Quân Có Bệnh Không

Chương 75



Trong Vị Ương cung, Chiêu Nghi nương nương Khương Viện ngồi ngay ngắn trước gương, mặc cho cung nữ trang điểm cho nàng.

Cung nữ búi tóc cho nàng tuổi còn nhỏ, nhìn dung nhan xinh đẹp phản chiếu trong gương, cười nói: “Đều nói vũ cơ hiến vũ đêm qua xinh đẹp, nhưng là theo nô tỳ thấy, vẫn là nương nương ngài xinh đẹp hơn, làm cho bệ hạ không dời nổi mắt đây!”

Khương Viện không nhịn cười được, trong miệng lại vẫn sẵng giọng: “Sáng sớm, nói nhăng gì đấy.”

“Nô tỳ nào có nói bậy? Đêm qua núi lở nguy hiểm như thế, bệ hạ lại vẫn luôn che chở Nương Nương vào trong ngực, sự sủng ái này e rằng những vị Nương Nương khác nghĩ cũng không dám nghĩ tới.” Tiểu cung nữ tươi cười nói: “Huống chi, bệ hạ chờ lát nữa không phải lại muốn qua đây bồi ngài sao?”

“Chỉ ngươi lanh lợi.” Khương Viện nhìn nàng một cái, ý cười càng sâu, “Đi mang đến trâm cài tóc bệ hạ ban thưởng lúc sinh thần cho ta.”

“Vâng.” Tiểu cung nữ để lược xuống, xoay người đi ra ngoài lấy cái tráp.

Một cung nữ khác ở bên cạnh im lặng không lên tiếng bỗng nhiên dừng lại động tác dặm phấn, tiến lên một bước, từ trong tay áo bí ẩn đưa cho Khương Viện một tờ giấy.

Khương Viện hơi sững sờ, đem tờ giấy mở ra, ý cười nhất thời cứng đờ trên mặt, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc biến ảo chập chờn, trên tờ giấy mỏng viết xuống chỉ đơn giản rõ ràng một câu nói, bị vò nhăn nhíu gắt gao nắm trong lòng bàn tay.

Lúc này tiểu cung nữ cầm tráp trở về mở ra, cười tủm tỉm hỏi: “Nương nương, cái này nô tỳ đeo nó lên cho ngài?”

“Không, ” Khương Viện phảng phất thức tỉnh, vội vàng mở miệng, “Ngươi đi nói cho bệ hạ, bảo hắn không nên tới… Đúng, nói hắn không nên tới, nói ta bị bệnh đang nghỉ ngơi, không gặp người!”

Tiểu cung nữ kia giật mình nhìn nàng, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, liên thanh đáp lời liền muốn lui ra.

“Chờ đã, ngươi đứng lại!” Khương Viện đột nhiên lên tiếng gọi lại nàng, tiểu cung nữ ổn định bước chân nhìn sang, chỉ thấy bóng lưng Chiêu Nghi nương nương run lên một cái, sau đó hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Không cần nữa, trở về đi.”

Tiểu cung nữ mê man không thôi, trở lại bên cạnh nàng.

Khương Viện nhìn mình trong gương, từ từ nở nụ cười, trong con ngươi chợt lóe lên vài tia bi thương, nàng phân phó nói: “Mang trâm cài đeo lên cho ta đi, đổi lại thân y phục, sau đó chuẩn bị rượu ngon và thức ăn, đợi bệ hạ.”

Không lâu lắm Lý Duyên Trinh liền đến, khi tiến vào điện nhìn thấy Khương Viện nhất thời trong mắt sáng ngời, cười nói: “Ái phi trang phục lộng lẫy như vậy, là có chuyện tốt gì sao?”

Khương Viện giơ tay để nhóm cung nữ tất cả lui ra, đối Lý Duyên Trinh cười nói: “Bệ hạ đến đây, không phải là chuyện tốt lớn nhất sao?”

“Được.” Lý Duyên Trinh cười cười, quay đầu lại cũng mệnh cho người hầu thái giám lui xuống, trong điện chỉ còn lại hai người bọn họ, hắn lôi kéo tay Khương Viện ngồi xuống, quét mắt nhìn món ngon đầy bàn, không khỏi vừa nhìn về phía nàng, “Quả thực không có chuyện gì muốn nói?”

Khương Viện trầm mặc trong nháy mắt, “Bệ hạ nếu đã hỏi như vậy, ngược lại thiếp cũng có chút lời muốn nói.” Nàng nhìn về phía Lý Duyên Trinh, “Đêm hôm qua, lúc tình thế vạn phần hung hiểm bệ hạ kéo ta vào trong lòng, nô tì cả gan, muốn hỏi một câu khi đó bệ hạ đang suy nghĩ gì?”

Lý Duyên Trinh không khỏi bật cười, “Nghĩ thế nào lại muốn hỏi cái này?”

“… Đột nhiên có chút tò mò.”

Lý Duyên Trinh lắc lắc đầu, “Lúc đó ngược lại cái gì cũng không nghĩ. Chính như Ái phi nói, tình thế hung hiểm, cũng không có thời gian nghĩ nhiều, ngươi lại bên cạnh trẫm, làm sao có thể để ngươi gặp nguy hiểm?”

Lần này Khương Viện trầm mặc một lúc lâu, mới nhẹ giọng mở miệng: “Hồi tưởng lại, nô tì vào cung đã gần một năm, bệ hạ ngài vẫn đối với nô tì ân sủng càng nhiều, tín nhiệm có thừa, nô tì… Thực sự không biết nên làm sao báo đáp…”

Lý Duyên Trinh nghe vậy nở nụ cười lên tiếng, “Ái phi nói chuyện thật ngốc, ngươi bồi bên cạnh trẫm là được rồi, còn dự định báo đáp thế nào?”

Tuy rằng thân là ngôi cửu ngũ, nhưng Lý Duyên Trinh chung quy mới đến nhược quán (20 tuổi) không lâu, giữa mặt mày thanh tú văn nhược, khi nở nụ cười càng hiện ra mấy phần khí tức thiếu niên, trong sáng rõ ràng thấu triệt. Khương Viện có chút thất thần, trong lòng tràn ngập chua xót dâng lên hơi có chút lệ ý, nàng hoảng loạn vội vàng cúi đầu, lấy lại bình tĩnh, lại tiếp tục giương mắt nở nụ cười, tay nắm bầu rượu rót vào chén, “Vậy thì dùng chén rượu này đến biểu lộ tâm ý nô tì đi, nguyện đời đời kiếp kiếp đều có thể làm bạn bên bệ hạ.”

Lý Duyên Trinh liếc nhìn chất lỏng trong suốt trong chén nhỏ, lại mang theo kỳ quái nhìn Khương Viện liếc mắt một cái, cuối cùng cười cười, nâng chén uống một hơi cạn sạch. Không thấy được Khương Viện rũ mắt xuống, nước mắt rơi làm ướt ống tay áo thêu kim, thấm nhòe một chút màu sắc u tối.

Còn có chính vụ chờ xử lý, Lý Duyên Trinh cũng không ở lâu, Khương Viện tiễn hắn ra điện, nhìn về ngự liễn ở nơi xa biến mất không còn tăm hơi trong tầm mắt một chút, tựa như thoát lực mà chậm rãi quỳ trên mặt đất, “Tiểu tử ngốc…” Nàng khẽ cười nghẹn ngào lên tiếng, từ trong tay áo lấy ra bình sứ mở ra, ngửa đầu đem tất cả viên thuốc nuốt xuống, trong mắt lại ôn nhu nhẹ nhàng hơn rất nhiều, “Ta đi trước ngươi một bước, chỉ mong kiếp sau có thể cùng ngươi đầu thai thành tỷ đệ, đem những thứ nợ ngươi trả lại hết cho ngươi, cẩn thận mà che chở ngươi bình an một đời…”

Khương Viện cúi người hướng xa xa chậm rãi dập đầu xuống, trán để trên mặt đất, yên tĩnh lại không một tia tiếng động, máu tươi dọc theo khóe môi nàng nhỏ trên nền đất lát đá xanh, đỏ sẫm đỏ sẫm.

Ngự liễn trên đường hồi cung chợt truyền ra một trận ho khan kịch liệt, ho đến tê tâm liệt phế, người hầu hốt hoảng mở mành che ra, thấy được một vũng máu lớn tràn khắp tấm thảm, Lý Duyên Trinh nhắm chặt hai mắt ngã xuống một bên, sắc mặt trắng bệch, bất tỉnh nhân sự.

Ngày hôm đó là hưu mộc, nhưng trong thành Trường An thân cư yếu chức bách quan đồng thời nhận được cấp lệnh, mệnh bọn họ bí mật vào cung, tổ chức đình nghị.

Đình nghị cùng lên triều bất đồng, là do Thái úy cùng Ngự Sử đại phu cùng nhau chủ trì, chỉ có quan viên trọng yếu trong triều mới có thể tham dự, thương thảo từ trước đến nay cũng là quốc sự khẩn yếu nhất, tại đình nghị sau khi ý kiến đạt thành nhất trí sẽ đem kết quả chuyển đến ngự tiền, giao cho hoàng đế phán quyết cuối cùng. Lần này thông báo đình nghị đến đột ngột lại đặc biệt cấp bách, bách quan không dám thất lễ, vội vàng đổi quan bào dồn dập chạy đến hoàng thành, đợi đến khi tiến vào trong điện, bọn họ mới ý thức được tình thế chỉ sợ so với trong tưởng tượng càng nghiêm trọng.

Sở thái úy ngồi ở phía trái, vẫn luôn cụp mắt thưởng thức chiết phiến trong tay, không ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua bất luận người nào, mà Tô đại nhân ngồi ở bên phải bưng chén trà nhỏ, cũng là chậm chạp không mở miệng. Đám người Thượng thư thị lang Ngự Sử Trung Thừa trình diện hai mặt nhìn nhau, cũng không dám phát ra âm thanh, đành phải bất an cùng chờ đợi, trên đại điện rộng lớn gần như tĩnh mịch.

Rốt cục, Tô Thế Dự giơ tay lên một cái, tất cả nhóm cung nữ đều lui ra ngoài cũng đem cửa điện đóng chặt, y đứng dậy, nhìn quét qua mới mở miệng nói: “Vội vàng triệu tập chư vị đến đây, thực sự là vì chuyện quá khẩn cấp, chắc chắn trong lòng các ngươi cũng đã có chuẩn bị, chỉ là kính xin thứ cho ta nhiều lời một câu, hôm nay việc trong điện, từng chữ từng câu đều không thể tiết lộ ra ngoài.”

Chúng thần cùng kêu lên đáp ứng.

Tô Thế Dự hơi dừng lại một chút, liếc nhìn Sở Minh Duẫn, hắn còn đang gập mở thanh chiết phiến đàn hương trong tay, tư thái hờ hững, không chút nào có ý muốn lên tiếng. Tô Thế Dự thu tầm mắt lại, thở dài tiếp tục nói: “Vừa rồi bệ hạ ở trong cung bị người hạ độc, đã lâm vào hôn mê, thái y mặc dù đã tận lực trị liệu, nhưng tình huống không khả quan.”

Dù cho sớm có dự cảm không hay, mọi người cũng không ngờ tới sẽ là loại tin tức này, lúc này bùng nổ, Hình bộ Thượng Thư Lục Sĩ phản ứng càng kịch liệt, gấp giọng hỏi: “Ở trong cung bị người hạ độc?! Người nào lại dám bạo gan như thế, có bắt được hung thủ không?”

Những người khác dồn dập phụ họa: “Đêm qua ở hành cung gặp chuyện không may, hôm nay bệ hạ liền ở trong cung gặp bất trắc, Tô đại nhân, người trắng trợn lại không kiêng dè gan to bằng trời như vậy phải nghiêm trị a! Vẫn chưa truy xét được tung tích hung thủ sao?”

“Chư vị bình tĩnh, ” Tô Thế Dự nói, “Việc điều tra rõ nguyên do sự việc tập nã hung phạm tự có cấm quân phụ trách, việc cấp bách của chúng ta là nên ứng đối ra sao với biến cố này. Chỉ sợ mấy ngày nay bệ hạ không thể lâm triều, làm sao mới có thể tránh triều cương bất ổn, không cho người có tâm thừa dịp khe hở mà vào, chư vị đại nhân có tính toán gì không?”

Mọi người nhìn nhau một cái, đều không quyết định chắc chắn được, dù sao mới vừa vặn biết được tin tức, hơn phân nửa còn đang tâm loạn như ma. Ngự Sử Trung Thừa đứng gần một chút mở miệng trước: “Không biết đại nhân ngài có tính toán gì không?”

Tô Thế Dự chống lại tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn sang, cũng không nhún nhường, đạm thanh nói: “Theo ta thấy, cần phải che giấu tin tức bệ hạ hôn mê, tìm cớ tạm ngưng lên triều, đại sự nghị quyết lấy đình nghị làm chuẩn, các bộ hành sự lấy ổn thỏa làm trọng, gắng đạt tới cùng lúc bình thường không khác biệt lắm, để tránh khỏi lòng người rung động. Nếu có thể mê hoặc kẻ địch, khiến cho chúng không dám manh động là tốt nhất, nếu như có dị biến, cũng hi vọng chư vị hành sự cẩn thận, không thể tự tiện chủ trương.”

“Ta tán thành ý nghĩ của Tô đại nhân.” Lục Sĩ trực tiếp gật đầu.

Vị Ngự Sử Trung Thừa kia cũng nói: “Hạ quan cũng không có dị nghị.”

Quan chức Tô đảng dồn dập tỏ rõ thái độ, đều là ủng hộ, người trong Sở đảng ngầm hiểu ý mà nhìn nhau liếc mắt một cái, cũng không lên tiếng. Quả nhiên, một thanh âm chậm rãi vang lên:

“Ta cảm thấy không thích hợp.”

Tô Thế Dự ánh mắt hơi thu lại, quay đầu nhìn về phía Sở Minh Duẫn, đối phương vẫn như cũ thưởng thức chiết phiến, mi mắt buông xuống không thấy rõ thần sắc, y bất giác thả nhẹ ngữ khí, “Sở đại nhân cảm thấy nơi nào không thích hợp?”

“Nơi nào cũng không thỏa đáng.” Sở Minh Duẫn diện vô biểu tình khẽ cười một tiếng, “Tô đại nhân cấp tốc phong tỏa tin tức trong cung, người có thể sai khiến Khương Chiêu nghi hạ thủ lẽ nào lại không biết xảy ra chuyện gì, còn chờ ngươi đi thông báo?”

“Vậy Sở đại nhân nghĩ như thế nào?”

“Nếu hạ thủ, vậy nhất định là có mưu đồ. Ta thấy đây đúng là điềm báo bạo loạn, cần phải lập tức điều 50 ngàn tinh binh từ ngoài vào kinh thành, chuẩn bị đầy đủ quân nhu, để đúng lúc ứng đối.”

“50 ngàn tinh binh?!” Có người thấp giọng kêu thành tiếng.

Sở Minh Duẫn mắt cũng không nhấc, hỏi Binh bộ Thượng thư Trịnh Nhiễm: “Trịnh đại nhân cảm thấy thế nào?”

“Hạ quan cảm thấy Sở đại nhân nói rất có lý.” Trịnh Nhiễm lên tiếng đáp lời: “Chỉ việc từ hai ngày này đã có thể nhìn ra đối phương lòng muông dạ thú, rất rõ ràng, không thể không đề phòng!”

“Trịnh đại nhân luôn luôn hùa theo Sở đại nhân, ý của hắn e rằng hoàn toàn không đủ để làm người vui lòng phục tùng đi.” Lục Sĩ cười lạnh nói.

Binh bộ Thị lang Hứa Dần cũng cười lạnh thành tiếng: “Lời này của Lục đại nhân mới kỳ quái, ý kiến của Binh bộ chúng ta cũng không đủ để tin, chẳng lẽ cái nhìn của Hình bộ ngươi lại có thể tin?” Lời hắn nói mang theo sự châm chọc, “Hơn nữa, Tô đại nhân còn chưa mở miệng, Tô đảng Lục đại nhân vội vã cướp nói cái gì đâu?”

“Ngươi —— “

“Các ngươi muốn làm ầm ĩ ở trên đình nghị sao?” Tô Thế Dự nhàn nhạt nói.

“… Thất lễ.” Lục Sĩ lui về vị trí cũ. Hứa Dần mặt không đổi sắc hướng Tô Thế Dự cười cười, ngược lại cũng ngậm miệng lại.

Bầu không khí nhất thời có chút đông lạnh, Tô Thế Dự nhìn về phía Sở Minh Duẫn, khẽ thở dài nhẹ giọng nói, “Cho dù đúng như Sở đại nhân dự liệu, nhưng đối phương chưa có động tác, vi thần tự ý dẫn binh vào thành, trước chỉ sợ sẽ rước lấy hiềm nghi, trái lại cho đối phương mượn cớ phát động.”

Sở Minh Duẫn trầm thấp nở nụ cười, “Tô đại nhân đến tột cùng là sợ lạc nhân khẩu thực*, hay là đang sợ trong triều có người binh quyền quá lớn?”

*chỉ việc làm không được chu toàn, để lại chỗ hở cho kẻ khác công kích.

Lời này ý chỉ hết sức rõ ràng, thần tử ở đây trong lòng đều là căng thẳng, trong điện triệt để yên tĩnh lại.

Tô Thế Dự trầm mặc chốc lát, chậm thanh nói: “Mỗi bên đều có một ý kiến riêng chung quy không có cách nào thành sự, chi bằng quyết định bằng điều hòa, ngươi ta mỗi bên đều thối lui một bước…”

“Không có mỗi bên thối lui một bước.” Sở Minh Duẫn ngắt lời y, “50 ngàn tinh binh này ta cũng không phải thuận miệng nói, một người đều không thể thiếu. Hơn nữa Tô đại nhân muốn điều hòa như thế nào? Muốn làm bộ vô sự lại không lý do điều binh vào kinh, điều binh vào kinh vậy còn ai sẽ cảm thấy trong triều an ổn, bỏ một lấy một, ta chỉ hỏi ngươi có đồng ý hay không?”

Tô Thế Dự mâu sắc thâm trầm, lặng lẽ không nói.

Bỗng nhiên ‘Ba’ một tiếng vang nhỏ, Sở Minh Duẫn một phen khép lại thanh chiết phiến đàn hương, rốt cục giương mắt, nhìn về phía Tô Thế Dự, con ngươi sâu đậm như biển. Hắn đứng lên, hồn nhiên không để ý ánh mắt của chúng thần khắp đại điện, chậm rãi đi về phía Tô Thế Dự.

Tô Thế Dự hơi nhíu lông mày, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Sở Minh Duẫn liền dừng bước trước người y, hơi nghiêng người dựa sát vào bên tai y, dường như nhẹ nhàng mà thở dài, khí tức ấm áp như có như không theo tiếng nói phất qua: “Bộ dạng hiện tại bây giờ của ngươi, thật đúng là có chút không đáng yêu a.”

Tô Thế Dự ngẩn ra, Sở Minh Duẫn liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn y, tiếp đó xoay người ra ngoài.

Người bên ngoài không nghe được thì thầm, chỉ là nhìn thấy Sở Minh Duẫn muốn đi, Hứa Dần trái lại cuống lên, vội lên tiếng nói: “Sở đại nhân, ngài sao lại đi như thế, kết quả này còn chưa được định xuống đâu!”

Sở Minh Duẫn bước ra cửa điện, cũng không quay đầu lại, “Ta sẽ không thay đổi chủ ý, không có gì tốt để thương thảo.”

Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Tô Thế Dự, Tô Thế Dự phục hồi tinh thần lại, không thể làm gì khác hơn là thở dài.

Vừa về tới trong phủ, Tô Bạch liền tiến lên đón, nhỏ giọng: “Công tử, vị Linh Lung cô nương ngài mang về kia thừa dịp ngài không ở đây đi đến thư phòng, thuộc hạ đã sớm dựa theo lời ngài dặn dò thu thập xong, thứ nàng nhìn thấy đều là công văn giả, quả nhiên như ngài sở liệu, nàng đang cùng người bí mật thông tin.”

Tô Thế Dự gật gật đầu, “Men theo con đường này tiếp tục điều tra, cẩn thận đừng để người phát giác.”

“Biết được, đều rất bí mật!”

Tô Thế Dự nở nụ cười, nhìn về phía hắn, “Đồ nói ngươi chuẩn bị đâu?”

“Đã tốt lắm.” Tô Bạch đưa lên một cái hộp hương mộc nhỏ.

Tô Bạch hồi bẩm xong liền tự giác lui ra, hắn trở lại trong thư phòng, một lát sau tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, thiếu nữ bạch sam bưng khay đi vào, có chút không dám nhìn y, cúi đầu ngượng ngùng nở nụ cười, “Đại nhân.”

Tô Thế Dự gác bút lại, đạm thanh cười nói: “Ở đã quen chưa?”

Linh Lung gật gật đầu, “Rất tốt.” Nàng đi tới phụ cận, “Nô* nguyên bản trước kia đã muốn gặp đại nhân, chỉ là đại nhân ngài vội vàng ra ngoài…”

*Lời tự xưng của con gái, thường thấy trong văn Bạch Thoại thời kì đầu

“Ngươi thích bạch y?” Tô Thế Dự bỗng nhiên mở miệng hỏi, Linh Lung hơi sững sờ, không rõ vì sao mà nhìn y. Tô Thế Dự hiểu rõ, cười nói: “Không cần cố ý nghênh hợp sở thích như vậy.”

Trong lời này có chuyện, Linh Lung rõ ràng ngẩn ra, mở miệng đang muốn nói cái gì đó, lại nghe y ôn thanh nói: “Đừng nhúc nhích.”

Linh Lung thân thể cứng ngắc, không hề động đậy mà nhìn Tô Thế Dự mở ra hộp gỗ nhỏ trong tay, lấy ra cây ngân trâm khảm hồng ngọc, xanh ngọc oánh nhuận. Tô Thế Dự hơi xích lại gần, dường như đang quan sát suy tư, Linh Lung không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình của y, trong tầm nhìn chỉ là vạt áo nho bạch thêu chỉ bạc, chóp mũi ngửi thấy khí tức an thần hương, thân thể cứng ngắc đến càng lợi hại hơn, “Đại nhân…”

Xúc cảm man mát trượt vào trong tóc, nàng nhìn thấy Tô Thế Dự lui ra, ngắm chính mình nói: “Ngược lại thật là vừa vặn, nếu so với bạch sắc lúc đầu càng tôn ngươi lên một ít.”

Linh Lung đỏ ửng mặt, “Đa tạ Đại nhân.” Nói xong không nhịn được lại cúi đầu xuống, lúc này mới nhìn đến khay trong tay còn chưa thả xuống, vội hỏi: “Đúng rồi, nô làm chút điểm tâm, đại nhân nguyện ý nếm thử sao?”

“Xin lỗi, ta không dùng bữa ở thư phòng…” Lời nói đến một nửa, Tô Thế Dự bỗng nhiên nhớ tới cái gì, không khỏi lắc đầu nở nụ cười, “Mà thôi, đã sớm phá lệ, ngươi để xuống đi.”

Linh Lung theo lời buông điểm tâm xuống, cẩn thận quan sát y, không nhịn được hỏi: “Đại nhân là nhớ đến người nào sao?”

“Quả thật là nhớ đến một người.” Tô Thế Dự nói.

“Đại nhân cười đến đẹp mắt như vậy, cùng trước đây không giống nhau lắm.” Linh Lung cắn cắn môi dưới, cười giỡn nói: “Chẳng lẽ là nhớ đến người trong lòng?”

Tô Thế Dự nghe vậy hơi dừng lại một chút, ngược lại cười cười, “Đúng vậy.”

Linh Lung không ngờ có thể nghe được trả lời như vậy, nhất thời hơi ngưng lại, lông mi run rẩy, tựa hồ có chút thất vọng, thấp giọng nói: “Có thể trở thành người trong lòng đại nhân, thực sự là có phúc lớn, nàng nhất định cũng là một mỹ nhân dịu dàng đi.”

“Mỹ đúng là vô cùng mỹ, còn dịu dàng…” Tô Thế Dự hiếm thấy mà trầm mặc một lúc lâu, thời điểm lại mở miệng trong giọng nói dẫn theo vi diệu khó tả, “… Ngược lại một chút cũng không dính dáng đến hắn.”

Editor sân si: Á, bạn Dự thật đúng là…..nghĩ một đằng nói một nẻo nha, lại còn bảo chồng bạn vô cùng đẹp ^.^

Sở Minh Duẫn không chút nào dịu dàng đang dựa vào trên ghế, mặt không thay đổi nhìn Ngự Sử Trung Thừa.

Bởi vì Sở Minh Duẫn tự ý rời đi, đình nghị đành phải sống chết mặc bay, Ngự Sử Trung Thừa đối với hắn lòng mang bất mãn, nhưng dù sao cũng phụng lệnh Tô Thế Dự đến đây, liền giải quyết việc chung mà mở miệng: “Hạ quan phụng mệnh chuyển đạt, đại nhân chúng ta sau khi đắn đo suy nghĩ đồng ý với ý kiến của Sở đại nhân, chỉ là có hai điều kiện, vẫn hi vọng ngài có thể đáp ứng.” Hắn dừng một chút, thấy Sở Minh Duẫn không nói, liền tiếp tục nói: “Một trong số đó, dù như thế nào, đều thỉnh Sở đại nhân đối với việc bệ hạ hôn mê bảo mật; thứ hai, 50 ngàn tinh binh điều đi lựa chọn và bổ nhiệm tướng lĩnh chuyện này từ ngài quyết đoán, người khác sẽ không nhúng tay, nhưng bọn hắn không được vào trú trong thành Trường An. Ý Sở đại nhân như thế nào?”

Sở Minh Duẫn thờ ơ thu tầm mắt lại, “Có thể.”

Ngoài ý muốn sảng khoái, Ngự Sử Trung Thừa trong lòng kinh ngạc, nhưng chính là cầu cũng không được, cũng tiết kiệm nói nhiều với hắn, trực tiếp liền cáo từ rời đi. Ngự Sử Trung Thừa kia chân trước vừa rời đi, Tần Chiêu liền đẩy cửa mà vào.

“Sư ca, đã đem thương hàng ra vào trong kinh giới hạn lục soát mở rộng lớn trong vòng nửa năm, vẫn không tra được có liên quan đến hỏa dược, sau khi Công bộ Thượng thư Nhạc Vũ Hiên nhậm chức, ngay cả vận tải đường thuỷ âm thầm buôn bán đều ngăn chặn, không có bất cứ dị thường nào.”

“Không tra được?” Sở Minh Duẫn hơi nhíu mày, bỗng trầm ngâm, “Hỏa dược, âm thầm buôn bán, Công bộ Thượng thư… Đàm Kính?”

“Đàm Kính? Tiền nhiệm Công bộ Thượng thư sớm đã bị xử tử kia?” Tần Chiêu hỏi.

“Ah, ta ngược lại thật ra sơ sót, ” Sở Minh Duẫn một tay để dưới cằm, “Ngươi đi thăm dò một chút, lúc trước Đàm Kính vận chuyển đến một kho hỏa dược kia, sau đó đã xử lý như thế nào.”

“Vâng.” Tần Chiêu đáp một tiếng, giương mắt nhìn sư ca thần sắc lạnh nhạt đang rũ mắt suy nghĩ cái gì, hắn nhớ tới vừa rồi mới ngoài cửa nghe được Ngự Sử Trung Thừa nói, rõ ràng chiếm được kết quả mong muốn, nhưng không thấy Sở Minh Duẫn có nửa điểm vui vẻ. Tâm tư Tần Chiêu xoay chuyển một cái, không nhịn được trực bạch mở miệng: “Mỹ nhân Tô Thế Dự mới vừa được ban, khẳng định ở trong phủ bồi tiếp, mới sẽ không tự mình qua đây, nói không chừng qua không bao lâu nữa, Tô gia sẽ có thêm một tiểu công tử…”

Sở Minh Duẫn giương mắt nhìn chằm chằm hắn, Tần Chiêu co quắp nghiêm mặt đem câu nói kế tiếp nuốt trở vào.

Lặng im trong nháy mắt, Sở Minh Duẫn thấp giọng cười cười, “Ta ngược lại không lo lắng cái kia. Thế Dự là một cục đầu đá, coi như vũ cơ kia thoát hết đứng trước mặt y, y cũng sẽ không nghĩ nhiều thêm cái gì.”

“Ngươi thoát sạch đứng trước mắt y chỉ sợ cũng giống nhau.” Tần Chiêu nhịn không được giội nước lạnh.

“Vậy cũng không nhất định, ” Sở Minh Duẫn hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút nói: “Y sẽ cảm thấy ta quả nhiên có bệnh.”