Quân Có Bệnh Không

Chương 61



“Chuyện ở Hoài Nam bây giờ đều là ta đang xử lý, ” Lý Triệt ngồi xuống cạnh bàn, “Trận phản loạn của dư đảng Hoài Nam vương kia đối với phụ thân ảnh hưởng rất lớn, sau đó hắn cơ hồ cũng không nhúng tay qua bên này, chỉ thỉnh thoảng sẽ hỏi qua một chút.”

Hoàng hôn dần buông, trong phòng đốt đèn sáng rực, thị nữ chỉnh tề dâng bát đũa ly rượu sau đó lui sang đứng một bên, lưu lại bốn người bọn họ ngồi đối diện dùng cơm.

“Đúng rồi, ” Lý Triệt cầm đũa lên, suy nghĩ một chút lại nói, “Đại ca nếu muốn gặp phụ thân một lần, ta có thể thay ngươi an bài.”

“Cái này cũng không cần thiết, ” Tô Thế Dự nói, “Ta phụng mệnh đến đây là để điều tra rõ chuyện Hoài Nam, nếu Vương gia đã rời xa hỗn loạn, hà tất lại đi quấy rối hắn.”

Lý Triệt cười cười, “Vậy thì nghe theo ý đại ca.”

Sở Minh Duẫn liếc mắt nhìn hắn, trực tiếp mở miệng: “Thời điểm phản đảng làm loạn rốt cuộc tình huống cụ thể như thế nào?”

“… Chuyện xảy ra quá đột nhiên, kỳ thực hạ quan cũng nói không rõ lắm.” Hàn Trọng Văn từ từ nói, “Đêm khuya ngày hôm đó, trong thành đột nhiên nổi lên hỏa hoạn, ta vội vàng phái người chạy đi cứu viện, sau đó cũng không biết từ nơi nào nhô ra rất nhiều tinh binh, trong thành chính là một mảnh hỗn loạn, ngoài thành còn có đội ngũ chủ yếu của bọn chúng đang điên cuồng tiến công. Hạ quan tuy rằng lập tức xuất binh chống lại, nhưng vẫn không thể địch lại bọn họ trong ứng ngoài hợp, hy sinh vô số binh lính trong thành, nhưng cuối cùng vẫn là thất bại, hạ quan xấu hổ không chịu nổi.”

“Là nên xấu hổ.” Sở Minh Duẫn nhìn về phía hắn, “Sau đó thì sao, sau đó bọn họ làm sao biến mất trong một đêm?”

Hàn Trọng Văn hạ thấp mắt, “Cái này….Hạ quan cũng không biết được.”

Thấy Sở Minh Duẫn dứt khoát thu tầm mắt lại, bắt đầu chăm chú ăn, Tô Thế Dự hơi trầm ngâm, đột nhiên hỏi: “Hai vị có từng nhìn thấy Lạc Tân dẫn quân chi viện không?”

“Không có.” Lý Triệt lắc lắc đầu, “Những ngày qua ta nghe nói một ít suy đoán trong thành Trường An, ta nghĩ cũng chính là nói tới bọn họ. Đại ca, ta biết Lạc Tân là người ngươi vừa ý, có thể có chút khó có thể tiếp thu, nhưng chỉ sợ hắn là thật làm phản.”

“Hạ quan cũng cho là như vậy.” Hàn Trọng Văn phụ họa nói, “Dù sao Lạc Tân kia vốn là người của Hoài Nam vương.”

“Bây giờ kết luận vẫn còn sớm. Cho dù nhiều người nói hơn nữa, nhưng mà suy đoán chung quy cũng chỉ là suy đoán.” Tô Thế Dự nhàn nhạt nói, “Nếu như chỉ dùng suy đoán cũng đủ để chứng minh, ta cũng không cần thiết tự mình đến Hoài Nam.”

“Đại ca quả nhiên vẫn như vậy.” Lý Triệt cười nói, hơi suy nghĩ một chút, “Nói đến cũng không tính là hoàn toàn không có bằng chứng, tuy rằng ta và Hàn đại nhân chưa từng nhìn thấy Lạc Tân, nhưng có binh lính báo lại nói nhìn thấy có người đêm hôm ấy vào thành tư thông phản đảng.”

Ngón tay Tô Thế Dự chậm rãi vuốt nhẹ qua ly rượu, nghe vậy chỉ cười nhạt không nói.

Bữa tiệc bỗng chốc không tiếng động, Lý Triệt thấy thế vội cười cười, hai tay giơ lên ly rượu, “Dù như thế nào, hai vị đại nhân thân là trọng thần triều đình, lại chịu vì chuyện phong tước Tây Lăng ta mà bôn ba ngàn dặm, ta thay mặt phụ thân trước tiên mời các ngươi một chén.” Nói xong ngửa đầu đem rượu uống một hơi cạn sạch.

“Thế tử khách khí.”

Sở Minh Duẫn mạn bất kinh tâm tùy theo nhấc lên chén nhỏ, ánh mắt miết đi lại hơi ngưng một chút. Hắn nhìn thấy lúc Lý Triệt nâng chén ống tay áo rộng lớn trượt xuống, lộ ra trên cánh tay tái nhợt một đạo vết sẹo hẹp dài đỏ sậm, “Trên cánh tay thế tử là chuyện gì vậy?”

“Há, cái này sao, ” Lý Triệt sửa sang tốt ống tay áo đem vết sẹo che lại, “Không có gì, lúc trước săn thú không cẩn thận làm tổn thương.”

“Có phải không?” Sở Minh Duẫn đuôi lông mày hơi nhíu, “Ta nhìn ngược lại giống như là thương do kiếm.”

“Nhìn ngươi khí sắc cũng rất kém cỏi, gần đây thân thể không quá tốt sao?” Tô Thế Dự tỉ mỉ quan sát hắn.

“Coi là vậy đi, lúc trước sinh cơn bệnh nặng, gần đây mới tốt chút ít.” Lý Triệt hàm hồ đáp.

Tô Thế Dự gật gật đầu, “Vậy hay là nên uống ít rượu mới tốt.”

“Đa tạ đại ca quan tâm, ” Lý Triệt cười cười, “Đã không có gì đáng ngại.”

Sở Minh Duẫn chậm rãi uống cạn rượu trong chén, đầu ngón tay điểm nhẹ trên chén sứ, chợt khẽ cười thành tiếng, nghe không ra tâm tình.

“Làm sao vậy?” Tô Thế Dự nhìn về phía hắn.

“Đột nhiên nghĩ đến nữ nhân ở Hồng Tụ các trước kia, ” Sở Minh Duẫn dường như tùy ý nói, “Nếu như không chết nói không chắc sẽ có chút manh mối.”

Tô Thế Dự hồi tưởng một chút, “Ngươi là nói Tĩnh Xu cô nương? Là có chút đáng tiếc, nếu như lúc đó có thể đúng lúc ngăn lại…”

“Thân phận nàng bại lộ bị người mình diệt khẩu, việc này không thể bình thường hơn, ngươi đáng tiếc cái gì.” Sở Minh Duẫn đánh gãy lời y, dừng trong nháy mắt, lại thực sự không nhịn được nắm lấy tay y, “Thế Dự, ngươi lại đối với người nào cũng tốt như vậy, ta thật là muốn ghen tị.”

Sở Minh Duẫn lời còn chưa dứt, đối diện một thanh âm ‘Lạch cạch’ vang lên, đũa rơi trên mặt đất lăn ra xa, trên tay Lý Triệt còn trống trơn duy trì động tác nguyên bản, trố mắt mà cúi đầu nhìn, ba người còn lại cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn, thần sắc khác nhau.

Hàn Trọng Văn trước hết phản ứng lại, gọi thị nữ đổi một đôi đũa, quay đầu thẳng nhìn chằm chằm vào bàn tay bọn hắn đang nắm lấy, sắc mặt phức tạp khôn kể, “Chuyện này… Hai vị đại nhân đây là… Quan hệ gì?”

“Không nhìn ra?” Sở Minh Duẫn chếch con ngươi qua.

Hàn Trọng Văn nhất thời cứng đờ, cúi đầu cười gượng, “… Nhìn ra rồi.”

Giương đũa lại thả, Lý Triệt ngửa đầu lại uống vào một chén rượu, lúc này mới kéo lên khóe môi mở miệng cười nói: “Sở đại nhân cùng đại ca… Cũng thực sự là làm ta giật cả mình.”

Sở Minh Duẫn ý tứ hàm xúc không rõ mà thu hồi ánh mắt, Tô Thế Dự cũng như có điều suy nghĩ cười nhạt.

Trầm mặc chốc lát, không biết tiếng ve từ nơi nào xuyên vào trong phòng, vừa đi tới bước đường cùng, tăng thêm mấy phần tận lực khàn giọng.

Một lúc lâu, Lý Triệt đem ly rượu trống không buông xuống, không có dấu hiệu nào thấp giọng hỏi: “Đại ca là thật động tâm sao?”

Hàn Trọng Văn lại là sững sờ, ngay cả Sở Minh Duẫn cũng không khỏi chậm rãi nhấc mắt nhìn về phía Lý Triệt.

Tô Thế Dự hơi nheo lại con ngươi, sóng lớn không sợ, “Vì sao phải hỏi như vậy?”

“Bởi vì ta cảm thấy khó có thể tin, đại ca ngươi rõ ràng xưa nay cũng chưa từng yêu thích qua cái gì.” Lý Triệt nói, “Vì sao lại thích hắn đây?”

Sở Minh Duẫn con ngươi dần dần thâm trầm, không biểu tình gì rũ xuống mi mắt, mím chặt khóe môi không nói một lời.

“Ta nhớ khi còn bé đại ca luôn là một bộ dáng vô dục vô cầu, chưa từng muốn qua cái gì, là có cũng được mà không có cũng được. Không giống ta, không có tài cán gì chỉ vì một chút đồ chơi nhỏ liền cùng người khác tranh đến một mất một còn.” Nói đến đây hắn không nhịn được cười, lại nói tiếp, “Đại ca luôn đối xử tốt với mọi người, là đại ca tính cách tốt, đối đãi với ai cũng rất tốt mà thôi, đều sẽ làm người ta tưởng lầm là yêu thích, nhưng thực sự cái này cùng với yêu thích không có chút quan hệ nào. Lại nói đến phương diện tình cảm này, đại ca tựa hồ là từ nhỏ có hơi nhạt nhẽo một ít, bất quá cũng không có gì không tốt, có thể bớt đi rất nhiều do dự ràng buộc.”

“Sau khi lớn lên rời khỏi Trường An, ta cùng đại ca ít có liên hệ, tin tức đều là được nghe nói. Nghe người ta nói người khác không nhận được đại ca yêu thích, muốn đút lót cũng không có phương pháp, có thể lại khiến cho ta nở nụ cười thật lâu. Sau đó đột nhiên nghe nói trong phủ đại ca thu qua hai nhạc cơ, tình cảm rất tốt, ta tưởng đại ca rốt cục động tâm, không bao lâu sau lại biết được những nữ tử kia ai nấy đều mang mục đích riêng, ngay sau đó đã bị đại ca không chút lưu tình xử trí. Khi đó ta không khỏi cảm thán, đại ca quả nhiên là không thay đổi…”

“Thế tử.” Tô Thế Dự đánh gãy lời hắn.

Lý Triệt cười liếc mắt nhìn y, uống một hớp rượu, nói liên miên tiếp lời, “Đại ca sẽ không tức giận, ta hiểu, vì là đại ca đối với cái gì cũng không thèm để ý, đương nhiên cũng sẽ không sinh khí. Cho nên ta cuối cùng là cảm thấy… Thiên hạ này không gì có thể làm cho đại ca ngươi yêu thích.”

Thanh âm Tô Thế Dự phai nhạt dần, “Thế tử đến tột cùng muốn nói cái gì?”

Lý Triệt nắm chặt ly rượu, trầm thấp mà cười ra tiếng, “Phụ thân luôn hi vọng ta có thể giống ngươi một chút, khi còn bé nghe xong lời này phần lớn là không phục, nhưng mà cho tới bây giờ, ta cũng cảm thấy như vậy…. Nếu như ta có thể giống như đại ca thì tốt rồi.”

Ly rượu đột nhiên bị đặt ở trên bàn, gõ ra một tiếng vang nhỏ, Sở Minh Duẫn đứng dậy đi ra ngoài.

“Xin lỗi, xin lỗi không tiếp được.” Tô Thế Dự hơi nhíu lông mày, cùng đứng lên.

Hàn Trọng Văn vẫn luôn không chen lời vào tiễn y hai bước, sau đó quay người nhìn lại, Lý Triệt ngồi một mình ở bên bàn, một chén lại một chén mà uống cạn ly rượu.

Hành lang gió thổi tinh tế, Sở Minh Duẫn quét mắt chờ người hầu, “Tất cả lui ra.”

“Nhưng là đại nhân, viện này vào ban đêm rất tối, sợ rằng xem không…” Thị nữ châm đèn khiếp sợ lên tiếng, vừa nhấc mắt trông thấy ánh mắt Sở Minh Duẫn, cuống quít cúi đầu rời đi.

Đêm trong trúc uyển trầm lắng, Tô Thế Dự theo bản năng kéo lại cổ tay Sở Minh Duẫn, hắn đi phía trước đột nhiên dừng bước, xoay người lại. Ánh trăng bị lá cây rậm rạp che đi, khúc kính (chỗ uốn khúc trên đường) hiện ra càng sâu thẳm, thế nhưng con ngươi Sở Minh Duẫn vô cùng trong trẻo, Tô Thế Dự thấy hắn nhìn mình chằm chằm hồi lâu, sau đó mặt mày từng chút một cong lên, bật cười.

Sở Minh Duẫn nhấc lên tay bị nắm, lòng bàn tay mở ra.

Tô Thế Dự nghi hoặc mà giương mắt nhìn hắn một chút, dừng trong nháy mắt, mới bất đắc dĩ mà khẽ cười thành tiếng, buông ra cổ tay của hắn, ngược lại kéo tay hắn.

Lập tức liền bị hắn cầm thật chặt, mười ngón tương khấu, Tô Thế Dự chạm được đầu ngón tay hắn hơi lạnh, ôn thanh mở miệng nói: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, ” Sở Minh Duẫn không thèm để ý nói, cùng hắn sóng vai chậm rãi đi tới, “Ta sợ nếu ở lại lâu hơn nữa sẽ không nhịn được đánh hắn.”

Tô Thế Dự cười cười, “Ngươi cảm thấy Thế tử chính là Mộ lão bản Cực Nhạc lâu?”

“Đạo thương tổn kia vị trí quá đặc biệt, cảm thấy nhìn rất quen mắt, chỉ là nhìn phản ứng kia của hắn cũng xác thực không nhận ra được cái gì.” Sở Minh Duẫn nói, “Chuyện Lạc Tân ta ngược lại nghĩ ra một chút manh mối”

“Cái gì?”

“Trước hết coi như Lạc Tân đúng là làm phản, lúc đó tình thế tốt, phản đảng nằm ở thế thượng phong vì sao lại đột nhiên biến mất, đem thành trì lúc trước cũng ném đi, cục diện bị động, trăm hại mà không một lợi; bọn họ tại sao không thừa dịp thế lực lớn mạnh, thừa thắng truy kích một lần bắt toàn bộ Hoài Nam đây? Cái này….ít nhất, có thể xác định một chút.”

“Phản đảng cũng không có được viện quân triều đình.” Tô Thế Dự nói, nghiêng đầu nhìn về phía Sở Minh Duẫn.

Sở Minh Duẫn nở nụ cười, “Vậy Lạc Tân và viện quân lại như thế nào biến mất cơ chứ? Bọn họ cùng phản đảng bây giờ mỗi người đang ở đâu?”

Tô Thế Dự trầm tư chốc lát, “Lời Hàn Trọng Văn cùng Thế tử nói cũng chưa chắc đáng tin cậy, dù như thế nào, còn phải tỉ mỉ điều tra lại.”

Nói xong nắm tay hắn hơi lỏng ra, Sở Minh Duẫn một phen nắm chặt, nhíu mày nhìn y, “Ngươi làm cái gì?”

Tô Thế Dự không khỏi nở nụ cười, ra hiệu phía trước tiểu viện đèn đuốc đã sáng trưng, “Đã đến chỗ ta rồi, chỗ ở của ngươi ở bên kia.”

Sở Minh Duẫn cầm lấy tay y dùng cằm cà cà, “Lúc này mới bao lâu, ngươi nhẫn tâm phải cùng ta chia phòng ngủ?”

“Đây là phủ đệ Hàn Trọng Văn, không thể so với trên đường, ngươi chẳng lẽ còn dự định mỗi đêm đều ngốc ở chỗ này của ta?” Tô Thế Dự khẽ cười nói.

Sở Minh Duẫn nghiêng đầu, quấn chặt lông mày nhìn y, “Thế Dự…”

“Không cho làm nũng.” Tô Thế Dự quyết đoán chặn lời của hắn.

Sở Minh Duẫn thật sâu thở dài, “Biến trở về Ngự Sử đại phu ngươi liền không thương ta nữa.”

“… Sở Minh Duẫn.” Tô Thế Dự nhìn hắn.

“Được, không làm khó ngươi.” Sở Minh Duẫn nhịn không được cười nhẹ, thời điểm giương mắt thần sắc đã là một bộ nghiêm chỉnh, “Toàn bộ thành Thọ Xuân này bầu không khí đều rất cổ quái, nơi này của Hàn Trọng Văn sợ là cũng có vấn đề, ngươi thật sự không cần cùng ta?”

“Ta sẽ lưu ý.” Tô Thế Dự cười nhạt một tiếng, “Muốn thỉnh Thái úy đại nhân làm hộ vệ thật sự là quá mức xa xỉ, ta cũng không đảm đương nổi.”

“Nơi nào xa xỉ, ” Sở Minh Duẫn cười tủm tỉm nói, “Buổi tối ngươi hôn ta nhiều thêm mấy lần, lại gọi thêm mấy tiếng phu quân, đừng nói chỉ là hộ vệ bình thường, là thiếp thân hộ vệ ta cũng vui vẻ nha.”

“Đi ngủ sớm một chút đi.” Tô Thế Dự đối với hắn gật gật đầu, xoay người liền đi.

“Chờ đã.” Sở Minh Duẫn vội vã kéo lấy y, “Ngươi thật sự đi a.”

Tô Thế Dự quay người lại, Sở Minh Duẫn nhìn y, lại thấp giọng nói: Ngày mai ta sẽ đến quân doanh, ngươi sẽ không nói cái gì sao?”

Tô Thế Dự suy nghĩ một chút, ôn thanh nói, “Nhớ kỹ đúng hạn ăn cơm, không nên kiêng ăn, buổi tối ngủ cũng không thể đá chăn…”

“…” Sở Minh Duẫn nói, “Ta khi nào thì đá chăn?”

Tô Thế Dự cười nhìn hắn, “Vậy thì uống ít rượu đừng thức đêm.”

“…” Sở Minh Duẫn không nói gì liếc nhìn y nửa ngày, rốt cục không thể làm gì khác hơn là thở dài một cái, “Ngươi cũng thật là một câu tâm tình cũng nói không được.” Dừng một chút, hắn bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Thế Dự.”

“Làm sao?”

“Ngươi thật giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua thích ta a.” Sở Minh Duẫn mặt mày từng chút một an tĩnh lại.

Trong lòng bỗng nhiên run lên, Tô Thế Dự trố mắt, không trả lời được.

Sở Minh Duẫn nghiêm túc nhìn y, chậm rãi, loan mi nở nụ cười, hắn nâng lên mặt Tô Thế Dự, “Biết là ngươi da mặt mỏng không nói ra được, vậy ta thay ngươi nhiều lời một lần.” Một đôi con ngươi phản chiếu ánh đèn liễm diễm phát quang trong sân, khoảng cách rất gần, “Ta thích ngươi.” Nhẹ mà bình tĩnh, “Ta thích ngươi.”

Đầu ngón tay Tô Thế Dự run lên bần bật, quá gần mà đối diện Sở Minh Duẫn đầy mắt vui mừng, khó có thể dời tầm mắt, y há miệng, dường như muốn nói cái gì, trong cổ họng lại tắc nghẹn không thể nói thành tiếng. Sở Minh Duẫn liền hôn tới.

Cuối cùng Sở Minh Duẫn nhìn thân ảnh Tô Thế Dự biến mất sau cửa phòng, hắn đứng tại chỗ lặng im chốc lát, tiện tay bẻ một đoạn cành cây, quan sát liếc mắt một cái, chẳng mấy chốc hóa thành một vệt tàn ảnh bắn thẳng vào trong khu rừng u ám, một tiếng ầm ĩ không tận xương thịt, mùi máu tanh xen lẫn trong hương thơm diệp trúc từng tia từng tia mà truyền đến.

Sở Minh Duẫn ung dung thong thả sửa sang lại ống tay áo, “Lưu một mạng là để cho ngươi trở về nói cho chủ nhân ngươi, không phải là người nào cũng có thể giám thị, an phận một chút, hiểu không?”

Thanh âm huyên náo trong rừng lay động, ngược lại triệt để yên tĩnh lại.

Hắn lại ngước mắt nhìn trong sân một cái, cười nhẹ thành tiếng.

Trong phòng Tô Bạch đã sớm đem tất cả thu thập thỏa đáng, vừa thấy được Tô Thế Dự trở về, một bên tiến lên đón một bên không nhịn được mở miệng nói: “Công tử, ngài ở Tương Dương gặp được Lan Y rồi?”

“Gặp được.”

“Vậy nàng nói ngài ôm nàng trở về cũng là thật?” Tô Bạch thấp thỏm hỏi.

Tô Thế Dự buồn cười liếc mắt nhìn hắn, “Lan Y không nói cho ngươi nguyên nhân?”

“Nàng nói, nhưng là… Nhưng là, ” Tô Bạch gãi đầu một cái, tàn nhẫn quyết tâm nói, “Mấy loại việc nặng như ôm nàng trở về này làm sao có thể là công việc quan trọng để ngài phải tự tay làm đâu, lần sau, lần sau không bằng vẫn để cho ta khổ cực một chút…” Âm thanh càng nói càng nhỏ xuống.

Tô Thế Dự lắc đầu cười cười, giơ tay đẩy cửa sổ ra, liếc mắt một cái trông thấy thân ảnh Sở Minh Duẫn quay người rời đi. Y đứng ở phía trước cửa sổ, ngắm nhìn bóng lưng cao lớn kia dần dần biến mất, mặt mày hết sức ôn nhu.

Chính thị đăng bán hôn thời, nguyệt bán minh thời (tạm dịch: Khi ánh sáng hoàng hôn nửa mờ, rõ ràng là ngày rằm).

Tác giả có lời muốn nói: ( song điều · thiềm cung khúc) Xuân tình (chỉ tình yêu trai gái)

Từ tái tư (lại chầm chậm nghĩ)

Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư. (bình sinh sẽ không tương tư, mới có thể tương tư, lại sợ hãi tương tư)

Thân dĩ phù vân, tâm như phi nhứ, khí nhược du ti. (thân vì mây bay, tâm như bay phất phơ, hơi thở mong manh)

Không nhất lũ dư hương tại thử, phán thiên kim du tử hà chi? (không một luồng dư hương ở nơi này, kẻ lãng tử cần gì phải trông mong vị thiên kim?)

Chứng hậu lai thời, chính thị hà thời? Đăng bán hôn thời, nguyệt bán minh thời. (lúc tới sau khi kiểm chứng, chính là khi nào? Khi ánh sáng hoàng hôn nửa mờ, rõ ràng là ngày rằm)