Quân Có Bệnh Không

Chương 63



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quân doanh Nam Cảnh.

Trương Du ở trước cửa hơi do dự, hít một hơi thật sâu, mới đẩy cửa tiến vào, đối người đang nghiêng người dựa vào bàn hờ hững lật sách cung kính nói: “Đại nhân, tất cả mọi người đã tập hợp xong xuôi trên thao trường, chỉ chờ ngài đi qua kiểm duyệt. Liên quan tới kiểm tra chiến sự những ngày qua…”

“Cái này không vội.” Sở Minh Duẫn đánh gãy lời hắn, vẫn cúi đầu nhìn sách, “Ta có việc hỏi ngươi.”

“Vâng.”

“Chuyện Hoài Nam Thọ Xuân ngươi biết được bao nhiêu?” Sở Minh Duẫn nói.

Trương Du rũ mắt xuống, chỉ nói: “Thuộc hạ không biết.”

“Ồ?” Sở Minh Duẫn ngước mắt liếc nhìn hắn một cái, “Ngươi cách gần như vậy, làm sao không biết?”

“Chức trách của thuộc hạ và quân Nam Cảnh là đóng giữ lãnh thổ Đại Hạ ta, mà phản đảng Hoài Nam là Tây Lăng vương phong quốc nội loạn, huống hồ thời điểm nội loạn dễ dàng có ngoại địch nhân cơ hội xâm lấn, thuộc hạ một lòng chỉ có biên phòng, chưa từng thăm dò qua chuyện bên kia.”

“Lúc trong triều phái viện binh, bộ binh cũng truyền lệnh để quân Nam Cảnh chạy tới trợ giúp, ngươi chưa thấy mệnh lệnh sao?” Sở Minh Duẫn nói.

“Thấy được. Chỉ là thuộc hạ mới vừa chỉnh đốn tốt đội ngũ để xuất phát, lại truyền đến tin tức phản đảng và viện quân biến mất, không biết như thế nào cho phải, cuối cùng vẫn là rút lui trở về.” Trương Du đáp.

“Thì ra là như vậy a.” Sở Minh Duẫn một tay nhàn nhàn chống đỡ cằm dưới, chậm rãi gật gật đầu, “Trương Du, mấy năm không gặp, ngươi ngược lại thật sự là tiến rất xa.”

“Đại nhân quá khen.”

“Nơi nào quá khen, ” Sở Minh Duẫn khẽ cười, từ bên trong trang sách rút ra một phong thư, “Lời bịa đặt nói đến mức thiên y vô phùng (không chê vào đâu được), lá gan cũng lớn rất nhiều nhỉ.”

Thần sắc thong dong của Trương Du ngay khi nhìn thấy phong thư trong nháy mắt tan vỡ, hắn cuống quít quỳ xuống, gấp gáp nói: “Đại nhân xin nghe ta…”

“Câm miệng.” Sở Minh Duẫn nói.

Trương Du nhất thời im bặt, đầu càng chôn sâu hơn không dám nhìn hắn.

“Thuận tay rút một quyển sách của ngươi ra xem, vừa vặn phát hiện phong thư này, ngươi nói có khéo không?” Sở Minh Duẫn chậm rãi đánh giá phong thư mỏng, “Bên trong viết cái gì vậy?”

Hắn há miệng, nửa ngày, chỉ có thể thấp giọng nói, “… Đại nhân nếu đã biết được, thuộc hạ…”

“Ta không biết, ” Sở Minh Duẫn nói, “Ngẩng đầu lên, ngươi tới nói cho ta biết.”

Thân hình cứng ngắc, Trương Du âm thầm giãy dụa trong chốc lát, vẫn là chậm rãi nâng khuôn mặt lên, va vào tầm mắt Sở Minh Duẫn lại tiếp tục hoảng loạn mà rũ mắt xuống, “Trong thư… Là Cửu Giang quận trưởng Hàn đại nhân đưa tới ngàn lạng vàng, nhưng ngài cũng nhìn thấy, phía trên trên hắn chỉ nói là tâm ý thăm hỏi khao thưởng, yêu cầu gì cũng chưa từng nói. Đại nhân minh giám, thuộc hạ tuy rằng xác thực đã thu vào, nhưng mà… Nhưng ta chưa từng tự ý dùng chức quyền làm cái gì, ta không vì hắn làm qua thứ gì cả!”

“Ngươi đối với Hoài Nam chẳng quan tâm, không phải là hắn muốn, còn cần phải làm cái gì?” Sở Minh Duẫn giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng điểm trên trán hắn, chậm rãi nói, “Các ngươi là theo nhu cầu mỗi bên, lưỡng tương đắc ích (hai người đều đạt được lợi ích), nhưng mà chuyện của ta lại nên làm thế nào bây giờ?” Ngón tay trắng thuần theo thanh âm chậm rãi trượt xuống, cuối cùng dừng tại yết hầu, đầu ngón tay lạnh lẽo như dao, Sở Minh Duẫn cau lại lông mày, nhìn hắn, “Hửm?”

Trương Du dĩ nhiên mặt tái mét, một cử động cũng không dám, run giọng nói: “… Đại nhân, kỳ thực thuộc hạ, đối với Thọ Xuân vẫn còn hiểu rõ một chút tình hình.”

Sở Minh Duẫn hơi nhíu mày, “Ngươi không phải vừa rồi mới nói không biết sao?”

“… Ban nãy quá hoang mang, nhất thời không nhớ ra được.” Trương Du nhắm mắt nói, “Việc này là do thuộc hạ hồ đồ, nhưng ta vẫn chưa hoàn toàn bị tiền tài mê hoặc tâm trí. Đại nhân anh minh, Hàn quận trưởng là muốn ta đừng để ý đến bất kể cái gì, nhưng trong lòng thuộc hạ kỳ quái, liền lén lút phái trinh sát đến phụ cận Thọ Xuân, muốn nhìn một chút là đã có chuyện gì xảy ra, trinh sát liên tục phòng thủ chừng mấy ngày không thấy phát sinh cái gì, vốn ta tưởng là ta đa nghi rồi, kết quả buổi tối ngày hôm ấy hắn trở về liền xảy ra chuyện.”

Sở Minh Duẫn thu tay về, “Tiếp tục.”

Trương Du thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói tiếp: “Lại nói, buổi tối ngày hôm ấy đặc biệt quỷ dị cổ quái, nửa đêm sau khi cửa thành đóng xuất hiện rất nhiều binh lính, đem những người vào ra khỏi cửa thành đều vây lại đến mức gió thổi không lọt, sau đó, ” sắc mặt hắn không nhịn được hơi thay đổi, “Trong thành vang lên tiếng kêu thảm thiết, vừa bắt đầu còn rất yếu ớt, sau đó tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng thê lương hỗn loạn, thật giống như bên trong tường thành là địa ngục vậy, sau đó lại xuất hiện một đội binh lính cùng canh giữ ở cửa thành đánh nhau, một mảnh hỗn chiến, trinh sát không xem nhiều hơn nữa liền trở lại, lúc hồi báo lại cho ta trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói là vô cùng khốc liệt.”

Sở Minh Duẫn quấn chặt đầu lông mày, suy nghĩ không nói.

Trương Du tiểu tâm dực dực đánh giá vẻ mặt hắn, “Thuộc hạ biết đến, toàn bộ đều không dám che giấu nói cho ngài, đại nhân, thuộc hạ là nhất thời hồ đồ, phạm vào sai lầm lớn, mà… Những lượng hoàng kim đó một phân văn ta cũng chưa động đến, ta nguyện tặng toàn bộ cho đại nhân, hướng ngài chứng minh ta đối với đại nhân ngài là tuyệt đối trung thành một lòng! Kính xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, lại cho thuộc hạ một cơ hội nữa…”

“Lại cho ngươi một cơ hội?” Sở Minh Duẫn nâng mí mắt, nhìn hắn nở nụ cười, “Được a, bất quá ta còn muốn một món đồ.”

“Đại nhân xin cứ việc phân phó!” Trương Du mặt lộ vẻ vui mừng.

“Ta muốn lá thư Hàn Trọng Văn viết cho ngươi đó.”

“… Thư?” Trương Du nhất thời kinh ngạc không thôi, “Lá thư đó, không phải đang ở trong tay đại nhân ngài sao?”

Sở Minh Duẫn nhẹ giọng cười cười, không nhanh không chậm cầm phong thư trong tay mở ra, sau đó rút ra một tờ giấy trắng ở giữa, đặt trước mặt Trương Du, “Đem ra đi.”

Trương Du mạnh mẽ sửng sốt, gắt gao nhìn chằm chằm tờ giấy trắng kia, sắc mặt chuyển mấy lần, cuối cùng nhịn xuống hết thảy tâm tình, đứng dậy đi tới một nơi kín đáo chỗ giá sách, quả thực từ hai lớp sách kẹp ở giữa rút ra một phong thư. Tay cầm thư vì dùng sức quá lớn mà khẽ run, hắn không cam lòng mà liếc nhìn phong thư chân chính, dừng một chút, ngẩng đầu thay đổi tiếu ý trên vẻ mặt, hai tay đưa nó dâng lên cho Sở Minh Duẫn, “Thuộc hạ… Đa tạ Đại nhân.”

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, ngoài cửa có người lên tiếng nói: “Đại nhân, thời điểm không còn sớm, nên đến thao trường kiểm binh.”

Sở Minh Duẫn thu hồi thư đứng dậy, cửa phòng mở ra, ngoài cửa Từ phó tướng thận trọng cung kính cúi đầu, nhỏ giọng, “Chủ thượng.”

“Ừm, ” Sở Minh Duẫn đáp, “Đi thôi.”

Thao trường trống trải, phóng tầm mắt nhìn xuống, mấy vạn quân binh ngay ngắn đứng trang nghiêm, binh qua phát lạnh, tiếng trống hùng hồn xông thẳng ngút trời. Sở Minh Duẫn đứng ở trên điểm tướng đài*, gió nổi lên, hắn ngưng mắt ngóng nhìn tinh kỳ bay phần phật giữa trời, chữ ‘Hạ’ đỏ đậm phấp phới bên trên, một lúc lâu, Sở Minh Duẫn cười lạnh thành tiếng.

* Điểm tướng đài là cái này nè

1

Hàn Trọng Văn đưa thư lên, lui về vị trí cũ ngồi xuống, hắn nhìn thần sắc âm trầm của Lý Thừa Hóa một chút, không nhịn được mở miệng nói bổ sung: “Liên tiếp mấy ngày không nhìn thấy Thế tử, hẳn là đã sớm rời đi, thời điểm ta phái người đến xem cũng chỉ có phong thư này đặt ở trên bàn, nghĩ đến là viết cho Vương gia ngài.”

Lý Thừa Hóa không nói gì, đem nội dung trong thư nhìn một lần lại một lần, từng hàng chữ lần lượt mà ghim vào trong mắt, yên tĩnh đến cơ hồ ngột ngạt, ngược lại chợt nổ vang, hắn phất tay đem nghiên mực trên bàn toàn bộ ném xuống đất, một quyền nện vào trên bàn, phẫn nộ không thể hết, “Hồ đồ!”

Thị nữ kinh hoảng quỳ xuống thu thập, Hàn Trọng Văn không khỏi nói, “Vương gia, Thế tử hắn…”

“Cái tên nghịch tử này, thực sự là phản! Đi không từ giã, còn dám nói không cần tìm hắn! Chỉ vì một nữ nhân, vứt bỏ đại nghiệp, vứt bỏ cha ruột hắn!” Đáy mắt Lý Thừa Hóa đỏ bừng, tay nắm chặt thành quyền không thể tự ức chế mà run rẩy, “Vì nàng ta đi nhặt xác, thu được cái thi thể gì chứ? Cũng đã chết hơn một năm, hắn còn muốn nhặt xác như thế nào! Đồ hỗn láo!”

Lời đã nói đến nước này, Hàn Trọng Văn nghe được rõ ràng, Lý Thừa Hóa chính mình như thế nào lại không hiểu. Tâm Lý Triệt cho tới này cũng không ở chỗ này, vì để hết sức cho phụ thân được suôn sẻ rốt cục chịu đựng đến cực hạn, như vậy lần từ biệt này, sợ là không hẹn ngày trở về.

“Nghịch tử, tâm huyết vi phụ nhịn nhiều năm như vậy, lẽ nào ngươi thật sự không có một chút ý niệm nào trong đầu sao!” Hắn siết chặt phong thư, hận đến mức muốn một phen xé tan nát, lại trong nháy mắt đó dừng tay, hồi lâu, chậm rãi từng chút một vuốt phẳng bức thư, để lên bàn. Lý Thừa Hóa mỏi mệt dựa vào lưng ghế dựa, nhắm mắt lại, thấp giọng thở dài, “Đứa ngốc a…”

Góc độ này vừa vặn có thể thấy rõ tóc mai một bên thái dương hắn đã sinh bạc trắng, Hàn Trọng Văn nhìn, chợt thấy được Tây Lăng vương dường như ngay tại giây lát này như già nua thêm mấy phần, hắn suy nghĩ một chút nói: “Tóm lại không qua mấy ngày nữa, Thế tử lại muốn che dấu tai mắt người, hẳn là còn chưa đi xa. Vương gia, không bằng hạ lệnh phong tỏa…”

“Không cần.” Lý Thừa Hóa giơ tay đánh gãy lời hắn, “Tìm được thì có thể như thế nào, tâm không ở nơi này, coi như áp giải hắn trở về, cũng vẫn là muốn chạy lần nữa.”

“Vậy ý của vương gia là, theo ý Thế tử đi?” Hàn Trọng Văn suy đoán nói.

Nửa ngày, Lý Thừa Hóa mở mắt ra, đáy mắt trở về bình tĩnh, cũng không trả lời, mà ngược lại hỏi, “Bên ngươi tình huống của Sở Minh Duẫn và Tô Thế Dự hai người bọn họ thế nào rồi?”

Hàn Trọng Văn cũng thức thời, lên tiếng trả lời, “Sở Minh Duẫn đi kiểm binh trong quân doanh Nam Cảnh, chẳng qua Vương gia yên tâm, bên kia ta đã sớm chuẩn bị qua, sẽ không xảy ra sai lầm.”

Lý Thừa Hóa gật gật đầu, “Vậy Tô Thế Dự thì sao?”

“Tô Thế Dự mấy ngày nay ở trong tối tìm hiểu tin tức Lạc Tân, ” Hàn Trọng Văn cười cười, “Nên nói không hổ là Ngự Sử đại phu, thủ đoạn chính là lợi hại, chỉ tiếc thành Thọ Xuân này dù sao cũng là địa phương của ta, hắn nhất định là uổng phí sức lực rồi.”

“Vẫn là phải nhìn chằm chằm một chút, miễn đến lúc đó xảy ra sự cố.”

“Đó là đương nhiên.” Dừng một chút, Hàn Trọng Văn hơi do dự, lại nói, “Còn có một chuyện, ta cảm thấy cần phải nói cho Vương gia.”

“Chuyện gì?” Lý Thừa Hóa hỏi.

Hàn Trọng Văn thần sắc phức tạp, “Vẫn là Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự, ngoài dự đoán của mọi người chính là quan hệ của bọn hắn, ” hắn xoắn xuýt hình dung một chút, “… Là loại quan hệ đoạn tụ chi tình kia.”

“… Đoạn tụ?” Lý Thừa Hóa rõ ràng sửng sốt một chút, “Ngươi xác định không tính sai?”

“Vâng, ta cũng cảm thấy khó có thể tin, dù sao hai nam nhân làm sao có thể…” Hàn Trọng Văn sắc mặt khó coi, lúc sau lời nói khó có thể ra khỏi miệng.

“Nghe thật giống chuyện tiếu lâm, con trai độc nhất của Tô Quyết tướng quân, Ngự Sử đại phu Tô Thế Dự, cư nhiên yêu thích một nam nhân, hơn nữa còn là một nịnh thần.” Lý Thừa Hóa nở nụ cười lên tiếng, không khỏi lắc đầu cảm thán, “Tô Quyết nếu còn sống, ta xem chừng là có thể trực tiếp giết Tô Thế Dự ở trong từ đường cúng tổ tiên tạ tội.” Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Trọng Văn, “Tin tức này ngươi xác định sao?”

“Đây là chính miệng bọn hắn thừa nhận, trinh sát phái đi cũng trở về báo nói hai người bọn họ cử chỉ thân mật, không giống như là giả bộ.” Hàn Trọng Văn nói.

Lý Thừa Hóa bỗng nhiên liền trầm mặc im lặng, âm thầm suy tư điều gì, dáng vẻ già nua vừa rồi trừ khử vô tung (biến mất không còn vết tích), chỉ thấy rõ là một người tràn đầy dã tâm ngồi ngay ngắn trầm tư, ánh sáng trong đôi mắt sắc bén lóe lên một cái rồi biến mất.