta về rồi!" Triệu Từ Nguyện đẩy cửa ra, đem đồ ăn mới mẻ trong tay để trên bàn, thấy Lâm Sam không ở trong viện kỳ quái nhíu mày, hai ngày trước nàng mới cùng hàng xóm học được chút bí kiếp, hôm nay vừa mới mua nguyên liệu chuẩn bị trổ tài.
"Lâm Sam, Lâm Sam!" Triệu Từ Nguyện ở trong phòng tìm kiếm một vòng, cũng không thấy ai cả, không khỏi buồn bực nói: "Không phải nói muốn ăn thịt kho tàu ta nấu sao?"
Đóng cửa thật kĩ càng rồi hai người đi thẳng đến cửa đông, nhìn từ xa đã thấy có cả một đám người đang vây quanh Di Hồng Lâu Triệu Từ Nguyện ỷ vào thân hình gầy yếu của mình mà lôi kéo Lâm Sam chen vào thẳng trung tâm.
Chỉ thấy cái người ngày thường chỉ thấy tên ác bá thường ngày khoa trương, tàn ác đang nằm trên đất nay lại nằm xổng soài trên mặt đất quần áo lộn xộn xem ra là mới từ trong lâu đi ra. Trên người còn có mấy vệt đỏ, khóe miệng có vết máu chảy ra.Lão bản Di Hồng lâu đứng bên cạnh đang khóc lóc thảm thiết, nhìn có vẻ như đang chờ quan phủ tới. Nàng cầm chiếc khăn mềm mại lau nước mắt, dưới chân còn có một nữ tử đang ngồi. Nữ tử kia một thân áo lụa mỏng màu vàng nhạt, ngồi quỳ dưới chân mụ mụ, lộ ra bắp chân thon dài trắng nộn, khóc đến lê hoa đái vũ, lông mày cau lại, ánh mắt di chuyển một cái, toát ra một vẻ phong tình, hấp dẫn ánh mắt của mọi người."Thiệt là báu vật nha!" Triệu Từ Nguyện sờ cằm đánh giá nàng ta, nhìn bề ngoài nàng ta có vẻ thật nữ tính nhưng cảm thấy quá nữa chỉ là diễn trò. Lại liếc nhìn bốn phía, phần lớn ánh mắt của những người vợ đều là khinh miệt, thậm chí có người đem cả chồng mình rời đi không xem náo nhiệt nữa.
Lâm Sam nghẹn cả nửa ngày, không nỡ nhìn thẳng vào cái vẻ mặt đang thèm nhỏ dãi của chủ tủ nhà mình, che che khuôn mặt nhỏ nhỏ dần đỏ lên, nói: "Tiểu thư, người đừng cứ nhìn chằm chằm người ta như thế, cẩn thận hỏng mắt.
Cuối cùng Triệu Từ Nguyện cũng chịu để ý tới khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, rất tiếc nuối mà dời mắt đi, sau đó liền trừng mắt nhìn Lâm Sam, nói: "Ta nhìn thì sao, với lại người ta làm con gái cũng không dễ dàng, không phải ai sinh ra cũng đều tốt số, chúng ta không được như vậy""..." Khóe miệng Lâm Sam giật giật, trong lòng lại âm thầm nói, tật xấu thích ngắm nhìn mấy cô nàng xinh đẹp của tiểu thư lại tái phát rồi, hình như còn có chút nghiêm trọng hơn rồi.
Lâm Sam đâu có nghĩ tới, không phải tiểu thư nhà nàng cuồng ngắm tiểu cô nương xinh đẹp như vậy mà là vì trước đây luôn có áp lực từ phía trên nên làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ thật kĩ, nhìn nhiều chỉ sợ bị đánh, huống chi trong cung còn có rất nhiều mỹ nhân nhưng đẹp thì đẹp đó nhưng lại là những bông hoa ăn thịt người, Triệu Từ Nguyện không hứng thú. Mà hiện tại nàng muốn nhìn bao nhiều thì liền nhìn bấy lâu thôi.Nữ nhân đang khóc đến lê hoa đái vũ, nước mắt như mưa phía bên kia nghe thấy vậy liền ngẩng đầu liếc nhìn Triệu Từ Nguyện, liền thấy một tiểu cô nương mỹ mạo, sững sờ rồi khôi phục lại tinh thần dời ánh mắt đi, cầm lấy khăn che mặt không.
Một phụ nhân đứng bên kia thấy Triệu Từ Nguyện còn nhỏ không hiểu thế sự giống như một khuê nữ lén đi ra ngoài xem náo nhiệt, vội vàng nhắc nhở: "Nha đầu này mau về nhà đi đừng có bị bộ dạng đáng thương đó lừa" Một tiểu cô nương như vậy nếu như đôi mắt bị bôi bẩn thì thật là tạo nghiệp mà!Triệu Từ Nguyện vừa chuẩn bị nói thì nghe thấy một âm thanh tục tằng: "Nhường đường nào, nhường đường nào!"
Thì ra chính là quan sai đến. Dẫn đầu đi trước quan sai chính là một người mặc một bộ quan phục màu đỏ sậm bên hông còn mang một đại đao, nhìn qua cực kỳ uy phong. Hắn đẩy đám người vây quanh ra, đi đến trước mặt nam nhân đang nằm trên đất, cúi người xuống xem xét hơi thở của hắn, nhăn mi nhìn đồng liêu đứng phía sau: "Không còn hơi thở nữa."
Người phía sau kinh ngạc nhìn về phía hắn, Nam thành là một tiểu thành an ổn gần biên giới, bốn mùa đều ôn hòa rất thích hợp với nhiều cư trú nên tại đây có khá nhiều di cư đến an cư lập nghiệp, không màng thế sự, đây đích thực là một tòa thành để hưởng thụ.
Triệu Từ Nguyện liền thấy người dẫn đầu phất phất tay, phía sau lập tức có người mang nam nhân kia đi, quan sai kia hỏi thăm chút tình huống rồi giải nam nhân còn lại trong lâu đi.
Đám người thấy quan sai đã rời đi thì cũng chậm rãi bỏ đi.
Mụ mụ kia thấy mọi người đều tản đi hết, thân thể mập phì liền chuyển động lấy khăn lụa xuống, nhìn cái khuôn mặt son phấn dày đặc đó làm gì có vết tích của nước mắt nào
Nàng khom lưng, nắm tóc nữ tử đang khóc trên mặt đất, cũng không để ý vẫn còn một vài người còn lại xung quanh, hùng hùng hổ chỉ vào nàng: "Cái đồ lẳng lơ nhà ngươi, mỗi ngày đều nói bán nghệ chứ không bán thân, bây giờ đắc tội với người ta, nếu như công việc làm ăn của lão nương bị ngươi làm cho liên lụy thì xem lão nương sẽ tra tấn ngươi ra sao đây!"